Ăn xong cơm tối, người nhà Dương Phàm cũng đi đến đầu đường, tụ lại thành một đám người vui vẻ sôi nổi.
Dương Phàm ôm một đứa nhỏ trong lòng. Tên tiểu tử rất khỏe mạnh, cổ đã
có thể chốc lát ngẩng lên nhìn đông nhìn tây, đương nhiên đa số thời
gian, nó vẫn thích thổi bong bóng trên đôi vai rộng dài của cha nó một
cách thoải mái.
Đứa nhỏ này coi thổi bong bóng như một trò chơi, nhưng mẹ của nó lại vô
cùng thích làm cho nó sạch sẽ, cr ngày theo bên cạnh lấy khăn tay lau,
càng lau tiểu tử càng nghịch ngợm, kiểu đối kháng giữa hai mẹ con này cứ tiếp diễn. Chỉ có lúc cha của nó bế nó là thích nhất, Dương Phàm trước
nay chẳng để tâm xem nó có phun bong bóng hay không, cho nên trên vai
của hắn bây giờ đã kết thành một tầng băng mỏng trong suốt.
Đầu năm nay, cảnh tượng nam nhân bế con nhỏ không nhiều, không phải vì
nam nhân lười, mà là những việc như bế con, xuống bếp, giặt giũ, đương
nhiên là nữ nhân làm, nam nhân nếu như làm những chuyện này sẽ bị người
ta chê cười.
Cho nên trên đường rất nhiều nam nhân dẫn vợ con đi dạo phố, chỉ có thể
là đại lão gia thân thể cường tráng đi nhàn nhã phía trước, nữ nhân đem
đồ cồng kềnh vô cùng, một đứa con ôm trong lòng, tay dắt một đứa, đi
theo phía sau một cách khó khăn. Người nam nhân kia chốc chốc lại dừng
lại, sốt ruột đợi bọn họ.
Những người giống như Dương Phàm cũng hiếm thấy, cũng may sự hứng thú
của mọi người đều đặt lên những chiếc đèn màu, không ai rảnh rỗi đi chê
cười hắn.
Tiểu Man và A Nô, một trái một phải đi bên cạnh hắn, Cổ Trúc Đình đóng
giả là một nô tỳ áo xanh, thoạt nhìn cũng giống bộ dạng mười sáu mười
bảy tuổi. Dương Phàm lúc vừa mới nhìn bộ dạng này của ả, rất là kinh sợ. Hắn chỉ biết những người trẻ tuổi dùng các loại thủ đoạn để hóa trang
cho mình già hơn một chút, nhưng để hóa trang thành một người trẻ, thật
sự là không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng bây giờ, chuyện không thể tưởng tượng lại hiện ra trước mắt hắn.
Hắn nhìn trên nhìn dưới nhìn trái nhìn phải, bất luận nhìn thế nào, cũng không thấy chứng cứ Cổ cô nương không giống một cô nương mười sáu mười
bảy. Đến tận lúc A Nô nhéo một cái thật mạnh vào eo hắn, hắn mới thôi
không nhìn nữa.
Tiểu Man không cần ôm đứa nhỏ, tay nhàn rỗi. Bây giờ trong tay nàng nắm
một bao “chùy chiên dầu”. Nàng và A Nô mỗi người cầm một cây tăm, chốc
chốc lại kẹp một miếng “chùy chiên dầu” xốp giòn ngọt ngào, ăn vào thích mê. Hai nàng rõ ràng là buổi tối đã ăn rất no rồi, không biết cái thứ
ngòn ngọt này sao lại có sức hấp dẫn như vậy.
- A huynh, Đại Pháp của chùa Bạch Mã hôm nay thế nào?
Tiểu Man vừa nhìn ngó nhìn nghiêng, thích thú ngắm nghía các loại đèn màu, vừa hỏi Dương Phàm.
Dương Phàm thở dài:
- Nàng còn nhớ Tiết Hoài Nghĩa hai lần dẫn binh xuất chinh không?
Tiểu Man liếc hắn một cái, hỏi:
- Nhớ, làm sao?
Dương Phàm lại thở dài, nói:
- Nếu đối thủ chọn không chiến, Tiết Sư… tất thắng!
Tiểu Man đảo đảo đôi mắt lúng liếng, miệng ngậm một miếng “chùy chiên dầu”, quai hàm phồng lên một cách đáng yêu, hỏi:
- Nếu đối thủ muốn chiến đấu thì sao?
Dương Phàm lắc đầu, chán nản nói:
- Kết quả không thể tưởng tượng!
Nghĩ tới cảnh tượng hai anh em Trương Xương Tông dẫn Võ Tắc Thiên vui vẻ đi, giống như từng cái tát đau điếng đập lên mặt Tiết Hoài Nghĩa, Dương Phàm buồn thay cho lão, chỉ hi vọng Tiết Hòa Thượng này có thể nghĩ
thông suốt.
Thật ra với của cải hiện có và quyền lực đang nắm giữ của Tiết Hoài
Nghĩa bây giờ, đã đủ để lão phú quỷ cả đời. Nếu như lão chịu buông tay,
Võ Tắc Thiên một lòng cảm thấy áy náy với lão sẽ bồi thường cho lão, còn lão cũng chẳng hại gì đến người khác, tương lai dù cục diện chính trị
có thay đổi thế nào, cũng sẽ chẳng có ai gây phiền phức cho lão. Dương
Phàm nghĩ không thông lão có gì phẫn uất khổ sở.
Nhất là, lão rõ ràng vô cùng ghét Võ Tắc Thiên. Ai nói tâm tư của phụ nữ khó đoán, Tiết Hoài Nghĩa là nam nhân, nhưng tâm tư của lão, Dương Phàm vẫn đoán không được.
Tiểu Man nghiêng đầu suy nghĩ, chớp chớp mắt nói:
- Vậy chính là nói… Đại pháp hôm nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
Dương Phàm bật cười, vuốt cái mũi đáng yêu của nàng, cười nói:
- Nương tử nhà ta quả nhiên thông minh!
Trẻ con đã biết học theo người lớn rồi, Dương Niệm Tổ nhìn thấy hành
động của Dương Phàm, cái mông nhỏ lập tức ưỡn lên, kêu y y a a, có vẻ
như đang muốn học cha nó đi vuốt vuốt cái mũi của mẫu thân, đáng tiếc là không ai để ý đến nó.
Rất nhanh, sự chú ý của Dương đại thiếu gia bị một chiếc đèn kéo quân
hấp dẫn, dự định vuốt chiếc mũi của mẹ lập tức bị nó ném đến chín tầng
mây. Dương Niệm Tổ trợn mắt há mồm nhìn đèn lồng quay đi quay lại, một
đám nước bọt trong suốt liên kết với tầng băng mỏng trên vai áo cha.
Trong đám người, huynh đệ Thôi Thị Tứ đang dạo bước đi tới.
Thôi Địch rất không biết tự lượng sức, khiến cho Thái Bình công chúa vô
cùng chán ghét, Thôi Thực từ mấy lần tiếp xúc với Thái Bình công chúa
cảm nhận được, vị cửu đệ này của y đã hoàn toàn mất đi sự yêu mến của
Thái Bình công chúa, hi vọng muốn Thái Bình công chúa tiến cử Cửu đệ làm quan đã tiêu tan, cho nên y lập tức viết thư kêu hai huynh đệ khác vào
kinh, định lấy lượng làm thắng.
Tới gần ngày hội Thượng Nguyên, hai huynh đệ Thôi Dịch và Thôi Lỵ cuối
cùng cũng vội vàng đuổi tới Kinh thành Lạc Dương, tụ hợp với Thôi Thị và Thôi Địch. Hai huynh đệ này vừa mới đến thành Lạc Dương một ngày, còn
chưa kịp đi bái kiến Thái Bình Công Chúa, vừa đúng dịp Thượng Nguyên,
bốn huynh đệ liền ra phố xem đèn.
Thôi Thực đi tới đi lui, chợt dừng chân, nói:
- Thập Nhất Lang, tối nay Thượng Nguyên, chợ đèn sáng như ban ngày, sao
không lấy đêm Thượng Nguyên làm đề tài, làm một bài thơ, cho các huynh
đệ bình luận một phen?
Người mà y gọi là Thập Nhất Lang chính là Thôi Dịch, trong số các huynh
đệ Thôi Thị, nếu như luận về tài học, Thôi Dịch là người nổi bật hơn cả, hơn nữa vị Thập Nhất đệ này tính tình trầm ổn, chỉ có điều xếp thứ tự
các huynh đệ, y nhỏ hơn Thôi Địch một ít. Thôi Thực bắt đầu tính toán
đầu tien cùng Cửu Lang Thôi Địch nhập sĩ làm quan, đợi Thập Nhất đệ lớn
hơn một chút, lại tìm một chức quan vì y cũng không muộn.
Hiện giờ Thôi Địch khiến Thái Bình Công Chúa ghét bỏ, đã mất đi khả năng nhập sĩ, y liền bắt đầu suy xét đến Thôi Dịch. Thôi Địch giỏi văn thơ,
tính tình trầm ổn, mà Thái Bình Công Chúa lại thích nhất là những người
giỏi thơ văn, Thôi Thực lúc này để huynh đệ làm thơ, đối với y, cũng là
thêm vài phần suy xét.
Mấy huynh đệ Thôi gia đều có thể làm thơ, nhưng muốn đến cảnh giới trong mấy bước chân làm một bài thơ không cần sửa chữa, trong mấy huynh đệ
chỉ có Thôi Thực và Thôi Dịch là có khả năng. Đều là huynh đệ một nhà,
cũng không cần phải khiêm tốn làm gì, vừa nghe huynh trưởng dặn dò, Thôi Dịch liền chậm rãi đi lên một bước, vừa nhíu mày suy nghĩ.
Thôi Dịch đi vài bước, chợt vỗ tay vui vẻ nói:
- Có rồi!
Thôi Lỵ và Thôi Địch cùng đồng thanh:
- Thập Nhất Đệ, mau ngâm thơ đi!
Thôi Dịch rung đùi đắc ý nói:
- Ngọc lậu đồng hồ thả mạc thôi, thiết quan kim tỏa triệt dạ khai, thùy
gia kiến nguyệt năng nhàn tọa, hà xử văn đăng bất khán lai?