Trong Chính sự tràn ngập áp lực, Diêu Sùng và Ngụy Tri Cổ hai tay khoanh lại, sắc mặt nặng nề từng bước tính kế sách, từ sau khi Địch Nhân Kiệt
bệnh nặng, quá nhiều công vụ toàn bộ đè trên người hai người bọn họ,
trên bàn xử án hiện tại đã chất đầy công văn, nhưng hai người cũng không có lòng dạ nào xử lý.
Bởi vì bầu không khí trong điện bị đè nén, mọi người đều tránh rất xa
ngoài cửa, không biết hai Tể tướng vì sao tâm sự nặng nề, chỉ sợ sơ sẩy
một chút, bọn họ bị quét mất cái đuôi.
Ngoài điện, Trung thư xá nhân Triệu Già Ninh bước chân vội vàng đến,
trong sân phía ngoài điện một màu yên tĩnh, hắn đến với vẻ kinh sợ như
chim con bay đi kiếm ăn, bổ nhào xuống rồi lật đật bay lên, bay vào bóng cây cao rậm rạp tìm không thấy nữa.
Triệu Già Ninh thiếu niên đắc ý, năm ấy mười chín tuổi đậu Tiến sĩ, là
Tiến sĩ của khóa thi tiến sĩ đầu tiền của Thiên triều, cũng là môn sinh
chính thức của thiên tử bản triều.
Nhưng mà hắn sống ở thời đại Lý Đường, làm việc cũng vì thời đại Lý
Đường, cũng trung thành với giang sơn Lý Đường, từ đó về sau vào làm
quan, thân cận với các đại thần cùng chí hướng, bởi vậy cũng bị chèn ép, bị đẩy vào Hàn Lâm Viện, thành một người có địa vị cao quý nhưng không
có quyền học sĩ.
Từ sau khi Khiết Đan và Đột Quyết lần lượt lấy cớ bảo vệ Lý phản Chu
khởi binh làm loạn, bởi vì Võ Tắc Thiên tuổi tác rất cao đã không có
tinh lực chỉnh đốn thời cuộc để ổn định tình hình chính trị và dân tâm,
không thể không rộng lượng bắt đầu dùng cựu thần Lý Đường, Ngụy Tri Cổ
và Diêu Sùng lần lượt được phong tướng, sau khi hai người nắm quyền, lập tức đem điều Triệu Già Ninh từ Hãn Lâm Viện ra, ủy nhiệm làm Trung Thư
Xá Nhân. Tuổi còn trẻ, nhậm chức quan trọng trong triều đình, hiển nhiên là hai vị Tể tướng suy tính bồi dưỡng vãn bối.
Triệu Già Ninh và hai vị Tể tướng một đảng, là người rất thân thiết, đây cũng không thấy người ngoài, tiến thẳng vào Chính sự đường, chỉ có chắp tay vái chào, liền vội vàng nói với Ngụy Tri Cổ và Diêu Sùng:
- Ngụy tướng, Diêu tướng, Địch công đi Long Môn rồi!
Diêu Sùng cả kinh, thất thanh nói:
- Địch công đến Long Môn? Ông ấy... đã khỏi bệnh?
Triệu Già Ninh lắc đầu, nói:
- Địch công thân mang bệnh, mỗi ngày một yếu. Ngay cả xe bò xe ngựa
chòng chành đều chịu không nổi, lão là ngồi kiệu mềm, kêu người khiêng
đi Long Môn, còn chưa ra cửa, lại hôn mê bất tỉnh, con lão theo bên
cạnh. Còn có y sĩ mang cái hòm thuốc theo.
Ngụy Tri Cổ dừng bước chân, nhẹ nhàng đưa tay vuốt chòm râu, lẩm bẩm:
- Con cáo già này, thực sự rất kiên cường, cho dù lão có bỏ cái mạng mình, cũng muốn bảo vệ Lư Lăng Vương!
Diêu Sùng trong điện căm hận đi xung quanh hai vòng. Đột nhiên giậm chân thật mạnh, nói:
- Không thể do dự! Ngụy công, chúng ta lúc này không thể giả câm vờ
điếc, nhất định phải ra mặt, bằng không, người khắp nơi trong thiên hạ
đều muốn đâm vào cột sống chúng ta!
Ngụy Tri Cổ chần chờ nói:
- Nhưng, những đại thần đó...
Diêu Sùng nói:
- Thay vì không được sự đồng ý đó. Chúng ta đi trước tới Long Môn, khi quay về sẽ nói lợi hại cho bọn họ hiểu rõ.
Ngụy Tri Cổ cúi đầu ngẫm lại, vỗ tay vào nhau, trầm giọng nói:
- Thôi! Địch công người đã như vậy, còn muốn đi Long Môn, nhớ lại cả đời giao tình cùng ông ấy, chuyến này cũng phải đi, chúng ta đi!
Triệu Già Ninh vừa thấy hai người có quyết định, lập tức nói:
- Ta đi trước một bước, ở ngoài cung chuẩn bị ngựa!
Lúc này, Thái Bình Công Chúa đã từ Tự Trọng Quang Môn vào trong cung, đi dọc theo hành lang dài được hình thành giữa bức tường ngói đỏ, gấp rút
đi về phía Lệ Xuân Đài của Võ Tắc Thiên, ống tay áo động như nước, vạt
áo nhẹ nhàng bay. Trâm cài tóc đính minh châu Kim Phượng run rẩy run rẩy như tâm, lo lắng vạn phần.
****
Dương Phàm sau khi mượn nội gian dùng một chút, hiện tại dùng chính là cả triều văn võ rồi.
Hắn rất phong cách ở Long Môn trên núi, giặt rửa suối nước nóng, ăn hoa
quả tươi, an tĩnh chờ người đến, giống ngọn lửa đốt lên, hấp dẫn tất cả
thiêu thân.
Thái Bình đảng, Tương Vương đảng, Lư Lăng đảng nếu đến bây giờ còn không biết bão hộ "Lư Lăng Vương" tới Y Khuyết Long Môn, vậy bọn họ sớm là có thể dọn dẹp về nhà dưỡng lão, lấy cái gì đấu cùng Võ thị song Vương?
Chỉ cần bọn họ biết rằng, chỉ dựa bọn họ không biết nội tình làm ra vẻ
khiếp sợ, lo lắng và do dự, đủ để cho bất luận ai còn nghi ngờ iêu trừ
hoài nghi, tin rằng Lư Lăng Vương ở Long Môn. Người ở Long Môn này náo
nhiệt, Lạc Dương chỗ ấy đó mới an tĩnh, Lư Lăng Vương mới an toàn.
Hắn ở Diệp huyện nghỉ tạm một đêm, sau đó mỗi ngày chỉ đi năm mươi dặm
đường, ở Vũ Dương và Tương Thành ở một đêm, trong khoảng thời gian này
đã đủ để Hoàng Húc Sưởng bảo vệ Vương gia đi xa xa, mặc dù ngày thứ ba
hành trình bắt đầu nhanh hơn, như vậy trừ phi Hoàng Húc Sưởng và Lư Lăng Vương trên đường xảy ra biến cố, nếu không giờ phút này tất cũng tới
thành Lạc Dương rồi.
Thành Lạc Dương, vào thành là cửa ải cuối cùng.
Để bảo đảm cửa ải cuối cùng này không có gì bất ngờ xảy ra, đó là lý do hắn xuất hiện ở Long Môn.
Pháp Chính hòa thượng Già đời giảo hoạt mang đôi guốc gỗ lọc cọc lọc cọc về miếu bế quan.
Võ tăng, ông ta cấp cho Dương Phàm rồi, nhưng Dương Phàm tại sao phải nhận người, ông "Không biết", hắn ở đây "Bế quan!"
Ông là người xuất gia, không hỏi việc đời. Sở dĩ ông cho mượn người, là
vì Dương Phàm nắm giữ thánh chỉ, những gì đã làm hẳn là phù hợp với
thiên đạo lòng người, hợp với luật pháp quốc gia, làm một người cao tăng đại đức, làm người xuất gia được tắm mình trong hoàng ân, ông đương
nhiên nên vì hoàng gia ra một phần lực.
Lý Khỏa Nhi lần đầu tiên được tắm ở suối nước nóng, nàng trước kia chỉ
nghe nói loại này từ dưới đất xuất hiện, nghe mẫu thân nói, sau khi dùng nước suối như vậy tắm rửa, da thịt sẽ nõn nà, sẽ giống xức một lớp phấn bóng loáng dễ chịu.
Kiến trúc cung điện nguy nga kia, từ lúc nàng được sinh ra tới giờ là
lần đầu tiên nàng nhìn thấy, nàng trước kia chỉ thấy qua mái nhà bằng gỗ trúc, mái nhà bằng cỏ tranh bùn đất, ngay cả nhà ngói đều chưa từng
thấy qua một căn chớ đừng nói chi là đẹp đẽ to lớn như vậy, còn có căn
phòng to với đá điêu khắc, căn phòng to đẹp như vậy, không ngờ chỉ là
một phòng tắm.
Nàng ngâm mình ở trong bồn tắm mà không biết chán, đều không bỏ được đi ra.
Cổ Trúc Đình cũng thích thú tắm ở suối nước nóng, dọc đường đi lang
thang vất vưởng cũng đành nhẫn nhịn, nhưng vệ sinh lại là vấn đề, đây
chính là phiền não lớn nhất của nữ nhi, hiện giờ cuối cùng có thể thoải
mái tắm rồi.
Làm mỹ nhân có thể tăng thêm sự xinh đẹp của mình như thế nào?
Ánh đèn, ánh trăng, rượu mạnh, y phục rực rỡ, hoa tươi, son phấn, còn có tắm!
Mỹ nhân thật sự, không chỉ dung nhan ngũ quan xinh đẹp, không chỉ dáng
người tuyệt đẹp, làn da cũng thật tuyệt vời. Mỹ nhân tắm, trên má không phải là ửng hồng không tự nhiên, mà là ửng đỏ một chút, đều là tự
nhiên.
Mái tóc đẹp đen nhánh sáng bóng vén lên, lộ ra cái cổ cao mà tao nhã.
Khuôn mặt trắng ngần pha thêm một chút ửng đỏ, hơi lộ chiếc vai đẹp mềm
mại như trứng mới lột, đó là một cảnh đẹp lôi cuốn ngoạn mục.
Đáng tiếc, cảnh đẹp này chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, bởi vì sau khi
Cổ Trúc Đình đi tắm. Ngồi ở trước bàn trang điểm cầm lấy không phải
phấn, cũng không phải cây bút nhỏ mịn để vẽ môi, mà là một hộp thuốc bùn màu vàng nhạt giống màu da, đây là Lư Lăng Vương, nàng còn phải tiếp
tục đóng giả.
Thời gian dần qua, cô gái xinh đẹp tắm rửa sạch sẽ ban đầu không thấy
nữa. Hiện tại người đang trang điểm trong kính, lại là một hình tượng
người trung niên già nua tiều tụy, dưới càm không có râu, nếp nhăn chồng chất, như một thái giám. "Thái giám" nhìn trong gương lộ ra một nụ
cười miễn cưỡng, bắt đầu dán từng chùm từng chùm râu...
Khi Cổ Trúc Đình rốt cục hoàn toàn biến thành một người khác. Khi y phục cũng thay xong, ánh mặt trời đã ngả về phía tây, trên núi đã xẩm tối.
Cổ Trúc Đình mở cửa phòng đi ra ngoài, kinh ngạc phát hiện Dương Phàm
đứng ở ngoài cửa, đang khoanh tay ngắm nhìn nơi xa, nghe thấy tiếng động phía sau, liền xoay người lại. Hướng về nàng mỉm cười:
- Chuẩn bị xong rồi hả?
- Dạ!
Đối diện cái nhìn sáng rực của Dương Phàm, Cổ Trúc Đình có chút mất tự
nhiên giơ tay lên, muốn chỉnh sửa một bên tóc mai, Vừa giơ, mới nhớ mình giờ phút này đang đóng giả Lư Lăng Vương, động tác như thế, có hơi kỳ
dị, không khỏi hơi thẹn cười đỏ mặt.
Dương Phàm ngưng mắt nhìn nàng, bỗng nhiên nhẹ nhàng nói:
- Thật sự là khổ cực ngươi rồi!
Không nói quá nhiều, chỉ một câu. Dường như hết thảy bên trong đã không cần lời.
Tim Cổ Trúc Đình phút chốc run lên, giống như chiếc đàn để lâu trong
góc, đột nhiên bị người hung hăng khãy một chút vào dây, ánh mắt của
nàng hơi đỏ, vội vàng quay đầu nhìn hắn. Chậm rãi đi tới bên cạnh Dương
Phàm, ra vẻ điềm tĩnh cười cười, nói:
- Không chuyện gì, cùng A Lang ở một chỗ, việc làm so với trước kia thú
vị hơn rồi, không phải đánh đánh giết giết, so với đánh đánh giết giếtt
càng khó làm, cũng càng thú vị.
- Ta tắm rửa, cải trang, thêm ở cùng nơi ước chừng hơn hai canh giờ,
tông chủ hắn... Vẫn giữ ở chỗ này, là vì nói với ta một tiếng tạ ơn sao?
Cổ Trúc Đình ra vẻ tự nhiên nhìn chung quanh, trong lòng nghĩ cẩn thận, đột nhiên cảm giác trên người ấm áp dễ chịu.
- Này! Dương đại ca! Khụ khụ, Dương Giáo Úy!
Xa xa bỗng nhiên truyền tới giọng một thiếu nữ trong trẻo như tiếng hót
chim hoàng oanh, cảm giác không khí im lặng mất tự nhiên giữa hai người
như được phá vỡ, cùng nhau nhìn hướng xa xa, chỉ thấy Lý Khỏa Nhi đang
từ ở giữa bụi hoa cảnh đang tung tăng chạy tới.
Nàng mặc một bộ áo khoác ngắn màu hồng với áo tay bó, chiếc váy hoa lụa
xếp nhiều ly, chiếc eo nhỏ tinh tế. Khi ở Võ Dương, nàng đã mua ở một
tiểu điếm trong hẻm, một bộ trang phục bình dân mặc trên người nàng,
càng hiện ra vẻ đẹp của nàng.
- Ai... Ôi...
Lý Khỏa Nhi lập tức chạy đến trước mặt bọn họ, đột nhiên bị vướng chân,
loạng choạng nhào ra phía trước. Dương Phàm nhìn thấy được, nàng cũng
không phải là thành tâm, mà là cố tình không cẩn thận dẫm lên một chỗ đá hơi nhô cao một tý, đang do dự biết nên tiến lên đỡ hay không, người
của Cổ Trúc Đình thoáng một cái, đã vọt đến trước mặt hắn, Dương Phàm
liền ngừng bước chân lại.
Cổ Trúc Đình nhẹ nhàng cong người, nắm lấy khuỷu tay Lý Khỏa Nhi, thản nhiên nói:
- Quận chúa xin cẩn thận.
Lý Khỏa Nhi không để ý tới người giống phụ thân của nàng như đúc này,
cũng không để ý giọng nữ dịu dàng nói chuyện, eo thon yểu điệu uốn éo,
quay về phía Dương Phàm hi hi cười nói:
- Ngâm mình trong suối nước nóng quá lâu, hơi choáng váng đầu, nơi này thật tốt, tráng lệ, giống như Thiên đường...
Dương Phàm cười cười nói:
- Đợi ngươi tới trong cung, ngươi mới biết cái gì gọi là hoa lệ, nơi này so với trong cung kém xa lắm, chỉ có thể nói là mộc mạc.
- Thật chứ?
Hai mắt Lý Khỏa Nhi sáng rỡ:
- Vậy chúng ta khi nào thì có thể vào cung.
Dương Phàm nói:
- Nhanh thôi, thế nào cũng phải kéo dài đến tối nay.
Nói xong, Dương Phàm nhìn lên bầu trời, khi ánh mắt nhìn xuống, chợt xác định ở đường núi đằng xa, trên môi từ từ mỉm cười:
- Có người đến!
Lý Khỏa Nhi khẩn trương lên, theo bản năng nhích lại gần cạnh hắn, có chút sợ hãi nói:
- Có phải là... người của Võ gia hay không?
Dương Phàm nói:
- Ngươi yên tâm, mục tiêu của bọn họ không phải ngươi, dù thế nào, cũng không xuống tay với phụ nữ.
Nói đến đây, Dương Phàm nghiêng đầu lại, hướng về phía Cổ Trúc Đình và
Lý Khỏa Nhi cười có chút tính trẻ con, giống như một trò đùa, nói:
- Kế cuối cùng này của ta, đốt lửa đùa giỡn chư hầu, các ngươi đoán, tới trước chính là liên tiếp các chư hầu?