Dương Phàm liếc hắn một cái. Thâm ý như nói:
- Không phải là Dương mỗ không chịu cho biết, chỉ là chuyện này, Tiết
Thang Thừa kỳ thật nếu không biết so với biết tốt hơn nhiều.
Tiết Thang Thừa khẩn trương trong lòng, vội ngậm miệng không nói.
Dương Phàm nói:
- Ta dẫn đoàn người này, đều là người trong Bách Kỵ và Nội vệ. Lần này
là phụng thánh dụ xuất cung làm việc, một phen cực khổ bận rộn. Thật vất vả mới trở lại kinh thành. Nhờ Tiết Thang Thừa chuẩn bị chút rượu ngon
và đồ nhắm cho bọn họ, Ti Nông Tự bên kia, ta sẽ đi gọi.
Tiết Thang Thừa khẩn trương nói:
- Không cần nhọc lòng chỉ bảo, ty chức đã an bài.
Trong lòng Tiết Thang Thừa bất an, xã giao vài câu qua loa, liền lui ra ngoài.
Dương Phàm thay xong quần áo rồi tới gian phòng bên ngoài. Chỉ thấy Ngụy Dũng ngơ ngẩn ngồi ở bên cạnh bàn, làm bằng một loại gỗ bình thường,
Cao Oánh và Lan Ích Thanh một tả một hữu, đứng phía sau hắn như cũ.
Vừa thấy Dương Phàm tiến vào. Ngụy Dũng chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt có chút đờ đẫn nhìn hắn.
Dương Phàm điềm đạm nói với Cao Oánh và Lan Ích Thanh:
- Hai vị cô nương khổ cực rồi, đi tắm rồi nghỉ ngơi một chút đi.
Cao Oánh hướng về phía Ngụy Dũng lải nhải, Dương Phàm cười cười, nói:
- Không sao đâu đừng ngại!
Hai vị cô nương cũng tin tưởng thân thủ của Dương Phàm, Ngụy Dũng tuyệt
đối không làm gì được hắn, liền theo lời lui ra ngoài. Dương Phàm chậm
rãi ngồi xuống đối diện Ngụy Dũng, trên mặt Ngụy Dũng từ từ lộ ra nụ
cười ngượng, yếu ớt nói:
- Ngươi làm sao phát hiện được ta?
Dương Phàm nói:
- Bởi vì sau khi Hoàng Lữ soái chết, ngươi sơ suất quá, mà chúng ta ở Vũ Dương và Tương Thành ngừng một đêm, liên tục ở hai địa phương, ngươi
đều không quên đưa tin tức ra ngoài, ta nghĩ không phát hiện ngươi cũng
khó!
Ngụy Dũng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lặng yên nhắm hai mắt lại.
Dương Phàm có chút đau lòng nhìn gã, thấp giọng nói:
- Ngụy huynh, ta thật sự không mong mình là bạn thân ngày trước, hôm nay quan hệ lại biến thành như vậy.
Ngụy Dũng đờ đẫn nói:
- Ta cũng không nghĩ qua tranh giành thiên hạ khiến cho huynh đệ chúng
ta gặp nhau trong binh nhung! Khi Ta nhận lợi ích từ chỗ Lương Vương,
tuyệt nhiên không nghĩ qua sẽ có ngày này. Kỳ thật cho tới nay, ta chỉ
là nhận lợi ích từ chổ Lương Vương, cũng chưa từng làm việc gì.
Lần này, ngươi mang chúng ta xuôi nam, ngay từ đầu không biết toan tính, ta cũng không có liên lạc với Lương Vương, đến lúc ở Phòng Lăng gặp
chuyện không may, bị giam vào ngục, ta mới biết được mục đích của ngươi. Từ khi ta đầu phục Lương Vương, Lương Vương chính là cấp trên của ta
rồi, ta không thể nhìn hắn ngã.
Khi đó, ta cũng không có biện pháp tốt nào liên lạc cùng Lương Vương, là mạo hiểm lợi dụng quân dịch đem tin tức đưa lên kinh, may mắn quân dịch nghe nói là thư tín của Lương Vương phủ, cũng không ai làm khó. Sau đó, lúc trên đường về, ta mới nhận được mệnh lệnh của Lương Vương, lấy được cách liên lạc cùng những người khác.
Dương Phàm chán nản nói:
- Đi sai một bước, cuối cùng làm giặc.
Hai má của Ngụy Dũng co giật mấy cái, có phần kích động:
- Giặc? Ai là giặc? Thành là vương hầu, bại mới là giặc!
Dương Phàm lắc đầu, nói:
- Đạo bất đồng, không cùng nhau bàn bạc!
Ngụy Dũng cười lạnh:
- Ngươi sao biết lời của ngươi là đúng? Hoàng Húc Sưởng là lữ soái, so với ta chức bậc cao, cũng bị Ngụy vương mua chuộc sao?
Dương Phàm im lặng một lát, chậm rãi nói:
- Hoàng lữ soái à, hắn không phải nội gian!
Thân thể của Ngụy Dũng chấn động mạnh, hoảng sợ trừng to mắt, rung giọng nói:
- Ngươi... Ngươi nói cái gì?
Thanh âm của Dương Phàm cao hơn một chút, gằn rõ ràng từng chữ:
- Ta nói, Hoàng Húc Sưởng, không phải nội gian!
Ngụy Dũng tựa như gặp quỷ, trừng mắt nhìn Dương Phàm không rời.
Dương Phàm nói:
- Ở trên núi Diệp huyện, lời ta nói cùng các ngươi gần như đều là sự
thật, bao gồm ta âm thầm theo dõi Hoàng lữ soái. Chỉ có một việc là giả
đấy, chính là chuyện ta phát hiện Hoàng lữ soái là nội gian. Ngươi che
giấu vô cùng giỏi, thật sự giỏi lắm, ta nhử mồi lặp đi lặp lại nhiều
lần, cũng không thể câu ngươi ra.
Nhưng đi bên cạnh là một nội gian, chúng ta không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ. Cho nên sau khi kế hoạch dẫn rắn ra khỏi hang thất bại, ta
cùng với Hoàng lữ soái thương lượng, bày một hoàn cảnh, ta đã tra ra
được người ở trong dịch quán chính là người của Lương Vương, ha hả,
ngươi không cần hỏi ta làm sao mà biết được, quan địa phương hiện tại
phần lớn đều là cây cỏ đầu tường, ngóng nhìn hai bên, lắc lư bất định.
Về phương diện nào bọn họ cũng không dám làm gì, cho nên dù mặt nào bọn
họ đều muốn giữ lại cho mình đường rút lui. Tóm lại, ta biết Lương Vương đã phái người ở trong dịch quán, hắn ở đó làm gì ư? Đương nhiên là đợi
nội gian, cho nên, ta sai Hoàng lữ soái giả mạo một nội tuyến của Vương
gia Ngụy vương Võ Thừa Tự!
Ngụy Dũng cười lạnh nói:
- Ngươi còn dám mạo hiểm, sẽ không sợ hai bên đối chất, phát hiện sơ hở sao?
Dương Phàm nhíu mày, hỏi ngược lại:
- Lương Vương và Ngụy vương thân nhau sao? Bọn họ là một cặp kẻ thù lừa dối nhau là hay là huynh đệ ý hợp tâm đầu?
Ngụy Dũng lập tức cứng họng.
Dương Phàm lại nói:
- Mấy nha đầu Nội vệ kia không giữ được bình tĩnh, kể từ khi biết có nội gian về sau, bọn họ ngày thường nhìn người bằng ánh mắt quá mức kỳ
quặc, ta đoán, tên nội gian giảo hoạt sớm nhận ra ta đã sinh nghi, ta
diễn tuồng này, có thể làm cho tên nội gian nghĩ nội gian không chỉ có
mình hắn, mà chúng ta diệt trừ tên nội gian này, hắn cũng liền không bị
hoài nghi nữa.
Chúng ta giết “Nội gian” Hoàng Húc Sưởng, sau đó để Cổ cô nương đi trước một bước, tiếp tục lấy thân phận của Lư Lăng Vương huênh hoang khắp
nơi, mà chúng ta thì bảo vệ Lư Lăng Vương thật về Lạc Dương, ha hả... Kế hoạch này, nói đúng ra là cho nội gian ngươi nghe đấy. Kỳ thật, chúng
ta ở Diệp huyện đón Lư Lăng Vương cũng là giả đấy, trước tiên là chúng
ta một bước đuổi tới là Cổ cô nương ở Diệp huyện.
Hai má của Ngụy Dũng giựt mạnh vài cái, trên mặt lộ ra vẻ mặt không biết nên gọi là khóc hay là cười.
Dương Phàm nói:
- Kế tiếp, tất cả mọi người tưởng là nội gian đã trừ sạch, nội gian cũng buông lỏng cảnh giác, ta biết rằng tên nội gian này nhất định sẽ đem
tin tức này đưa ra ngoài, quả nhiên... Ta tìm được ngươi! Bọn họ nghĩ
lúc này đây ta hộ tống là Lư Lăng Vương thật rồi, vứt bỏ hết đến truy
sát ta, Lư Lăng Vương thật có thể rất an toàn tiến vào thành Lạc Dương
rồi.
Mặt của Ngụy Dũng ngốc trệ thật lâu, mới chậm rãi nói:
- Hóa ra, ngươi tra không ra nội gian, liền lợi dụng nội gian! Ta... Vẫn bị ngươi lợi dụng đến bây giờ?
Dương Phàm đồng tình nhìn gã một cái, gật đầu nói:
- Đúng vậy! Hoàng lữ soái “chết đi” sau khi chúng ta đi hắn cũng đi, hộ
tống Vương gia thật về Lạc Dương. Tất cả mọi người cho rằng Vương gia ở
chỗ của ta, tất cả mọi người cho rằng Hoàng lữ soái đã chết, một “Người
chết” bảo vệ một “người không tồn tại" tin rằng đoạn đường này về sau
cũng sẽ không có ai làm phiền hắn.
Ngụy Dũng lắp bắp nói:
- Nhưng... Nhưng ta tận mắt nhìn thấy Cổ cô nương giết Hoàng Húc Sưởng mà.
Dương Phàm biểu diễn một phen, từ trong tay áo lấy ra một con dao găm
sắc bén. Dương Phàm dùng đầu ngón tay sờ nhẹ mũi dao, lưỡi dao kia liền
thụt lại, Dương Phàm cụt hết hứng thú nói:
- Một đồ chơi nhỏ, trong cán từ trước đổ máu vào rồi..., đâm vào thì
càng giống rồi, trên đường đi Phòng Châu, cùng chơi ảo thuật với vị lão
nhân kia, ngươi xem thú vị chứ?
Ngón cái Dương Phàm nhẹ nhàng đẩy cán dao, con dao hướng lên trên bàn,
"Phanh" một tiếng, đao đuôi ong ong loạn chiến, Dương Phàm nói:
- Sau khi gạt mở cái chốt này, con dao mới thật sự có thể giết người!
Ngụy Dũng từ từ vươn tay ra, rút cây đao kia ra, cây đao nhọn chậm rãi
nhắm ngay vào ngực mình, tựa như ở trên núi Diệp huyện, giống như khi Cổ Trúc Đình đem thanh đao này đâm vào ngực của Hoàng Húc Sưởng.
Gã biết rằng, trong lòng Dương Phàm dù là không đành lòng hay không,
nhưng việc hôm nay đều sẽ không thể bỏ qua gã, bất kể là vì chết là do
Bách Kỵ và Nội vệ hay là bởi vì việc này nghiêm trọng. Nếu như Dương
Phàm không thể chắc chắn đưa Lư Lăng Vương hồi kinh mà đem chân tướng
này nói do gã, như vậy gã cũng chỉ có thể chết mà thôi.
Nếu như chỉ có thể chết, cần gì phải cầu xin tha thứ?
Cổ tay vừa dùng lực, con dao sắc bén liền đâm vào tim.
Ngụy Dũng chỉ nhẹ nhàng nấc một tiếng, tựa như một tiếng thở dài... !