Đợi trong thư phòng chính là một thanh niên đang mặc đạo bào xanh nhạt,
mảnh khảnh xuất trần, hai mắt có thần. Lão quản sự đang ở thư phòng cùng hắn nói chuyện, chợt thấy Dương Phàm mở cửa tiến vào, lão quản sự vội
vàng kêu một tiếng:
-A lang!
Lập tức hướng người nọ giới thiệu nói:
-Vị này chính là a lang nhà ta.
Dương Phàm đưa mắt nhìn người mặc áo bào trắng, chầm chậm hỏi:
-Túc hạ từ Thanh Hà Thôi phủ đến?
Người thanh niên cười yếu ớt hướng hắn chắp tay, tác phong độ nhanh nhẹn nói:
-Thanh Hà Thôi Lâm, bái kiến Dương tướng quân. Khi bỉ nhân ở Thanh Hà,
thường nghe lão thái công nhắc tới Dương tướng quân, lão thái công đối
với Dương tướng quân khen ngợi rất nhiều, thường cho rằng hậu sinh khả
úy. Nay gặp tướng quân, quả nhiên phong thần như ngọc, khí vũ bất phàm,
Thôi Lâm nhìn thấy tướng quân, thật là may mắn, thật là may mắn!
Dương Phàm cười nói:
-Thôi tiên sinh thật sự là khách khí, bỉ nhân ở Trường An khi từng may
mắn gặp mặt và nghe Thôi lão thái công dạy bảo. Hiện giờ tính ra, đã có
hai năm chưa gặp lại Thôi lão thái công, lão thái công vẫn mạnh khỏe
chứ?
Thôi Lâm nói:
-Nhờ được hỏi, lão thái công khỏe mạnh như xưa, thân thể bình an!
Nói xong từ trong tay áo lấy ra một phong thư, nói với Dương Phàm:
-Bỉ nhân lần này vào kinh thành, là vì kỳ thi vào mùa thu. Lão thái công đặc biệt nhờ ta mang hộ phong thư tới, bây giờ cùng tướng quân kết bạn, sau này đi lại.
Dương Phàm thầm nghĩ:
- Bác Lăng Thôi, Thanh Hà Thôi thời gian qua âm thầm phân cao thấp,
tranh đoạt vị trí Thôi thị đệ nhất thế gia vọng tộc. Hiện giờ Bác Lăng
Thôi có Thôi Thực, Thôi Dịch và Tứ huynh đệ đồng thời vào triều làm
quan, tiếng lành đồn xa, Thanh Hà Thôi thị sợ là không nén được tức
giận.
Dương Phàm nghĩ, liền mời Thôi Lâm ngồi, ngay trước mặt hắn mở thư, thư
vừa kéo ra, theo tờ giấy viết thư hé ra một sách đại ấn khế đập vào tầm
mắt. Dương Phàm vốn là vui mừng, mở ra xem lại ngẩn ngơ, vội vàng xem
thư của Thôi gia lão thái công, xem xong không khỏi dở khóc dở cười.
Hóa ra, hắn phái người đưa tin cho Thôi gia, nói là Cổ Trúc Đình cô
nương vì hắn lập nhiều công lớn không nghĩ là báo đáp. Khẩn cầu Thôi lão thái công vì Cổ cô nương một nhà cởi tịch. Thôi lão thái công hiện giờ
khiến Thôi Lâm mang hộ trở lại không phải cởi tịch khế thư, mà là một
phần hộ khế thư.
Thôi lão thái công đem Cổ Trúc Đình cha mẹ huynh đệ người một nhà nô
tịch trên danh nghĩa toàn bộ chuyển đến Dương Phàm, phần khế ước này là
ngay tại chỗ quan phủ Thôi gia xử lý "Quá thư", có phần quá thư này nơi
tay, cả nhà Cổ Trúc Đình chính là đầy tớ của Dương Phàm, muốn giết muốn
đánh hay là muốn cho bọn hắn nâng tịch biến thành nhà thanh bạch, toàn
bộ tôn trọng nghe theo.
Thôi lão thái công làm như vậy xem có vẻ có chút ngớ ngẩn, Dương Phàm đã đề xuất yêu cầu này, đương nhiên là vì cởi tịch cả nhà Cổ cô nương.
Nhưng Thôi lão thái công thế nào cũng là muốn bán nhân tình của hắn đấy, sao không bán hấp dẫn một chút? Thủ tục trung gian nhìn như vô dụng, cả nhà Cổ Trúc Đình liền bắt đầu biến thành gia nô của Dương thị được ân
chủ thả, hay nâng tịch làm lương dân.
Làm như vậy, vào chỗ thực tế Dương Phàm đối với ân tình của người Cổ
gia. Trước kia chung quy kém một tầng. Thôi lão thái công ngàn năm thế
gia, nội tình thâm hậu, không kém Cổ gia như vậy một nhà gia nô, nhưng
đối với Dương Phàm mà nói, đây cũng là mua lòng người, một bước quan
trọng nuôi trồng thân tín, dù sao Cổ gia cởi tịch cũng là phải sống, một nhà từ tiểu học chính là đánh đánh giết giết. Bọn họ thành lương dân có thể làm gì? Dương Phàm giống như có ân đức cùng Cổ gia, còn sợ bọn họ
không thề sống chết đem sức lực phục vụ sao?
Thôi Lâm mĩm cười nhìn Dương Phàm, đối với hắn thần thái vài lần thay
đổi không hề kinh ngạc, hiển nhiên ý trong thư hắn đã sớm biết rõ. Dương Phàm xem Thôi thư. Nhẹ nhàng thở ra, chắp tay nói với thôi lâm:
- Lão thái công tình sâu nghĩa nặng, Dương mỗ xúc động trong lòng!
Trước đây phần nhân tình này hắn chắc chắn đã nợ rồi, lần này càng không thể từ chối. Hiện giờ Thôi Lâm vào kinh thành. Với nội tình hùng hậu
của Thôi gia, chỉ phái một con cháu vào kinh thành như vậy. Hiển nhiên
đối với hắn thi đậu tiến sĩ là tin tưởng mười phần. Thôi Lâm một khi thi đậu tiến sĩ, tất nhiên làm quan, khi đó Dương Phàm còn có thể không lợi dụng mạng lưới quan hệ của mình quan hệ vì hắn chuẩn bị chức vị quan
trọng sao?
Tuy nhiên như vậy cũng có thể nhìn ra, như Bác Lăng Thôi trọng điểm là
đào tạo Thôi Thực, Thôi Lâm này sợ sẽ là người Thanh Hà Thôi lão thái
công trọng điểm đào tạo, không ngoài dự tính mà nói..., hắn hẳn là xuất
thân tông trưởng phòng Thanh Hà Thôi thị, sau ba năm mười năm, đương
nhiên là gia chủ của Thanh Hà Thôi thị, hiện giờ hai người đều là đang
niên thiếu, sớm kết giao tình, về sau không phải là cả đời ý hợp chi
giao?
Dương Phàm cất thư chuyện trò cẩn thận, quả nhiên không ngoài sở liệu,
Thôi Lâm chính là phòng trưởng tôn Thanh Hà Thôi thị, tuổi tác, Dương
Phàm hai mươi bảy tuổi, Thôi Lâm hai mươi bốn tuổi, hai người lúc này
đổi cách xưng hô, lấy huynh đệ tương xứng. Dương Phàm vui vẻ nói:
-Hiền đệ vào kinh thành có chỗ ở chưa? Phía tây nhà Vi huynh có một phòng khách vẫn còn đẹp.
Thôi Lâm đã biết Dương Phàm làm Quy Đức Trung Lang Tướng, hiện tại ở
Thiên Kỵ đại doanh xa xôi, không thể mỗi ngày trở về, trong nhà chỉ có
nữ quyến, hắn một thanh niên nam tử nào có đạo lý ở nhà của người ta,
liền cười nói:
- Thôi gia ở Đông đô co bố trí một căn nhà, quản sự gia đinh đầy đủ mọi thứ, sẽ không ở quý phủ quấy rầy huynh trưởng.
Thôi Lâm nói xong, liền muốn đứng lên cáo từ, Dương Phàm nói:
- Sao lại đi? Không ở lại quý phủ, vi huynh cũng nên đưa rượu chuẩn bị yến, vì hiền đệ đón gió tẩy trần mới là đạo lý.
Thôi Lâm nói:
- Thực không dám dấu, tiểu đệ còn có trưởng bối ở Lạc Dương. Hôm nay đến Lạc Dương, nghe nói huynh trưởng vừa đúng lúc ở quý phủ, sợ ngày sau
không gặp, cho nên tiểu đệ liền tới quý phủ trước, hiện giờ việc xong
xuôi, xin trở về bái kiến trưởng bối, trưởng bối biết đệ hôm nay đến
kinh, không nên để trưởng bối đợi lâu. Huynh đệ ta cơ hội giao tiếp sau
này còn dài mà, cũng không kém hôm nay.
Dương Phàm nghe hắn ở kinh còn có trưởng bối, lý do như thế không thể
khinh mạn, vội tự mình đưa hắn ra cửa phủ, đợi hắn xa mã rời khỏi, lúc
này mới quay lại trong phủ. Dương Phàm sờ sờ trong lòng, phong thư kia
trong ngực, sải bước chạy vội đến chỗ của a Nô, qua cây cầu dài uốn khúc ao, bước vào cửa sân, vừa lúc thấy Cổ Trúc Đình đang ở trong viện dưới
bóng cây luyện công.
Cũng là gần đây Dương Phàm ở trong quân thời gian ở nhà khi dài khi
ngắn, số lần đến viện của a Nô cũng ít đi, Cổ Trúc Đình căn bản không
ngờ được giờ này hắn sẽ xông tới. Nếu có người đến cũng chỉ có thể là
hắn, hậu trạch này trừ hắn ra cũng không có nam nhân, đương nhiên miễn
cưỡng phải coi là, tiểu tử Dương Niệm Tổ mặc tã cũng coi như là một
người.
Này đây trang phục của Cổ Trúc Đình phi thường tùy ý, mái tóc đen nhánh
chỉ lấy sợi dây đỏ nhỏ cột thành một nhúm đuôi ngựa, mặc y phục màu
trắng bạc với áo ngắn quần lụa, thắt lưng buộc một đai lưng đỏ, chỉ là
cách ăn mặc không có gì, nhưng nàng giờ này đang luyện nhu cốt công.
Nàng một chân đứng vững trên mặt đất, toàn bộ eo hướng về phía sau cong
đi, một chân khác giang thẳng theo phương thức lộn ngược lại, đạp trên
đất cái chân kia cũng đủ, đầu giấu ở chính giữa hai chân, eo cẩn thận eo cong tới cực điểm, đến lúc này rất căng, đường cong rõ ràng trở thành
hạ bộ.
Dương Phàm đẩy cửa vào viện, vừa lúc thấy nàng đứng như thế trong viện,
một đôi hoàn mỹ vô hạ ** kéo căng, đường cong mông đùi tuyệt đẹp, phần
hông lại đang dựng thẳng ở phía trên, đường cong tam giác chặt chẽ rõ
ràng, cóc thịt lõm xuống cực kỳ hấp dẫn...
Dương Phàm chỉ nhìn thoáng qua, liền tựa như điện giật chạy khắp thân,
Cổ Trúc Đình cũng nhìn thấy hắn, sợ tới mức vội vàng buông ra kéo căng
một chân lại, nhảy một chút đứng lên, nàng như vậy khom người lại, khuôn mặt vốn là đỏ, lúc này lại ửng đỏ hoàn toàn không thấy nhan sắc bình
thường vốn có.
- Tông... A lang... Sao lại...
Dương Phàm khẩn trương nói:
- Xin lỗi, xin lỗi, bởi vì có một tin mừng, nhất thời đắc ý đã quên gõ cửa, thật sự là có lỗi với...
Cổ Trúc Đình vừa nghe liền bình thường trở lại, cũng đúng, cho dù ai
nghe xong tin vui như vậy sao còn nhớ rõ rất nhiều quy củ kia chứ? Chỉ
có điều... Chỉ có điều mới vừa rồi bộ dáng kia, áo lụa nhỏ áo lót kéo
căng ở trên người, lộ đường cong, cũng không biết hắn nhìn thấy gì, nghĩ đến đây, nhất thời lại mặt đỏ tai nóng.
- Chàng... Chàng qua đây đi, không sao!
Cổ Trúc Đình lắp bắp nói, Dương Phàm quay người lại, chỉ thấy Cổ Trúc
Đình mới vừa rồi đàn hồi rất dữ dội, áo lụa nhỏ theo dây lưng kéo căng
ra, áo nhỏ nhấc lên, lộ ra một eo thon nhỏ trắng mượt mà, Cổ Trúc Đình
nhìn ánh mắt hắn, cúi đầu nhìn, ngượng ngùng không dứt, vội vàng đem áo
nhỏ nhét vào đai lưng, nhưng phía dưới dùng sức xé ra, vạt được áo buộc
thật chặt, lại nổi bật lên bộ ngực rất tròn cao, đặc biệt nổi bậc.
Dương Phàm thấy vẻ mặt lúng túng của nàng, không kìm nổi cười khì, Cổ
Trúc Đình bị hắn cười, trong lòng càng khó xử, ủy khuất khóc lên. Dương
Phàm khẩn trương ngắt lời nói:
- Cổ cô nương, a Nô ở nơi nào?
Cổ Trúc Đình đỏ mặt nói:
- Nàng ở sau phòng.
Dương Phàm nói:
- Tốt! Ta có chuyện đang muốn nói cùng ngươi, chúng ta vào trong phòng nói.
Cổ Trúc Đình rất kinh ngạc:
- Hắn không vội đi gặp a Nô, muốn cùng ta nói cái gì?
Trong lòng kinh ngạc, cũng không tiện hỏi lên, Cổ Trúc Đình trả lời một
tiếng liền hướng nhà chính đi đến, chiếc quần lụa trắng nhỏ ôm chặt lấy
đôi chân thon dài, hai chân thẳng tắp rất tròn, nhìn sao đẹp thật mắt.
Dương Phàm nhìn nhiều hay, rất quân tử nâng ánh mắt lên, nhìn thấy vành
tai của nàng phía sau cổ vẫn đỏ như cũ.
Hai người vào nhà chính, Dương Phàm liền từ trong lòng ngực lấy ra phần "Quá thư" kia, đưa cho Cổ Trúc Đình, mỉm cười nói:
- Ngươi xem đi!
Cổ Trúc Đình nhận lấy rồi xem, lập tức ngây dại, giống như vẻ mặt Dương Phàm khi vừa mới xem vật ấy.
Dương Phàm cười nói:
- Thôi lão thái công làm như vậy là bán cho ta một ân tình, ta cũng
không dễ không nhận. Thôi công tử đã nói, cả nhà phụ huynh của ngươi đã
chỉnh đốn hành trang, ít ngày nữa sẽ tới Lạc Dương. Đến lúc đó ta đi nha môn cho các ngươi cởi tịch, phần 'Quá thư' này tạm thời ngươi giữ đi.
Cổ Trúc Đình vui mừng quá đỗi, xoay người vừa muốn lạy trên mặt đất, do sớm có chuẩn bị Dương Phàm đỡ lấy.
Dương Phàm cười nói:
- Được rồi, không cần lạy
đến lạy đi được rồi. “Quá thư” ngươi cất kỹ, chờ người cả nhà ngươi tới, nếu sau này đã có nơi tính toán, ngươi tình nguyện với bọn họ cùng đi.
Nếu về sau không có tính toán gì, ta sẽ giúp người nhà người sắp xếp kế
sinh nhai.
Cổ Trúc Đình nước mắt lưng tròng, cảm động đến rơi nước mắt mà nói:
- Ân đức A lang thâm hậu, ta tan xương nát thịt cũng khó báo đáp. Ta...
Ta tình nguyện làm nô tỳ cho a lang, làm trâu làm ngựa, để báo đáp ân
đức a lang.
Cùng một câu nói, khác người nói, đó là không có cùng hàm nghĩa, một
khuê nữ, dung mạo mỹ lệ nói chuyện như vậy ý rõ ràng có phó thác chung
thân, bằng không nàng "Mã" thì như thế nào, "Ngưu" thì như thế nào,
nhưng Dương Phàm dường như khó hiểu ý nghĩa, chỉ có điều bỡn cợt cười
nói:
- Sao thế, vừa mới giải thoát thân nô nhi, lại muốn cam tâm tình nguyện làm nô nhi sao?
Cổ Trúc Đình mặt hồng hào, cũng không bỏ đi biện bạch chủ ý mình, trong lòng không khỏi khổ:
- A lang, tại sao cứ ngu như vậy?
Nghĩ lại:
- Không đúng! A lang không phải là ra vẻ hồ đồ, nhưng thật ra là hiềm vì người ta sắc đẹp bình thường, tuổi tác lại lớn?
Như vậy cũng thế, nhất thời liền hối tiếc tự thương hại đứng lên, vốn là trong mắt nước mắt, cũng thực sự chảy xuống