Lư Lăng Vương lảo đảo một cái, trong lòng không khỏi ngầm bực, đang
không biết là ai thất lễ, làm hại ông suýt nữa thì ngã làm trò cười cho
thiên hạ, không nghĩ con gái lại kêu lên một tiếng như vậy, trong lúc
nhất thời ông đành phải không lộ ra là mình bị người khác đẩy ra, đành
phải ưỡn ngực đứng thẳng giống con gái.
Võ Tắc Thiên thấy thế, hơi có chút bất ngờ nhưng cũng trong lòng cũng vô cùng ấm áp, liền vỗ vỗ vai con trai, ôn hòa nói:
- Hiển Nhi rất ngoan! Khỏa Nhi, con cũng ngoan lắm! Yên tâm đi, Dương
Phàm luôn luôn cẩn thận, sao có thể khiến trẫm bị lâm vào hiểm cảnh chứ?
Lúc này, mũi tên lông vũ bay ra đầy trời, binh lính hoặc là giơ lá chắn
lên để chắn hoặc là ẩn thân dưới đăng, tốc độ tấn công cuồn cuộn như
nước lớn không chút nào là giả. Thấy mũi tên lông vũ hạ xuống, không ít
người trúng tên, quả tim của Diêu Sùng tức thì vọt lên tận cổ họng.
Thao diễn đại duyệt, nếu vì yêu cầu chân thật hoặc là vì muốn mặt rồng
bệ hạ vui mừng mà thật sự tử thương vô số, vậy cũng là bi kịch rồi. Mới
vừa rồi ông thấy song phương đao thật thương thật thậm chí vận dụng cả
tên thật thì đã giật mình, chỉ có điều sự việc nảy sinh gấp gáp, thậm
chí không kịp răn dạy Dương Phàm.
Lúc này, người của song phương trúng mũi tên lông vũ, phàm là người bị
bắn trúng yếu hại đấy, đột nhiên ngồi thẳng người, sửa thành tiến lên
thì chuyển sang chạy chậm, binh khí trong tay cũng cao cao giơ lên, ý
nghĩa là rời khỏi chiến đấu, chưa thật sự có người nào đổ máu mà chết.
Diêu Sùng thấy vô cùng kỳ lạ, đâu chỉ là ông, nhiều người ở trên đài
duyệt binh thấy cảnh này cũng đều vô cùng kinh ngạc.
Lúc này Dương Phàm mới giải thích:
- Thần cố ý dùng một đám tiễn không đầu, đầu mũi tên đã rút đi, bọc khối chì trọng lượng bằng nhau, bên ngoài dùng vải mềm quấn lại, cho nên
không đến mức gây thương tích cho sĩ tốt, trên vải mềm còn bôi thuốc
màu, người bị bắn trúng chỗ yếu hại sẽ có chút mầu sắc, tự rời khỏi trận chiến. Nếu như bên nào có kẻ dối trá, vậy thì sẽ bị thua, cho nên không người nào dám vi phạm đấy.
Lúc này mọi người mới hiểu ra, Võ Ý Tông thầm nhủ:
- Để cô mẫu được vui, hắn thật đúng là tốn chút công phu nha. Loại biện pháp này mà cũng nghĩ ra được.
Trong lòng Diêu Sùng cùng vui vẻ, thầm nghĩ:
- Khối chì chất mềm, bên ngoài lại bao vải mềm, không tổn thương đến
tính mạng. Lại có thể mang đến hiệu quả cao thực chiến của thao diễn,
nhất là đối với lính mới mà nói tác dụng của nó lớn hơn nữa, từng có
kinh nghiệm tiếp cận thực chiến này, sau này tân binh ra trận sẽ không
đến mức quá kinh sợ, đến nỗi chết nhiều người nữa.
Ừ, biện pháp này thật không tệ, có thể mở rộng trong quân, chỉ có điều
không biết chi phí tạo tiễn không đầu này là mất bao nhiêu, tên đã tạo
rồi có thể sử dụng lại hay không. Nếu hao phí quá nhiều, vậy thì cũng
chỉ có thể sử dụng khi Hoàng đế đại duyệt rồi. Bình thường thì tuyệt đối không thể.
Lúc này Dương Phàm nói ra đáp án, mới vừa rồi mọi người đương nhiên
không có khả năng mà biết, cho nên Lư Lăng Vương và Lý Khỏa Nhi phân
chia phụ thân, mẫu thân mà biểu hiện lòng hiếu đạo, vẫn là có công lao.
Dương Phàm lại nói:
- Binh khí đương nhiên là cũng có chút xử lý đấy, sẽ không lấy tính mạng của tướng sĩ đâu. Nhưng dù là tay trần, khi đánh đấu cũng khó tránh
khỏi có người bị thương, việc này đúng là khó tránh. Nhưng các tướng sĩ
huấn luyện, nguyên bản nên khắc nghiệt một ít, nếu không như thế sao có
thể luyện được cường binh chứ!
Khi nói chuyện, hai quân đã chính thức giao phong, người Đột Quyết quen
dùng chiến thuật khiên cưỡng, mà chiến thuật Chu quân đối công thì sở
trường dùng chiến thuật cũng là na ná nhau, lúc này ưu thế của kỵ binh
rất nhanh không phát huy được, còn ngông cuồng kết trận phòng ngự sẽ rơi vào thế hạ phong, đương nhiên không phải là giao chiến mà song phương
chọn dùng trên chiến trường.
Trong phút chốc, song phương xung trận đã bị binh sĩ đối phương phân
cách đến tán loạn, lộn xộn, binh không thấy tướng, tướng không thấy
binh, cờ xí trống trận tù và tất cả đều mất đi tác dụng, lúc này đơn
binh chiến lực và huấn luyện bình thường lại phát huy tác dụng lớn.
Nhưng mặc dù vào lúc này, sự phối hợp và ăn ý giữa binh lính với nhau
cũng khá trọng yếu, ở trên đài cao quan sát, song phương lộn xộn hỗn
chiến một hồi, nếu ngươi chỉ nhìn thẳng một vị trí, nhìn thẳng vài
người, rất nhanh ngươi có thể phát hiện, trong cục diện hỗn loạn, sĩ
binh Thiên kỵ cùng chiến hữu phối hợp tác chiến, tung hoành xung đột, hô ứng lẫn nhau, hoặc tiến hoặc lui, hình cùng một người.
Dưới tình huống như vậy, đơn thuần cậy vào vũ lực cá nhân là không có
tiền đồ đấy, kết cục ngoại trừ ngã xuống dưới ngựa, biến thành một khối
phân dưới thảo nguyên mùa xuân thì không có tác dụng gì cả. Kỷ luật và
hiệp đồng, thủy chung là một chi quân đội lớn nhất đủ để chiến đấu, cũng là điểm khác biệt với từng nhóm chia năm xẻ bảy.
Giờ phút này song phương đã lâm vào hỗn chiến, không có tên ngang trời,
Võ Tắc Thiên đi đến phía trước nhất nhìn chiến trường xa xa, , mặc dù là diễn tập, nhưng binh lính song phương phi nước đại, cao mâu kích lên
cao, múa may đao kiếm, lớn tiếng rống giận, rít gào, reo hò, như mãnh hổ xuống núi, tả xung hữu đột, hoàn toàn nhìn không giống một cuộc chiến
đấu bắt chước.
Dương Phàm đứng ở bên cạnh Võ Tắc Thiên, giải thích với bà:
- Đại mạc lạnh khủng khiếp, còn nhiều hạng người vũ dũng hơn người, kiêu ngạo khó thuần. Tướng sĩ Trung Nguyên ta tập cho nông canh, còn đối với người Đột Quyết mà nói, cưỡi ngựa bắn cung chính là bản lĩnh lớn nhất
để bọn họ nuôi sống gia đình, thuở nhỏ tập luyện, tự nhiên dũng mãnh.
Nếu chúng ta muốn chiến đấu với kẻ địch lớn mạnh như vậy, nhất định phải nghiêm mật tổ chức, nghiêm khắc thao luyện, tăng mạnh kỷ luật, tăng
mạnh năng lực hiệp đồng phối hợp, phát huy sở trường của mình, lược bỏ
sở đoản, khổ luyện như thế, tướng sĩ chúng ta làm sao kém cỏi ganh đua
cưỡi ngựa bắn cung cùng với người Đột Quyết sinh trưởng ở trên lưng
ngựa?
Võ Tắc Thiên nghe được liên tục gật đầu, đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt dần dần định ở hai viên tiểu tướng trong Thiên kỵ, hai người kia khác biệt
với đại bộ phận binh sĩ, bọn họ mặc chính là quang giáp, hơn nữa còn đốt tiền một bôi khôi giáp thành màu vàng, một bôi thành màu bạc.
Viên tiểu tướng một kim một ngân này dùng thương, chém giết trong thiên
quân vạn mã, cây thương trong tay giống như một con giao long, một đường giết qua, không có ai theo kịp, phàm là giáp mặt với kẻ địch, thì đều
bị đâm ngã xuống ngựa, đánh đấu thắng đó, không gì cản nổi, thần võ phi
phàm.
Võ Tắc Thiên híp mắt, càng xem càng vui mừng, chỉ vào hai người kia nói với Dương Phàm:
- Hai viên tiểu tướng mặc kim giáp và ngân giáp kia là ai, không ngờ dũng mãnh như thế!
Dương Phàm khẽ mỉm cười, nói:
- Mời bệ hạ nhìn kỹ, bệ hạ sẽ nhận ra bọn họ.
Võ Tắc Thiên lại cố gắng nhìn chăm chú, nhưng cách còn xa, hai viên tiểu tướng lại đang trong quân không ngừng xung phong liều chết, thật sự
thấy không rõ lắm, lúc này, Thượng Quan Uyển Nhi bỗng nhiên kêu lên một
tiếng kỳ lạ:
- Thánh nhân, Uyển nhi nhìn tiểu tướng mặc kim giáp kia hình như là Ngũ lang, mà tiểu tướng mặc ngân giáp là Lục lang.
- Thật sao?
Võ Tắc Thiên nghe xong vừa mừng vừa sợ, vội vàng bước thêm hai bước, tay đáp lên lương bồng trên giáo trường nhìn kỹ, thấy thân hình hai người
kia mơ hồ nhưng quả thực có vài phần giống tiểu tình lang của mình. Lúc
này mọi người trên đài cũng đều nhìn kỹ, nhìn tiểu tướng mặc kim giáp và ngân giáp kia, quả nhiên chính là Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông.
Võ Tắc Thiên tức thì cười tươi, bà mãi đến trưa cũng phát hiện không
thấy huynh đệ Trương thị xuất hiện, còn tưởng rằng hai huynh đệ họ chưa
dậy, mà giờ thì rõ ràng là không đến sàn đấu võ rồi, chưa từng nghĩ hai
huynh đệ họ lại có dụng tâm như thế, vì để mình vui vẻ, bất kể thời tiết nóng bức mà tham gia biểu diễn, xung phong liều chết đầy mạnh mẽ.
Kỳ thật hai người kia chỉ biết cưỡi ngựa, còn về phương diện vũ kỹ thì
chỉ biết chút khoa chân múa tay, hai người am hiểu ca múa, động tác võ
thuật đẹp nên nhìn cũng rất chuẩn, hai người kia nói bọn họ có võ công,
không bằng nói bọn họ có sở trường về vũ đạo.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, công phu chân chính dùng để giết người
đó là một đao một thương đơn giản thực dụng, thật ra ở trong mắt người
ngoài thật đúng là không đẹp đẽ chút nào, cái đẹp hoàn toàn ở chỗ màn
khoa chân múa tay không thật.
Hai bộ giáp minh quang trên người bọn họ cũng không phải thật đấy, bọn
họ mặc không thể di chuyển được, dù là bì giáp nguyên bộ, bọn họ mặc dù
có thể mặc vào, nhưng trên chiến trường múa may vài cái đao thương cũng
đã mệt đến tê liệt rồi. Dương Phàm khi luyện tập với bọn họ đã trải qua
thí nghiệm, cuối cùng chọn dùng giáp giấy.
Đừng tưởng rằng giấy giáp chỉ dùng giấy để làm là có thể đâm vào phá
hỏng luôn được. Thật ra giấy giáp cũng là một trong trang bị chính thức
của quân Đường, giáp nhẹ nhàng, tính chất mềm dẻo, tên cũng không dễ
dàng xuyên thấu, tuy rằng nó không chắc chắn bằng bì giáp áo giáp, khi
cận chiến thì tác dụng hộ thân thấp hơn, nhưng hai người này tham gia
chủ yếu là biểu diễn, ai dám thật sự dùng đao thương đâm lên người bọn
họ? Như thế giấy giáp này bề ngoài được dùng nước sơn vàng và nước sơn
bạc bôi lên, còn vẽ các thức hoa văn, mặc vào thật sự sáng chói mắt, cực kỳ mỹ quan.
Diêu Sùng vuốt râu cười, ông là người lành nghề, tự nhiên nhìn ra được
chiến lực của Thiên Kỵ này tốt hơn so với kỵ binh Đột Quyết, trong
phương diện này Dương Phàm cũng không giả bộ. Về phần hai huynh đệ
Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông khoa chân múa tay, thì rõ ràng là để
làm cho nữ hoàng đế vui rồi. Tuy nhiên, Dương Phàm làm như vậy, vừa
chiếu cố trong nghề, lại chiếu cố người thường, hai cái đều chu toàn,
không ảnh hưởng toàn cục, cho nên Diêu Sùng chỉ có điều cười trừ.
Trận chiến bắt chước này đã định là lấy thắng lợi của Chu quân để chấm
dứt. Chẳng qua là tinh binh Thiên kỵ binh quả thật mạnh hơn kỵ binh Đột
Quyết, không cần làm bộ. Loại nhân vật này vai trò bắt chước giao chiến, vốn là khiến Võ Tắc Thiên hứng thú dạt dào, Trương Dịch Chi và Trương
Xương Tông tham dự, càng làm Võ Tắc Thiên vui sướng không ngừng.
Trận chiến bắt chước chấm dứt, hai huynh đệ Trương Dịch Chi và Trương
Xương Tông giục ngựa đuổi tới dưới đài duyệt binh, xoay người xuống
ngựa, bước nhanh đi lên thềm đá, tới trước mặt Võ Tắc Thiên, song song
ôm quyền nói:
- Mạt tướng Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông bái kiến Hoàng Đế Bệ Hạ!
Hai huynh đệ này tuy là diễn trò, nhưng thời tiết nóng bức, vả lại diễn
trò làm như thật, đổ mồ hôi đầy đầu. Võ Tắc Thiên bình thường chỉ thấy
hai người này ăn mặc văn nhân, thường xuyên tô son điểm phấn, mà giờ
khắc này một thân nhung trang, hơn nữa là cố ý bôi kim ngân lên nhung
trang, đứng ở đó, toát lên khí thế oai hùng bình thường khó gặp.
Võ Tắc Thiên càng nhìn càng yêu, liên tục gật đầu nói:
- Khó được Ngũ Lang Lục Lang có lòng như thế, vì đại duyệt của trẫm làm
rạng rỡ rất nhiều, trong lòng trẫm rất vui. Hai ngươi vất vả như vậy,
gia phong Ngũ lang làm Lân Đài Giám, gia phong Lục Lang làm Ti Phó
Khanh!
Hai người Trương Dịch Chi mừng thầm, quả nhiên có phong thưởng, Trương
Dịch Chi có tâm dùng sự phong thưởng của y để đổi lấy một đạo chiếu mệnh của Hoàng đế, thành toàn cho mẫu thân của mình, tuy nhiên chuyện này
cũng không dễ làm, ở đây toàn hoàng thân quốc thích, công khanh cả
triều, cuối cùng đành phải nghĩ trở lại trong cung, nũng nịu giằng co
với Võ Tắc Thiên, vì thế lập tức tiến lên một bước, cùng Trương Xương
Tông quỳ một chân trên đất, tạ ơn lĩnh gia phong.
Võ Tắc Thiên vừa cười nhìn Dương Phàm một cái, nói:
- Trẫm hôm nay xem võ, tướng sĩ Thiên kỵ nhanh như gió, kỳ như rừng, xâm cướp như lửa, bất động như núi, kỷ luật nghiêm minh, quân kỷ nghiêm
khắc, trẫm vui mừng vô cùng. Chỉ hận thập lục vệ lưỡng nha Nam Bắc không được tinh binh như thế, nay gia phong Thiên Kỵ vệ Dương Phàm làm Củ
phong sát phi xử trí sứ, quản thúc cấm quân trong kinh của trẫm thật
tốt!
Trong lòng Võ Ý Tông nhất thời cả kinh, bật thốt lên kêu lên:
- Bệ hạ, thần nghĩ không thể!