Bóng đêm thâm trầm, ánh đèn dầu leo lắt.
Dương Phàm dưới ánh đèn cẩn thận bôi kim sang dược lên vết thương, thay một lớp vải trắng mới. Vải này dùng nước sôi luộc qua, đã không còn cứng như trước, cẩn thận quấn lại vết thương, băng bó chắc chắn, hắn mới dập tắt đèn, gối kên hai cánh tay nằm trên ghế.
Tất cả dược liệu ở tiệm thuốc trấn trên mặc kệ hữu dụng hay vô dụng, đều đã bị Phí Mạt tịch thu hết, cho nên Dương Phàm có thể dùng kim sang dược tốt nhất mà không cần phải nhai nhuyễn thảo dược để đắp lên vết thương.
Ban ngày, ngày người Khiết Đan luôn bận rộn cho chuyện rời đi, bọn họ ở trong núi, ngoại trừ không lo về củi đốt, còn lại vật gì cũng thiếu thốn, cho nên những gì có thể mang đi, bọn họ đều cố gắng chất lên xe, bao gồm từng cái nồi thiết.
Cả ngày, mọi thứ trong viện đều trở nên lộn xộn, Dương Phàm lười biếng nằm trong sân viện phơi nắng, một mực ở trong phòng nghỉ ngơi, thỉnh thoảng chợp mắt một chút, buổi tối liền không quá mệt nhọc.
Dương Phàm gối lên cánh tay, lẳng lặng suy nghĩ:
- Vết thương còn chưa lành hẳn, hiện tại nếu như chạy trốn…, khả năng chạy thoát quá nhỏ, một khi đã như vậy, không bằng tạm thời nhẫn nại.
Từ khi cứu Phí Mạt một mạng, Phí Mạ đã không còn xem hắn như kẻ thù nữa, đây là một dấu hiệu tốt, đợi khi vết thương lành hẳn, cho dù muốn trốn khỏi thâm sâu cùng cốc, cũng nắm chắc hơn tình trạng lúc này.
Chỉ có điều, mất tích lâu như vậy, “ Thừa Tự Đường” bên kia cố nhiên gặp phải khó khăn, chỉ sợ trong nhà lại càng gặp nhiều nguy hiểm hơn. Triều đình không thiếu một Dương thang giám, Thái Bình trên vai còn mang trọng trách đại nghiệp quốc gia, có thương tâm, cũng sẽ nhanh chóng qua đi, nhưng Tiểu Man và A Nô nhất định không vượt qua nổi đả kích lần này.
Dương Phàm thở dài, sờ thắt lưng của hắn, trên thắt lưng, hắn đã dùng than viết tin tức của mình lên miếng vải bố trắng, chỉ đợi mai lúc rời đi, lại tìm cơ hội đưa cho dân chúng trên trấn.
Trên mảnh vải đã hứa hẹn nhiều lời trả ơn hậu hĩnh, người nhặt được nó cho dù chỉ có một phần vạn hy vọng, nhất định cũng sẽ đêm trình quan phủ, người nhà có hy vọng biết tin hắn vẫn còn sống.
- Chỉ sợ người nhặt được không biết chữ, nhặt được lại đem giặt sạch… Ừm! Vị y sĩ kia, y nhất định là biết chữ, ngày mai trước khi đi tìm cớ đến nhà y một chuyến…
Dương Phàm vừa nghĩ đến đó, đột nhiên nghe thấy tiếng gào thét.
- Đi lấy nước! Đi lấy nước!
- Xe cháy rồi!
- Có người chạy trốn!
Chợt vô số tiếng trâu bò rống, ngựa hí vang lên.
Dương Phàm vội vàng ngồi dậy, mò lấy quải trượng đứng lên.
Hắn vừa mới đứng lên, chợt nghe một tiếng rên nhỏ trong viện, với thính lực cao cường của Dương Phàm, còn nghe thấy tiếng lợi khí cứa vào da thịt “ hì hì”, Dương Phàm âm thầm cả kinh, vội vàng đi đến trước cửa, quải trượng nện xuống nền nhà cũng hết sức nhẹ nhàng, tránh phát ra âm thanh “ soạt soạt”.
Dương Phàm vừa mới đi đến trước cửa, liền phát hiện ánh sáng chợt lóe, dường như có người đến, hắn vội vàng ẩn thân tránh sang bên tường.
Gần như cùng lúc, một bóng người giấu đao sau khuỷu tay, nhanh chóng lắc mình vào phòng.
Người xông tới là Trương Thư Hào, đại hỏa hậu viện bùng lên, tiếng quát tháo nởi lên khắp nơi, chỉ cần chậm hơn một khắc, Dương Phàm sẽ tỉnh lại. tuy chân hắn bị thương nhưng vẫn là mau chóng ra tay sẽ tốt hơn, Trương Thư Hào vừa sải bước vào phòng, liền chạy nhanh tới giường.
- Phanh!
Dương Phàm giương quải trượng, hung hãn đập một kích vào sau đầu Trương Thư Hào, sau đó níu cổ áo y, kéo thân mình đang ngả về phía trước của y về ngực mình. Đồng thời, quải trượng nhanh chóng nhướng về trước, đỡ được thanh đao, tránh cho đao rơi xuống đất gây ra tiếng động.
Người này nếu công kích người Khiết Đan, hắn không cho rằng y sẽ là kẻ địch của mình, nhưng hắn càng không cho rằng chỉ hai ba câu của mình có thể hiểu rõ y là người như thế nào, y vì sao nói với người Khiết Đan nhiều chuyện như vậy, trước tiên đánh y bất tỉnh rồi nói sau.
Dương Phàm vừa mới đỡ lấy y, đã nghe bên ngoài có giọng nói nôn nóng, quát kẽ:
- Mau chút, nhớ kĩ phải chặt đầu của Dương Phàm!
Dương Phàm nhất thời rùng mình, hắn vạn lần không ngờ tới, đám thích khách vốn dĩ tới công kích người Khiết Đan, nhưng mục tiêu lại là hắn! Điều này sao có thể? Hắn đã lọt vào tay của người Khiết Đan, đến tột cùng là ai không tiếc dùng thủ đoạn phát động công kích người Khiết Đan, lại muốn đưa hắn vào chỗ chết?
Lúc này, tiếng la hét ở hậu viện ngày càng vang dội, toàn bộ trang viên tràn ngập âm thanh người hô ngựa hí.
- Mau! Chậm thì…
Lương Thích ở một trạm gác ngầm khác, cất bước đuổi tới tiếp ứng, y vừa mới hướng trong phòng hô một tiếng, liền có một thân ảnh từ trong phòng giương nanh múa vuốt phóng tới. Lương Thích hoảng hốt, vung đao bổ xuống, “ phù” một tiếng, thiếc đao liền xẹt qua ngực hắc ảnh, máu tươi tung tóe.
Dương Phàm coi Trương Thư Hào như ám khí ném ra ngoài, lập tức một tay quơ lấy thiếc đao, một tay chống quải trượng, liền phóng ra ngoài. Lương Thích vừa mới chém một đao lên người Trương Thư Hào, trước mắt hàn quang chợt lóe, lại một ánh đao bổ tới, Dương Phàm đã ra tay.
Dương Phàm không nói lời nào, mở đầu bằng một đao, chỉ có điều hắn không chém vào điểm yếu hại của Lương Thích, mà bổ về phái đầu vai của y, hắn còn muốn lưu lại người sống. Lương Thích chấn động, vội vàng nghiêng người người, Dương Phàm đùi phải có thương tích, hành động không đủ dứt khoát, động đến vết thương, động tác vừa chậm lại, khiến y tránh được một đao.
Lương Thích kinh hãi nói:
- Ngươi còn sống?
Dương Phàm cười lạnh nói:
- Mệnh của Dương mỗ không dễ lấy như vậy đâu!
Trong lúc nói chuyện, thiết đao trong tay hai người liên tiếp va chạm “ đương đương đương”, tia lửa chợt lóe, Dương Phàm nhìn rõ bộ dáng của Lương Thích.
Ngày đó khi Phí Mạt tập trung những thân sĩ bản địa lại, Dương Phàm vẫn chưa nhìn rõ bộ dáng của họ, sau ở lại nhà Phí Mạt trong sân viện này, Lương Thích cũng ít được cho phép lại đây, Dương Phàm cũng chưa từng gặp qua y, vì vậy cho dù thấy được bộ dáng của y vẫn không biết là ai.
Dương Phàm đang muốn ép hỏi lai lịch của đối phương, đột nhiên bảy tám tên Khiết Đan vạm vỡ từ ngoài viện chạy vào, mỗi người trong tay cầm binh khí và cuốc, người phía trước hô to:
- Đại đầu lĩnh, đại đầu lĩnh, hậu viện… A?
Vừa thấy trong hành lang tối đen, có người đang giao thủ, tên Khiết Đan chấn động, lập tức xông tới.
Dương Phàm vừa thấy, trong lòng liền động, rồi đột nhiên hét lớn :
- Mau! Những nười này muốn ám sát Phí đại đầu lĩnh!
Dứt lời, chân trái đá vào mông của Trương Thư Hào. Đạp thi thể kia ra ngoài, “ rẹt” một tiếng, trượt xa hai thước tới trước cửa phòng của Phí Mạt mới dừng lại.
Lập tức, Dương Phàm cố nén đau đớn. Đứng lại vững vàng, quải trượng Độc Long nhanh chóng đâm vào hạ âm của Lương Thích, mà tay trái cầm đao nhanh hơn một bước, chém về động mạch ở cỗ Lương Thích. Việc đã đến nước này, không thể lưu lại người sống, chỉ có thể để y phát huy tác dụng khác.
Lương Thích vung đao “keng” một tiếng đỡ một đao của Dương Phàm, dưới háng lập tức một trận đau đớn, y ngay cả hô hấp cũng đình chỉ.
Dương Phàm tay trái không nhanh nhẹn bằng tay phải, vì vậy cố ý dùng tay trái vung đao làm mồi, tay nắm quải trượng hóa tành côn ảnh, mạnh mẽ đánh xuống hạ thể Lương Thích.
Lương Thích chỉ cảm thấy một trận nhức cả hạ bộ, đau thấu xương thấu cốt. Bởi vì y bị nát bộ phận dưới rồi.
Rắn độc nhất cũng chỉ dài 7 tấc, người luyện thiết bố sam cũng có điểm yếu, người nam nhân kiên cường này nơi đó phải chịu một kích như vậy, cũng tạm thời mất hết khí lực.
Lương Thích cong người lại, hai mắt lồi ra, y nhè nhẹ hấp khí. Nhưng ngay cả hô hấp y cũng không thở nổi, nhưng rất nhanh y sẽ được giải thoát, Dương Phàm lại vung xuống một đao, đem đầu của y cùng những đau đớn kia phân cách, Lương Thích nặng nề ngã xuống, trừng to mắt nhìn thân thể của mình, y cuối cũng cũng không còn đau nữa!
Dương Phàm vọt tới trước mặt binh lính Khiết Đan nói:
- Mau đi xem Phí đại đầu lĩnh!
Những binh lính Khiết Đan nhìn thấy thích khách bị Dương Phàm giết chết liền như ong vỡ tổ chạy tới nơi ở của Phí Mạt, loạn gọi:
- Đại đầu lĩnh! Đại đầu lĩnh!
- Ta ở chỗ này!
Phí Mạt nghe thấy người của mình loạn gọi, lúc này mới run rẩy đứng lên.
Tiếng la hét bên ngoài vang lên, khi trong viện phát ra âm thanh đao kiếm va chạm, Phí Mạt đang say trong giấc nồng cũng bị tiếng nổ lớn đánh thức.
Mông y trúng tiễn, vẫn luôn nằm úp mà ngủ, Dương Phàm bây giờ hành động bất tiện, y hiện tại không thể hành động, vừa nghe động tĩnh vội vàng xoay người xuống giường, mông đụng một cái, đau muốn chết.
Phí Mạt không dám kêu la, vội vàng từ dưới gối rút ra đoản đao, liền hướng chỗ đó nằm úp sấp, một khi có người xông tới, cũng đành nhịn đau liều mạng. Đợi nửa ngày, cứu binh rốt cuộc đã tới, Phí Mạt không muốn cho bọn thuộc hạ nhìn thấy bộ dạng này của y, nhịn đau nằm úp trên giường, lúc này mới giương giọng la lên.
Vài tên lính Khiết Đan cầm đuốc soi vào gian phòng, liền thấy Phí đại đầu lĩnh một tay cầm đao, ghé vào trên giường, uy phong lẫm lẫm quát hỏi:
- Kẻ xấu đều giết?
Mấy tên lính Khiết Đan đồn thanh đáp:
- Đại đầu lĩnh, chúng ta ra ngoài nói sau! Lửa sẽ nhanh lan đến đây!
…
Trời sáng, người Khiết Đan thu thập hành trang, bắt đầu rời khỏi thôn. Cùng lúc đó, binh lính Khiết Đan trụ tại Trác Lộc và quanh thôn cũng bắt đầu xuất phát, vừa hành quân vừa hội họp.
Bạo động phát sinh ở trấn đêm qua, rất nhanh được bình ổn, những người có ý chạy trốn khỏi trang viên cũng chạy không thoát, những kẻ chạy xa nhất ra khỉ trang viên cũng bị loạn tiễn bắn chết, còn những tráng đinh trong trang viên bị binh lính Khiết Đan nổi giận chém chết.
Chẳng qua tổn hại mà bọn họ gây ra cũng không nhỏ, tàn bộ trang viên bị đốt thành tro, giờ chỉ còn một mảnh đất trống, còn liên lụy tới mấy gia đình lân cận.
Toàn bộ lương thực, vải vóc quần áo, đệm chăn cướp được từ trấn trên đa số bị thiêu hủy hết, chỉ có hơn mười xe tài vật ở tiền viện được cứu kịp thời, không bị tổn thất nặng nề, tuy nhiên khi kéo xe ra đi, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy trên xe có từng trận khói nhẹ.
Phí Mạt ghé vào một chiếc xe ngựa, trên xe chỉ có một cái lều đơn giản, y ngồi bên cạnh Dương Phàm, vết thương trên đùi Dương Phàm đã bị vỡ ra trong lúc kích chiến đêm qua.
Dương Phàm hỏi:
- Trang viên này là biệt viện của Phạm Dương Lư Thị?
Phí Mạt nói:
- Không sai! Tiên sư bà nó chứ, Phạm Dương Lư Thị, quả nhiên khồn hổ là bá chủ phía bắc, vài tên trang đinh trong nhà, không ngờ còn có lá gan lớn như vậy!
Dương Phàm âm thầm hít vào một hơi, hắn rốt cuộc hiểu rõ.
Phí Mạt tức giận mắng một trận, chợt nhìn về phía Dương Phàm, hỏi:
- Ngươi vì sao cứu ta?
Dương Phàm trầm ngâm một lát, nói:
- Ta hy vọng thanh thế của các ngươi càng ngày càng lớn, các ngươi càng tỏ ra hung dữ, đối với đại sự phục hưng Lý Đường càng có lợi. Hiện giờ thái tử đã được bổ nhiệm làm Nguyên soái rồi, đây là một dấu hiệu tốt, tuy nhiên… còn chưa đủ!
Phí Mạt liếc hắn nói:
- Ta nhổ vào! Phí mỗ ta có quan trọng như vậy sao, ngươi đã cứu ta hai lần, ngoại trừ lý do này, không còn lý do nào khác sao?
Dương Phàm bật cười nói”
- Còn cái gì? Ngươi là kẻ trộm ta là quan, ngươi sẽ không cho là ta muốn cùng ngươi kết huynh đệ đi?
Phí Mạt ha hả cười:
- Ta nói, ngươi dứt khoát lưu lại làm quân sư của ta, như thế nào?
- Ta không làm!
- Ngươi có tin là ta giết ngươi không?
- Đây là báo đáp của người với ân nhân cứu mạng không?
- Con bà nó chứ!
Phí Mạt phẫn nộ mắng một câu, rồi lại ngậm miệng.