Mấy đội trưởng hi hi ha ha về phía nhà của Giả Lữ Soái. Mấy đội trưởng
này đều là lúc tráng niên đi theo Giả Tinh là huynh đệ tốt cùng đẫm máu
nơi sa trường, giao tình với nhau rất thâm hậu. Mười mấy năm qua bọn họ
sớm chiều ở chung, cảm tình ngày càng sâu đậm, hiện giờ lại giống như
anh em ruột thịt.
Bọn chúng lên canh giữ ở Hoàng Trúc Lĩnh, vì không có cây để xây dựng,
biên chế cũng không tăng không giảm, cho nên chức quan chưa từng thăng
lên, nhưng người của Võ Gia mỗi lần tới đều sẽ có ban thưởng cho bọn họ, vài người hiện giờ đều mua nhà đất ở Trúc Hạ huyện, cuộc sống hậu đãi,
mọi người đều thỏa mãn.
Mấy người này vốn tưởng rằng Giả Tinh đã sớm ở quý phủ và chờ bọn hắn
rồi, không ngờ bọn họ mới vừa đi tới trước cửa nhà Giả Tinh, thì thấy
Giả Tinh từ ngã ba chạy tới, đôi chân to đạp trên mặt đất vang lên thình thịch , vài người không khỏi cười ha hả:
- Lữ soái, sợ món ăn thôn quê kia bị mấy người chúng ta ăn trước sao?
- Ha ha, lão Giả, coi ngươi giống như bị lửa đốt mông, hay là trong nhà có tân nương xinh đẹp đang đợi ngươi à?
Mấy người tiếng cười tiếng nói chưa ngừng, Giả Tinh đã xông đến trước
mặt bọn họ, cũng bất chấp mấy lão huynh đệ nói chuyện, liền lập tức phá
cửa nhà mình ra, và lập tức như con trâu điên vọt vào, một mạch như
điên, sợ tới mức gà bay chó sủa . Mấy tên đội trưởng đang nhìn nhau, mắt thấy Giả Tinh như thế hoảng sợ, trong lòng biết nhất định đã xảy ra
điều bất trắc, vội vàng đuổi theo sau hắn.
Giả Tinh chạy vào nhà mình, vòng qua trước lầu chạy thẳng đến sau nhà,
dưới mái hiên sau nhà treo gặp lồng chim có phần quy mô, bên trong nuôi
mấy con bồ câu. Giả Tinh chạy lên trên lầu, nhanh chóng vọt vào phòng,
và khi mấy tên đội trưởng đuổi theo lên lầu, hắn đã trong phòng lao ra,
trong tay cầm ống trúc lớn nhỏ bằng ngón tay.
Giả Tinh vẫn như cũ không để ý đến bọn họ, chỉ mở lồng chim ra, theo thứ tự lấy bồ câu ra, ở trên chân bồ câu vội vàng buộc ống trúc cẩn thận,
tức thì thả cho bay, trong lồng chim tổng cộng có năm con bồ câu. Giả
Tinh không để lại con nào, năm bồ câu tất cả đều bắt ra buộc ống trúc,
từng con từng con thả cho bay hết.
Người trong trại đều biết rằng Giả Lữ Soái thích nuôi bồ câu, chỉ có vài tên đội trưởng mới biết được hắn nuôi bồ câu thật sự dùng làm gì. Giả
Lữ Soái nuôi bồ câu này, trên thực tế mỗi một tháng sẽ đổi một bầy, để
tránh bồ câu nuôi lâu, đã nhận biết nơi này là nhà, thả ra chúng sẽ
không bay đi.
Giả Tinh lấy bồ câu đều từ một nơi, địa phương đó là nơi có liên hệ với
một trạm trung chuyển của kinh thành, cách mỗi một tháng, ở đây đều thả
một con bồ câu, mặc kệ có cái gì bất trắc xảy ra hay không, nhưng toàn
bộ năm con bồ câu thả cùng một lúc, đây cũng là việc trước nay chưa từng có.
Vừa thấy cảnh tượng như thế, mấy tên đội trưởng lập tức biến sắc. Vội vàng hỏi:
- Lữ soái, đã xảy ra chuyện gì?
Giả Tinh lắp bắp nói:
- Lư Lăng Vương. Bỏ trốn rồi!
Hắn phái người đi tìm Khỏa Nhi. Ai ngờ thân binh đi không lâu đã trở
lại, nói là Lư Lăng Vương bệnh nặng, Lý Khỏa Nhi phải ở trước giường tận hiếu, Giả Tinh nghe xong rất là không vui, Lư Lăng Vương là Hoàng tử
không giả, nhưng vẫn là một tù nhân trong tay hắn. Mười mấy năm qua cả
nhà Lư Lăng Vương đều dưới tay hắn quản, làm gì dám nói với hắn nửa chữ
chứ?
Lư Lăng Vương bị bệnh, Khỏa Nhi phải ở trước giường tận hiếu?
Tận hiếu cái rắm!
Lư Lăng Vương có bốn con trai, bảy đứa con gái, hắn cho dù là ăn uống
vung vẩy toàn bộ trên giường. Dùng nhiều người như vậy hầu hạ sao? Cái
con tiểu đề tử kia là thật lớn mật, lại dám không nghe hắn triệu tập,
không phải là chê hắn thưởng hạt châu nhỏ chứ? Hừ! Không thưởng ngươi
thì thế nào, ngươi còn không phải ngoan ngoãn cung phụng nghênh đón,
giống như bố nuôi một ca kỹ vũ nương sao?
Giả Tinh tức giận xông vào chỗ Lư Lăng Vương, bị con cái Lữ Gia luân
phiên cản trở, lần này Giả Tinh không khỏi nổi lên nghi ngờ, kết quả hắn dẫn đầu thân binh xông vào chỗ ở của Lư Lăng Vương cẩn thận tìm, lập
tức như sét đánh chấn động: Lý Khỏa Nhi không thấy, tệ hơn là Lư Lăng
Vương cũng đã không thấy rồi.
Lúc đó Giả Tinh liền phát điên, hắn rút đao lấy cái chết ra cưỡng bức,
lúc này mới ép hỏi ra đích xác là Lư Lăng Vương đã chạy trốn, Giả Tinh
liền sợ tới mức hồn bay phách lạc, lập tức xông về nhà mình, thả bồ câu
báo tin. Nhìn năm con chim bồ câu trắng vỗ cánh bay cao, Giả Tinh biết
rằng, hắn lúc này coi như xong rồi.
Nếu có thể bắt được Lư Lăng Vương về, tiền đồ hắn cũng bị hủy hết! Nếu
là bắt không được Lư Lăng Vương về, ngay cả đầu người cũng phải rơi
xuống!
Giả Tinh thở dài một tiếng, bất lực ngồi xuống đất.
Mấy tên đội trưởng kinh hãi nhìn nhau, sắc mặt mọi người tái nhợt như tờ giấy.
Hạ đội trưởng thấy gấp rút rồi, tiến lên phía trước kéo Giả Tinh lên, quát:
- Lúc này là thời điểm con mẹ nó học theo thói đàn bà sao? Đuổi theo a!
Bất kể như thế nào, ta cũng phải đuổi theo, bắt Lư Lăng Vương trở lại!
***
Xe chạy như tên bắn, bụi trên đường bay lên.
Trong xe thỉnh thoảng xuất hiện một dung nhan xinh đẹp, ngắm nhìn những phong cảnh mới lạ ven đường.
Muốn biến Lý Khỏa Nhi từ một giai nhân tuyệt sắc thành thiếu nam, khó
khăn quá mức, Cổ Trúc Đình về cơ bản không có chuẩn bị đầy đủ đồ, cũng
không thời gian, Cổ Trúc Đình lanh trí, cứ vẫn cho nàng đóng giả thành
nữ nhân, dù sao Lư Lăng Vương cũng đóng giả làm phú quý thân sĩ, bên
người có một nha hoàn hầu hạ cũng bình thường.
Việc Cổ Trúc Đình phải làm là làm cho Lý Khỏa Nhi trở nên xấu xí một
chút, đừng để người ta thấy sắc đẹp. Muốn cho biến thành xinh đẹp không
dễ dàng, muốn cho người ta biến thành xấu xí lại rất dễ dàng, chẳng qua
quá xấu cũng sẽ bị người ta chú ý, cũng không phù hợp thân phận thị nữ
của một thân sĩ, cho nên Cổ Trúc Đình chỉ có việc đem Lý Khỏa Nhi theo
phong thái trở nên ảm đạm một ít.
Xe trước xe sau, mấy chục người cưỡi tuấn mã bảo vệ xe ngựa, chớp nhoáng phóng đi về phía trước, chỉ để lại cho người qua đường một sự ngạc
nhiên thán phục và bàn luận, không biết quý nhân phương nào, lại có sự
phô trương như vậy.
Cổ Trúc Đình thúc ngựa chạy nhanh đến bên Dương Phàm, ánh mắt hữu ý vô ý vẫn có điều lưu luyến trên người Dương Phàm, đầu lông mày hơi nhăn,
dường như tâm sự nặng nề. Chỉ có điều, nàng lúc này hóa trang là một nam nhân, bởi vì thúc ngựa mà đi, không chú ý thần thái cử chỉ cũng phải
giống đàn ông, cho nên khẽ nhăn mày vẻ mặt hiển nhiên là một cô gái, khó tránh làm cho người ta mắc cười.
- A Lang!
Nhìn thấy cái bóng chập chờn trước mặt, sắp đuổi tới Cốc Thành, Cổ Trúc Đình nhịn không được, cuối cùng kêu một tiếng.
Dương Phàm mỉm cười nhìn nàng một cái, nói:
- Sao thế? Trên đường đi ta xem dáng vẻ ngươi dường như muốn nói lại thôi, có gì vậy?
Cổ Trúc Đình cố lấy can đảm, nghiêm túc nói:
- A Lang, ta cảm thấy... Cô nàng này, không thể tin tưởng được!
Dương Phàm "Ồ" một tiếng, biết rõ ràng nhưng vẫn cố ý hỏi:
- Ai không thể tin tưởng?
Cổ Trúc Đình quở trách trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Ngươi biết rõ mà.
Dương Phàm cười hề hề, vốn định trêu chọc nàng, lời vừa đến bên miệng lại nuốt trở lại, sửa lời nói:
- Lý do?
Cổ Trúc Đình giận dỗi quay đi, nói:
- Không có lý do gì. Trực giác của ta!
Động tác này rất nữ tính, tuy nhiên nàng bây giờ trong bộ dáng nam nhân, Dương Phàm thấy không nhịn được cười ra tiếng:
- Được rồi! Coi như là cô ấy không thể tin tưởng tuy nhiên... Cô ta là
một vị quận chúa, rất nhanh Lư Lăng Vương cũng sẽ được lập làm hoàng
Thái Tử, khi đó cô ấy là công chúa, ngươi cảm thấy, một vị Công chúa
điện hạ, có thể tin hoặc không thể tin, với ta có quan hệ gì đâu này? Ta có ăn nhằm gì đâu?
- Cái này...
Cổ Trúc Đình bỗng nhiên cũng phát hiện sự lo lắng của mình không hề có
lý. Một vị Công chúa, hay là một tiểu Công chúa xinh đẹp nhưng thái quá, nàng có thể tin cũng được, không thể tin cũng đượng, có thể bó buộc
Dương Phàm thế nào đây?
Cổ Trúc Đình suy nghĩ sau một lúc lâu. Thật sự nghĩ không ra một lý do lo lắng nói với Dương Phàm, không khỏi oán hận mà nói:
- Ta làm sao biết. Dù sao... Ta đã nhắc nhở ngươi rồi. Có nghe hay không tùy ngươi!
Cổ Trúc Đình quất ngựa một roi, phóng tới phía trước.
Dương Phàm không nghĩ tới vị Cổ cô nương này cũng có lúc có tính trẻ
con, mang bộ dáng có chút bốc đồng nhưng thật ra dễ thương vô cùng,
không khỏi cười khà khà.
Xe đến Cốc Thành, đoàn người vào ở khách điếm.
Lý Khỏa Nhi nhìn thấy cơ hội liền đến trước mặt Dương Phàm, ngọt ngào mà nói:
- Dương Ân công...
Dương Phàm ngắt lời nói:
- Quận chúa không nên đem hai chữ ân công để ngoài cửa miệng.
Lý khỏa nhi biết nghe theo nói:
- Dương Giáo Úy...
Dương Phàm lại nghiêm mặt nói:
- Quận chúa. Việc này cần phải hết sức cẩn thận, người xưng hô như vậy
với ta, nếu chẳng may khiến cho người ta nghe thấy, sẽ khiến cho có
người đề phòng đó.
- Dương đại ca!
- ...
- Hì hì. Cái này không ý kiến chứ?
- Quận chúa, ngươi...
- Dương đại ca, việc này cần phải hết sức cẩn thận, ngươi xưng hô như
vậy với ta, nếu chẳng may làm cho người ta nghe thấy, sẽ khiến cho có
người đề phòng đó.
- Vậy ta...
- Ta là Khỏa Nhi!
Dương Phàm lập tức mỉa mai giọng nói:
- Không gọi là Cửu Thái Nhi à?
Lý Khỏa Nhi nhướn mày cười, vẻ mặt hưng phấn. Một sự mê hoặc không thể
che giấu thoáng lướt lên chân mày, lúc đó chút hóa trang vẻ mặt căn bản
không che được loại phong tình này. Nàng dịu dàng nói:
- Nếu ngươi thích, kêu ta là Cửu Thái Nhi thì tốt lắm, chỉ cho phép một mình ngươi kêu, chỉ cho một mình ngươi nghe! Ừ?
Dương Phàm cảm thấy có chút chịu không nổi, trời sinh báu vật đều là yêu quái, cho tới hôm nay hắn mới biết được cái gì mới là yêu quái thực sự.
Dương Phàm ngậm miệng lại, quyết định lấy lặng im để trả lời.
Lý Khỏa Nhi không quan tâm, vẫn hăng hái dạt dào như cũ:
- Dương đại ca, Bách Kỵ và nội vệ là đang làm gì thế?
Dương Phàm trầm giọng nói:
- Có thể là chủ đề để lộ thân phận chúng ta, ngươi tốt nhất...
Lý Khỏa Nhi nói:
- Nơi này là hành lang chuồng ngựa rồi, chỉ có ngươi cùng ta, ai có thể nghe thấy chứ?
Dương Phàm chỉ lo cãi nhau với nàng, lúc này mới phát hiện hai người dắt ngựa đã đi qua sườn hành lang bên cạnh, đến sau khách điếm tiến vào
chuồng ngựa.
Dương Phàm bất đắc dĩ, đành phải đáp:
- Bách Kỵ và nội vệ đều là quân đội, nói như thế, quân đội trong thiên
hạ, bên cạnh Phủ Quân đều kém cấm vệ quân, bởi vì cấm vệ quân mới là
quân chính thống của triều đình, mà trong cấm vệ quân, cấm vệ quân nam
nha kém cấm vệ quân bắc nha, bởi vì cấm vệ quân bắc nha là dòng chính
trung dòng chính. Mà cấm vệ quân bắc nha, thì Bách Kỵ và nội vệ được
Hoàng đế tín nhiệm nhất!
- Ta hiểu rồi!
Lý Khỏa Nhi ánh mắt sáng lên:
- Nói cách khác, Bách Kỵ và nội vệ là dòng chính trong dòng chính trong dòng chính, đúng không?
- Ừ! Có thể nói như vậy!
Lý Khỏa Nhi hứng thú lại hỏi:
- Nội tổ cho ngươi tới đón phụ thân ta về, còn cho ngươi chỉ huy người
Bách Kỵ và nội vệ, vậy trong tâm hoàng đế nội tổ của ta ngươi chính là
tâm phúc trong tâm phúc trong tâm phúc, đúng không?
Lý Khỏa Nhi nói nói nói, giống như một thiếu nữ khờ khạo nói không rành
chuyện đời. Dương Phàm liếc nhìn nàng một cái, thầm nghĩ:
- Cô gái này, đến tột cùng là hoạt bát hướng ngoại hay là tâm cơ thâm
trầm, đến tột cùng là thuần mỹ thiên chân hay giảo trá như hồ ly vậy?
Lý Khỏa Nhi nhẹ nhàng cúi đầu, yếu ớt nói:
- Dương đại ca, ngươi đã cứu mạng ta, lại đón phụ thân ta hồi kinh,
trong lòng phụ thân ta đối với ngươi hết sức cảm kích. Ta và ngươi
lại... Lại...
Hai má của nàng ửng đỏ, ngượng ngùng vê quanh vạt áo nói:
- Cho nên vô luận thế nào, cả nhà Lư Lăng chúng ta, đều xem Dương đại ca thành người thân nhất. Nội tổ đã tha thứ phụ thân, lần này hồi kinh,
phụ thân là muốn lập làm hoàng Thái Tử đấy, nhưng trong kinh có rất
nhiều người xấu muốn gây bất lợi với cha ta...
Lý Khỏa Nhi chậm rãi ngẩng đầu lên, trìu mến nhìn Dương Phàm, nói:
- Dương đại ca ngươi bản lãnh lớn như vậy, lại chịu sự tín nhiệm của
hoàng đế nội tổ của ta, ngươi nhất định có thể đối với phụ thân ta dành
cho rất nhiều trợ giúp, đúng không? Nếu phụ thân có thể thuận lợi đăng
cơ xưng đế, kia... Dương đại ca chính là đại ân nhân của nhà ta, nói
không chừng... Đó là Phò mã gia cũng làm được đấy...
Nói đến đây, giọng của nàng đã yếu ớt như tơ nhện, chẳng những hai má
bắt đầu đỏ lên, mà ngay cả bên tai trắng nõn đều đỏ ửng lên, giống như
đóa xấu hổ cúi đầu trước phấn hoa đào.