Say Mộng Giang Sơn

Chương 544: Q.1 - Chương 544: Chương 680:. Lại là một năm Thượng nguyên




Võ Tắc Thiên nhíu mày, hỏi:

- Hắn tới làm cái gì?

Tiểu Hải đáp:

- Hoài Nghĩa đại sư đã bố trí xong đại pháp tết Nguyên Tiêu, đặc biệt tới mời bệ hạ dự vào ngày Thượng Nguyên.

Võ Tắc Thiên từ khi có Thẩm thái y liền dần không còn để ý tới Tiết Hoài Nghĩa nữa. Có lẽ vì tuổi tác đã cao, đối với thân thể cường tráng to lớn của Tiết Hoài Nghĩa, bà đã không còn hứng thú nữa, mà ngược lại thích những nam nhân tao nhã, đến khi có huynh đệ Trương Thị, khí tức thanh xuân của nam nhân trẻ tuổi đã làm bà mê muội.

Đối với một lão phụ tuổi xế chiều mà nói, ve vuốt da thịt co dãn đàn hồi bóng lóng của nam nhân trẻ tuổi, nhìn vẻ mặt non nớt trẻ trung của họ, dường như bà cũng trở nên đầy sức sống trẻ đi rất nhiều, nên đối với Tiết Hoài Nghĩa, bà lại cảm thấy thô bỉ vô cùng, chỉ muốn tránh không gặp.

Tuy nhiên, Tiết Hoài Nghĩa dù sao cũng từng là nam nhân cùng bà chung giường tổng cộng hơn mười năm, đối với sự “Thay lòng đổi dạ” của mình, bà vẫn có cảm giác chột dạ, cho nên có chút sợ gặp Tiết Hoài Nghĩa, nhưng Tiết Hoài Nghĩa không cam lòng thất bại cứ dây dưa, dần dần khiến bà chán ghét, hiện tại vừa nghe đến tên Tiết Hoài Nghĩa, hàng mi của bà không tự chủ nhíu lại.

- Biết rồi!

Võ Tắc Thiên đáp ứng một tiếng, nhưng cũng hiểu một câu nói như vậy không đuổi được Tiết Hoài Nghĩa, trầm mặc một lát, lại nói:

- Trẫm quốc sự bận rộn, lúc Thượng Nguyên còn phải hội kiến đặc phái viên, hoàng thân quốc thích, văn võ đại thần trong ngoài, sợ là không rảnh đến dự đại pháp hội. Ngươi nói cho hắn biết, nếu trẫm có chút rảnh, nhất định sẽ đến!

- Vâng!

Tiểu Hải đáp một tiếng, lui xuống, thời gian qua một lát lại lần nữa quay lại, ngượng ngập bẩm:

- Bệ hạ, Hoài Nghĩa đại sư nói, trận đại pháp này là đặc biệt cầu phúc cho Bệ hạ đấy hạ, mời Bệ hạ cần đến dự.

- Trẫm đã biết!

Giọng điệu của Võ Tắc Thiên vô cùng khó chịu, lập tức đứng lên, rồi bà lại cảm giác mình có chút thất thố, liền thu góc áo lại, chậm rãi ngồi xuống, hít một hơi thật dài, nói:

- Được rồi, ngươi nói cho Tiết sư, trẫm sẽ đến chùa Bạch Mã đấy.

Thái Bình công chúa ngồi bên cạnh nhạy bén phát hiện tâm trạng mẫu thân biến đổi vì Tiết Hoài Nghĩa, trong lòng nghĩ: “Tiết Hoài Nghĩa thất sủng đã là chuyện tất nhiên rồi.”

Nàng vẫn rất chán ghét Tiết Hoài Nghĩa, không chỉ là bởi vì Tiết Hoài Nghĩa kiêu ngạo, ngông cuồng ương ngạnh, nhiều lần vô lễ với nàng. Thật ra trước đó, Tiết Hoài Nghĩa đã khiến nàng vô cùng căm hận, bởi vì nghiên cứu kỹ lời nói nguyên nhân lúc trượng phu của nàng Tiết Thiệu chết, là có chút liên quan tới Tiết Hoài Nghĩa.

Lúc trước, Võ Tắc Thiên vì muốn cấp một thân phận cao quý cho một kẻ bán thuốc dạo trên đường tên là Phùng Tiểu Bảo, đã ép lệnh Phò mã Tiết Thiệu nhận Phùng Tiểu Bảo làm thúc phụ, lại cải danh cho y là Tiết Hoài Nghĩa, vào gia phả Tiết thị. Việc này khiến Tiết gia thấy vô cùng nhục nhã. Hai ca ca của Tiết Thiệu sở dĩ tham dự hành động phản Võ phục hồi hoàng tộc Lý Đường, cũng bởi nguyên nhân quan trọng này.

Kết quả phản Võ thất bại, hai huynh trưởng Tiết Lục bị giết, Tiết Thiệu cũng bởi vậy đã bị liên lụy, bị chôn sống đói chết ở trong ngục. Tuy rằng đây hết thảy đều là Võ Tắc Thiên an bài, đều không phải là chủ ý của Tiết Hoài Nghĩa nhưng nàng vẫn hết sức căm ghét Tiết Hoài Nghĩa. Nhưng mà bây giờ nàng lại cảm thấy Tiết Hoài Nghĩa không đáng ghét nữa.

Tiết Hoài Nghĩa ương ngạnh lỗ mãng, nhưng ông ta không có dã tâm chính trị. Ông ta tuy rằng khiến người khác ghen ghét, nhưng lại không có hại lớn, hiện giờ huynh đệ Trương thị lại khác, bọn họ đang nhanh chóng gây dựng lực lượng của mình lớn mạnh, lúc này đây nhân vụ án Lưu Tư Lễ mưu phản, trong triều trống một vài vị trí, người của Trương thị lập tức được bổ sung vào nhiều nhất.

Tuy rằng bởi vì huynh đệ Trương thị là thân phận trai lơ, trong xương cốt Thái Bình công chúa luôn coi thường bọn họ, nhưng nàng cũng biết, để mặc huynh đệ Trương thị cứ tiếp tục phát triển, thì sẽ trở thành cái hại lớn. Nhưng hiện tại huynh đệ Trương thị đang là bảo bối tâm can của mẫu hoàng, là cấm ly đồng thời cũng là vảy ngược của mẫu hoàng, không thể mạo phạm được.

Tiểu Hải đi ra ngoài một vòng lại quay lại, lúng búng nói:

- Hoài Nghĩa đại sư nói, hắn... hắn có nhiều chi tiết ở Đại pháp cần bàn bạc với Bệ hạ, mời bệ hạ đồng ý gặp!

Nghe đến đó, Thái Bình công chúa cũng khẽ nhướn mày lên, nghĩ:

“Tiết Hoài Nghĩa này, thật là quá lắm, cứ dây dưa như thế, càng khiến mẫu hoàng sinh ghét, tội gì chứ.”

Quả nhiên, sắc mặt Võ Tắc Thiên trầm xuống, hất ống tay áo một cái, trầm giọng nói:

- Đã nói trẫm và nữ nhi đang trò chuyện, chuyện Đại pháp sự, tự hắn an bài đi, toàn quyền phụ trách là được!

Tiểu Hải cũng nhận ra nữ hoàng đế sắp không nhẫn nại được nữa rồi, không dám nhiều lời, vội vàng lại lui ra ngoài.

Sau màn che, Trương Xương Tông lo lắng nói:

- Ngũ huynh, Tiết Hoài Nghĩa chưa từ bỏ ý định, còn muốn trọng xin Thánh sủng đó!

Trương Dịch Chi cười lạnh liên tục, nói thầm với gã:

- Đến lúc đó, chúng ta cũng đi, tuyệt đối không thể để cho Hoàng đế và hắn có cơ hội ở bên nhau là được.

Trương Xương Tông nghe vậy hiểu ra, vui vẻ gật đầu:

- Không những thế, còn phải diễu võ dương oai trước mắt hắn nữa. Hắn muốn mượn đại pháp để làm Thánh Thượng vui, chúng ta sẽ mang đại nạn đến cho hắn.

Hai huynh đệ nhìn nhau cười.

***

Trước Tết âm lịch đời Đường là nghỉ Đông Chí bảy ngày, tết âm lịch bảy ngày, Thượng Nguyên ba ngày.

Hiện giờ tết Nguyên Tiêu đã tới rồi, trong nha môn lại vội vàng bắt đầu nghỉ, chuẩn bị quấy hồ, chuẩn bị niêm phong.

Lúc Dương Phàm vào thành, trong thành còn có nhiều chỗ bày pháo lớn, thỉn thoảng vọng tới tiếng pháo đì đùng giòn vang, trên phố xá sạch sẽ, trước cửa từng nhà đều dán bùa đào rực rỡ như mới, long trọng mừng ngày lễ.

Tuy Tết Nguyên Tiêu chỉ nghỉ ba ngày, đối với người Đường mà nói, cũng những ngày quan trọng hơn so với Đông chí và Xuân tiết, ba ngày này mới thật sự cuồng hoan, cả thành vui đón năm mới.

Một số người treo đèn lồng đỏ các màu lên, hội đèn lồng cũng đang khẩn trương dựng lên, Dương Phàm đi dọc theo phố dài Định Đỉnh, lại không thấy một cây đèn Trích Tinh thật lớn, cao gần trăm thước, mọi năm Tiết Hoài Nghĩa đều làm cây đèn to lớn gây náo động thật lớn.

Năm nay chùa Bạch Mã vẫn chưa dựng cây đen ở phố dài, bởi vì Tiết Hoài Nghĩa đang bề bộn lấy chùa Bạch Mã là chiến trường chính, xử lý một trận pháp hội long trọng, không quan tâm việc đó rồi, chẳng qua không có cây đèn lớn sừng sững ở đường phố Định Đỉnh, càng tôn thêm vẻ huy hoàng và to lớn của cột chống trời "Minh Đường", "Thiên Đường”.

Dương Phàm đi đến Ti Nông tự trước, Lai Tuấn Thần không ở chỗ này, y đang bận rộn ở phủ nha Lạc Dương. Lúc này đang là ngày hội tân xuân, phòng cháy phòng trộm, duy trì trị an...bao loại việc vô cùng bận rộn, Lai Tuấn Thần hiện tại thân là Kinh Triệu doãn, việc này không thể không quan tâm, không rảnh đến Ti Nông tự để ngồi chơi.

Đường Tiêu Hiểu đang ở trong nha, các loại vật tư cần thiết cung phụng hoàng thất thông thường và ba ngày hội vui Thượng Nguyên đã chuẩn bị thỏa đáng, giao phó quan lại xong xuôi, gã vừa mới đặt đại ấn vào trong hộp, tự tay dán giấy niêm phong lên thì Dương Phàm đến.

Đối với vị Thang Giám nho nhỏ này, vị Đại Ti Nông này vẫn không dám có chút chậm trễ nào, nhất là gã nghe nói đến chuyện Lai Tuấn Thần ở Long Môn bị “ăn quả đắng”, nên vừa thấy Dương Phàm thì mặt mày hớn hở vô cùng thân thiết.

Hai người trước tiên chúc nhau những lời may mắn ngày lễ tết, rồi mới ngồi xuống, bảo tả hữu lui hết, rồi tạm thời khuyên giải và an ủi chuyện Dương Phàm tạm thời bị cách chức, rồi việc hắn sẽ có thể phục chức như nào, rồi chuyện chấp dịch cắt xén thức ăn điều tra rõ hay không...đều được vị Đại Ti Nông này khéo léo đưa đẩy.

Dương Phàm, gã không muốn đắc tội, mà Lai Tuấn Thần, thì gã lại càng không dám đắc tội, nên đành phải biểu thị thái độ như vậy. Dương Phàm cũng không để tâm, hắn đến, chỉ là thái độ nên có của một quan viên, Đường Ti Nông dùng chiêu “Thái cực” đưa đẩy với hắn, hắn cũng lười vạch trần, nếu không hỏi ra kết quả gì, thì về nhà chờ tin tức vậy.

Tuy nhiên nếu đã đến Ti Nông Tự, cách đó không xa là Đại Nha môn khác, chỗ đó có thể không đi, nhưng Hình Bộ thì nhất định phải đến thăm hỏi một chút, gặp Trần Đông, Tôn Vũ Hiên và vài vị đồng nghiệp vài đồng nghiệp gửi lời thăm hỏi.

Dương Phàm ra Ti Nông tự, đường nhỏ đi về hướng Hình Bộ, đi được nửa đường, chợt có một người mặc áo bào xanh từ trong Ngự Sử Đài đi ra. Dương Phàm cũng không để ý, người nọ lại thấy rõ hắn, sắc mặt đầu tiên là ngẩn ra, rồi lập tức bước tới, chắp tay với hắn:

- Bái kiến Dương Thang giám!

Người ta thi lễ, cũng không thể không để ý tới. Chiếu theo quy củ, quan viên bậc thấp thấy quan viên bậc cao thì phải hành lễ bái, mà vị thượng cấp này lại chủ động hành lễ, Dương Phàm liền đứng lại, chắp tay, lễ còn chưa bái xong thì đã thất thanh kêu lên:

- Lý tướng!

Người trước mát tóc trắng xóa, mặc quan bào màu xanh đạm, trên bào thêu đóa hoa nhỏ, không có đường vân, chỉ là một tiểu quan bát phẩm, cho nên Dương Phàm qua khóe mắt thấy người đó từ trong Ngự Sử Đài đi ra căn bản không hề chú ý đến, trong ấn tượng của hắn, mình không có vị bằng hữu như vậy trong Ngự Sử Đài.

Nhưng hắn thật không ngờ lại gặp Lý Chiêu Đức ở trong này.

Chiêu Đức tóc trắng xoá, trải qua lần đả kích này, nếp nhăn trên mặt càng sâu hơn. Nghe Dương Phàm xưng hô như vậy, khóe miệng Lý Chiêu Đức nhếch lên nụ cười chua xót:

- Hạ quan hiện giờ chỉ là một Giám sát Ngự Sử, sao có thể nhận câu xưng hô như vậy của Dương Thang giám chứ!

Dương Phàm nghe xong, cũng không khỏi cười khổ. Hai người cùng không nói gì, yên lặng sau một lúc lâu, Lý Chiêu Đức mới nói đầy thấm thía:

- Nhị Lang tuổi trẻ, một chút suy sụp, chớ để ở trong lòng. Đông Sơn tái khởi, chưa chắc không được, còn nhiều thời gian mà...

Lý Chiêu Đức làm giám sát Ngự Sử, chẳng qua chỉ là một gã quan bát phẩm, nhưng là Ngự sư phân sát bách liêu, tuần án châu huyện, ngục tụng, quân nhung, hiến tế, doanh tác, xuất nạp thái phủ, nội ngoại quan sử bao gồm cả lãnh đạo trực tiếp, ngoại trừ bản thân Hoàng đế thì sẽ không một ai là ông ta không thể tố cáo, bởi vậy quan thấp mà quyền cao.

Nhưng tuy Dương Phàm là quan lục phẩm, cũng nằm trong mảng phụ trách này của ông ta. Lý Chiêu Đức thấy hắn trầm mặc, còn nghĩ hắn nản lòng thoái chí hơn mình, liền nói vài câu khích lệ hắn.

Dương Phàm thầm cười khổ, chắp tay nói:

- Trưởng giả chỉ giáo, vãn bối ghi nhớ trong lòng!

Làm quan thì không luận cách nào khác rồi, mà phải luận theo chức quan, vị Tể tướng ngày xưa giờ thấp hơn hắn vài cấp, hắn đành phải dựa vào tuổi tác để nói. Dương Phàm nói:

- Thượng Nguyên sắp tới, các nha đều phong ấn chuẩn bị nghỉ rồi. Lý công vội vàng như vậy, là muốn đi đâu?

Lý Chiêu Đức thản nhiên cười, nói:

- Phụng mệnh Đô Ngự sử, đưa một bản công hàm tới Hình Bộ.

Dương Phàm thầm nghĩ: “Lý Chiêu Đức lớn tuổi như vậy, đã từng làm Tể tướng, hiện giờ giáng chức tới Ngự Sử Đài, theo lý thượng quan đồng nghiệp nên chiếu cố vị lão Tể tướng là thủ trưởng củ này nhiều hơn mới đúng chứ. Đã sắp nghỉ tết rồi, một vài quan viên sợ là đã chuồn về nhà ăn tết hết rồi, nên phái lão Tể tướng già này làm chân chạy. Ôi, lúc trước nhiều người bị ông ta làm nhục, hiện giờ rốt cuộc...”

Dương Phàm nghĩ vậy, nói:

- Vãn bối đang muốn đến Hình Bộ thăm mấy vị bằng hữu, Lý công không ngại cùng đồng hành không.

Hai người sóng vai đi đến Hình Bộ, hai gã tùy tùng của Dương Phàm liền tự động lùi xa hơn, hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, dần dần đã tới cổng lớn của nha môn Thu Quan.

Còn chưa tới cửa, hai người liền thấy một người qùy trước cổng, mặc quần áo tang, thẳng tắp quỳ trên mặt đất, người ra ra vào vào nha môn rất nhiều, nhưng tất cả đều coi người đó như không khí, căn bản không nhìn tới.

Tuyết đọng trên đường đã được quét sạch, nhưng thời tiết rét lạnh, hơn nữa mặt đất lại dày, người nọ mặc đồ tang, quần áo trên người không dày, cả người quỳ ở đó đã cứng ngắc lại rồi.

Dương Phàm và Lý Chiêu Đức kinh ngạc liếc nhau, bất giác bước nhanh hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.