Khi ánh bình minh lại một lần nữa bao phủ trời đất trong sự dịu dàng của
nó, thì trên Thiên Môn không có tiếng chuông du dương, và không còn
tiếng trống giục giã như thường ngày.
Trận đại hỏa vẫn chưa tắt, “Thiên Đường” cao lớn vô cùng và Vạn Tượng
Thần Cung đồ sộ đã không còn tồn tại, nhưng những miếng gỗ khổng lồ và
các hoa văn trang trí chạm trổ trên gỗ tinh xảo vẫn chưa hoàn toàn bị
đốt rụi, ngọn lửa vẫn bùng lên, nhiều nơi hơn nữa bị hun trong khói đen.
Kim Phượng trên đỉnh cung Vạn Tượng Thần cao đến một trượng đã bị lửa
đốt thành méo mó, mặt ngoài bằng vàng đã bị tách ra, còn lại cái giá
bằng sắt, đổ vào đống lửa với hình dạng kì quái, hun thành một mảng đen
sì. Tòa cung điện hoa mỹ khí thế hào hùng, đồ sộ hòa lệ, nguy nga tráng
lệ, bao la vạn tượng đã trở thành một đống hoang tàn.
Đêm này, Lạc Dương hầu như không ai chìm vào trong giấc ngủ, tất cả mọi
người đều đang nhìn hoàng cung với trận đại hỏa chưa bao giờ có, mà cũng không thể tưởng tượng nổi, người trong hoàng cung lại càng như vậy. Đám võ sĩ, nội thị và cung nữ vội vã đem nước dập lửa, ai nầy đều kiệt sức
ngã trên mặt đất, ngay cả hoàng đế của bọn chúng đi qua, cũng không thể
đứng dậy thi lễ.
Võ Tắc Thiên để Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi đỡ lấy bà ta, run
rẩy nhìn nơi trọng yếu mà xưa nay triều hội quần thần, hiến tế thiên địa đều ở đây, tượng trưng cho thiên mệnh của bà và số mệnh vương triều,
xưa này triều hội quần thần, hiến tế thiên địa đều ở đây, giống như nhìn tất cả mọi thứ mà cả đời bà ta theo đuổi bị hủy hoại trong chốc lát.
Vài gã thị vệ và cung nữ cai quản “Thiên Đường” sợ hãi quỳ trước mặt bà
ta, Võ Tắc Thiên tóc bạc trắng dường như không nhìn thấy, chỉ mê man
nhìn ngọn lửa trước mặt và những đám khói đen phun ra, cố gắng tưởng
tương hình dáng của nó ngày hôm qua.
- Bệ hạ, các Tể tướng cầu kiến!
- Bệ hạ, Lương Vương, Ngụy Vương, Thái Bình Công Chúa và dòng họ hoàng thất cầu kiến…
- Bệ hạ!
- Bảo bọn họ chờ đi!
Võ Tắc Thiên run rẩy quay người, giọng điệu bình tĩnh đến không ngờ, chỉ là phải dựa và Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi dìu. Dường như bà
ta không thể đứng vững nữa, quải trượng đầu rồng trong tay bà ta cũng
đang cố sức chống xuống mặt đất.
Võ Tắc Thiên cố gắng đi về phía trước, cố gắng để eo của bà ta thẳng
lên. Chỉ đi được vài bước, bà ta giống như leo một ngọn núi rất cao, bắt đầu thở hồng hộc.
Võ Tắc Thiên dừng lại, ánh mắt nhìn chăm chú vào một người, người nọ lập tức bước nhanh tới gần, khom người đứng nghiêm.
Võ Tắc Thiên thở hổn hển, cân nhắc mà nói:
- Cát Khanh, ngươi xưa nay thông minh tỉnh táo, tâm tư kín đáo, những người đó… Trẫm giao cho khanh!
Võ Tắc Thiên nói xong, ánh mắt mơ hồ nhìn về đằng xa, người nọ ngầm hiểu, hơi khom người, khẽ đáp:
- Thần Cát Húc, nhất định không làm cho bệ hạ thất vọng!
Võ Tắc Thiên lại nhìn chăm chú vào sâu trong mắt lão một cái, gật gật
đầu, bước chân tiến về phía trước dường như đã có chút sức lực. Cát Húc
đứng yên tại chỗ, yên lặng nhìn Võ Tắc Thiên đi xa, trên mặt từ từ dâng
lên sát khí nghiêm nghị, lão khoát tay, một tướng quân cấm vệ quân mặc
áo giáp liền bước tới trước mặt lão.
Cát Húc ngày đó chật vật từ Trường An chạy tới Lạc Dương, cầu xin gặp
Hoàng đế. Thượng quan Uyển Nhi phát hiện trong đó có điều kì quái, hơn
nữa mười thì có tám chín phần gây bất lợi cho Lai Tuấn Thần sau này,
liền lập tức khống chế lão, sau đó đi gặp Võ Tắc Thiên.
Cận thần Thiên Tử, gần chính là gần ở chỗ này. Nhưng chuyện Hoàng đế có
thể hay không thể làm, có cho phép hay không cho phép, đại thần bình
thường đi nói với lão – cận thần đi nói, kết quả đạt được hoàn toàn
không giống nhau.
Võ Tắc Thiên phá lệ truyền kiến Cát Húc, bởi vậy biết rõ những người
tiến cử Lưu Tư Lễ và Soạn Liên Diệu sắp gặp xui xẻo. Nhưng điều làm
người khác ngạc nhiên là, bà ta không hề trừng phạt Lai Tuấn Thần, mà
cho Cát Húc một chức quan Thái Thường Tiến Sĩ, để lão ở bên cạnh mình.
Thái Thường Tiến Sĩ nắm giữ các việc như chỉ dẫn đường đi, soạn định năm lễ nghi, giám sát lễ vật, nghĩ ra tên thụy (tên sau khi chết) của các
vương công đại thần. Chức danh vừa phải, cấp bậc không cao, mà lại xứng
đáng là cận thần Thiên tử. Không ai hiểu Võ Tắc Thiên tại sao lại làm
như vậy, Cát Húc mặc dù biến nguy thành an, nhưng lại không thể lật đổ
Lai Tuấn Thần.
Cát Húc cũng là một người tâm tư sâu lắng, đối với việc này, lão biết rõ mình không thể nhắc đến nữa, chỉ an phận làm Thái Thường Tiến Sĩ. Lai
Tuấn Thần sau khi biết chuyện này, vô cùng sợ hãi, nhưng Hoàng đế không
hề xử trí gì, y cũng đành giả vờ như không biết chuyện này. Nhưng điều
này còn hữu hiệu hơn bất kì lời cảnh cáo nào, Lai Tuấn Thần làm việc
càng cần cù hơn, cũng có qu củ hơn, ít nhất là vẻ bề ngoài là như vậy.
Cát Húc biết rằng, nữ hoàng muốn lão giết hết tất cả những người đã
chứng kiến Tiết Hoài Nghĩa phóng hỏa hôm này, bà ta không thể cho người
ta biết, nơi trang nghiêm mà bà ta trị vì thiên hạ, thống lĩnh các quần
thần, lại do một người tình nhân của bà ta ghen tuông mà đốt bỏ, vậy thì sau này làm sao còn mặt mũi đứng trước bàn dân thiên hạ.
Võ Tắc Thiên vừa đi, lão liền bắt đầu chuẩn bị, đây là việc đầu tiên mà
nữ hoàng giao cho lão, lão nhất định phải làm cho thật đẹp. Sau một hồi
thì thầm, vị Vũ Lâm Tướng Quân kia lộ sắc mặt hoảng sợ, nhưng Cát Húc
mặt lạnh như băng khiến cho y tỉnh táo lại. Cát Húc lại cúi đầu chỉ bảo
vài câu, vị Vũ Lâm Tướng Quân kia nuốt nước miếng, vội vàng rời đi.
Rất nhanh, một chi quân Vũ Lâm canh giới ở bên ngoài tập hợp lại, ngay
sau đó trói toàn bộ những cung nữ, thị vệ, thái giám canh giữ Minh Đường và Thiên Đường đêm hôm đó lại. Những người bị trói lại cúi đầu ủ rũ,
bọn họ biết rằng một nơi quan trọng như thế bị hủy, nhưng bọn họ không
ngờ…
Lần lượt từng người bị trói chặt như bánh chưng bị quăng vào trong đám
lửa rừng rực, bởi vì ngọn lửa cháy nóng không thể tới gần, mỗi một người bị trói lại do bốn võ sĩ khỏe mạnh đứng từ xa xem vào trong đống lửa,
cảnh tượng trước mắt sợ hãi thê lương, không ai khóc, kêu, mắng chửi, vì miệng tất cả mọi người đều bị nhét chặt.
Những cung nữ thái giám khác đang cứu hỏa, bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người!
Đêm nay, đối với bọn họ mà nói, đúng là một ngày địa ngục…
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※
Quần thần đến an ủi nữ hoàng, Vạn Tượng Thần Cung đã không còn tồn tại,
nữ hoàng tiếp kiến quần thân ở Tuyên Chính Điên. Đây là một lần hội
triều thê lương nhất kể từ khi bà ta đăng cơ tới nay. Các quan thần chen chúc nhau trên điện, đến một chỗ đặt chân cũng không có, còn Hoàng đế
cũng chẳng có bậc thềm cung điện, chỉ có thể ngồi phía sau một tấm ngự
án che lụa vàng ở trước mặt bọn họ.
Lúc Võ Tắc Thiên tới, Thượng Quan Uyển Nhi đang chấn an các quần thần,
nói với bọn họ Hoàng đế an khang, tình hình hỏa hoạn đã được khống chế,
cho dù nàng chỉ nhặt những chuyện có thể nói được kể lại sơ qua, nhưng
các đại thần cứ thi nhau hỏi, cái kiểu giải thích đi giải thích lại này
cũng khiến nàng nói khô cả miệng.
Cho đến tận khi Võ Tắc Thiên tới, đại điện chen chúc mới yên tĩnh lại.
Chuyện đã xảy ra, thì phải giải quyết hậu quả. Vừa nói tới giải quyết
hậu quả, văn võ bá quan liền ồn ào trở lại. Cho dù Tuyên Chính Điện
không hề coi là nhỏ, nhưng chen chúc nhiều người thế này, chật không
chịu nổi, tiếng cãi nhau ầm ầm, giống như đây là một cái chợ sôi động.
- Bệ hạ nên viết chiếu hạ tội, trưng cầu ý kiến của thân dân toàn thiên
hạ, kiểm điểm lỗi lầm. Dù sao… Đêm Thượng Nguyên, thiên hỏa lớn như vậy, chính là sự trừng phạt của ông trời!
Bởi vì Thượng Quan Uyển Nhi không rõ tâm ý của nữ hoàng, nên đối với
nguyên nhân gây cháy, nàng cũng không tuyên bố ra ngoài. Chỉ nói là
trước khi xảy ra không hề có phát hiện gì, đến lúc phát hiện, thì đại
hỏa đã không thể khống chế, vì thế các đại thần sau khi thảo luận một
hồi, đã quy tội cho là thiên hỏa.
Kẻ nịnh hót Dương Tái Tư lập tức nhảy ra:
- Một lũ ăn nói hàm hồ! Ở đây làm gì có trời phạt, đây là điềm lành!
Một câu nói ra, chấn động cả bốn tòa. Cái chợ bỗng nhiên yên tĩnh, ngay
cả Võ Tắc Thiên cũng giật mình, một đám lửa làm cho Thiên Đường và Minh
Đường mà Hoàng đế ra lệnh, thống trị thiên hạ bị cháy rụi, lại là điềm
lành?
Dương Tể Tướng hót như khướu mà rằng:
- Năm đó Chu Vũ Vương phạt Trụ, lúc quân đội qua sông liền có đại hỏa
trời giáng, kết quả Võ Vương phạt trụ thành công, thành lập vương triều
Đại Chu tám trăm năm. Hoàng Thượng bệ hạ là hậu duệ của Chu Vũ, trận
thiên hỏa đêm Thượng Nguyên này, rõ ràng là một điềm lành, cho thấy
triều Đại Chu ta thịnh vượng phát đạt!
Lạc Dương lệnh Lai Tuấn Thần cũng sớm đã thỉnh giáo những người có học
vấn dưới tay mình, lúc này cũng ra vẻ phụ họa, trịnh trọng nói:
- Năm đó, lúc Di Lặc thành phật, liền có Thiên Ma đốt cung, điều này cho thấy, Hoàng đế của chúng ta rõ ràng là Di Lặc Phật Tổ chuyển thế. Theo
thần thầy, đúng là điềm lành, mà đã là điềm lành, thì cần gì phải ban
chiếu hạ tội.
- Ha ha…
Võ Tắc Thiên mặt mày ủ dột thấy các thần tử đang vắt óc suy nghĩ nhiều
lý do tốt cho bà ta như vậy, không khỏi bật cười, tâm trạng nặng nề cũng tốt lên nhiều.
Thần Phật?
Bây giờ bà ta đã rất căm hận rồi, giống như lúc bà ta lợi dụng sĩ tộc
Sơn Đông để đối phó với Thế Tộc Quan Lũng, lúc giá trị lợi dụng của sĩ
tộc Sơn Đông đã không còn, liền bị bà ta vứt bỏ thậm tệ. Bây giờ giá trị lợi dụng của Thần Phật đối với bà ta cũng không lớn.
Các nói của Dương Tái Tư đại khái có thể…
Ý nghĩ này vừa thoáng xuất hiện trong đầu Võ Tắc Thiên, liền bị bà ta gạt bỏ.
Dương Tái Tư có thể nịnh bợ vô giới hạn, nhưng bà ta, đường đường là một nữ hoàng, cũng không thể giảm chỉ số thông minh của mình một cách vô
giới hạn như vậy. Thiên Đường và Minh Đường bị một mồi lửa thiêu rụi,
lại là điềm lành? Nếu tuyên bố như vậy ra ngoài, Võ Tắc Thiên sẽ biến
thành cho cười cho toàn thiên hạ.
Võ Tắc Thiên cười ha ha hai tiếng, mệt mỏi tựa vào ghế, thản nhiên nói:
- Trận lửa này, không phải là thiên hỏa! Vừa không phải là lời cảnh cáo của ông trời, vừa không phải là điềm lành của ông trời!
Nàng nhìn một lượt các quần thần một cái, nói chắc như đinh đóng cột:
- Trẫm đã điều tra xong. Các thợ thủ công đang tu sửa trong Thiên Đường
bảo quản không tốt, trông coi không nghiêm, để mấy chồng vải bố đặt gần
mồi lửa quá, đến nỗi gây ra trận đại họa này. Trẫm đã cho người nghiêm
trị người gây ra họa.
Chúng văn võ ngơ ngác nhìn nhau, nếu việc này không liên quan đến thiên
hỏa, vậy cũng không cần phải bày ra thiên phạt và điềm lành rồi, biện
luận của hai phái chính phản đều ngượng ngùng quay trở về đội.
Võ Tắc Thiên nhắm mắt ngồi một lát, mở mắt, chầm chậm đứng lên, thần sắc vốn dĩ chán chường và suy sụp đã biến mất, bà ta trở nên phấn chấn khác thường:
- Trẫm phải xây dựng lại Thiên Đường, phải xây dựng lại Minh Đường,
không chỉ như thế, Trẫm còn muốn đúc Cửu Châu Đỉnh và mười hai Sinh Tiêu Thần. Minh Đường và Thiên Đường, lúc trước là do Hoài Nghĩa đại sư giám sát xây dựng, tiến độ công trình rất nhanh, Trẫm rất hài lòng, lần này, vẫn do Hoài Nghĩa đại sư giám sát xây dựng!
Lúc trước Tiết Hoài Nghĩa xây dựng Minh Đường và Thiên Đường, lao công
một ngày hai vạn người, gỗ đốn từ Giang Lĩnh, hao tổn vô số, ngân khố vì thế mà kiệt quệ. Hiện giờ chẳng những phải xây lại Minh Đường và Thiên
Đương, hơn nữa hôm nay Thiên Khu vừa mới hoàn thành không lâu, còn muốn
đúc Cửu Đỉnh và mười hai Sinh Tiêu Thần?
Văn võ bá quan ngơ ngác nhìn nhau, nhưng lúc này trong triều đình đã
không còn đại thần dám nói thẳng nữa rồi. Đại thần như vậy, không phải
là bị chặt đầu thì cũng bị đày đi biên ải. Vừa rồi mặc dù có người kiến
nghị Hoàng đế viết chiếu hạ tội, cũng chẳng qua là theo quy tắc từ cổ
đến nay mà góp lời, chứ không phải muốn khiến Hoàng đế khó xử.
Bây giờ việc Hoàng đế đã định đoạt, không ai dám phản đối.