Lời này của Võ Tắc Thiên vừa ra khỏi miệng, Dương Phàm và Thượng quan Uyển Nhi đều thất kinh.
Thuộc hạ không dưới một ngàn người, chức quan này không phải là rất lớn
sao? Ngay cả quan tể tướng tại Chính Sự Đường cũng chỉ tổng cộng có mười mấy thuộc hạ, số người còn ít hơn so với một Huyện lệnh tam phẩm nhỏ
nhoi, chức quan của hắn nhỏ không?
Tào Nhân Sư thảo phạt Khiết Đan, dẫn theo mười sáu vạn quân, nhưng chức
quân của ông ta kém xa so với Võ Du Nghi vinh dự đảm nhiệm Võ Lâm Vệ Đại tướng quân chỉ có sáu nghìn quân. Có đôi khi, chức qua cao thấp không
phải dựa vào ngươi có bao nhiêu binh lính, mà là xem ngươi đang ở vị trí nào.
Bách Kỵ là gì? Bách Kỵ là một đạo quân khá độc lập trong Võ Lâm Vệ của
triều đình, trên danh nghĩa thuộc sự quản lý của Võ Lâm Vệ, trên thực tế là chịu sự quản lý trực tiếp của Hoàng thượng. Võ Lâm Vệ là gì? Võ Lâm
Vệ là đứng đầu chư Vệ cấm quân Bắc Nha, mà toàn bộ cấm binh Bắc Nha trên thực tế đều là tư binh của Hoàng thượng.
Võ Lâm Vệ đứng đầu chư vệ Bắc Nha, tổng cộng có sáu ngàn binh lính, luôn đóng quân ở cửa bắc gần kinh thành, là lực lượng bảo vệ mạnh nhất của
Hoàng thượng và hoàng thất, trong đó đóng giữ quan trọng nhất ở Huyền Vũ Môn chính là Bách Kỵ, cũng chính là dòng chính trong dòng chính trong
dòng chính theo như lời Lý Khỏa Nhi nói.
Bây giờ Võ Tắc Thiên giao Bách Kỵ cho Dương Phàm, lại mở rộng thêm ngàn
người, như vậy số quân đội Dương Phàm nắm giữ đó tuyệt đối không đơn
giản chỉ là vấn đề chiếm một phần sáu Võ Lâm Vệ, mà dù trong tay nắm giữ sáu ngàn Võ Lâm Vệ thì quyền chức vẫn cao hơn Võ Du Nghi nắm giữ hơn
mười vạn binh sĩ biên cương, bởi vì mấu chốt ở tính đặc thù và vị trí
phòng thủ của đội quân này, thậm chí tướng lĩnh của đội quân nay còn có
thể có địa vị ngang hàng với Võ Lâm Vệ Đại tướng quân Võ Du Nghi.
Nếu Hoàng Thượng đã thiết lập một chi lực lượng như vậy ở trong Võ Lâm
Vệ, hiển nhiên không thể nào để hắn theo Võ Du Nghi. Cho nên ngay cả
chức vụ và cấp bậc cũng không thể lớn hơn Võ Du Nghi, nhưng quyền lực
cũng không kém. Lực lượng này thuộc quyền quản lý trực tiếp của Hoàng
thượng, Võ Lâm Vệ Đại tướng quân Võ Du Nghi cũng không quyền điều khiển.
Chẳng những Võ Du Nghi không có quyền điều khiển, mà việc bổ nhiệm trong quân đội cũng không có quyền, cấm quân phía Bắc không quản lý được, cấm quân Nam Nha không quản lý được, chính sự không quản lý được, bộ binh
không quản lý được, Võ Tắc Thiên không thể tự mình quản lý việc quân,
như vậy những cận vệ thiên tử này chẳng khác nào là của Dương Phàm.
Thật ra Bách Kỵ vốn là cận vệ của thiên tử, chỉ là quân số quá ít, ảnh
hưởng quá nhỏ, nhưng một khí mở rộng trở thành “Thiên Kỵ” thì uy lực sẽ
như thế nào? Khi Hitler vừa mới làm Thủ tướng, cũng chỉ có một trăm hai
mươi vệ sĩ, sau đó thì sao? Một khi “Thiên Kỵ” của Dương Phàm được xây
dựng xong thì chính là lực lượng chủ chốt trong đội cảnh vệ của nguyên
thủ rồi.
Thượng Quan Uyển Nhi sau khi giật mình thì lập tức phản ứng lại, không
khỏi vừa mừng vừa sợ nhìn Dương Phàm một cái, suy nghĩ đầu tiên trong
lòng cũng là: “ Tên oan gia này nếu như làm “Thiên Kỵ tướng”, vậy thì
người ta sẽ không gặp hắn như đợi đêm thất tịch nữa?”
Dương Phàm cũng nhanh chóng phản ứng, trong lòng đang cân nhắc có nên
khiêm nhường một chút. Hoàng Thượng gia phong nên tỏ vẻ khiêm nhường mà
tạ ơn, lĩnh chỉ, đây mới đúng với truyền thống. Không ngờ hắn còn chưa
kịp giả bộ khiêm nhường thì Cao công liền công vội vã đi vào, thở hồng
hộc nói:
- Hoàng thượng, Hoàng thượng, phủ Địch Quốc lão sai người báo tin, Quốc lão… sợ là không xong rồi!
- Cái gì?
Võ Tắc Thiên kinh ngạc, vừa thấy Dương Phàm vẫn còn ở trước mắt, liền lập tức ra lệnh:
- Mau, ngươi lập tức đến Địch phủ, thay trẫm thăm Quốc Lão! Đi mau!
Trọng thần như vậy, nếu như sắp sửa qua đời, lời trăn trối trước lúc lâm chung Hoàng thượng nhất định phải biết. Trong tình huống khẩn cấp, Võ
Tắc Thiên lại thấy Dương Phàm có thể tin tưởng. Dương Phàm không suy
nghĩ nhiều, vội vàng lĩnh chỉ, xoay người rời đi. Võ Tắc Thiên ở phía
sau liên tục nói với Cao công công:
- Đưa người trong Thái Y Viện tới, phải giữ được tính mạng của Địch Quốc Lão.
Võ Tắc Thiên thật sự rất coi trọng Địch Nhân Kiệt, nhất là trong lúc
đang chọn người nối nghiệp, mà Địch Nhân Kiệt là người Võ Tắc Thiên chọn là người trợ giúp lớn nhất của Lý Hiển, nếu ông ta qua đời vào lúc này
sẽ làm hỏng rất nhiều sắp xếp của bà ta.
Cao công công được Võ Tắc Thiên phân phó, cũng vội quay người đi. Võ Tắc Thiên chầm chậm đi lại trên điện, không ngưng bóp cổ tay. Thượng Quan
Uyển Nhi thấy thế, vội khuyên nhủ:
- Đã phái Ngự y đi rồi, để bọn họ cố hết sức là được, sống chết có số,
Hoàng thượng đừng lo lắng quá, tránh làm tổn hại bản thân.
Võ Tắc Thiên thở mạnh, nhẹ nhàng ngồi xuống, nói:
- Quốc Lão từ năm ngoái đã không được khỏe, lần này, trẫm sợ ông ấy thật sự không chống đỡ được nữa.
Uyển Nhi mím môi không nói gì, chỉ đi tới sau lưng Võ Tắc Thiên, nhẹ
nhàng xoa bóp vai, Võ Tắc Thiên ngồi dựa lưng vào ghế, thẫn thờ nhìn hoa văn trang trí rực rỡ trên nóc điện, một lúc lâu sau mới khẽ thở dài
nói:
- Uyển Nhi, ngươi có biết tại sao trẫm muốn trọng dụng Dương Phàm không?
Trong lòng Thượng Quan Uyển Nhi khẽ lay động, vội vàng lắc đầu nói:
- Bệ hạ trí tuệ như biển cả, Uyển Nhi thật không đoán được.
Võ Tắc Thiên thản nhiên cười, không để tâm đến câu nói khen tặng này.
Bà ta thở dài, nói:
- Uyển Nhi, một Hoàng đế từ xưa đến nay đều không dùng người trong nhà
mình để nắm binh quyền, từ xưa đều như vậy, nguyên nhân là vì sao? Rất
đơn giản, bởi vì người trong hoàng tộc, là người có tư cách là Hoàng đế, cho nên người làm vua nên đề phòng nhất chính là người nhà mình. Chỉ có trẫm là một ngoại lệ, trẫm thân là người hai triều, mà văn võ đại thần
kia cũng là thân ở hai triều, lòng trung thành thật sự không thể bảo
đảm, rơi vào đường cùng, trẫm chỉ có thể dùng người của Võ gia để nắm
giữ binh quyền.
Võ Tắc Thiên đối với ai cũng luôn đề phòng, nhưng đối với Uyển Nhi thì
không, bởi vì Uyển Nhi tất cả đều phụ thuộc vào bà ta, quyền lực của
Uyển Nhi lớn hơn nữa thì cũng chỉ là cây không rễ, lục bình trên nước,
chỉ có bám vào người Võ Tắc Thiên mới có sức mạnh, cho nên bà ta vốn
không nghi ngờ lòng trung thành của Uyển Nhi, có tâm sự gì cũng có thể
yên lòng mà nói hết với Uyển Nhi.
- Trẫm đã già yếu rồi, phải lo lắng hậu sự rồi. Nhưng thấy lòng người
trong thiên hạ vẫn đang hướng về Lý thị. Xét lớp trẻ của Võ thị, không
có nhân tài nào có thể bồi dưỡng, trẫm không muốn sau này có đại loạn,
vậy thì chỉ có thể chọn trong các con trai ra một người để kế thừa sự
nghiệp thống nhất đất nước. Đán Nhi và Võ thị trở mặt, dĩ nhiên không
thể hóa giải, Hiển Nhi chính là lựa chọn duy nhất của trẫm.
Nhưng mà truyền ngôi cho con lại có một vấn đề, trẫm lo nó vừa kế vị,
lại lập tức khôi phục chế độ cũ Lý Đường, biến giang sơn Võ Chu trẫm một tay xây dựng thành tan thành bong bóng. Cho nên, lúc đầu chỉ định Võ
thị nắm binh quyền chỉ là hành động bất đắc dĩ, lúc này xem ra, lại là
một nước cờ hay, có Võ gia nắm binh quyền, có Lý gia quản lý, kìm hãm
lẫn nhau. Giang sơn của trẫm mới có thể dài lâu được.
Võ Tắc Thiên thở dài, lại nói:
- Nhưng bây giờ lại có một vấn đề, nếu Hiển Nhi lên làm vua, bộ tộc Võ
thị nhất định không cam lòng, các quân đội địa phương và biên giới phần
lớn đều đều hướng về Lý thị, chỉ có điều là không với tới, mà cấm quân
lại gần trong gang tấc, lại đa số trong tay Võ thị. Trẫm lo bọn họ sẽ bí quá làm liều, cho nên… Trẫm cần một lực lượng mới để cân bằng bọn họ.
Uyển Nhi “A” một tiếng, kinh ngạch mà nói:
- Cho nên, Hoàng thượng chọn hắn?
Võ Tắc Thiên nói:
- Đúng vậy! Thiên Kỵ chỉ là mở đầu, chờ hắn sau khi từ một trăm mở rộng
đến một ngàn người, đã nắm quyền ở trong tay, trẫm lại cho hắn mở rộng
lên hàng vạn, trẫm muốn tạo ta một đội cấm quân tinh nhuệ nhất, có trong tay một vạn binh mã này, hắn sẽ có thể trở thành nhân tố quyết định cân bằng hai nhà Võ Lý.
Uyển Nhi chợt nghĩ, thăm dò nói:
- Dương Phàm và Võ thị kết giao sâu sắc, hoàng thượng không sợ hắn sẽ theo Võ thị sao?
Võ Tắc Thiên thản nhiên cười, nói:
- Vốn dĩ có lẽ là có, nhưng trải qua lần hộ tống Lư Lăng Vương hồi kinh
này, ngươi cho rằng người nhà Võ thị còn có thể yên tâm mà coi hắn là
người một nhà sao?
Võ Tắc Thiên khẽ thở dài, nói:
- Bọn họ vừa không có chí khí, cũng không có thủ đoạn, nếu không… trẫm cần gì phải giao giang sơn cho một đứa con họ Lý!
Uyển Nhi cau mày, nói:
- Vậy…. Hiện giờ Dương Phàm đã theo vua, Hoàng thượng không lo rằng hắn sẽ hoàn toàn theo Lý thị sao?
Võ Tắc Thiên nói:
- Cho nên, trẫm mới phải nói Tam Tư không được lại tìm hắn gây phiền
phức nữa, còn phải mời Dương Phàm đến yến tiệc, hòa giải mối quan hệ
giữa hai người bọn họ.
Uyển Nhi khẽ “A” lên một tiến, cuối cùng đã hiểu rõ tính toán của Võ Tắc Thiên.
Võ Tắc Thiên nói:
- Trẫm cần người này, nếu như là người nhà họ Võ, sẽ mất ý nghĩa việc
đào tạo hắn, nếu như là người Lý gia sau này chắc chắn sẽ hướng về Lý
gia. Chính là muốn Dương Phàm như vậy, có quan hệ với hai bên, lại đều
không rõ ràng, bên nào cần hắn cũng không dám hoàn toàn tin tưởng hắn,
thậm chí đem cả đại sự sống chết thành bại giao cho hắn.
Võ Tắc Thiên nói:
- Ngươi cho rằng vì sao trẫm lại cho hắn đi đón Lư Lăng Vương? Không
phải là không có lý do. Dương Phàm là người thông minh, lần này đón Lư
Lăng Vương hồi kinh, biểu hiện của hắn càng khiến cho người khác nhìn
hắn với cặp mắt khác. Người thông minh làm việc nghĩ phức tạp hơn nhiều
so với người bình thường, hắn sẽ không chọn làm đơn giản, càng không tin bất cứ bên nào sau khi nắm quyền lực còn có thể trọng dụng hắn, nên hắn đành phải ở vị trí trung lập, duy trì cục diện này, không cho bất kỳ
bên nào vi phạm, cục diện này duy trì càng lâu thì quyền lực và địa vị
của hắn cũng càng ổn định.
Tâm tư của Thượng Quan Uyển Nhi vô cùng phức tạp, nhẹ nhàng nói:
- Hoàng thường thật nhìn xa trông rộng, suy nghĩ lâu dài, khiến cho người thán phục.
Võ Tắc Thiên chán nản nói:
- Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, Dương Phàm chỉ là một khâu trong việc giữ cân bằng, đại bộ phận cấm quân đều trong tay Võ thị, dựa vào một mình Dương Phàm thì không thể nào giữ thăng bằng được. Địch
Quốc Lão đức cao vọng trọng, là trụ cột của đất nước, ông ấy đứng về
phía Lư Lăng Vương, có ông ấy, tính toán của trẫm mới không có sơ hở.
Đáng tiếc…
Võ Tắc Thiên lại xa xăm thở dài, không nói gì nữa.
Dương Phàm ra khỏi cung, thúc ngựa phi nước đại về phía thành nam, không kịp nói câu nào với Nhâm Uy và thị vệ bên mình, đám người Nhâm Uy không biết xảy ra chuyện gì, vội vàng thúc ngựa đuổi theo.
Dương Phàm đã vài năm không đến Địch phủ ở thành nam rồi, nhưng trong
phường cũng không có gì thay đổi, từng gốc cây, ngọn cỏ, một viên gạch
viên ngói, dường như vẫn vậy, Dương Phàm không có thời gian nhìn nhiều,
cũng bất chấp quy định không được thúc ngựa trước phủ Quốc Lão, nhanh
như chớp một mạch lao đến trước cổng Địch phủ, phóng xuống ngựa liền đi
vào trong.
Cửa chính Địch phủ lúc này mở rộng, liên tục có người ra vào, có gia
đinh nhìn thấy Dương Phàm toàn thân mặc quân phục, khí độ bất phàm, liền vội vàng tiến lên hỏi thăm, Dương Phàm không có thời gian nói thân phận của mình, chỉ nói:
- Phụng khẩu dụ của Thánh Thượng, tới thăm Quốc lão trước, mau dẫn ta đến gặp Địch công, không được chậm chễ!