Say Mộng Giang Sơn

Chương 590: Q.1 - Chương 590: Chương 743: Dương Phàm luận chiến




Dương Phàm cũng không rõ ràng lắm tự mình đoán có chính xác hay không, trong lĩnh vực chính mình không am hiểu, khó tránh khỏi có chút không tự tin. Nhưng phán đoán nếu là thật, hậu quả liền quá nghiêm trọng, cho nên hắn không dám giấu diếm, chẳng sợ ý nghĩ của chính mình quá mức vớ vẩn mà đưa tới người khác nhạo báng.

Hắn ho khan một tiếng, lấy hết dũng khí muốn nói chuyện, tên ngốc Mã Kiều kia kia đột nhiên giống cóc bị thống mông nhảy dựng lên, hét lớn:

- Có, ta có biện pháp rồi, chúng ta có thể trực tiếp xuất binh tấn công bọn họ ở 'Ổ' Bình gia thung lũng!

Ánh mắt của mọi người ở hiện trường đều tập trung vào trên người của hắn, hoàn toàn không để ý đến một tiếng ho khan kia củaDương Phàm, Dương Phàm vừa lộ ra một nửa cái chân phải lại lặng lẽ rụt trở về.

Lý Đa Tộ nói:

- Tấn công Bình gia thung lũng?

- Không sai!

Mã Kiều vọt tới bản đồ trước, chỉ điểm lấy nói:

- Đại tướng quân mời xem, từ nơi này đến Bình gia thung lũng, có một con đường khác, không cần đi qua Mã thành. Bọn họ phải công thành, chúng ta theo bọn hắn đi công; bọn họ phải mai phục, chúng ta cũng theo hắn đi mai phục, chúng ta trực tiếp vây lại đường lui của bọn hắn!

Mã Kiều kích động mà nói:

- Chúng ta trước dò xét Bình gia thung lũng, đem lương thảo đồ quân nhu của bọn họ một mồi lửa đốt rụi, sau đó lập tức trở về Thiên Kim Dã thủ thành, bọn họ đã không có lương thảo, liền sẽ không còn có tâm tư tấn công Mã thành, cho dù phá thành, bọn họ cũng không chiếm được đầy đủ tiếp tế tiếp viện, dưới tình huống như vậy, bọn họ lựa chọn duy nhất chính là rời khỏi.

Mã Kiều nói xong, kích động mà nhìn về phía Lý Đa Tộ, hỏi:

Đại tướng quân nghĩ thấy như thế nào ?

Lý Đa Tộ sắc mặt đờ đẫn, chỉ có điều khinh khẽ lắc đầu.

Mã Kiều thất vọng, vội la lên:\

- Phải không sao, ta cảm thấy được biện pháp này có thể thử một lần a!

Lý Mộ Lam giải thích nói:

- Mã lữ soái, chi binh mã kia của người Khiết Đan mai phục ở miệng Lạc Nhật hà là kỵ binh, bọn họ ở trung gian của Mã thành và Bình gia thung lũng, phải phó viện Bình gia thung lũng thật là cóp thể nhanh đến. Bình gia thung lũng tuy chỉ có ba nghìn nhân, nhưng là bọn họ canh giữ ở trong thung lũng. Ba nghìn nhân bảo vệ cho một sơn khẩu hẹp hòi, chúng ta rất khó nhanh chóng công phá.

Sở Dật tiếp lời nói:

- Không tồi! Bình gia thung lũng cách nơi này không gần, chúng ta nếu muốn tập kích bất ngờ Bình gia thung lũng, phải vận dụng kỵ binh, kỵ binh của chúng ta bây giờ tổng cộng là tám ngàn, một đường tập kích bất ngờ, nếu không thể nhanh chóng công phá khe núi, mà đường kia phục binh Khiết Đan lại quay lại viện trợ mà nói..., chúng ta sẽ bị vây ở sơn khẩu Bình gia thung lũng, vậy nguy hiểm.

Mã Kiều vừa nghe. Không khỏi có chút ủ rũ, tuy nhiên tri thức trên chiến trận, chính là một chút tích lũy lên như vậy. Trải qua hai người phen này giải thích, tiếp theo Mã Kiều lại tự hỏi chiến lược chiến thuật gì, so với bây giờ liều lĩnh và kích động, sẽ cẩn thận kín đáo hơn.

Trong trướng lại lâm vào an tĩnh, Dương Phàm lại ho khan một tiếng. Lý Đa Tộ giương mắt nhìn về phía hắn, lộ ra thần sắc dò hỏi.

Dương Phàm hơi có chút ngại ngùng mà nói:

- Có mạt tướng thời gian trong quân ngũ thật sự quá ngắn, lãnh binh đánh giặc bản lĩnh không cần nói nữa so với không được Lý đại tướng quân, so với các vị đồng liêu cũng còn kém khá xa. Có lẽ ý nghĩ của tại hạ cũng không chính xác, bất quá vẫn là muốn nói ra, chẳng sợ có thể đúng Đại tướng quân và các vị đồng liêu nảy sinh tác dụng cái thả con tép, bắt con tôm cũng tốt.

Lý Đa Tộ khẽ mỉm cười. Khích lệ nói:

- Dương Giáo Úy, ngươi rất khiêm tốn rồi. Hành quân đánh giặc, chúng ta làm tướng lĩnh đấy. Vốn là nên hợp mưu hợp sức, ai cũng không dám nói ý nghĩ của chính mình liền nhất định chính xác, hoặc là nói tuyệt đối không có sai sót nhầm lẫn! Mã lữ soái mới vừa rồi liền làm rất khá, ngươi có ý kiến gì không, cứ việc nói đi ra tốt lắm.

Dương Phàm hướng mọi người gật đầu cười. Đi lên phía trước nói:

Ta nghĩ nói, không chỉ là Mã thành chi vây. Mà là...

Dương Phàm tại trên địa đồ “Ba ba ba” liên tiếp ba cái. Phân biệt đặt tại “Khôn Dương Hà” , “Hạp Lạp sơn” và “Mã thành” ba cái địa phương, hắng giọng nói:

- Mạt tướng thật là có chút nghi hoặc, người Khiết Đan thiện ở cưỡi ngựa bắn cung , tinh thông cơ động, trừ phi bọn họ là ở Hoàng Chương cốc lợi dụng mai phục, có thể mượn dùng địa lợi tiêu diệt đại lượng quân ta, bọn họ sẽ rất ít áp dụng chiến thuật cùng ta quân chính diện tác chiến, mà là kéo binh mã của chúng ta nơi nơi chạy, thừa thời cơ thôn tính tiêu diệt. Như vậy...

Dương Phàm xoay người lại, ánh mắt nhất nhất xẹt qua trên người Lý Đa Tộ, Sở Dật và Lý Mộ Lam, về phần vị kia huynh đệ nhà mình, tự động bị hắn không để ý đến.

Hắn không sở trường cho chiến thuật, Mã Kiều mặc dù mạnh hơn hắn, cường cũng có hạn. Nhưng ở chiến lược, cần cũng là có lối suy nghĩ kín đáo và tầm mắt rất cao. Một chiến lược gia cao minh, chưa chắc là một chiến tướng lĩnh am hiểu lãnh binh, cho nên thường có áo vải thư sinh cũng có thể bày mưu nghĩ kế, Dương Phàm mặc dù không biết chính mình phỏng chừng chính xác hay không, lại biết ở phương diện này, lấy năng lực của Mã Kiều bây giờ, không có khả năng đề xuất nghi ngờ hoặc ý tưởng gì.

Dương Phàm nói:

- Đại tướng quân, các vị đồng liêu, mời suy nghĩ một chút, người Khiết Đan vì sao thái độ khác thường, áp dụng với quân đội Lâu Đại tướng quân và Võ đại tướng quân giằng co ngăn chặn chiến thuật? Khi phía sau bọn hắn, không có cần bọn họ bảo vệ xung quanh gì đó, bọn họ hẳn là kéo đại quân của chúng ta nơi nơi chạy, lựa thời cơ nuốt mất mỗi một chi đội ngũ lạc đàn mới đúng!

Còn có đạo nhân mã tấn công Mã thành này, chúng ta đều biết rằng, Mã thành không có bao nhiêu thứu gì đó mà bọn họ, như vậy bọn họ nhọc lòng tấn công Mã thành, ý muốn như thế nào đây? Bọn họ ở Bình gia thung lũng tụ tập tích nhiều lương thực như vậy, không thừa dịp hai chi chủ lực làm chệch hướng triều đình đại quân, khẩn trương vận chuyển đến Doanh Châu ổ, lại ở chỗ này tấn công Mã thành, rốt cuộc muốn làm gì đây?

Sở Dật và Lý Mộ Lam nhíu mi suy tư, Lý Đa Tộ ánh mắt đã có tinh quang chợt lóe, vội vàng hỏi han:

- Ngươi nói là... bọn họ làm ra đủ loại khác thường, là vì một mục đích lớn hơn nữa?

Dương Phàm trịnh trọng gật đầu nói:

- Mạt tướng đích thật là nghĩ như vậy. Đại tướng quân mời xem cái này!

Dương Phàm trở lại chuyển hướng bản đồ, ở hai nơi địa phương Mã thành và Thiên Kim Dã thành, nói:

- Kề bên này, ngoại trừ này hai tòa thành trì, đều là núi non trùng điệp, mù mịt không có người ở nơi, nếu này hai nơi địa phương sa vào địch thủ, như vậy...

Dương Phàm ngón tay dọc theo đông tay hai eo hạp thạch cốc về phía trước đưa tới, vẫn chỉ hướng Lư Long:

- Bọn họ không chỉ là có thể từ Thiên Kim Dã có được đến đại lượng thiết khí đúc binh khí, mà trọng yếu hơn là, này hai tòa thành hỗ trợ nhau, là vẹn vẹn hai tòa thành trì ở phía nam Hoàng Chương cốc, giữ được nơi này, liền mở được thông đạo tới phái nam Lư Long.

Người Khiết Đan đã ở Doanh Châu bắt đầu kiến tạo căn cơ, hướng tây bắc cũng có đại quân đóng quân ở các tòa kiên thành, bọn họ khó có thể dễ dàng công phá. Trừ lần đó ra, trước mặt chỉ có dựa vào cận đông thông đạo Lư Long này xuôi nam, thành này đường xá cách các thành tây bắc xa nhất, không có trợ giúp. Thiên Kim Dã và Mã thành một khi lọt vào trong tay bọn họ, Lư Long liền biến thành một tòa cô thành, khi đó bọn họ sẽ đem Lư Long chiếm đến, như vậy...

Sở Dật bật thốt lên:

- Như vậy bọn họ liền nắm giữ một thông đạo xuôi nam, đem Doanh Châu, Lư Long, tái trải qua nơi hiểm yếu như Hoàng Chương cốc, và Thiên Kim Dã, Mã thành. Nối thành một mảnh.

Dương Phàm nói:

- Đúng vậy, đây là tại hạ nghĩ đến đấy. Còn muốn biết được ý đồchính của bọn họ và người Đột Quyết hợp minh, như vậy bọn họ chỉ cần không ngu, thì càng có lý do làm như vậy. Một khi đạt thành liên minh, người Đột Quyết ở tây, người Hề đang ở bên trong, bọn họ ở đông, hình thành một thanh cương xoa, từng bước đẩy mạnh hướng nam.

Làm như vậy, vừa có thể cho hợp tác của bọn họ cùng người Đột Quyết chặt chẽ, hưởng ứng lẫn nhau. Có năng lực tránh cho người Đột Quyết thân cận quá, bị người Đột Quyết thay đổi thất thường ăn luôn, đồng thời có sung túc không gian làm cho bọn họ từng bước một lớn mạnh. Nếu bọn họ là vì điều này một mực hành động. Như vậy một loạt hành động khác thường này của bọn họ, thì cũng có đầy đủ lý do!

Dương Phàm nói xong, rồi hướng mọi người khiêm tốn cười cười, nói:

- Đây là ý nghĩ của tại hạ, không biết đối với không đúng...

Lý Đa Tộ đi bước một đi lên trước đến. Nhìn chằm chằm bản đồ, ở Hạp Lạp sơn, Khôn Dương hà hai chỗ yên lặng nhìn hồi lâu, lại chuyển qua Mã thành, Thiên Kim Dã, Lư Long, cuối cùng nhìn về phía Doanh Châu, thật dài hít vào một hơi, trầm giọng nói:

- Chỉ sợ... Cũng bị ngươi bất hạnh mà nói trúng. Này rất có thể là tính toán của bọn họ!

Lý Đa Tộ nói:

- Nói như vậy, bọn họ tập trung hoả lực ở Hạp lạp sơn, Khôn Dương hà, và cử chỉ cổ quái của hai quân nam bắc giằng co liền có thể giải thích rồi. Tấn công Mã thành cũng nói thông suốt. Đánh hạ Mã thành, bọn họ liền chặt đứt liên hệ của chúng ta cùng phía ngoài, lại gỡ xuống Thiên Kim Dã, cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Nếu thời điểm bọn họ có thể tấn công Mã thành, lấy Mã thành làm mồi. Ăn luôn viện quân của chúng ta, liền lại càng dễ đánh hạ Thiên Kim Dã. Mặc dù chúng ta không chịu xuất binh. Bọn họ cắt đứt đường ra của chúng ta, lại dựa vào lương thảo tụ tập tích ở Bình gia thung lũng, cũng có thể đem chúng ta kéo suy sụp. Lư long bên kia tự thân khó bảo toàn, căn bản không dám phái đại quân trợ giúp chúng ta.

Đến lúc đó, Mã thành nơi tay, dựa vào địa lợi nơi này, có thể cự lại binh mã triều đình, Thiên Kim Dã tới tay, dựa vào thiết khí này, có thể cung ứng bọn họ vũ khí. Mã thành, Thiên Kim Dã và những thứu ở Hạp Lạp sơn, liền biến thành phòng tuyến hiểm yếu đầu tiên của bọn họ kháng cự binh mã triều đình. Kế tiếp...

Lý Đa Tộ thở dài, thật dài không có nói thêm gì nữa, nhưng tất cả mọi người trong trướng đã minh bạch ý tứ của hắn, ngay cả Mã Kiều đều minh bạch, khi đó Lư Long cũng tất nhiên khó giữ được, người Khiết Đan đem căn cứ hiểm yếu nối thành một mảnh, thành lập một mảnh căn cứ địa có thọc sâu, triều đình còn muốn tiêu diệt bọn họ đem càng thêm khó khăn.

Dương Phàm thấy hắn tán thành phán đoán của mình, tin tưởng tăng nhiều, nói:

- Cho nên, Mã thành chi vây, chúng ta nhất định phải giải. Nếu chúng ta không xuất binh, sau khi Mã thành đổi chủ, tận lực bồi tiếp Thiên Kim Dã, chúng ta sớm muộn gì cũng bị diệt. Giải Mã thành chi vây, chính là tự giải chúng ta chi vây!

Lý Mộ Lam nhíu mi mà nói:

- Nhưng, chúng ta phó viện như thế nào đây? Cho dù chúng ta đã biết bên Lạc Nhật hà có người Khiết Đan mai phục, phục binh không hề phát ra nổi tác dụng phục binh, cũng có tác dụng ngăn chặn phó viện của chúng ta, người Khiết Đan vây công Mã thành bất cứ lúc nào có thể trợ giúp bọn họ, lấy binh lực của chúng ta hiện tại kém hơn quân địch và quân tâm sĩ khí, căn bản không có khả năng giải Mã thành chi vây.

Dương Phàm hỏi:

- Nếu, chúng ta có thể trước ăn rơi phục binh của người Khiết Đan, có không thay đổi xu thế địch ta mạnh yếu đâu ?

Lý Mộ Lam ánh mắt sáng lên, nói:

- Đương nhiên có thể, đối với chúng ta như thế nào mới có thể ăn rơi được nhóm phục binh này?

Dương Phàm chậm rãi:

- Biện pháp chúng ta có thể sử dụng thực tại không nhiều lắm. Nếu như đi giải Mã thành chi vây mà nói..., mặc kệ là chúng ta đã biết người Khiết Đan mai phục ở nơi nào, đều muốn một hồi trận đánh ác liệt, chúng ta rất khó thủ thắng, nhưng trừ lần đó ra, phương pháp xử lý có thể sử dụng hiện tại quả là quá ít, có lẽ chỉ có một con đường, chính là đốt lương thảo của bọn họ!

Mã Kiều vừa nghe tinh thần đại chấn, chỉ nói Dương Phàm cũng đồng ý chiến thuật của hắn, chỉ có điều này chiến thuật đã bị Lý Đa Tộ Đại tướng quân phủ quyết, Dương Phàm lại nhắc tới, chẳng lẽ hắn có biện pháp giải quyết khó khăn khi tập kích bất ngờ Bình gia thung lũng?

Sở Dật có chút không kiên nhẫn mà nói:

- Dương Giáo Úy, nói đến nói đi, còn không phải trở về vấn đề này sao? Tập kích bất ngờ Bình gia thung lũng, căn bản là không thể nào thành công. Đạo phục binh kia ở trung gian của Bình gia thung lũng và Mã thành, chúng ta chỉ cần đến Bình gia thung lũng, quân coi giữ trong thung lũng phóng hỏa cảnh báo, kị binh của địch có thể hồi viện, không đợi chúng ta công phá sơn khẩu, đã bị viện quân người Khiết Đan ngăn chặn!

Dương Phàm lại lộ liễu vậy vẻ mặt có chút ngại ngùng:

- Thời gian mạt tướng trong quân ngũ quá ngắn, không lĩnh quá Binh, đánh giặc, nghĩ ngợi lung tung một chủ ý, cũng không biết có thể hay không dùng, tuy nhiên mạt tướng vẫn là muốn nói ra, chẳng sợ có thể đúng Đại tướng quân nảy sinh tác dụng thả con tép, bắt con tôm cũng tốt...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.