Thời gian Tiểu Man chạy trốn vừa mới hai ngày, đã thấy người xung phong
đảm nhận việc thay nàng ra mặt là Dương gia Nhị nương Thiên Ái Nô cũng
hoảng sợ trốn đến, Tiểu Man kinh hãi:
- Ngươi và bọn họ không quen thân thiết, sao cũng bỏ chạy vậy?
Thiên Ái Nô cười khổ nói:
- Ta và bọn họ không thân nhau, cũng khó ngăn được bọn họ và ta xưa nay
quen nhau, thật sự chịu không nổi, đành phải chen chúc trốn cùng ngươi.
Tiểu Man nói:
- Trong nhà hiện giờ người nào chăm nom?
Thiên Ái Nô nói:
- Đương nhiên là Cổ Sư.
Tiểu Man lo lắng nói:
- Cổ cô nương? Nàng ấy có thể được sao?
A Nô nói:
- Có lẽ không thành vấn đề. Cổ Sư từng trải hiểu biết rộng, còn ứng phó không nổi một đám dân chúng sao?
Nói chưa dứt lời, Cổ Trúc Đình giống như tên trộm chạy vào, hoảng sợ nói:
- Mau đổi chỗ, bọn họ theo tung tích đuổi tới.
Hai cô gái kinh hãi, vội vàng theo Cổ Trúc Đình cùng nhau bỏ chạy về
phía cửa hàng khác, ngay cả việc hỏi nàng ứng phó như thế nào với những
người bà con kia cũng chưa có thời gian.
Nữ sát thủ giết người không ngần ngại, đối mặt đợt tấn công của ân tình, cũng là quân lính tan vỡ rồi.
Dương Phàm trốn về quân doanh, lại nghe Tiểu Man đưa tin tức ở nhà tới,
cực kỳ đau đầu, không khỏi chửi bới thậm tệ Mã Kiều một phen, còn không
có tìm cách trì hoãn, những người bà sốt ruột việc tòng quân lại đuổi
tới đại doanh "Thiên Kỵ".
Dương Phàm giận dữ, buộc Mã Kiều làm Trưng Binh Quan đi đối phó bọn họ,
lại lập ba cửa nhập ngũ, cửa thứ nhất là tạ đá trên trăm cân, múa đến di chuyển mới tính qua cửa. Cửa thứ hai là xạ thuật, mười mũi tên trúng
bảy mũi mới qua cửa, cửa thứ ba là thuật cưỡi ngựa, Dương Phàm cũng
không có thời gian dạy bọn họ cưỡi ngựa từ đầu, như thế trôi qua ba cửa, còn chưa tính trúng tuyển, là đã có tư cách được tham gia tuyển thật
sự.
Mã Kiều làm Trưng Binh Quan này, lập tức sẽ cản được toàn bộ hàng xóm
láng giềng, mỗi ngày đều bị một đám ông lão bà lão phun nước miếng. Chỉ
vào trán gã mắng gã làm quan liền lục thân không nhận, lúc này miệng gã
tự mình thưởng thức trái đắng từ hậu quả việc mình làm.
Nhưng thật sự đề cập tới, trong phường Tu Văn người còn muốn dựa vào sự
quen biết tuy rằng vào không được rồi, nhưng trong đó vẫn có một vị
tráng sĩ dựa vào bản lãnh của mình thật sự xông vào. Gã chẳng những qua
được ba cửa. Hơn nữa sau đó kỳ thi võ công của Lê Đại Ẩn cũng biểu hiện
xuất sắc, vì thế được dẫn tới trước mặt Dương Phàm.
Mã Kiều dương dương đắc ý, bà con ở phường Tu Văn cuối cùng không có
toàn quân bị diệt, đã có người trúng cử, gã trở về cũng dễ giải thích
với bà con: Không phải không đồng ý chiếu cố bà con, thực là khó có thể
làm theo riêng tư, ngươi xem, người này thật sự bản lĩnh, không phải
tuyển chọn như nhau sao?
Năm ấy quan niệm xứ sở rất mạnh, khu vực này tính cũng là tương đối đấy, các ngươi là người Lạc châu, chúng ta là người Dương Châu, chúng ta tự
nhiên thiên vị bà con mình. Mọi người đều là người Lạc châu. Mọi người ở Đông Thành còn chúng ta ở tây thành. Như vậy nhóm xuất thân tây thành
đương nhiên trở thành một nhóm.
Dương Phàm đánh giá toàn thể tài năng của vị tráng sĩ ở phường Tu Văn
này, một lúc lâu không nói gì. Người này xuất thân từ phường Tu Văn, tâm lý đầu tiên thân cận vài phần, người này nếu là tài năng có thể bồi
dưỡng, tương lai là có thể bồi dưỡng thành tâm phúc. Cho nên Dương Phàm
đối với người này khá để ý, kết quả nhìn lên, rất là quen mặt.
Dương Phàm ngẫm nghĩ một chút, hắn cùng với người này khi ở trong phường chỉ gặp vài lần cũng không thâm giao, nhưng bỗng nhiên nhớ lại một sự
việc và người này có liên quan, không khỏi nhớ tới họ tên của gã, Dương
Phàm thất thanh nói:
- Tiêu Thiên Nguyệt?
Tiêu Thiên Nguyệt vóc người không cao nhưng cực kỳ khỏe mạnh, hai tay
vững chắc, bờ vai nở nang, đầu báo mắt vòng, cằm yến râu hùm, đơn độc
nhìn, xem từng bộ phận đều uy mãnh dương cương, nhưng nhìn tổng thể thì
mắt mũi miệng và hàm râu dường như chèn ép chen chúc ở giữa mặt, vậy đẹp thế nào được.
Đây đã vinh danh Tiêu tráng sĩ rồi.
Ánh mắt của Tiêu Thiên Nguyệt rất khẩn trương, hơn nữa hơi có phần mất
tự nhiên, gã cùng Dương Phàm chỉ là quen biết, cũng không thân lắm. Hiện giờ Dương Phàm chính là tướng quân, trước kia gọi hắn tướng quân đó là
vì khách sáo, hiện tại thì không phải, người ta thật sự là tướng quân,
võ tướng Tứ phẩm triều đình - - - - Quy Đức Trung Lang Tướng.
Tiêu Thiên Nguyệt khẩn trương hướng nhìn Dương Phàm nhún nhường cười, ngũ quan lập tức chen chúc nhau rất nghiêm trọng :
- Tướng quân còn nhớ rõ tên của tiểu nhân, thực là vinh hạnh. Tuy nhiên tiểu dân hiện giờ không gọi là Tiêu Thiên Nguyệt nữa, tiểu dân đã sửa
tên thành Tiêu Vũ Khách.
Dương Phàm sửng sốt:
- Tiêu Vũ Khách? Tên này rất thanh tao, là ai giúp ngươi sửa đấy, vì sao sửa tên?
Tiêu Vũ Khách nói:
- Đó là tiểu dân tự mình sửa tên, tiểu dân cảm thấy... Đại khái là tên
trước kia không tốt lắm, trăng ở trên trời, giơ tay khó được, trăng ở
trong nước, một mảnh hư ảo, cho nên nửa đời không được gì cả, sinh kế
gian nan, bởi vậy được cha già đồng ý, sửa lại cái tên, ý đồ may mắn.
Dương Phàm theo bản năng sờ sờ cằm, nghĩ không ra trước mắt lại có một
nhân vật như vậy, không ngờ dưới vẻ thô kệch bên ngoài lại trong tâm có
tình thơ ý họa như vậy, không phải Thiên Nguyệt chính là Vũ Khách, người này còn cố gắng nói tình cảm đấy. Dương Phàm không khỏi hỏi:
- Thiên Nguyệt... Vũ Khách, chẳng lẽ ngươi biết đọc sách viết chữ?
Tiêu Vũ khách khẩn trương nói:
- Vâng! Phụ thân Tiểu dân từng làm qua thầy giáo trường tư, tiểu dân thuở nhỏ đã cùng phụ thân đọc sách.
Mã Kiều vội vã gom góp chuyện trước đây, ghé vào tai Dương Phàm, dùng giọng điệu khinh thường nói:
- Vâng! Cha hắn là có học vấn, ở phường chúng ta, trước kia là vị Tây
Tịch tiên sinh rất nổi danh, chỉ có điều sau này vì dạy con người ta,
dạy rồi cùng Nhị nương người ta lăn lên giường, kết quả hỏng thanh danh, không có người mời, đến nỗi gia cảnh khốn đốn.
Dương Phàm che miệng ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói:
- Đại ca đừng nói Nhị ca, Mã Kiều huynh đã quên Bảo Ngân Ngân ở phường Tu Văn à?
Mã Kiều đỏ mặt, lúng túng nói:
- Ta đã hoàn lương, chuyện xưa chớ nói!
Dương Phàm hây một tiếng, quay lại nhìn Tiêu Vũ Khách, ngẫm nghĩ một chút, thản nhiên nói:
- Hiền thê ta, vô cớ bị lạc, năm mười sáu tuổi, tên là Tiểu Mẫn, mặt
đen miệng, răng to chột mắt...ha hả a, nói như vậy, tìm người gợi ý cũng không phải tìm người viết, mà là chính ngươi viết đúng không?
Tiêu Vũ khách tuyệt đối không ngờ Dương đại tướng quân lại có thể biết
chuyện này, không khỏi không đỏ mặt, một đại nam nhân, không ngờ lại đan các ngón tay vào nhau, làm bộ dạng như con gái nói:
- Vâng... Đúng là tiểu dân viết!
Dương Phàm cười to ba tiếng, lại lập tức thu lại, làm bộ dáng thân thiết hỏi:
- Nương tử ngươi đã tìm được rồi chứ?
Tiêu Vũ Khách buồn bã lắc đầu, đôi mắt to nhanh chóng mơ hồ nảy sinh một tầng sương mù.
Dương Phàm không nghĩ một người đàn ông vạm vỡ lại có tâm tinh tế như vậy, vội khuyên nhủ:
- Được rồi được rồi, không cần khổ sở, đại trượng phu lo gì không vợ,
sau khi nhập ngũ cố gắng làm tốt, ngày sau kiến công lập nghiệp, kiếm
công danh thật to, còn sợ không có vợ hiền làm bạn sao?
Tiêu Vũ Khách mừng rỡ nói:
- Tướng quân nói như vậy... Là đồng ý nhận tiểu dân?
Dương Phàm cười nói:
- Ngươi vừa biết viết biết tính toán, lại có một thân võ nghệ giỏi, vì
sao không thu nhận? Ngươi cùng Lê Lữ Soái đi, mà thu xếp ổn thỏa lại,
lục nhập danh sách đi!
Tiêu Vũ Khách mừng rỡ, vội vàng nói tạ ơn, theo Lê Đại Ẩn đi.
Lúc này Hứa Lương đi về phía Dương Phàm, nhíu mày nói:
- Trung Lang Tướng, ngàn quân dễ có, một tướng khó cầu a! Số lính còn
thiếu có thể chiêu mộ, nhưng tướng khó tiếp cận. Người xem, dưới Trung
Lang Tướng trở xuống, trước sau phải trái ở giữa có năm Lang tướng, ta
là Hành quân Tư Mã, Lão Hoàng và Sở Cuồng Ca, Mã Kiều là Lang Tướng,
phía dưới Trưởng Sử, Lục Tào Úy là Lữ Soái... không nói, chỉ là Lang
Tướng thiếu hai người, chức vị này cũng không thể giao cho người ngoài.
Dương Phàm nói:
- Đó là đương nhiên, Lã Nhan và Cao Sơ có thể điều tới sao?
Hứa Lương nói:
- Bọn họ bằng lòng thả người, vài ngày nữa có thể đến báo danh, nhưng
hai người họ vốn chỉ là một đội trưởng, không có công lao, cũng không
thể một bước lên mây trực tiếp đảm nhiệm Lang tướng? Trong lý lịch chưa
có kinh nghiệm, không danh vọng, không chiến công, kẻ dưới sao phục
tùng?
Dương Phàm gật đầu nói:
- Đây cũng là vấn đề, ý của ta là, điều bọn họ tới, trước tiên đảm nhiệm làm Lữ Soái, về chỗ trống hai vị trí Lang tướng..., nhất thời cũng chưa tuyển người được, tạm thời để trống.
Hứa Lương cũng không kế sách nào, đành phải gật đầu đáp ứng, Hứa Lương
vừa mới rời khỏi, Dương Phàm đột nhiên lại nhớ tới một người, Vương Đồng Kiểu! Vương Đồng Kiểu này lúc trước cũng từng cùng hắn đá cầu, từng có
giao tình, chỉ có điều Vương Đồng Kiểu là người tộc nhân Vương thị Thái
Nguyên, tính tình có chút cao ngạo, sau lần đó Dương Phàm tiếp xúc không nhiều lắm.
Tuy nhiên, lúc đó tuy rằng ngắn ngủi, lại chính là bởi vì hai bên không
có quan hệ thiệt hơn, cho nên Vương Đồng Kiểu ở trước mặt hắn không hề
che dấu, rất dễ dàng nhìn thấy tính tình nhân phẩm người này. Người này
chính trực kiên cường, tính tình kiên quyết, ấn tượng của Dương Phàm đối với y không tệ.
Nhớ lúc ấy y đã là Tả Kiêu Vệ Quả Nghị Đô Úy, nếu hai năm qua chưa từng
thăng quan..., thì điều đến đảm đương Lang tướng của Thiên Kỵ xem như
điều chuyển ngang rồi. Nhưng điều chuyển ngang thì điều chuyển ngang,
địa vị ở Thiên Kỵ và Tả Kiêu Vệ lại không thể coi như nhau được, chắc
hẳn y đồng ý tới.
Dương Phàm nghĩ đến liền làm, lập tức dẫn theo vài tên thân binh, giục
ngựa ra doanh, thẳng hướng Tả Kiêu Vệ mà đi. Mấy tên thân binh không
phải ai khác, chính là Nhâm Uy và vài tên cao thủ "Thừa Tự Đường" phái
tới bảo vệ, bản thân xây dựng quyền lực quân đội, Dương Phàm có thể
không đem bọn họ vào được hay sao?
Tuy nói hiện tại việc cơ mật Dương Phàm còn không dám tiết lộ cho bọn họ biết, nhưng hắn muốn đứng được trong "Thừa Tự Đường", nhất định phải
bồi dưỡng người bên cạnh, lúc này hắn có chức quan trong người, không
thể thường ở trong "Thừa Tự Đường", không có nhiều cơ hội tiếp xúc với
người khác, những thị vệ này chính là người đầu tiên hắn phải tranh thủ.
Nơi đóng quân của Dương Phàm ở thành Lạc Dương phía bắc tiếp giáp cung
thành, xung quanh còn có Võ Lâm Vệ đóng quân, các quân đội khác đóng
quân tương đối xa, doanh trại Kim Ngô Vệ doanh đều nhanh chóng đến Mạnh
Tân rồi. Tả Kiêu Vệ là bắc nha cấm quân, cũng thuộc tư quân của Hoàng
đế, quân doanh cũng thiết lập tại Mang Sơn.
Chặng đường hơn mười dặm, Dương Phàm ra roi thúc ngựa rất nhanh đã đến,
Tả Kiêu Vệ Đại Tướng Quân đối với vị Ngự Tiền Tân Quý rất khách khí, chỉ có điều khi hỏi mục đích đến, Dương Phàm không hề để lộ.
Tuy rằng Dương Phàm thực sự thích Vương Đồng Kiểu, muốn điều chuyển y đi chỉ là một câu thôi, không chấp nhận y phản đối, nhưng dưa cưỡng ép hái không ngọt, Dương Phàm là muốn tìm một bằng hữu cùng chung chí hướng,
làm ra một võ trang trung thành với mình, hắn không muốn miễn cưỡng
người, hắn phải hỏi trước rõ ràng ý của bản thân Vương Đồng Kiểu.
Dương Phàm nói với Tả Kiêu Vệ Đại Tướng Quân, hắn trên đường đi qua nơi
đây, ghé thăm người bạn cũ Vương Đồng Kiểu một chút, Tả Kiêu Vệ Đại
Tướng Quân rất tiếc nói cho hắn biết, Vương Đồng Kiểu không ở trong
quân, bị Chính Sự Đường triệu hồi đi báo cáo công tác rồi, khoảng hai
ngày nữa mới trở về, nếu muốn tìm y có thể đi Lạc Dương, Đại tướng quân
còn cho hắn một địa chỉ.
Dương Phàm không có cách nào, đành phải cáo từ Tả Kiêu Vệ Đại Tướng
Quân, ra quân doanh suy nghĩ, nếu đã đi, không bằng trở về Lạc Dương một chuyến, nếu tìm không thấy Vương Đồng Kiểu, nhắn lại vài câu chờ y hồi
âm thì được rồi, còn có thể thuận đường về thăm nhà một chút, không hiểu được người trong nhà "Tị nạn" thế nào, hiện giờ chắc có thể yên tĩnh
một chút rồi, vì thế Dương Phàm lại ra roi thúc ngựa hướng thành Lạc
Dương mà đi.