Một buổi tối, trên Khúc trì lưu thủy ngoài Phi Hương Điện, huynh đệ
Trương thị dùng lụa làm lá, dùng trúc tơ làm cành, kết thành từng đóa
hoa sen cực lớn. Sau khi chuẩn bị sẵn sang, hai huynh đệ liền cùng với
thiếu niên đẹp nhất Phụng Thần Điện mời Võ Tắc Thiên tới bên hồ thưởng
hoa.
Nước chảy quanh co, đèn thắp sáng ngời, mặt nước phản chiếu lại ánh đèn lung linh rung động.
Cho dù là mùa hạ nhưng buổi tối vẫn khá dễ chịu nhẹ nhàng, cảnh lúc này
như thiên thương nhân gian, khiến cho Võ Tắc Thiên vô cùng thích thú.
Lập tức, một đám mỹ thiếu niên của Phụng Thần Điện lập tức biến mất, một lát sau, tiếng nhạc du dương tao nhã vang lên, từng đóa sen lớn nở rộ,
bên trong mỗi đóa đều có một thiếu niên y phục sặc sỡ đang nhảy múa,
trong đóa sen đẹp nhất lớn nhất chính giữa là Trương Xương Tông được
xưng là "Liên hoa Lục Lang"
Võ Tắc Thiên vỗ tay ủng hộ sự sáng tạo này, vui vẻ thưởng thức ca múa.
Khác với thường lệ, bà ta uống thêm vài chén rượu, hơi rượu bốc lên,
khóe mắt say mơ màng nhìn Huynh đệ Trương thị thanh lịch quyến rũ mặc y
phục rực rỡ: - Trẫm hơi mệt, mọi người giải tán cả đi. Ngũ Lang, Lục
Lang đỡ trẫm về cung.
Hai huynh đệ Trương Xương Tông vui vẻ tiến lên đưa Võ Tắc Thiên về tẩm
cung, các mỹ thiếu niên Phụ Thần Vệ biết mình khó có thể tranh giành lại được với hai người họ, bèn chấp nhận quay về. Võ Tắc Thiên cười dài: -
Các ngươi đó, ngày nào cũng tìm mọi cách để làm trẫm vui, thực sự vất vả cho các ngươi rồi. Không ngờ lại có ý tưởng như thế.
Trương Dịch Chi nhu thuận đáp: - Bọn thần không thể ra tay giúp Bệ hạ
phân ưu việc nước, chỉ có thể hầu hạ Bệ hạ thật tốt, để Bệ hạ vui vẻ mỗi ngày, coi như cũng hoàn thành một phần tâm ý.
Võ Tắc Thiên mỉm cười lườm y một cái: - Trẫm chỉ biết, chuyện hôm nay là từ ý tưởng của ngươi, Lục Lang rất thành thật, không nghĩ nhiều như
ngươi đâu. Ngũ Lang đã nhọc lòng như thế, hẳn đang muốn cầu cạnh gì trẫm phải không? Ha ha, có chuyện gì muốn yêu cầu trẫm?
Trương Dịch Chi vội buông tay bà ta, lui lại hai bước, xoay người quỳ
gối: - Bệ hạ cơ trí, chút tâm tư này của thần quả thực không thể gạt
được tuệ nhãn của người. Quả thực thần có một chuyện muốn cầu Bệ hạ,
không phải cầu quan, cũng không phải cầu thưởng, chỉ xin Bệ hạ đuổi lui
tả hữu, bởi vì chuyện rất riêng tư, thần thật sự xấu hổ nếu nói trước
mặt mọi người.
Võ Tắc Thiên kinh ngạc, lòng hiếu kỳ nổi lên, vội phất tay, lệnh cho
cung nga thái giám, nội vệ lui hết, hỏi: - Chuyện gì mà thần bí như vậy?
Lúc này Trương Dịch Chi mới kể hiết đầu đuôi gốc ngọn với bà ta một lần. Nghe xong, bà ta nhướn mày. Bà là người đứng đầu một nước, chứ không
phải bà mối. Vả lại, mẫu thân của Trương Dịch Chi đã là lão nương, còn
Lý Huýnh Tú là đại thần triều đình, có thê có thiếp, làm sao mà tac hợp? Cưỡng chế phá phu thê, ép mẹ lập gia đình, e là sẽ làm tổn hại đến danh dự của bà.
Việc này khác với hôn nhân của nữ nhi. Cuộc hôn nhân đó vốn là có mục
đích chính trị, để điều hòa mâu thuẫn giữa hai nhà Lý Võ, lấy lòng người trong thiên hạ, còn hiện giờ, để thỏa mãn một phần hiếu tâm của Trương
Dịch Chi mà bắt một vị đại thần phải hưu thê lánh thú (bỏ vợ cưới vợ),
cái này thì sao có thể.
Võ Tắc Thiên hơi bực mình, thầm nghĩ: Vị A Tàng phu nhân này cũng thật
là, nếu ngươi thích Lý Huýnh Tú, thì cứ tư thông kín đáo với lão, để ý
chuyện lui tới một chút là được rồi, cần gì phải cưới hỏi đàng hoàng
chứ?
Thấy bà ta nhíu mày không nói gì, Trương Dịch Chi vội dập đầu: - Dịch
Chi cũng biết việc này vô lý, nhưngmắt thấy a mẫu đau lòng, lòng con khó nhịn, nhìn khắp thiên hạ cũng chỉ có kim khẩu ngọc ngôn của Bệ hạ có
thể. Nếu được Bệ hạ chấp thuận, thần nguyện từ quan, chỉ cầu Bệ hạ thành toàn.
Trương Xương Tông cũng vội quỳ xuống hùa theo: - Bệ hạ, Ngũ Lang chỉ muốn tận hiếu với mẫu thân, cầu Bệ hạ khai ân.
Võ Tắc Thiên trầm ngâm một lát, khẽ thở dài: - Thôi. Ngày mai, trong
buổi triều sớm, trẫm sẽ truyền chỉ, tuyên Lý Huỳnh Tú đưa mẫu thân vào
cung, trẫm sẽ tâm sự với bọn họ trước. Ừ, Ngũ Lang, ngày mai ngươi về
đi, đưa mẫu thân của ngươi tới, trước mắt cứ để bọn họ làm quen đã, tiếp theo thế nào trẫm sẽ tùy theo tình thế mà làm.
Hai Huynh đệ thấy bà ta đã đồng ý, mừng rỡ liên tục khấu tạ không thôi.
Võ Tam Tư gặp Bì Lân trong một tòa trạch viện trên đường Định Đỉnh, là
một nơi vô cùng náo nhiệt, thương gia cự phú, đại tướng phong cương về
Kinh đều thích thuê nhà ở đây. Tòa nhà này không chỉ có khí thế, hơn nữa còn là nhà của Lương Vương gia, mở cửa là ra đến đường, ra vào rất
tiện.
Lúc trước Thiên Ái Nô lấy thân phận thương nhân Đôn Hoàng đánh lừa Liễu
Quân Phan, cũng đã thuê tòa nhà này. Nếu không phải thấy nàng thuê ở khu nhà cấp cao như thế này, lại có nô bộc như mây, chưa chắc Liễu Quân
Phan đã dễ mắc mưu như vậy. Hiện giờ vị khách trước vừa mới bỏ tòa này,
lập tức đã có người thuê, người thuê là mấy thương nhân nước Thục.
Ở triều Đường, nếu nói là phát triển kinh tế thì vẫn là miền bắc phát
đạt hơn, địa khu phía nam Trường Giang vẫn còn chưa là đất tốt, người
dân thưa thớt, canh chức nông tang (cày ruộng, dệt vải, trồng trọt (ở
đây là trồng nhiều thứ chứ không chỉ là trồng trên ruộng), nuôi tằm) vẫn lạc hậu, chính trị, kinh tế, văn hóa, khoa học kỹ thuật cũng kém xa
phương bắc. Nếu nói phương bắc là vùng đất của nông nghiệp, thì buôn bán thịnh vượng nhất ở Quan Trung và Ba Thục.
Từ thời Tần Hán, giao thương ở đất Thục đã phát triển rất nhanh, bọn họ
đã mở ngàn dặm đường núi, trà mã cổ đạo, thục bố chi lộ, phương nam có
con đường tơ lụa, mỹ danh truyền khắp bốn biển. Như quả phụ A Thanh đã
từng chi ra một khoản tiền khổng lồ tài trợ cho Tần Thủy Hoàng xây sửa
trường thành, lại chi cho Tần Thủy Hoàng thật nhiều thủy ngân. Tần Thủy
Hoàng đã cho dựng "Hoài Thanh Đài" đề ghi nhớ bà. Ví như Trác Vương Tôn
Trị Thiết Lâm Quảng, phú giáp thiên hạ.
Hiện giờ, về buôn bán, Ba Thục vẫn đứng đầu, Lạc Dương và Quan Trung có
được cái lợi đế đô, buôn bán cũng dần nhiều hơn. Mà sự xuất hiện và
thịnh vượng của Tấn Thương, Huy Thương và các Đại Thương bang là chuyện
sau đời Tống Minh, lúc này, ở phương nam cũng chỉ có Dương Châu và Tuyền Châu là tương đối phát đạt.
Ngày đó, ở Thục, có hơn mười người chia nhau kinh doanh muối ăn, vải
vóc, dược liệu, lương thực. Trong đó có hai vị thủ lĩnh, một người tên
Tống Bá Tử, một người tên Long Cửu Sáo. Giường ngủ của hai người này
dùng ngọc thượng đẳng chiếu sáng, chỉ cần khẽ lay động quạt hương bồ đã
nghe thấy ngoài cửa có tiếng xì xào bán tán.
Tống Bá Tử lên tiếng, giọng nói đặc chất Thục: - Vậy Trương Đồng Hưu nói thế nào?
Long Cửu Sáo phì một tiếng, đáp: - Trước hết, tặng cho lão một hậu lễ,
lại cho một miếng đất rất tốt, lão còn có thể nói thế nào nữa? Đương
nhiên là thấy tiền sáng mắt, đồng ý nhanh chóng an bài sớm gặp hai chúng ta.
Tống Bá Tử nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng: - Nhìn xa một chút đi, không cần
phải tiếc một chút tiền tài. Tiến phải chi ra mới có thể kiếm lại được
nhiều hơn. Không có ai là không thích tiền, năm trăm quan không được thì một ngàn quan, một ngàn quan không được thì lên năm ngàn quan, cuối
cùng cũng vẫn có thể đè bẹp người ta.
- Chuyện này không cần phải khuyên, ta cũng không để ý việc bỏ ra chút
tiền đó. Ta chỉ cảm thấy, Thẩm Mộc hơi khoa trương đấy, chỉ có một Dương Phàm, vì quá may mắn mà một bước lên trời mà phải cẩn trọng như vậy
sao? Người dạng này, chỉ cần dùng chút kế nhỏ là đã đánh hắn tan thành
tro bụi rồi.
Tống Bá Tử cười ha hả: - Quá may mắn sao? Một lần hai lần thì ngươi có
thể nói rằng hắn quá may mắn. Tiết Hoài Nghĩa có tới hơn một ngàn đệ tr, đệ tử thân cận cũng tới vài chục người, tại sao những người khác không
ai ngẩng đầu lên được? Hắn trí lui một trăm ngàn đại quân Đột Quyết, đổi là ngươi, ngươi làm được không?
Thần Luận Khâm Lăng của Thổ Phiên, cả đời đã đánh bại vô số danh tướng
như Tiết Nhân Quý, Lý Kính Huyền, Lưu Thẩm Lễ, Lâu Sư Đức, phải ăn quả
đắng của một tên tiểu tử, nếu không hai nước đánh nhau tới khi sức cùng
lực kiệt sẽ giảng hòa. Nếu cứ tiếp tục như thế, ai thắng ai bại, hoàn
toàn không thể lường trước. Một danh tướng bách chiến bách thắng quyền
nghiêng Thổ Phiên lại bại vì mưu kế của Dương Phàm.
Một đám ác quan Ngự Sử Đài hoành hành triều dã, không phải Tương Vương
Hầu vì bọn họ kích động chư phiên Nam Cương, ngoài gây áp lực, trong
kích động quần thần mà lôi hết ra sao? Khiết Đan ở phương bắc phản loạn, ý muốn liên minh Đột Quyết, đổi lại là ngươi đi, có thể hóa giải liên
minh, ngăn cơn sóng giữ, thúc đẩy Khiết Đan nhanh chóng đại bại một cách nhẹ nhàng như thế được không?
Lão Cửu, nếu ngươi quy kết tất cả đại sự hắn làm là may mắn của hắn, coi thường bản lĩnh của hắn, nhất định ngươi sẽ bị thiệt thòi lớn.
Cả những điều không nói ra khác đã đưa hắn lên vị trí Tông chủ Hiển Tông đó, nếu ngươi là một Thiên quan Thị lang, ngươi có thể nghĩ ra biện
pháp lấy lui làm tiến đó không?
Long Cửu Sáo trầm ngâm một lát lại nói: - Có lẽ hắn có một trí tuệ rất lớn, đối địch với hắn, có lẽ không phải ý kiến hay!
Tống Bá Tử thở dài: - Thẩm Mộc cũng thực khó, lòng người không biết đủ,
được Lũng lại mong thêm cả Thục, nếu không đọ sức một phen, phân ra cao
thấp, trong Ẩn Tông sẽ có rất nhiều thủ lĩnh không phục, bọn họ sẽ cho
rằng Thẩm Mộc đã khoanh tay buông bỏ quyền lực và địa vị của Ẩn Tông ta. Vị trí đó của Thẩm Mộc cũng sẽ ngồi không vững.
Long Cửu Sáo nói: - Ừ. Đừng nói đến ai, chính ta cũng thấy không phục
đấy! Cho dù người này tài rất cao, nhưng ta cũng không thấy rằng hắn có
đủ bản lĩnh đối phó với chúng ta. Vậy thì đọ sức cùng hắn một phen đi,
hắn muốn có được địa vị và quyền lực mà hắn nên có, thì thể hiện bản
lĩnh của mình ra đi.
Tống Bá Tử nói: - Cho nên chúng ta mới phải lung lạc Nhị Trương. Gia tộc Võ thị hiện nay Võ Tam Tư đứng đầu, mà đến tột cùng quan hệ giữa Võ Tam Tư và Dương Phàm sâu đến đâu chúng ta cũng không biết rõ, tùy tiện tiếp xúc khó tránh khỏi rút dây động rừng. Huống chi, triều đình hiện tại,
được Hoàng đế sủng ái nhất là hai người này, chỉ cần lôi kéo được bọn họ là có ưu thế có thể chống đỡ với Dương Phàm trên quan trường rồi.
Long Cửu Sáo vỗ chân: - Hay! Ngày mai ta sẽ mở tiệc chiêu đãi Trương Đồng Hưu, cần phải nhanh chóng lôi kéo hai người này!
Mùa hè năm nay rất nóng, hai tông Hiển Ẩn cũng hừng hực khí thế.
Giống như hai quân giao chiến, từ ngoài nhìn vào, hai bên không có tiếp
xúc gì, hiện tại chỉ điều binh khiển tướng, trù bị lương thảo, tìm hiểu
địch tình, định ra kế hoạch hành động cho từng giai đoạn, mà cuối cùng,
thắng lợi lớn bao nhiêu sẽ quyết định cho sự chuẩn bị trước khi giao
chiến thế này.
"Thừa Tự Đường" dưới sự cứng rắn mạnh mẽ của Dương Phàm cuối cùng cũng
phải dời vào Lạc Dương. Với thế lực khổng lồ của mình, bọn họ rất dễ
dàng thu xếp, dùng đủ loại thân phận ẩn vào hàng triệu dân chúng Lạc
Dương mà không ai biết.
Nếu Thất tông ngũ tính không quyết định vứt bỏ Dương Phàm cũng sẽ không
nhúng tay can thiệp vào chuyện này. Mà người Hiển Tông đã sống ở Trường
An cũng hơi bất mãn với việc phải rời vào Lạc Dương. Nhưng bất mãn thì
bất mãn, Tông chủ đã quyết định, bọn họ cũng biết thành bại của trận
chiến này sẽ quyết định đến quyền lợi và địa vị của chính mình, nên vẫn
toàn lực ứng phó, theo như lệnh của Dương Phàm, bắt đầu chuẩn bị.
Ẩn Tông vốn chỉ là một phần của Hiển Tông, một trận chiến ở Trường An đã định vị trí của hai phái ngang bằng nhau. Sau trận chiến này ở Lạc
Dương nữa, mọi sự sẽ ra sao?