Việc này phải nói là nguồn gốc do Dương Phàm gây ra nhưng Võ Tam Tư lại thần kỳ là không có ý làm khó hắn.
Nguyên nhân cơ bản nhất trong chuyện này là này phát hiện đối với y, Dương Phàm càng có tác dụng hơn xưa.
Võ Tắc Thiên ngày đó cố ý triệu kiến, cho phép y ngầm hành động. Khi đó, y đã cảm thấy Dương Phàm sẽ được trọng dụng. Sau đó, Dương Phàm được bổ nhiệm làm “Thiên kỵ tướng”, Võ Tam Tư rõ ràng hơn bất kì ai, vị “Thiên
kỵ tướng” này có ảnh hưởng còn lớn hơn Kim Ngô Vệ Đại Tướng Quân hoặc là một Thiên Ngưu Vệ Đại tướng quân .
Y vẫn luôn muốn nhúng tay vào cấm quân, nhất là Võ Lâm Vệ. nhưng Võ Lâm
Vệ luôn bị Võ Du Nghi chiếm làm của riêng, bất kỳ ai cũng không mơ nhúng tay được vào. Võ Tam Tư từng thử vài lần, nhưng đều bị Võ Du Nghi cự
tuyệt ngoài cửa. Y hiểu rõ sự quan trọng của lực lượng này, nên càng
không thể không tìm cách lọt vào.
Nếu…, “Thiên kỵ” này đi theo y, thì sẽ giúp y rất nhiều trong việc giành ngôi vị Hoàng đế. Việc riêng giữa y và Dương Phàm không là gì so với
lợi ích to lớn trước mắt.
Huống chi, lời nói của Dương Phàm và cô mẫu có thể chứng thực cho nhau,
cũng có thể chứng minh những khổ tâm lúc đầu Dương Phàm là sự thực.
Hoàng đế đã đe dọa lấy đầu hắn, lấy người nhà hắn cũng làm con tin, muốn hắn phải bội lại Hoàng đế là điều không thể.
Lúc ở Long Môn, Dương Phàm từng nói sự thực với y, giống như thể hiện
lòng thành, điều này cho thấy Dương Phàm không phản bội y. Chỉ tiếc lúc
đó y lại không tin lời Dương Phàm.
Đám hỏi giữa nhà y và Lư Lăng Vương bắt đầu từ hôm qua, chuyện xấu hổ
này cũng xảy ra hôm qua. Nếu giữa Dương Phàm và tiểu Quận chúa thật xảy
ra quan hệ gì đó, cũng không thể là hôm qua mới phát sinh. Nhất định là
trên đường Dương Phàm đưa quận chúa Lý Khỏa Nhi từ Phong Châu về Lạc
Dương đã xảy ra việc gì đấy.
Đã biết rõ An Nhạc sắp thành con dâu Võ gia còn dám to gan lớn mật,
Dương Phàm này cũng sẽ chịu tai bay vạ gió rồi. Nha đầu Lý Khỏa Nhi kia, hắn đã gặp qua. Với nhan sắc vô song của nàng ta, nếu nàng thành tâm
yêu, trong thiên hạ sẽ không có nam tử nào cưỡng lại được.
Trước mắt, quận chúa An Nhạc này vẫn chưa phải con dâu Võ gia, y cũng
không thể quyết định vận mệnh của Qquận chúa. Đối mặt với một Dương Phàm sẽ giúp ích rất lớn cho y trong việc giành ngôi Hoàng đế, y thậm chí có thể thành toàn cho đôi Dương Phàm và Lý Khỏa Nhi, bỏ một người con gái, lấy được đại tướng, giúp y chiếm được lợi thế quan trọng. Đây mới là
việc mà bậc đại Hắn hùng nên làm.
Có suy nghĩ như vậy nên Võ Tam Tư không thể giận chó đánh mèo với Dương
Phàm nhưng Võ Sùng Huấn lại đang vừa hận, vừa ghen tỵ, hận là không thể
chém Dương Phàm thành trăm ngàn mảnh mới cam tâm. Chỉ có điều địa vị
Quận vương Cao Dương có chức có quyền của gã không thể có năng lực đưa
người đến đại bản doHắn cấm quân, bắt tướng lĩnh bên người hoàng đế.
Võ Sùng Huấn không nuốt nổi cục tức này, nghĩ nghĩ, bỗng gã nhớ tới Võ Ý Tông, vị thúc phụ dạo này rất thân thiết với cha gã. Lúc này, vị thúc
phụ của gã đang quản binh lính kinh thành. Địa vị trong quân đội của ông ấy cao hơn Dương Phàm nhiều nên chắc là có thể giúp gã. Nghĩ là làm, Võ Sùng Huấn liền rời phủ, tìm vị thúc phụ của gã.
Võ Ý Tông từng làm nhiều việc hồ đồ ở Hà Bắc, nhận dHắn “Tướng quân cưỡi trư”. Võ Tắc Thiên vốn là người ưa sĩ diện, nên không nói đến một loạt
cái sai của người cháu trai này mà dựa vào công dẹp được quân Khiết Đan, cho y hồi kinh, nhận chức đại tướng quân Tả Kim Ngô, kiêm lãnh đạo toàn bộ quân đóng ở kinh đô.
Này đóng quân chính là đoàn luyện binh. Do xét thấy Khiết Đan và Đột
Quyết xuất hiện ở Hà Bắc, có thể gây uy hiếp lớn đến kinh thành, Võ Tắc
Thiên sợ cấm quân đóng ở kinh đô không đủ để đảm bảo an toàn cho thành
Lạc Dương nên thành lập đoàn luyện binh đông đúc, giao cho Võ ý Tông
quản lý.
Võ Sùng Huấn thúc ngựa đến đại doHắn Tả Kim Ngô tìm thúc phụ. Võ Ý Tông
vừa thấy gã thì rất ngạc nhiên, đợi sau khi gã nói xong hết ý đồ, Võ Ý
Tông không kìm nổi cười, nói:
- Hóa ra là vì nữ nhân!
Võ Ý Tông vốn giống Võ Du Nghi, giữ ý trung lập giữa Võ Tam Tư và Võ
Thừa Tự, không dám đến gần phe nào. Nhưng hai năm nay, thân thể Võ Thừa
Tự ngày càng kém, Võ ý Tông thấy Võ Thừa Tự khó mà sống thọ hơn vị cô
mẫu đang làm Hoàng đế. Vậy có tư cách tiếp nhận vương vị của Võ gia chỉ
còn lại mình Võ Tam Tư.
Vì thế, Võ Ý Tông liền dựa vào Võ Tam Tư. Lần này, với chuyện xấu ở Bắc
Hà, Võ Tắc Thiên bên ngoài giả vờ câm điếc, bí mật gọi y vào mắng hồi
lâu, cuối cùng cũng là Võ Tam Tư phải giúp y giải vây, thế là quan hệ
hai bên trở nên thân thiết, gần gũi hơn.
Võ Sùng Huấn là con trai trưởng của Võ Tam Tư. Nếu tương lai, Võ Tam Tư
lên ngôi Hoàng đế, thì Võ Sùng Huấn sẽ làm Hoàng thái tử. Bởi vậy, Võ Ý
Tông đáp ứng yêu cầu của Võ Sùng Huấn.
Võ Ý Tông nói với Võ Sùng Huấn:
- Sùng Huấn, Dương Phàm nay là Quy Đức Trung Lang tướng, thay bệ hạ tổ
chức, thành lập ‘Thiên kỵ”, Người như thế, không phải muốn là có thể
động vào. Nhưng không giết thẳng tay được thì chuyển đường vòng có lẽ sẽ dễ dàng hơn.
Võ Sùng Huấn đầu tiên thấy thất vọng, đến đoạn dưới lập tức tỉnh táo, vội nói:
- Kính xin thúc phụ chỉ giáo.
Võ Ý Tông nói:
- Ta nói là không thể làm gì được hắn vì hắn đang là Thiên kỵ tướng,
được Hoàng đế coi trọng. Ngươi cũng biết mà, khi Hoàng đế coi trọng một
ai, thì sẽ sủng người đó còn hơn người nhà. Nên không thể thẳng tay giết hắn, nhưng ta có thể lợi dụng quyền lực và quan hệ của mình để chỉnh
hắn.
Chỉ cần hắn tổ chức Thiên kỵ không thành, bệ hạ sẽ không trọng dụng nữa. Từ đó sinh ra chán ghét, khiến hắn thất thế. Một Dương Phàm đã bị mất
quyền thế và cháu, với thân phận quận vương Cao Dương, con trai Lương
Vương không phải muốn đánh muốn giết đều được sao?
Võ Sùng Huấn quá đỗi vui mừng, vội lạy nói:
- Thúc phụ suy tính sâu xa, như thế, chuyện này đành nhờ thúc phụ giúp đỡ.
Võ Ý Tông cười ngạo nghễ nói:
- Việc nhỏ thôi, không đáng nhắc đến.
*****
Lúc đó, Dương Phàm vẫn chưa tìm được Vương Đồng Kiểu. Đã qua hai ngày,
muốn đến Tả Kiêu Vệ tìm hắn thì lại nghe tin: Vương Đồng Kiểu đã được Lư Lăng Vương chọn, không lâu sau sẽ là rể hiền của Lư Lăng Vương. Vương
ĐỒng Kiểu là tướng lĩnh trong quân trại nên tin tức này truyền trong
trại rất nhHắn.
Dương Phàm vừa nghe tin liền thấy thất vọng. Lư Lăng Vương sắp thành
hoàng thái tử, lúc đó, Vương ĐỒng Kiểu sẽ là phò mã đô úy. Võ Tắc Thiên
muốn mở “Bách kỵ” thành “Thiên kỵ” do chuyện nội gian khiến bà cảnh
giác, muốn làm một đội quân có quan hệ với cả hai nhà Lý- Võ, lại không
làm thay đổi lực lượng vũ trang bên nào..
Nếu Vương Đổng Kiểu làm con rể Lư Lăng Vương thì người này sẽ không được dùng nữa. Võ Tắc Thiên chắc chắn sẽ không để một người đứng về phía nhà họ Lý làm tướng lĩnh thiên kỵ nên Dương Phàm đành phải bỏ. Nhưng thật
ra, việc Lã Nhan và Cao Sơ đến báo dHắn, bổ khuyết vào số quan tướng
tầng trung, nên hiện chỉ còn hai ghế Lang tướng là còn trống.
Hiện tại nhân mã Thiên kỵ đã chiêu mộ được hơn tám trăm người, còn thiếu gần hai trăm người nữa là được nghìn người. Trong số tám trăm người này thì có bảy phần là từ các lộ cấm quân, ba phần là con của các gia đình
tử tế ở kinh đô, thuở nhỏ có tập võ, trong đó có cả hiệp khách, từng
thấy máu, giết người.
Tại nơi Dương Phàm trấn giữ, hắn rất nghiêm khắc, mỗi người được chọn
đều có thể đánh lại mười tinh binh mãnh tướng. Đội quân này chỉ cần
chỉnh thêm đội hình chút, không cần thiết luyện tập thêm thì cũng sẽ là
một đọi quân tinh nhuệ.
Đương nhiên, những người này tuy đại bộ phận xuất thân từ những phần tử
nhỏ bé, không quan hệ gì với thế lực trên cao nhưng họ không có chuyện
kéo bè kết phái. Giống như đám người: Sở Cuồng Ca, Mã Kiều, Lã Nhan, Cao Sở … đều kết giao làm đồng đội, chiến hữu, huynh đệ, tâm phúc trong
nhiều năm.
Điều này Dương Phàm không cách nào quá quản chế, không sợ họ từ binh lên tướng. Mọi người đều được chọn từ dân thường, nhập quân chưa được bao
lâu. Những người này tạo mối quan hệ thân thiết dựa trên đủ các ngyên
nhân ban đầu như đồng hương, đồng ngũ, đồng đội…Các quan quân tầng trung cũng dần hình thành tiểu đội của riêng mình qua quá trình dẫn binh.
Chính Dương Phàm ngày đó từng nói với Võ Tắc Thiên, việc khống chế từng
người trong đội quân hơn ngàn người là điều không thực tế. Hắn có tự
phân mình thành cả nghìn mảnh, thì có thể phân bao nhiêu thời gian để
tiếp cận, gần gũi mỗi binh lính? Như thế, kết quả thu nhận được có thể
sẽ ngược lại,khiến các binh sĩ tướng lĩnh nản lòng thoái chí, phủi tay
bỏ thủ lĩnh.
Mà hắn vẫn không có khả năng cùng tất cả mọi người kết làm huynh đệ thân thiết. Khi đấy, dưới sự điều khiển của hắn, toàn quân sẽ tan rã, người
có trí cũng không còn. Kỳ thật, hắn chỉ cần nắm trong tay các quan quân
cấp cao và trung là có thể sai khiến cả “Thiên kỵ”.
Trước mắt còn thiếu hai trăm người nữa là có thể lập thành đội quân, có
thể bắt tay vào bồi dưỡng đội quân do một mình nắm giữ, Dương Phàm thấy
rất vui. Mấy ngày nay, hắn vẫn ở trong quân đội, hoàn toàn không biết
những chuyện huyên náo về nụ hôn trên đường nọ.
Lúc này Dương Phàm đang ôm cánh tay đứng cạnh sàn đấu vỗ, cười nhìn
những tân binh mới chiêu mộ đánh cầu trên sân mã bóng. Loại vận động này không chỉ có thể luyện kỹ thuật cưỡi ngựa cho họ, nâng cao sự phối hợp
và ăn ý giữa mọi người, còn có thể khiến viên môn binh lính nhanh chóng
làm quen với nhau.
Có binh sĩ to gan, nhìn thấy Dương Phàm đang quan sát họ, cao giọng nói:
- Dương tướng quân, thuộc hạ nghe nói tướng quân đánh cầu rất giỏi, năm
đó từng cùng Thái Bình công chúa điện hạ, các vị tướng lĩnh cấm quân
liên kết đánh bại đội Thổ Phiên. Hôm nay, tướng quân sao không xuống sân để mọi người học hỏi chút.
Binh sĩ xung quanh vừa nghe xong liền lập tức ồn ào, muốn xem và học hỏi công phu của Dương Phàm. Dương Phàm mới đầu thấy mất tự nhiên, lại nói, mấy năm không luyện đánh cầu, bản lĩnh cũng bị quên lâu rồi, nhưng
không từ chối được lời mời của mọi người nên đành lên sân. Ngay lập tức
có người xuống ngựa truyền bóng qua.
Dương Phàm đang muốn trở mình lên ngựa thì thấy Hành quân tư mã là Hứa
Lương tức giận đùng đùng đi tới. Hứa Lương cũng có điểm mạnh hơn so với
nhiều tướng lĩnh không biết chữ to như: gã có thể viết, có thể tính
toán, do từng đọc sách nên suy nghĩ tỉ mỉ, tinh tế hơn. Dương Phàm cho
gã làm Hành quân tư mã. Đây là một loại chức vụ trong trưởng tham mưu,
bình thường luôn bận rộn nhất.
Dương Phàm đảo mắt thấy bộ mặt âm trầm của Hứa Lương, bộ dạng vô cùng
tức giận, trong lòng thấy căng thẳng, vội truyền bóng cho binh sĩ kia,
bước nhanh lên, hỏi Hứa Lương:
- Xảy ra việc gì?