Ra khỏi huyện Trúc Sơn, dọc theo đường Thủy Trúc thẳng lên phía bắc, một mạch đến Ung Sơn gần Cốc Thành.
Đợi cho trời sáng hẳn, đoàn người Dương Phàm đã rời khỏi Hoàng Trúc Lĩnh mười dặm, người mệt mỏi rã rời, mồ hôi ướt đẫm.
Dương Phàm cố ý lựa chọn tuyến đường này, phía trước không có thôn trấn, sau khi đợi cho người kiệt sức, ngựa hết hơi, bọn họ liền quẹo vào một
khe núi, trên cỗ xe ngựa chở Lư Lăng Vương còn có mấy túi đồ lớn, lúc
này chiến mã nghỉ ngơi, lấy ra, đổi quần áo, để Cổ Trúc Đình hoá trang
cho mọi người.
Yếm trên chiến mã cũng đã giải rồi, trang phục dạ hành trên người cũng
thay đổi bằng thường phục lữ hành đường dài, đoàn người không muốn làm
người khác chú ý, dịch dung nữ thị vệ thành nam nhân, cũng sẽ không quá
thu hút người khác.
Trong gấp gáp, Cổ Trúc Đình cũng không có khả năng dịch dung tinh tế đối với mọi người, phải biết rằng lúc trước nàng dịch dung cho Dương Phàm,
lần đầu tiên ước chừng mất hai canh giờ, về sau mỗi lần tân trang cũng
phải mất gần nửa canh giờ, hơn hai mươi người này, nào có thời gian để
làm tỉ mỉ từng người một chứ.
Cửu Thái Nhi một đường cưỡi ngựa, ngay từ đầu lo lắng đề phòng, cả người cơ thể đều căng thẳng, chạy trốn lâu, phát hiện cũng không có gì nguy
hiểm, nhưng thật ra cảm giác thuận gió này khá tốt, vì thế buông lỏng
thân thể và tâm tình, hưởng thụ tư vị mới mẻ chưa từng cảm nhận này.
Một đường tới đây, cảnh sắc khác hẳn trên Hoàng Trúc Lĩnh nhất nhất đập
vào mắt của nàng, mỗi một loại đều hết sức mới mẻ, mà ngay cả chiếc xe
giật dây dày đặc kia, không biết cất giấu nhân vật gì trọng yếu hoặc là
đồ vật gì, nàng đều có chút hăng hái quan sát thật lâu, đối với chiếc xe một đường xóc nảy nhưng sau đó lại chuyển động như thường, cũng không
làm cho nàng mất đi hứng thú và cảm giác mệt mỏi.
Sự từng trải đặc biệt, khiến cho nàng trưởng thành hơn so với các thiếu
nữ cùng lứa tuổi, nhưng ở phương diện khác, kiến thức của nàng lại không bằng đứa trẻ lên ban, bởi vì từ lúc nàng xuất thế đến hiện tại, căn bản chưa từng thấy những thứ kia.
Cổ Trúc Đình đang trang điểm lại dung mạo cho một vài nữ thị vệ, Dương
Phàm đầu tiên là tiến đến chỗ xe ấy, cùng người trong xe bí mật đã nói
những gì, sau đó liền tránh sang trong rừng, thay trang phục võ phục,
trên người mặc thường phục rất bình thường.
Lúc này vẫn chưa đến lượt Cửu Thái Nhi dịch dung thay đổi trang phục,
nàng đang không có việc gì ở trên sườn núi hết nhìn đông tới nhìn tây.
Hành động của đám người Dương Phàm nơi nơi đều lộ ra vẻ kỳ quái, đến nỗi khiến cho Cửu Thái Nhi bắt đầu hoài nghi bọn họ không là một đám đại
đạo Giang Dương.
Tuy nhiên nàng chỉ có điều tò mò mà không hề sợ hãi, hoàn cảnh vị trí
hiểm ác của nàng khiến nàng luyện được một loại bản lĩnh, người khác
lòng mang thiện ý hay là lòng mang điều ác đối với nàng, nàng bình
thường đều có thể cảm giác được. Có lẽ, thái độ một người hai người nàng sẽ nhìn lầm, nhưng nhiều người như vậy đối với nàng có ác ý hay không,
nàng vẫn có thể đủ xác định đấy.
Bởi đó, chỉ cần không có ác ý đối với nàng, như vậy đối phương là đảm
nhiệm thân phận như thế nào nàng cũng sẽ không để ý, mặc kệ đối phương
là ai, mặc kệ đối phương là thân phận gì, mặc kệ đối phương mang nàng đi nơi nào, còn có địa phương nào khiến cho nàng phiền chán hơn so với
việc nàng bị vây cư ở Hoàng Trúc Lĩnh chứ?
- Ôi!
Chỉ lo hết nhìn đông tới nhìn tây Cửu Thái Nhi không có chú ý dưới chân. Một hố cạn khiến chân của nàng trượt một chút, không thương tổn gân,
nhưng có đau một chút, Cửu Thái Nhi nhảy lò cò chân sau vài cái, vẻ mặt
nhăn nhăn lộ vẻ đau đớn.
- Sao không cẩn thận như vậy, đi đường còn hết nhìn đông tới nhìn tây đấy!
Dương Phàm nói xong đi tới, nói với nàng:
- Nghiêm trọng không?
Cửu Thái Nhi thử dùng mũi chân bước lên mặt đất, cười ngọt ngào với hắn, nói:
- Không có việc gì, không đau đấy.
Dương Phàm nói:
- Vậy là tốt rồi. Đi, ta dẫn ngươi đi đổi thân xiêm y, dung mạo cũng phải thay đổi.
- Ồ!
Cửu Thái Nhi điểm mũi chân nhảy nhẹ vài cái, lúc này mới đổi thành bước
đi bình thường, ngoan ngoãn đi bên cạnh Dương Phàm, hạ giọng nói:
- Kiều ca ca, các ngươi vì sao phải hành động bí ẩn như vậy? Bọn họ... Đều là theo chân Kiều ca ca hái thuốc hay sao?
Dương Phàm ngừng bước chân một chút, chần chờ nói:
- À... Tình hình trong đó rất phức tạp, một chút cũng không thể rõ ràng
cùng ngươi được, ngươi không nên hỏi nhiều, yên tâm, ngươi hiện tại là
nữ nhân của ta, ta sẽ không hại ngươi. Chuyện này, quay về ta sẽ nói với ngươi sau!
- Vâng!
Cửu Thái Nhi khẽ cắn môi mỏng, nhu thuận gật đầu, nói nhỏ nhẹ:
- Người ta không hỏi nữa, dù sao đều nghe theo Kiều ca ca đấy, tuy nhiên... Người ta chỉ có một việc muốn cầu ca ca...
Dương Phàm bắt đầu còn không biết là cái gì, hiện giờ hai người đã có
quan hệ thân mật nhất, nghe nữa nàng gọi mình Kiều ca ca cũng có chút
không được tự nhiên, chỉ có điều hiện tại nếu muốn nói rõ, khó tránh
được lại là một đống dông dài, chỉ cần tạm thời nghe nàng có điều yêu
cầu gì, liền nói:
- Chuyện gì?
Khuôn mặt xinh đẹp của Cửu Thái Nhi hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng nói:
- Lát lại chạy nữa, người ta muốn cùng cưỡi ngựa với ca ca, được không?
Dương Phàm cười cười nói:
- Được! Vậy thì có sao.
****
Trên Hoàng Trúc Lĩnh, nhà của Lư Lăng Vương.
Vi phi trầm mặt nhìn con cái tụ tập dưới một mái nhà. Tuy nói mấy năm
gần đây thân thể của Lý Hiển ngày càng sa sút, dần dần ngay cả năng lực
sinh hoạt vợ chồng cũng không có, tuy nhiên trước đó ông ta vẫn còn rất
khỏe, con cái cũng không ít.
Ông có bốn con trai là Lý Trọng Nhuận, Lý Trọng Phúc, Lý Trọng Tuấn, Tý
Trọng Mậu, con gái thì có bảy, trong đó chỉ có đứa con cả và con thứ ba, thứ tư cùng với nhỏ nhất là được vợ chồng ông sủng ái nhất, mà con gái
thứ bảy là Vi thị thân sinh đấy. Giờ phút này người một nhà khẩn trương
như thế, là vì... Thất Công chúa Lý Khỏa Nhi không thấy.
Buổi sáng lúc rời giường, nhóm tỷ muội không có thấy Khỏa Nhi, lúc ấy
còn không để ý, bởi vì trong người một nhà Lư Lăng Vương, chỉ có này Lý
Khỏa Nhi gặp may mắn, chạy đi chạy lại ở Hoàng Trúc Lĩnh sẽ không đã bị
hỏi vặn, mà ngay cả Thống soái đóng quân Giả Tinh Giả lữ soái đều thích
nàng.
Khỏa Nhi là công chúa, Giả Tinh không dám chính thức thu nàng làm con
gái nuôi, nhưng ở trong trại, Khỏa Nhi cũng là vẫn gọi ông ta là cha
nuôi đấy, Giả Tinh cũng không phủ nhận đối với việc này. Bởi vậy, người
một nhà Lư Lăng Vương đều cụp đuôi làm người, ngay cả cửa cũng không dễ
dàng dám ra ngoài, chỉ có lý Khỏa Nhi là ngoại lệ. Đêm qua trong trại có gia đình bị cháy, sáng sớm đã không thấy tăm hơi Lý Khỏa Nhi, bọn tỷ
muội cũng không coi là quan trọng, đều nghĩ đến tiểu muội chạy tới xem
tình hình hoả hoạn rồi.
Lúc bữa sáng nàng không trở về, người nhà vẫn không để ý, nhưng đã đến
sau giờ ngọ vẫn không thấy bóng dáng của nàng, Vi thị cũng có chút sốt
ruột rồi. Bởi vì "Lư Lăng Vương đang bị ốm nằm ở trong nhà", Vi thị cũng không dám đường hoàng ra ngoài, lại không dám đi hỏi lung tung, chỉ
đành phái đứa con cả đi tìm một vòng, kết quả đương nhiên không có bóng
dáng của nàng.
Lúc này người nhà mới phát hiện trên vách tường bên cạnh giường của Lý
Khỏa Nhi có khắc một hàng chữ nhỏ, mặt trên nói nàng không muốn sống
quãng đời còn lại tại Hoàng Trúc Lĩnh, nàng gặp một thuật sĩ tu đạo,
muốn theo hắn vân du tứ hải, tu tiên học đạo, bái biệt cha mẹ, từ biệt
người nhà vân vân. Chữ viết viết ngoáy, con số đơn giản, tuy nhiên đủ để giải thích hiểu được hướng đi của nàng.
Vi thị kinh hoảng, Lư Lăng Vương phủ này tiểu Công chúa gần như mỗi ngày đều phải ra ngoài đi dạo đấy, Lữ soái Giả Tinh rất sủng ái con gái, còn thường gọi nữ nhi đến trò chuyện, hiện giờ Khỏa Nhi không cánh mà bay,
nàng chẳng quan tâm vướng bận nữ nhân, chỉ có điều lo lắng một khi có
người sinh đem lòng sinh nghi, tiện đà phát hiện Lư Lăng Vương đã mất
tích, khi đó nên làm cái gì bây giờ, Lư Lăng Vương chính là hy vọng của
người nhà nàng!
Vi thị sợ người thân thiếu kiên nhẫn, sắc mặt sẽ khiến người ngoài nhìn
ra manh mối, cho nên tin tức có liên quan người trong kinh tới tiếp hồi
Lư Lăng Vương, Vi thị ngay cả người thân cũng gạt đấy, nhưng lúc này rốt cục cũng không thể giấu diếm rồi.
Vi thị trầm mặt, trầm tư sau một lúc lâu, mới chậm rãi nói:
- Khỏa Nhi trốn đi, vi nương lo lắng như thế, các con biết rằng nguyên
nhân sao? Không sai, Vi nương hiểu rõ Khỏa Nhi nhất, nó sẽ không tự ý bỏ đi được, tuy nhiên... Đây không phải mấu chốt nhất, mấu chốt nhất chính là, phụ thân của các con có hi vọng trở thành Thái Tử rồi! Một nhà
chúng ta những ngày khổ đắng sắp chấm dứt!
Vi thị vừa nói xong, người thân đều sợ ngây người. Vi thị đem tiền căn
hậu quả nói một lần, con gái ở sảnh đường nghe thế vui mừng như điên,
mấy vị Công chúa thậm chí ôm đầu khóc rống.
Vi thị trầm mặt quát lên:
- Đều câm mồm! Đừng khóc! Hiện tại có người có ý đồ gây bất lợi đối với
phụ thân của các con, thị vệ trong cung đã tiếp phụ thân của các con rời khỏi, nơi này phát hiện càng muộn, phụ thân của các ngươi sẽ càng an
toàn, hiện giờ Khỏa Nhi trốn đi, một khi bị người phát giác, nhất định
không tin những lời ta nói, chỉ cần họ tới cửa điều tra, lập tức sẽ phát hiện phụ thân của các con cũng không thấy rồi, đến lúc đó...
Các vị Vương tử và Công chúa vừa nghe, lúc này mới rất lo lắng, một đám kích động thất thố, cũng không ai có chủ trương.
Lý Trọng Nhuận vội vàng nói:
- A nương, vậy chúng ta hiện tại phải làm gì?
Vi thị trầm giọng nói:
- Các con nhớ kỹ, chuyện này liên quan đến vận mệnh cả đời của các con,
nhất thiết phải cẩn thận. Nếu có người ngoài không thấy Khỏa Nhi sẽ đem
lòng sinh nghi, khi hỏi các con, hãy nói phụ thân bị bệnh nặng, Khỏa Nhi đang hầu hạ! Chúng ta... Có thể giấu diếm một ngày là thêm một ngày đi!
Một đám nữ nhân liên tục đồng ý, Vi thị vô cùng lo lắng đưa ánh mắt nhìn phía núi xa ngoài cửa sổ, trong lòng yên lặng cầu nguyện: "Trời xanh
phù hộ, khiến Vương gia bình an đến kinh đi, ngàn vạn lần không nên bị
bọn họ phát hiện, ngàn vạn lần không được xảy ra biến cố gì, tín nữ Vi
thị thành tâm cầu xin thần minh!"
****
Dương Phàm mang theo Cửu Thái Nhi đi đến bên Cổ Trúc Đình, Cổ Trúc Đình
đang bôi trét trên khuôn mặt của Lan Ích Thanh, dùng thủ pháp khá đơn
giản thì không thể nào biến một nữ tử có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần
biến thành nam nhân được, Cổ Trúc Đình cũng chỉ là muốn khiến cho dung
mạo của các nàng bình thường một ít, trung tính một ít như vậy đủ rồi.
Nhiều kỵ sĩ như vậy bảo vệ cầm giữ một chiếc xe ngựa nào đó, cho dù toàn bộ là nam nhân cũng sẽ để lại ấn tượng sâu sắc cho người khác, nếu vẫn
chưa có người nào tra tìm bọn hắn, như vậy cũng chỉ gây chút tò mò cho
mọi người, sẽ không hỏi đến rất nhiều. Nếu đã có người đang tra tìm bọn
hắn, bọn họ như vậy mục tiêu là rất rõ ràng đấy.
Dương Phàm hỏi:
- Cổ cô nương, còn mấy người nữa?
Cổ Trúc Đình chuyên chú bận rộn, không quay đầu lại, chỉ có đáp:
- Nhanh thôi, còn một người nữa thôi. Sau đó ta sẽ tân trang cho 'Lư tiên sinh'.
"Lư tiên sinh" là cách xưng hô của bọn họ đối với "Lư Lăng Vương", Dương Phàm vui vẻ nói:
- Được, lát nữa ngươi cũng giả dạng cho Cửu Thái Nhi một chút, làm cho nàng dọc theo đường đi không cần thu hút quá là tốt rồi.
Lúc Dương Phàm nói chuyện với Cổ Trúc Đình, Hoàng Húc Sưởng canh giữ ở
bên cạnh xe nghe được trong xe có tiếng gọi, tiếp cận đến hỏi, Lư Lăng
Vương Lý Hiển trong xe nói:
- Ta muốn xuống xe đi tiểu tiện.
Hoàng Húc Sưởng nghe xong vội vàng xốc lại màn xe, buông chân đạp, Lý
Hiển xoay người từ trong xe đi ra, Hoàng Húc Sưởng vội vươn tay nâng,
giúp đỡ Lư Lăng Vương xuống xe, muốn đưa ông đi trong rừng đi vệ sinh.
Lý Hiển xuống xe, thân hình vừa mới đứng lại, sống lưng thẳng, ngẩng đầu nhìn lên, liền vừa lúc chạm vào ánh mắt của Cửu Thái Nhi. Cửu Thái Nhi
đã thấy được ông, đang cứng họng, trợn mắt há hốc mồm. Lý Hiển vừa thấy
Cửu Thái Nhi, lập tức như gặp quỷ kêu lên:
- Khỏa Nhi?