A Nô nằm nghiêng người trên giường, tư thế lười biếng, một lọn tóc mềm
trên trán khẽ rủ xuống, đôi vai trần hở một nửa, rất mê người.
Nàng ngạc nhiên nhìn Dương Phàm nói:
- Đã trễ thế này, sao huynh lại tới đây?
- Muộn sao?
Dương Phàm nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết còn lạnh, cửa sổ đóng cực kỳ
chặt chẽ, nhìn không thấy bất cứ cái gì, tuy nhiên chiếc đèn của Dương
gia có tạo hình rất khác biệt, chiếc đèn Dương Phàm hiệu (Dương Phàm
nghĩa là kéo buồm) giống như là một chiếc buồm có thể coi là cực lớn đã
lên đèn, ánh đènphản chiếu bóng trúc lên trên cửa sổ, đong đưa chập
chờn, có vẻ thật yên tĩnh.
Quả thật cũng hơi muộn.
Dương Phàm giật mình cười nói:
- Tiểu tử Niệm Tổ kia ban ngày ngủ nhiều rồi, nên buổi tối đặc biệt có tinh thần, cùng nó chơi đùa một trận, nó vừa mới đi ngủ.
- Ồ, Nhị Lang... muộn như vậy mà còn tới đây, có chuyện gì không?
A Nô hỏi, lặng lẽ rụt nửa phần vai trắng muốt vào trong chăn.
Dương Phàm không kìm nổi cười rộ lên, nhấp nháy mắt bỡn cợt với nàng, cười cười mà nói:
- Còn có nửa tháng nữa, nàng sẽ là người của ta rồi, còn sợ bị ta nhìn thấy sao?
Phía sau A Nô còn có Cổ Trúc Đình đang nằm, những lời thân mật có thể
nghe bình thường, bây giờ lại tuyệt đối không thể. Khuôn mặt xinh đẹp
của A Nô nhất thời đỏ lên, cả cơ thể đều nóng lên, hờn dỗi trừng mắt
nhìn Dương Phàm, nói tránh đi:
- Có chuyện gì huynh nói mau đi, hôm qua làm đèn buồm, muộn lắm mới ngủ, người ta cũng buồn ngủ rồi!
Nói xong còn cố ý ngáp một cái.
Cổ Trúc Đình bị nàng vội vàng đẩy tiến vào trong giường, dang hai tay
hai chân hình chữ đại nằm ở đó, một cử động cũng không dám. Nghe thấy
hai người này nói chuyện, Cổ Trúc Đình không nhịn nổi cười, nhưng nàng
nào dám cười, thân trên chỉ có một cái yếm, thân dưới một cái quần lót
nhỏ, một phần cặp mông đầy đặn và chân lộ ra, quả thực còn mê hoặc hơn
là lộ ra toàn bộ.
Dương Phàm nói:
- Là như thế này, có chuyện, ta nghĩ muốn thương lượng với nàng một chút!
Dương Phàm nói xong, liền giơ tay định đi ra trước bàn trang điểm kéo
chiếc chăn gấm, nhưng lại nghĩ lại, liền dứt khoát ngồi xuống ở bên
giường. Bình thường hắn ngồi gần như vậy a Nô cũng sẽ tuyệt không để ý,
nhưng hiện tại lại khiến A Nô hoảng sợ, bàn chân nhỏ theo bản năng rụt rụt vào bên trong.
Tuy nhiên này loại giường lớn là cái loại giường có một mặt sát vào góc
tường, ba mặt có màn che, đầu kia một mặt có cạnh ngoài chính là bình
phong, phía cuối giường là một không gian nho nhỏ để đặt bồn cầu, trừ
phi Dương Phàm bò lên giường, nếu không thì không sợ hắn sẽ phát hiện ra Cổ Trúc Đình.
Dương Phàm nói:
- Tất cả đồ vật cần cho khi thành thân ta đều cho người sắp xếp rồi,
không cần nàng phải bận tâm nữa. Duy có một việc cần phải thương lượng
với nàng một chút. Nàng xem, Tiểu Man cũng giống như nàng, cũng là cô
đơng không có người thân, lúc thành thân là do Hoàng đế làm chủ, đem gia tộc của Uyển nhi tạm coi như nhà mẹ đẻ của nàng ấy.
Ngày thành thân của ta và nàng, nàng cũng không thể lấy cái tiểu viện
này coi như nhà mẹ đẻ được. Chúng ta đón người từ nhà của mình, rồi lại
về nhà mình sao? Ta tính chừng đến lúc đó dẫn nàng đến nhà Kiều Ca,
chuyện này có lẽ sẽ không có gì, Kiều ca nhất định sẽ đồng ý.
- Nhưng ta nghĩ...
Dương Phàm nói xong nhẹ nhàng cầm bàn tay trắng nõn mềm mại của nàng
- A Nô, nàngtrên đời này đã không thân nhân, ta muốn cho nàng nhận Mã
gia làm nhà mẹ đẻ, được không? Như vậy thì nàng có nghĩa mẫu, còn có
nghĩa huynh, nghĩa tẩu, có một nương gia, sau này cũng có nhà mẹ đẻ mà
qua lại.
A Nô đung đưa ánh mắt, lòng thầm nghĩ:
- Tiểu Man trên đời này cũng không có thân nhân, tại sao không bảo nàng ta tìm nhà mẹ đẻ mà cứ phải là ta?
Bỗng nhiên, A Nô hiểu được nỗi khổ tâm của Dương Phàm, trong lòng không
khỏi cảm động, không tự chủ được cầm ngược lại tay của hắn, môi đỏ mọng
hơi hơi mở ra, hé ra một nụ cười quyến rũ mĩ lệ, thấp giọng nói:
- Được! Mã Kiều nghĩa khí hợp với huynh, là huynh đệ tốt của huynh, ta nhận hắn làm nghĩa huynh cũng tốt.
Nàng đã hiểu được, Dương Phàm nghĩ như vậy hoàn toàn là tính toán vì
nàng. Đúng vậy, Tiểu Man cũng không có nhà mẹ đẻ, nhưng Tiểu Man là do
Hoàng đế chủ hôn, tuy rằng Hoàng đế sẽ không vì thế mà nhận nàng ấy là
con gái , cũng không quan tâm và can thiệp vào cuộc sống sau hôn nhân
của nàng ấy, nhưng việc này giống như ngươi tặng lế vật cho người khác,
hắn chưa chắc đã nhớ, nhưng nếu như ngươi không tặng, hắn nhất định sẽ
nhớ kỹ. Hoàng đế làm chủ hôn gả thê tử cho ngươi, ngươi đối tốt với nàng đó là hoàn toàn chính đáng đấy, Hoàng đế lười hỏi đến, nếu như ngươi
đối với nàng không tốt thì có phải là ngay cả Hoàng đế cũng không coi ra gì, có lẽ sẽ gây phiền phức cho ngươi.
Tiểu Man có một nương gia như vậy, thế lực vậy là đủ, còn Mã Kiều tuy
rằng có chắp thêm cánh thành ngựa bay cũng không thể so bì cùng Hoàng
đế, nhưng y hiện tại dù gì cũng là quan quân, y còn trẻ, cho dù chỉ dựa
vào luận tư thế xếp vai lứa, sau này cũng có cơ hội thăng chức, có Mã
Kiều làm ca ca nhà mẹ đẻ của A Nô, A Nô cũng sẽ không cô đơn nữa.
Tiểu Man đương nhiên không phải cái loại phụ nữ ngang ngược kiêu ngạo,
Dương Phàm cũng sẽ không ức hiếp A Nô, nhưng có nhà mẹ đẻ có thể cho
nàng một chỗ dựa hay không, trong mắt những gia nô tùy tùng thị tỳ, thái độ đối đãi với vị tân nương mới này cũng sẽ hoàn toàn khác, ngươi không thể trông cậy vàogia nô nào cũng đều không có lòng nịnh hót.
- Lang quân thận trọng như thế, nếu không quan tâm đến ta, sao có thể như thế?
Nghĩ đến đây, khóe môi A Nô liền hé lên một nụ cười ngọt ngào:
- Kỳ thật người ta hiện tại cũng không tính là không có người thân đâu,
ta hiện tại có nghĩa tỷ, còn có tỷ phu, huynh đệ, một đại gia đình, chỉ
tiếc đã lâu không có liên hệ rồi.
Dương Phàm ngẩn ra, ngạc nhiên nói:
- Nàng còn có người nhà? Cái gì nghĩa tỷ, tỷ phu đấy, ở đâu?
A Nô xinh đẹp khéo léo lườm hắn một cái, vểnh môi lên nói:
- Biết ngay huynh không quan tâm đến chuyện của người ta mà, ta đã nói
với huynh rồi, ban đầu ở dưới chân Hoa Sơn, sau khi ta rơi xuống vách
núi được người cứu, gia đình họ Quách, lúc ấy. . .
A Nô kể lại chuyện một cách tóm tắt, Dương Phàm nhất thời giật mình, há hốc mồm, sau một lúc lâu hô A a hai tiếng, nói:
- Đúng rồi, đúng rồi, nàng thật sự là có một nghĩa tỷ, vị tỷ phu kia của nàng còn là Thứ Sử một châu nữa!
Năm ấy kết nghĩa kim lan, thật là một việc được người đương thời coi
trọng, kết nghĩa kim lan cũng không khác gì anh em ruột, trên cơ bản
chẳng khác nào là kết thân duyên cả đời, Quách gia thật sự sẽ đem coi vị A Nô cô nương là cô nương của chính nhà mình, nói Quách gia là nương
gia của a Nô, không hề sai!
Dương Phàm nói xong, liền mặt mày hớn hở cười rộ lên:
- Ha ha! Đây là ý trời nha, Quách Kính Chi lúc này ở Lạc Dương, ha ha,
chuyện này còn tốt hơn nhiều so với việc nước đến chân mới nhảy, đi tìm
một nghĩa huynh.
- Quách Kính Chi? Là vị tỷ phu ta chưa từng gặp mặt kia?
- Đúng vậy, chính là hắn!
Dương Phàm mừng rỡ nói:
- Quách Kính Chi vốn dĩ là Thứ sử VịChâu, vừa mới bị điều nhiệm qua Quế
Châu, hôm nay hồi kinh báo cáo công tác, chỉ sợ qua lễ sẽ đi nhậm chức
rồi. Ta ngày mai sẽ đi tìm hắn!
A Nô cũng không biết rằng Quách gia cũng có quan hệ mật thiết với Kế Tự
Đường, nhưng Dương Phàm sau khi trở thành Hiển Tông tông chủ đối với cái này lại rất rõ ràng. Quách gia vốn là một trong những thế gia của Sơn
Đông, cũng của Kế Tự Đường, chẳng qua sau trận chiến lương thực của
Khương công tử và Thẩm Mộc ở Trường An, các đại thế gia mới biết được
Quách gia là đứng về phe Ẩn Tông.
Bởi vì Quách gia là một thành viên của Thừa Tự Đường, cho nên đầu tiên
lên chức điều nhiệm là chuyện đương nhiên, tất có người đem mấy tin tức
này đưa đến trên tay Dương Phàm, khiến hắn có những hiểu biết nhất định
về tình hình người này, cho nên Dương Phàm biết chuyện này. Chỉ có điều
Dương Phàm đã quên mất mối quan hệ giữa Quách Kính Chi và người mà A Nô
nhận làm nghĩa tỷ.
A Nô cười khẽ nói:
- Thôi đi, ta chỉ là cùng Quách phu nhân kết bái tỷ muội, vị Quách sứ
quân này có biết hay không còn chưa rõ, ta nhận Mã Kiều làm nghĩa huynh
là được!
Dương Phàm sở dĩ sắp xếp cho nàng một nhà nương gia, chủ ý chính là
không muốn làm cho nàng cô đơn, bị bọn nô bộc tôi tớ xem nhẹ, hiện giờ
có một vị đường đường Thứ sử làm tỷ phu của nàng, làm sao còn chịu buông tha. Dương Phàm không phải là người thấy người sang bắt quàng làm họ
nhưng là vì tương lai ítphiền não cho nữ nhân mình yêu thích, việc này
lại nhất định phải làm.
A Nô trong lòng cảm động, không kìm nổi kéo bàn tay to của Dương Phàm
qua, nhẹ nhàng mà vuốt lên gương mặt mình vài cái, cúi đầu đáp:
- Ừ, vậy. . . cứ làm theo ý huynh!
Dương Phàm trút bỏ hết tâm sự, lúc này mới chú ý tới bộ dáng a Nô đang
nằm trong chăn gấm đáng yêu biết mấy. Chỉ có hai bờ vai thanh tú hơi lộ
ra,xương quai xanh xinh đẹp, sự quyến rũ giữa hai khe núi, lại có thể
làm cho người ta vừa thấy liền biết thân thể của nàng hấp dẫnmê người cỡ nào, tựa như một quả đào vừa mới chín.
Nếu Dương Phàm là một khách đống đá, thì cơ thể mềm mại ẩn dưới lớp chăn của a Nô chính là khối mỹ ngọc ẩn trong đống đá kia, một phần ngực
trắng hồng mềm mại hơi lộ ra rơi vào tầm mắt Dương Phàm, tựa như ngọc
thạch, bị đao mở toang, lộ ra một mảnh màu lục bên trong trong suốt, làm cho người ta nhìn thấy mà tim đập, nghĩ đến mà ngạt thở.
Nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của Dương Phàm, A Nô đỏ mặt, nàng cúi đầu khẽ nói:
- Được rồi, huynh... mau trở về nghỉ ngơi đi!
- Ta đi ngay đây...
Dương Phàm nói như vậy, nhưng tay lại trượt đến trên vai A Nô, cơ thể A Nô lập tức căng thẳng tựa như cây cung lên dây.
Tay Dương Phàm theo đầu vai mịn màng của nàng, trượt thẳng xuống tấm
lưng mượt mà, Cổ Trúc Đình nấp ở sau lưng A Nô cơ thể căng thẳng không
thua gì A Nô, mắt thấy tay của Dương Phàm trượt tới eo của A Nô, nàng
vội vàng rút tay đang đặt lên eo của A Nô lại, chỉ kém một chớp mắt.
- Huynh... Đáng ghét! Mau trở về đi thôi, ngoan, chúng ta... , chúng ta tháng sau sẽ thành thân ...
A Nô bắt đầu năn nỉ, dụ dỗ nam nhân của nàng rời đi.
Dương Phàm cũng không muốn chiếm hữu nàng một cách qua loa như vậy, dù
sao cũng chỉ là hơn nửa tháng nữa, chờ mong kỳ thật cũng là một loại cảm giác rất không tệ. Nhưng là thân thể mềm mại của nàng xúc cảm mĩ diệu
như thế, Dương Phàm trước khi chưa hoàn toàn ăn con mồi cực kìngon miệng này, cũng không để bụng ngắm chơi một chút.
Đương nhiên, những chỗ bí mật thì hắn không dám chạm đến, nếu A Nô đã
muốn đợi đến ngày đại hôn long trọng của bọn họ, nếu chơi đùa quá đáng
như vậy sẽ phá hoại ý cảnh này. Cho nên bàn tay to của hắn khôngdừng lại ở cặp mông đầy đặn của A Nô, cũng không dừng lại trên đôi chân ngọc ngà không một vết sẹo của nàng.
Hắn thậm chí rất quân tử mà đưa tay lên, rời khỏi eo nhỏ của nàng, kéo
mặt chăn thêu gấm trượt xuống dưới, chuẩn xác bắt được bắp chân của
nàng, bắp chân A Nô lập tức căng thẳng, các cơ thịt trên chân giống như
một viên mỹ ngọc, bóng loáng mà rắn chắc.
- Căng thẳng như vậy để làm chi, ta sẽ không ăn nàng.
Dương Phàm không kìm nổi cười, A Nô nhìn hắn, ánh mắt có chút cổ quái, bắp chân bắt đầu run rẩy với tần xuất cực cao.
Thật là một bộ dạng xinh đẹp, cái loại run rẩy phát ra từ trong xương
cốt này, rất dễ dàng khiến người ta nghĩ tới cảm giác mà mây mưa giao
hợp mới có thể cảm nhận.
Dương Phàm trong lòng rung động, âm thầm đắc ý:
- Hóa ra đây chính là nơi mẫn cảm nhất của A Nô, ha ha, rốt cục bị ta biết được rồi.
Hắn không muốn khiến A Nô khó có thể tự khống chế, thấy nàng căng thẳng
như thế, liền buông tha chân của nàng, trượt đến mắt cá chân của nàng,
mắt cá chân của nàng tinh tế tuyệt đẹp, gầy nhưng không lộ ra xương cốt. Dương Phàm chợt nhớ tới những lời năm đó ở phường Tu Văn nghe vị khách
quen bình luận nữ tử:
- Cái đó của nam nhân lớn hay không, thẳng hay không, phải xem mũi hắn.
Còn nữ nhân, nếu là có mắt cá chân nhỏ mảnh xinh đẹp, nhỏ nhắn mềm mại
bàn chân, thông thường có ý nghĩa là huyệt kia trời sinh rắn chắc vô
cùng.
- Không biết bàn chân của A Nô có phải nhỏ nhắn mềm mại không...,
Dương Phàm vừa nghĩ liền đưa tay hướng eo của nàng sờ soạng, chủ nhân
của cái chân cũng nhịn không được nữa, lui mạnh về phía sau, còn Dương
Phàm bởi vì sự căng thẳng của bắp chân của nàng, cũng đang lo lắng nàng
sẽ trốn mất, cho nên lúc bàn tay di chuyển nắm rất chặt, tay bị bàn
chân nhỏ vẫy vùng, góc chăn nhất thời vén lên.
Dương Phàm thét một tiếng chói tai, mông bật lên giống như bị súng bắn đạn bắn vào:
- Ba cái chân!