Lý Khỏa Nhi khoanh chân ngồi lên giường, hơi nghiêng đầu, cắn ngón út
mộtmột cách bất an. Cổ Trúc Đình ngồi yên trước gương, dường như đang cố nhìn rõ mình trước gương, xem xem có lộ ra khuyết điểm gì không?
Lý Khỏa Nhi cắn ngón út, không nhịn được nói:
- Cổ thị vệ, ngươi nói xem… Dương Giáo úy gặp Lương Vương rồi sẽ thế nào?
Cổ Trúc Đình nhìn nàng mộtmột cái, ánh mắt đầy nữ tính, song không nói gì. Lý Khỏa Nhi lại ngang ngược tiếp tục nói:
- Lương Vương luôn muốn giết phụ thân ta, mà Dương Giáo úy lại là người
bảo vệ phụ thân, ngươi nói xem, bọn họ gặp nhau, có thể nào sẽ đánh nhau tàn nhẫn không?
Cổ Trúc Đình lại liếc Khỏa Nhi, vẫn không nói câu nào. Lý Khỏa Nhi thấy rất hưng phấn, giọng cũng nhanh hơn:
- Ngươi nói xem nếu họ đánh nhau, Lương Vương là một vương gia, thường
sống an nhàn, sung sướng, chắc không thể có một thân công phu. Có khi
nào Dương Giáo úy một đao làm thịt hắn luôn không?
Cổ Trúc Đình thở dài, cắt đứt mộng ảo của Lý Khỏa Nhi:
- Quận chúa, cho dù biết rõ thích khách là do Lăng Vương phái đến, thậm
chí có chứng cứ xác thực trong tay, Dương Giáo úy cũng không thể động
thủ với hắn, quản gia cũng có quy định của quản gia.
Lý Khỏa Nhi nghe xong thì bỗng thấy căng thẳng:
- Vậy…Dương Giáo úy không phải sẽ phải chịu thiệt sao? Dương Giáo úy thì không thể động thủ, nhưng Lăng Vương lại không cố kỵ gì, lúc đó phải
làm sao?
Lý Khỏa Nhi tuy thông minh, nhưng nàng lớn lên nơi thâm sơn, nhận biết
trên nhiều phương diện cũng không hơn một cô nương nông thôn. Cổ Trúc
Đình nhẫn nại giải thích:
- Tuy Lương Vương không kiêng nể gì nhưng quan trường vốn là vậy, sợ gì
hai bên đấu nhau ngươi chết ta sống, cũng chẳng sợ mọi người biết quan
hệ không hòa hợp giữa họ nhưng bề ngoài vẫn phải tỏ ra chú ý.
Lương Vương có thể phái người đi ám sát Lư Lăng Vương, có thể khiến ai
ai cũng biết những người đó do hắn phái đi nhưng hắn không tự mình động
thủ, cũng không cho người của hắn động thủ trước mặt hắn, Tuy chỉ là tấm giấy bọc nhưng là tấm giấy bọc không thể công phá. Quan trường như vậy, các hào môn thế gia cũng như vậy, mọi người đều như thế.
Lý Khỏa Nhi vẫn không hiểu, rõ ràng hai người đã đấu đến ngươi chết ta
sống rồi, còn giữ tấm mặt nạ làm gì? Nàng liền hoang mang hỏi:
- Vậy…ngươi bảo Dương Giáo úy sau khi gặp Lương Vương, hai người đó sẽ như thế nào?
Cổ Trúc ĐÌnh hơi dừng lại những ngón tay đang xoa má, lộ ra thần sắc tò mò, thảm nhiên đáp:
- Ta cũng muốn biết đây.
******
- Vương gia! Thần Dương Phàm bái kiến vương gia.
Dương Phàm một mình bước nhanh xuống núi, Võ Tam Tư vừa xuống ngựa, tà
áo vẫn đang bay lên, chợt thấy Dương Phàm đi như bay xuống, không khỏi
hừ mạnh, dừng bước, lạnh lùng nhìn Dương Phàm.
Dương Phàm nhấc ống tay áo, nhanh bước dài như chạy về phía Võ Tam Tư, cúi đầu vái lạy:
- Thần Dương Phàm bái kiến vương gia! Thần không tiếp đón từ xa, xin vương gia thứ tội.
Võ Tam Tư tức giận cười “haha”, lạnh lùng nói:
- Không dám, không dám. Dương Phàm, ngươi thật có bản lãnh. Thánh thượng tin tưởng ngươi như vậy, bổn vương không dám trách móc.
Da mặt Dương Phàm bỗng co lại, sợ hãi nói:
- Thần là thần tử của hoàng thượng, cũng là môn hạ của vương gia. Vương gia nói thế, thần thật thấy sợ hãi.
Võ Tam Tư cười vô cùng tức giận, lấy roi ngựa chỉ về Dương Phàm, phẫn nộ quát:
- Dương Phàm, ngươi còn dám nói mình là môn hạ của bổn vương. Hoàng
thượng lệnh ngươi đưa Lư Lăng về kinh, bổn vương lại chẳng hay biết gì,
ngươi thật đúng là môn hạ tốt của bổn vương. Giờ còn nói vậy để chê cười bổn vương.
Dương Phàm cuống quýt nói:
- Thần không dám! Thần thực là có khổ tâm. Xin vương gia cho thần giải thích.
Võ Tam Tư dùng sức kéo mã tiên, bước nhanh về tiểu đình bên suối ngồi.
Dương Phàm liền điểm mũi chân, nhắm mắt theo đuôi như một gian thần đến
sau lưng gã.
Võ Tam Tư vào đến đình thì ngồi xuống mặt ghế đá, lạnh lùng liếc về phía Dương Phàm nói:
- Ngươi còn muốn nói cái gì nữa?
Dương Phàm hạ thấp người nói:
- Thần không còn gì để nói, chỉ xin vương gia trừng phạt.
- Haha
Võ Tam Tư bỗng cười lạnh lùng, rồi đột nhiên đứng dậy, đi ra khỏi đình. Dương Phàm lập tức nói:
- Khi bệ hạ mật triệu Dương Phàm, từng trực tiếp hạ một thánh chỉ, Lư
Lăng sống, Dương Phàm sống; Lư Lăng chết, cả nhà Dương Phàm cũng phải
chết. Mọi thứ đều nằm trong tay hoàng đế, thần xin hỏi vương gia, người
thấy Dương Phàm phải làm sao?
Võ Tam Tư đột nhiên dừng bước, đôi mắt báo lạnh lùng, nghiêm nghị quét
mắt về phía Dương Phàm. Dương Phàm một bộ thê lương, trong mắt ẩn ẩn
ngấn lệ, Võ Tam Tư không khỏi trầm mặc, im lặng.
Thời nay, những tử sĩ giống thời Tiền Tần không còn nhiều nữa. Mà kể cả
tử sĩ thời đó, lấy cái chết để báo đáp lại chủ trước, thì cũng có mấy
người không lo nghĩ cho vợ con? Gã đối với Dương Phàm không tồi nhưng có đáng để người ta bỏ mặc vợ con không? Kể cả những gia tướng trong phủ
gã, nếu biết rõ bản thân phải chết, thậm chí còn kéo theo người nhà,
liệu có thể không do dự làm việc cho gã nữa không?
Dương Phàm nói:
- Vương gia đối với Dương Phàm ân trọng như núi, nếu có thể lấy cái chết để báo đáp, thần cũng không từ. Nhưng thần không nơi dựa vào từ nhỏ,
hiện chỉ có vợ và con nhỏ. Họ đều đang trong tay của cao thủ đại nội,
thần thực không còn cách nào khác. Hơn nữa, người dẫn đầu đi tiếp Lư
Lăng Vương hồi kinh là thần nhưng người hoàng đế tin tưởng nhất vẫn là
nội vệ. Kể cả đưa được Lư Lăng Vương ra thì thần cũng chỉ phụ trách kế
hoạch thông đường. Người thủ bên cạnh Lư Lăng Vương vẫn là nội vệ Cao Đô Úy, chức vụ cao hơn thần, rất nhiều việc không đến lượt thần làm chủ.
Dương Phàm bây giờ vẫn chưa muốn công khai quyết liệt với Võ Tam Tư,
cũng không sợ gã đối với mình không tin tưởng như trước, chỉ cần trong
lòng gã còn một tia do dự thì đó chính là cái lợi của mình. Vì thế, để
biểu hiện rõ hơn, Dương Phàm nói rồi lau lau khóe mắt. Kết cục đại khái
là: vì trong lòng thấy ủy khuất, nhất thời không kìm nén được, nước mắt
không kìm được, chảy ra, nhất thời, trên mặt đều là nước mắt.
Võ Tam Tư thấy Dương Phàm lệ rơi như mưa, hận ý trong lòng cũng giảm bớt nhiều.
Dương Phàm thầm nghĩ:
- Gì đâu! Quét mù tạt nhiều quá, cay đến mắt ta cũng không mở nổi.
Võ Tam Tư đứng thẳng thân mình, sắc mặt sáng tối hồi lâu, mới lạnh lùng nói:
- Lư Lăng Vương ở trên núi?
- Đúng vậy. À, không…không ở trên đó.
- Hử?
Võ Tam Tư lạnh lùng trừng Dương Phàm một cái.
Dương Phàm cúi đầu, cố nén sự khó chịu của mù tạt, mặt mày cũng méo mó,
nhưng trong mắt Võ Tam Tư lại là trong lòng hắn đang giãy dụa không
ngừng.
Võ Tam Tư thấy vậy, giảm thêm chút lực, âm thanh cũng ôn hòa, nói:
- Hiện ngươi đang hộ tống Lư Lăng Vương hồi kinh, mặc dù vẫn chưa đưa
hắn đến ngự tiền, cũng coi như đã làm hết phận sự. Trong tình huống này, chỉ cần bổn vương khẳng định bảo vệ ngươi, tin rằng Lư Lăng Vương nếu
có xảy ra việc gì ngoài ý muốn, bệ hạ cũng không làm gì ngươi,
haha...lại nói, bổn vương hôm nay công khai lên núi, cũng không thể làm
gì bất lợi cho Lư Lăng Vương trước mắt mọi người, đúng không? Bổn Vương
hiện chỉ muốn nghe một lời nói thật của ngươi: Lư Lăng Vương có đang ở
trên núi không?
Dương Phàm cúi đầu, dần thích ứng với kích thích của mù tạt. Lúc này mới dần dần ngẩng đầu lên, vẻ mặt do dự nói:
- Bệ hạ giết người như diệt cỏ, đối với vương gia ngài, bệ hạ đương
nhiên sẽ không gây chiến, nhưng với thần….Vương gia thật có thể bảo vệ
tính mạng thần và sự an toàn của cả nhà thần không?
Võ Tam Tư ngang nhiên nói:
- Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy! Lẽ nào lời của bổn vương ngươi lại không tin?
Gã lại giơ lên ba ngón tay, nghiêm nghị nói:
- Trời đất chứng giám, ta- Võ Tam Tư xin thề: nếu Dương Phàm bẩm báo sự
thật, mà bổn vương thấy Dương Phàm và người thân chết không cứu, tự hủy
lời thề hẹn, nguyện bị trời đất quỷ thần giết.
Dương Phàm lại do dự một lúc, khó khăn lên tiếng:
- Lư Lăng Vương … không ở trên núi.
Người của Võ Tam Tư đã nhận được mật báo của Ngụy Dũng, Võ Tam Tư cũng
đã biết. Mật báo của Ngụy Dũng nói rõ, người Dương Phàm hộ tống mới là
Lư Lăng Vương thật. Điều này cũng rất đúng lý hợp tình. Dương Phàm liệu
có thể mạo hiểm đưa Lư Lăng Vương, người có liên quan đến sự sống chết
của hắn cho người khác hộ tống về kinh không?
Lúc này, Dương Phàm lại bảo người hắn hộ tống là Lư Lăng Vương giả. Tuy
biết rằng Dương Phàm cũng vì bảo vệ cả nhà mình, chứ không phải vì trung thành với Lý thị, Võ Tam Tư vẫn thầm hận như trước, liếc mắt, lạnh lùng cười nói:
- Thật vậy sao?
Dương Phàm dùng sức gật đầu, cắn răng nói:
- Cực kỳ chính xác.
Võ Tam Tư lớn tiếng quát:
- Nhìn vào mắt ta nói chuyện.
Dương Phàm giật mình, rùng mình một cái, ánh mắt mơ hồ nhìn Võ Tam Tư.
Ánh mắt Võ Tam Tư sắc bén nhìn hắn, nghiến răng hỏi từng từ:
- Lư Lăng Vương thật rốt cuộc có ở trên núi không?
Dương Phàm hơi chút do dự, rồi trầm giọng nói:
- Công ơn dạy dỗ của vương gia, thần không dám quên, xin đem tính mạng
mình cùng một nhà già trẻ trao cho vương gia. Lư Lăng Vương thật đã được một Bách kỵ giả chết hộ tống về kinh rồi. Hiện bọn họ đang ở chỗ nào,
đã đến kinh chưa thì thần cũng không rõ.
Võ Tam Tư lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Phàm một lúc, rồi đột nhiên cười to ba tiếng:
- Được, đưa bổn vương lên núi.
Dương Phàm kinh ngạc nói:
- Vương gia lên núi làm gì?
Ánh mắt Võ Tam Tư bỗng lạnh xuống, nói:
- Ngươi không phải đã nói, Lư Lăng Vương thật không ở trên núi sao. Vậy sợ gì việc bổn vương lên núi? Ngươi kinh hoàng nỗi gì?
Dương Phàm vội nói:
- Thần chỉ là…chỉ là cảm thấy…Vương gia dường như còn chưa tin lời của thần?
Võ Tam Tư lạnh lùng cười, nói:
- Tin, đương nhiên tin! Chỉ là bổn vương và Lư Lăng Vương tuy không thân lắm, trước kia cũng từng gặp mặt vài lần. Bổn vương rất tò mò, muốn lên núi xem qua chút, Lư Lăng Vương này rốt cuộc hóa trang có giống lắm
không, không đươc sao?
- Vâng, vậy…Vậy thần đưa vương gia lên núi.
Võ Tam Tư bước nhanh về phía trước Dương Phàm theo sát phía sau, cùng lên núi.
Những thị vệ ở Lương vương phủ đi theo phía sau, Dương Phàm không dám
quay đầu nhìn một cái, luôn chú ý đến các động tác của hắn. Trong lòng
Võ Tam Tư càng dấy lên nghi ngờ, không kìm nổi cất lên lời chế nhạo:
- Ngươi yên tâm, bọn họ là thị vệ của bổn vương, không thể làm thích
khách được, chỉ là bổn vương ra ngoài lẽ nào không cần người bảo hộ sao?
Dương Phàm vội nói:
- Thần không dám nghi ngờ vương gia, chỉ là thuận mắt nhìn, xem qua thôi.
Võ Tam Tư hừ lạnh một tiếng, càng bước lên núi nhanh hơn. Tròng mắt
Dương Phàm hơi xoay, rồi lại theo sát hai bước, nhỏ giọng hỏi:
- Vương gia, có tai mắt trong nhóm chúng ta không?
Trong lòng Võ Tam Tư vừa động, lạnh lùng nói:
- Bổn vương kể cả có tai mắt trong các ngươi, vẫn bị bọn ngươi đùa cho loạn hết lên đấy đó sao?
Dương Phàm ồ một tiếng, tự nói:
- Nói thế, đó là người của Ngụy vương rồi.
Võ Tam Tư bỗng dừng chân, quay nhanh lại nhìn Dương Phàm, hỏi:
- Ngươi nói gì? Ai là người của Ngụy Vương?