Trời sáng rõ, mọi người đã dùng xong bữa sáng, sắp xếp chút hành lý
chuẩn bị lên đường, Thái Bình Công chúa mới ra lệnh, chốc lát sau, mọi
người đã thấy Lư Lăng Vương được hai nữ vệ bên cạnh Thái Bình Công chúa
đỡ ra từ trong phòng bên cạnh.
Đêm qua, trong tiểu viện nho nhỏ của hành cung này, đã từng có mấy trăm
người đánh nhau, trong mỗi gian phòng, kể cả dưới cửa sổ, trong tủ quầy, thậm chí trong mỗi khe hở mỗi đường tơ, mỗi viên gạch đều bị lục soát
kiểm tra, cũng chẳng ai thấy được bóng lưng Lư Lăng Vương. Nhưng bây
giờ, Lý Hiền bằng xương bằng thịt đang từ tốn bước ra từ hậu đường.
Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự như gặp quỷ, trợn mắt há mồm nhìn, không thể
tưởng nổi cả đêm qua lão đã trốn ở đâu. Lý Hiển vừa bước ra đã chắp tay
tạ lỗi với mọi người, dù sao thì tất cả mọi người đã vì mình mà đến,
nhưng mình lại trốn tiệt, tới tận bây giờ mới xuất hiện. Sau một đêm hỗn loạn kia, đương nhiên chẳng có ai trách cứ.
Thực ra trong lòng ai cũng hiểu thích khách đêm qua là do Võ Thừa Tự và
Võ Tam Tư phái ra, nhưng đều làm như không biết, ngay cả Võ Thừa Tự và
Võ Tam Tư cũng làm bộ như không biết gì, trước mặt mọi người vẫn khách
khí, nên ân cần thì ân cần, nên thăm hỏi thì thăm hỏi, phô trương đủ
đường.
Lư Lăng Vương vừa đến, nhân mã đã sớm chờ xuất phát đã xuất hành, tám nữ hộ vệ của Thái Bình Công chúa ở vòng trong, tám tòa núi thịt che chắn
cho Lư Lăng Vương một hạt mưa cũng không chen vào được, sau lưng là
Dương Phàm suất lĩnh Bách Kỵ và nội vệ, rồi tới Trương DỊch Chi, Trương
Xương Tông dẫn đầu một đoàn Võ Lâm Vệ, sau lưng là nam nha cấm quân của
Địch Nhân Kiệt, Diêu Sùng, Ngụy Tri Cổ, bên ngoài mới là gia tướng của
Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư.
Thái Bình Công chúa giải thích không phải là mình không tin hai vị Vương gia mà binh hai vị mang đến đều là tư binh, Lư Lăng Vương về kinh đương nhiên phải do binh mã triều đình bảo vệ, không có lý nào lại mượn binh
của Lương Vương và Ngụy Vương.
Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư đã từ bỏ ý định ám sát, sao còn so đo chuyện này với nàng. Một đội ngũ trùng trùng điệp điệp rời Long Môn.
Trong Kinh, từ sáng sớm đã có tin: Hoàng đế nghe nói Lư Lăng Vương bị
lệnh ở huyện Phòng, thương con nóng ruột, đã mệnh Chức Phương Viên Ngoại Lang Từ Ngạn Bá tới Phòng Châu triệu hồi Cập Vương phi và các con của
Lư Lăng Vương về Lạc Dương chữa bệnh, hôm nay Lư Lăng Vương đã về tới
Kinh thành.
Ý chỉ này Võ Tắc Thiên đã nghĩ chu đáo, tới tận khi Lư Lăng Vương bình
yên đến Kinh thành mới công bố với người trong thiên hạ, nhưng vị Chức
Phương Viên Ngoại Lang Từ Ngạn Bá chỉ theo chân Trương Dịch Chi và
Trương Xương Tông chạy một chuyến, từ đầu đến cuối chưa từng ra mặt nói
nhiều, triều đình chỉ là mượn tên tuổi y.
Triệu hồi Hoàng tử, đương nghiên cần có một ý chỉ, cần một vị sứ giả.
Đại Đường huy hoàng, con trai Thiên tử về Kinh còn có lý do gì? Cái gì
Bách Kỵ, cái gì nội vệ, cái gì ám sát dọc đường, cái gì mạo hiểm, cái gì Vương gia Tể tướng thậm chí là cả nam sủng của Hoàng đế cũng được phái
đi đảm bảo cho Lư Lăng Vương an toàn. Việc này, chưa bao giờ xuất hiện.
Đội nghi trượng sắp đến thành Lạc Dương, Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư cùng ba vị Tể tướng bèn suất lĩnh nhân mã của mình rời khỏi đội ngũ, Trương
Dịch Chi và Trương Xương Tông thì lui lại sau màn. Từ Viên Ngoại Lang
mặt mày rạng rỡ cưỡi con ngựa cao lớn đi tới nghênh đón Vương giá hồi
Kinh.
Nên biết, y từ Phòng Châu một đường đón Lư Lăng Vương về. Lư Lăng Vưng
chưa từng ở Long Môn, trên núi Long Môn chưa bao giờ xảy ra trận bạo
loạn như đêm qua.
Dân chúng trong Kinh thành từ sáng sớm đã nghe các phường chính công bố
tin tức Lư Lăng Vương còn sống, sẽ có một nghi thức long trọng chào đón
ông ta vào thành. Người không biết hỏi thì được hay là Lư Lăng Vương đã
về, dân chúng bùng lên từng đợt hoan hô nhiệt liệt.
Thực ra, Lư Lăng Vương Lý Hiển cũng tốt, Thái tử Lý Đán cũng thế, đều đã sớm có ảnh hưởng đối với dân chúng. Dân chúng chỉ cần có cơm ăn áo mặc, ai thèm quan tâm Hoàng đế là ai? Chỉ có điều những năm gần đây Võ Tắc
Thiên chịu đủ loại bài xích trong triều rằng dị kỷ, trọng dụng người họ
Võ, hành vi bất chính, trong dân gian cũng được lưu truyền rầm rọ, lại
thêm chiến tranh bất lợi và đủ thứ nguyên nhân khác mà uy tín ngày càng
rơi rớt.
Đương nhiên dân chúng vô cùng vui sướng khi Lư Lăng Vương về Kinh, bọn
họ hy vọng sau này vị Hoàng tử này có thể kế thừa sự nghiệp nhất thống
đất nước, chăm lo quốc sự, tái hiện khí thế đại quốc huy hoàng Đại Đường đế quốc thời Thái Tông, Cao Tông, xây dựng một quốc gia dồi dào hùng
mạnh.
Có Thái Bình Công chúa, Địch Quốc lão và Ngụy tương, Diêu tương bảo vệ,
có Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự đã bỏ cuộc, có Trương Dịch Chi và Trương
Xương Tông tự mình nghênh đón, có đội nghi thức Hoàng đế phái tới, Hoàng tử này có thể là giả sao?
Không một ai nghĩ như vậy. Bởi thế, các mật thám ở khắp các trạm gác các cửa thành Lạc Dương đều đã xám xịt rút lui quay về, nhưng Hoàng Húc
Sưởng và A Nô vẫn ở ngoài thành lại không biết chuyện này.
Sáng sớm hôm qua, khi Dương Phàm dẫn trước chặn sau đuổi kẻ thù trên núi Long Môn, Hoàng Húc Sưởng cũng theo con đường nhỏ chạy tới thành Lạc
Dương, có điều y không vào thành luôn mà theo hướng Dương Phàm chỉ, mang theo Lư Lăng Vương Lý Hiển trốn vào một thôn trang nhỏ gần đó.
Trong thôn trang này có ba Huynh đệ Ngưu thị, lão đại trồng trọt, lão
nhị bán đồ ăn, lão tam kinh doanh buôn bán nhỏ, trong Ngưu gia trang
cũng thuộc hàng bậc trung lưu. Cha của ba Huynh đệ này chính là lão quản gia trong phủ Dương Phàm.
Hoàng Húc Sưởng mang theo Lư Lăng Vương trốn vào sau Ngưu gia trang, rất nhanh đã tới nhà đứa con thứ hai của Ngưu lão quản gia. Không lâu sau,
Ngưu nhị đã mang theo rau củ vào thành, vừa đi vừa la hét khắp các
phường. Khi vào Phúc Thiện phường nhà Dương Phàm, một đầu bếp của Dương
gia mua của y hai bó rau hẹ, hơn mười quả hoàng qua, còn có ba bó rau
chân vịt, Ngưu nhị để đồ ăn lại rồi rời đi.
Gần nửa canh giờ sau, Dương gia Ngưu lão quản sự dẫn theo vài tiểu nhị
đi tới chợ nam, cũng không ai chú ý tới bọn họ, có chú ý cũng sẽ không
nhận ra trong số các tiểu nhị có một người chính là nhị phu nhân của
Dương Phàm A Nô đóng giả. Khi sắc trời gần muộn, mấy tiểu nhị này khiêng mấy thùng đồ từ cửa hàng ở chợ nam nhà mình về, lão quản sự và tiểu nhị do A Nô hóa trang biến mất.
Sáng sớm hôm sau, A Nô bảo vệ Lư Lăng Vương về thành. Vì tướng mạo Hoàng Húc Sưởng quá nổi bật, nên cho dù y có thay đổi dung mạo, thân hình
cũng khó thay đổi vì mắc bệnh, cho nên A Nô bảo y một mình tới thành
Bắc, trọng trách bảo vệ Lư Lăng Vương được giao cho A Nô.
A Nô hóa trang Lư Lăng Vương thành một đồ tể, nếp nhăn trên mặt biến
thành vết sẹo, khuôn mặt cũng thêm vài phần dữ tợn. Bên hông đeo một cái tạp dề đầy dầu mỡ nhăn nheo, ngồi trên một chiếc xe két mỡ, lại thêm
vài con lợn con dê cho giống. A Nô hóa trang thành một tiểu nhị bán
thịt, tay cầm roi, vội vàng đóng vào hai con lừa kéo xe.
Vốn A Nô đã chuẩn bị thêm vài thứ đằng sau đề phòng vạn nhất, không ngờ
cũng không cần dùng tới, đội nghi trượng từ cửa nam theo con đường phồn
hoa nhất tiến vào trong cung đã hấp dẫn tất cả sự chú ý trong thành. Tuy người của Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư phái ra vẫn còn vài kẻ chưa bỏ đi
nhưng cũng không còn hứng thú đi điều tra dân chúng vào thành.
A Nô đưa Lư Lăng Vương vào thành rất thuận lợi, Dương gia đại phụ Tiểu
Man cũng cải trang, âm thầm trốn ở cửa nam tác chiến với mấy tiểu nhị
Dương gia. Vốn định nếu có biến sẽ gây ra chút náo loạn, lại thấy bọn họ yên ổn vào trong, nàng cũng không la lên, chỉ để ý dẫn người âm thầm
theo đuôi, tới tận khi nhìn chiếc xe chở thịt kia vào tới chợ nam mới
khẽ mỉm cười, đi trước vòng về tiệm.
Công việc kinh doanh của Dương gia càng làm càng lớn, Tiểu Man làm ăn
khôn khéo, cửa hàng thu lợi không ngớt, hiện giờ, có máy cửa hàng kinh
doanh không tốt đều bị nàng mua lại. Chỉ có điều, nàng cũng hiểu đạo lý
cây to đón gió, nên bỏ qua vài thủ tục với mấy cửa hàng này, tránh để
cho người ta biết đã bị Dương gia thâu tóm.
Hiện giờ nhân tài đắc dụng trong tay Tiểu Man rất nhiều, mấy cửa hàng
này cũng không cần nàng phải ra mặt xử lý, kết toán sổ sách cũng có thể
để cho người khác làm, cho nên, hiện giờ cũng không ai biết mấy cửa hàng này là của họ Dương.
Tuy nói phú quý không thiết gà vịt thịt cá, nhưng “Cấm đồ lệnh” vẫn còn
trên danh nghĩa, chỉ cần cái danh này, ở thành Lạc Dương cũng không thể
công khai bán thịt. Nếu vụng trộm bán, đương nhiên giá sẽ bị nâng lên,
nhà nghèo cửa nhỏ rất khó được một bữa ăn tươi.
Lúc này “Cấm đồ lệnh” mới được giải trừ không lâu, đúng là thời điểm
ngành kinh doanh thịt ở Lạc Dương thịnh vượng đến cực điểm. Lạc Dương
trăm vạn nhân khẩu, thịt tiêu hao cũng kinh người, Tiểu Man dừng lại bên một cửa hàng bán thịt, xem chừng buôn bán rất náo nhiệt.
Chiếc xe thịt kia được lái vào trong cửa hàng thịt, chạy thẳng vào hậu
viện để dỡ hàng, khi chiếc xe trống kia rời đi, đồ tể và tiểu nhị đều
thay đổi. Lý Hiển và A Nô vừa hóa trang thành đồ tể và tiểu nhị đã biến
thành một văn sĩ trung niên áo xanh và một tiểu thư đồng thanh tú, trước sau một hàng thong thả đi dạo giữa thành Lạc Dương.
Lạc Dương trăm vạn nhân khẩu, đô thành của Thiên tử vốn phồn hoa, nhất
là văn nhân sĩ tử, nơi nào trong thành Lạc Dương cũng có thể gặp. Hai
người hóa trang như vậy, một chủ một tớ, đi dạo trên đường cái Lạc Dương chẳng thu hút bất kỳ sự chú ý nào. Cả hai chầm chậm đi, qua hai phường
Huệ Hòa An Chúng, tới bên cạnh sông Lạc Thủy.
A Lô thanh toán ba văn tiền, thuê một chiếc thuyền nhỏ đón Lý Hiển lên
thuyền. Con thuyền đạp sóng mà đi, rát nhanh đã tới Thiên Tân Kiều, “một chủ một tớ” rời thuyền lên bờ.
Đứng trên Thiên Tân Kiều, nhìn lầu các xanh vàng rực rỡ, Lý Hiển không kìm nổi lệ nóng lưng tròng.
A Nô thấp giọng nhắc:
- Vương gia, chưa vào cung, còn phải cảnh giác!
-A!
Được nhắc nhở, ông ta vội xoay người nhìn cảnh sông, tranh thủ lặng lẽ lau khóe mắt.
Hoàng Húc Sưởng đánh một chiếc xe ngựa đến, đã sớm đứng đầu cầu Thiên
Tân, A Nô chỉ hẹn sẽ gặp y ở đây, chính y cũng không biết hai người họ
sẽ hóa trang thành gì, cưỡi cái gì, từ hướng nào đến, vì thế, tới cầu
Thiên Tân, y cũng chỉ có thể hết ngóng đông lại ngóng sang tây.
A Nô giúp Lý Hiển lên bờ, đứng ở đầu cầu một lúc lâu Hoàng Húc Sưởng mới nhận ra, mừng rỡ đánh xe tới bên cạnh.
Xe ngựa vừa chuyển, A Nô và Lý Hiển đã nhìn thấy y, xe vừa đến, y không
cần nói gì, chỉ đầy nhẫn nại và hưng phấn nhìn bọn họ. A Nô tỉnh táo
liếc nhìn xung quanh, thấp giọng nói với Lý Hiển:
- Mời Vương gia lên xe!
A Nô không đặt bàn đạp xuống, chỉ đan tay làm bệ cho Lý Hiển, nhấc ông
ta lên xe. Lý Hiển cũng bết đây là thời khắc quyết định thành bại, vừa
khẩn trương vừa hưng phấn, không ngờ lại nhanh nhẹn hơn nhiều, nhanh
chóng chui vào xe. Hoàng Húc Sưởng ra roi đánh xe ngựa chạy về hướng
cung thành.
Bên trong thành cung, người không có phận sự không được ở lại, càng
không cho phép tiểu thương bày hàng, vì thế, giữa quảng trường trống, A
Nô đi theo xe ngựa mấy bước, mắt thấy xe phóng nhanh ra ngoài. Đến đây
không còn khả năng xảy ra vấn đề gì nữa, nàng mới dừng bước, khẽ mỉm
cười xoay người bước về hướng đầu cầu.
Xa xa, một đội nghi trượng đang chậm rãi xuất hiện trong tiếng hoan hô…