Say Mộng Giang Sơn

Chương 725: Q.1 - Chương 725: Chương 877: Nữ nhân Lý gia xưa nay vẫn dũng mãnh.




Khi Dương Phàm rời Hình bộ, trời đã lâm thâm mưa nhỏ, Nhâm Uy khoác áo mưa dắt ngựa cho hắn. Dương Phàm nhảy lên ngựa, chắp tay với Trần Đông.

Trần Đông mỉm cười đáp lễ, nhìn theo bóng hắn thúc ngựa đi xa mới quay người, phất vạt áo, tiêu sái bước qua cánh cửa. Mấy gia đinh che ô cho y vội vàng chạy theo trong màn mưa.

Ra khỏi phạm vi cung thành, không còn là đường đá xanh bằng phẳng nữa, sau trận mưa lớn đêm qua người đi đường buổi sớm, xe ngựa đi qua lại, biến đường phố vốn bằng phẳng trở nên lồi lõm mấp mô, vô cùng lầy lội. Nhất là bên đầu cầu Thiên Tân này, xe ngựa xe bò của quan văn, ngựa của quan võ, dẫm nát mặt đất thành một bãi bùn.

Dương Phàm thúc ngựa nhanh dần, khi bước lên con đường lầy lội ở đầu cầu, vó ngựa bắn lên đều là từng bãi bùn lớn, theo tiếng vó ngựa, từng bãi bùn rơi xuống, cả cầu đều nhem nhuốc.

Mưa phùn bay bay, người đi lại vẫn không hề giảm, Định Đỉnh Đại Nhai là con đường phồn hoa nhất cũng là quan trọng nhất ở Lạc Dương, trừ phi mưa đá mùa hạ, nếu không, đừng có ai nghĩ đến lúc nào con đường này mới yên tĩnh.

Dương Phàm đi qua cầu Thiên Tân, tới phố Duyên Trường Nhai, ngang qua Trạch Thiện Phường là đã sắp đến Phúc Thiện Phường nhà mình, đột nhiên đầu đường xôn xao, loáng thoáng có tiếng chửi mắng. Hắn dừng lại, ghìm cương nhìn sang, thỉ thấy một người trẻ tuổi mi thanh mục tú da mặt trắng nõn đang từ trong phường vội vàng chạy ra.

Người này quần áo không chỉnh tề, tóc tai bù xù, hai chân lầy lội đầy bùn, nhìn kỹ lại là đi chân trần, xem cách ăn mặc giống sĩ tử của y, không hiểu đã xảy ra chuyện gì mà chật vật thế này.

Dương Phàm còn đang ngơ ngác, đằng sau lưng người kia lại có một đám người đuổi tới, là một người trong Thúy Y thiếu phụ, xem trang sức trang phục đều là phu nhân, bộ dáng chừng mười bảy mười tám tuổi, dung mạo xinh đẹp, chỉ có điều đuôi mày xếch lên, khá là hung hãn.

Con phố này bị dầm mưa đã lâu, lầy lội vô cùng, lúc này, người đi đường tuy nhiều nhưng vẫn chưa có nữ tử, nhưng thiếu phụ đầy đầu châu ngọc ăn mặc hoa lệ này không quan tâm, cứ cắm cúi đuổi theo thanh niên đang chạy trối chết đằng trước, một tay nhấc váy, hai chân vung bùn khắp nơi.

Mắt thấy thanh niên kia đã sắp trốn ra đường cái, sẽ không đuổi được nữa, tình thế cấp bách, nàng ta ném mạnh cái gì đó, một vật đen bóng lượn một vòng giữa không trung, mắt thấy thế nào cũng sẽ đập trúng giữa mặt Dương Phàm. Dương Phàm vẫn ngồi yên bất động trên lưng ngựa, Nhâm Uy thúc ngựa tiến lên một bước, trường đao vung lên vỗ “bộp” một cái, ám khí kia rơi xuống đất, thì ra là một cái guốc gỗ.

Nhâm Uy nhìn đôi giày kia, nhìn lại vỏ đao dính đầy bùn đất cả mình mà dở khóc dở cười, lại nhìn thiếu phụ mỹ mạo đã cởi chân trần đuổi theo thanh niên kia, vồ một cái y gục xuống đất, hai tay mở ra tát liên tục chát chát chát chát.

Thanh niên kia bị nàng ta cưỡi lên người, đỡ trái hở phải không thể chống được, liên tiếp bị trúng mấy cái tát, không kìm nổi òa khóc lên:

- Ta là trượng phu của ngươi, sao ngươi dám làm thế với ta?

Nàng ta vẫn cưỡi lên người y, vẫn liên tục tát, miệng mắng tao:

- Mấy ngày nữa cha ta sẽ trở thành Hoàng Thái tử, ta chính là Công chúa đương triều, ngươi dám bắt nạt tan như thế?

Dương Phàm nghe vậy mà cả kinh, cẩn thận nhìn lại, thanh niên đang bị mỹ phụ tát liên tiếp, bùn đất văng đầy mặt, vươn tay lau lau một chút, bớt vài vết bùn, không dấu được vẻ thanh tú xinh đẹp. Dương Phàm nhìn quen quen, thầm nghi:

- Ta đã gặp nàng, đây là cô con gái thứ mấy của Lư Lăng Vương nhỉ? A! Đúng rồi, đây là Nghĩa An Quận chúa!

Nghĩa An Quận chúa Lý Hinh Vũ lại đuổi đánh, thở hồng hộc, có vẻ đã hơi mệt, thấy gia đinh trong phủ cũng đuổi theo bèn quát:

- Một đám rác rưởi! Lại đây, bắt trói y lại cho ta!

Nghãi An Quận chúa vừa được phong hiệu Quận chúa, liền có phủ đệ, nghi trượng và bổng lộc, còn có một đàn thuộc quan thuộc phủ Quận chúa như thính thượng phán sự, lại có người đi theo hầu, có thái giám cung nga, chỉ có điều bị giới hạn trong quy chế cấp bậc, không được thiết lập Trưởng sử.

Lúc này, nàng đã thành thân với Bùn Tốn được hai tháng, ở ngay trong quý phủ Quận chúa của mình, ngoài một trượng phu, trên dưới quý phủ đều là của hồi môn của nàng, dương nhiên những người này chỉ nghe lời nàng. Lập tức có hai gia đinh cao lớn lại cần, cởi đai lưng, trói chặt Bùi Tốn lại như bánh tét.

Nghĩa An Quận chúa chỉ tay vào Bùi Tốn, không kìm nổi giận dữ mắng:

- Tiểu nhân hạ tiện, mới thành thân với bổn Quận chúa chưa được hai tháng, đã dám nuôi bồ nhí bên ngoài, xem như ta không tồn tại. Hôm nay không sửa thị cái thứ súc sinh nhà ngươi, ngươi không biết được sự lợi hại của ta!

Bùi Tốn không phục, lớn tiếng biện hộ:

- Nàng kia vốn là thị tỳ của ta, đã sớm có quan hệ thân thiết, chỉ vì phải thành thân với ngươi mới đành đưa nàng ra nơi khác, bố trí dinh thự an trí, chứ không phải sau khi thành thân với ngươi mới nuôi bồ nhí.

Nghĩa An Quận chúa Lý Hinh Vũ tát thật mạnh vào mặt y, lăng nhục:

- Còn dám trách móc! Ngươi đã làm trượng phu của ta, lại cò dám tằng tịu lưu luyến với ả, còn có lý sao?

Nghĩa An Quận chúa còn chưa dứt lời, quay đầu quát hỏi:

- Đều là đám nô tài không nên thân, còn không chấp hình sao?

Bùi Tốn kinh hãi giãy dụa:

- Hành hình? Hành cái hình gì? Ngươi muốn hành hạ Thanh Nha thế nào?

Thì ra Thanh Nha chính là bồ nhí của y. Hôm nay y ra ngoài nói rằng gặp bạn bè, chạy tới chỗ nàng kia thăm hỏi, không biết làm thế nào Nghĩa An Quận chúa biết tin, không ngờ dẫn người đánh đến tận cửa. Bùi Tốn vội vàng chạy trốn, không biết Nghĩa An Quận chúa sẽ làm gì nàng kia.

Nghĩa An Quận chúa nghe vậy chỉ cười lạnh không nói gì. Một lúc lâu sau, chỉ thấy bốn người mặc xiêm y hoạn quan đi tới, xoay người thi lễ với Nghĩa An Quận chúa. Nàng lạnh lùng:

- Đã trừng trị tiện tỳ này chưa?

Một người khom lưng đáp:

- Tuân theo chỉ bảo của Quận chúa, đã cắt mũi và lưỡi của ả. Mời Quận chúa kiểm tra.

Dứt lời, lấy ra một cái bọc nhỏ từ trong ống tay áo, mở ra bên trong là hai thứ đồ đầy máu me.

Bùi Tốn kêu lớn “A” một tiếng, nước mắt như mưa, căm tức nhìn Nghĩa An Quận chúa, nghiến răng nghiến lợi:

- Cái đồ phụ nhân ngoan độc nhà ngươi, tâm địa đố kỵ, thủ đoạn tàn nhẫn, ngươi không đáng làm hậu duệ quý tộc của Thiên hoàng!

Nàng cười lạnh

- Ngươi còn muốn phỉ báng quân phụ sao? Không phải ngươi muốn cả nhà đều gánh xui xẻo lây chứ?

Bùi Tốn thầm rùng mình, cắn răng ken két nhưng cũng không dám mắng nữa. Nghĩa An Quận chúa hừ lạnh một tiếng, hất cằm lên, ngạo nghễ nói:

- Đừng tưởng ngươi là trượng phu của ta là ta không dám sửa trị ngươi! Lần này mới chỉ trừng phạt cảnh cáo, sau này còn phát hiện ngươi làm việc có lỗi với ta, ta sẽ thiến ngươi!

Nàng hất đầu lưỡi và mũi đầy máu xuống, lại nói:

- Cắt hết tóc của y cho ta!

- A!

Hoạn quan kia kinh hãi. Bảo y trừng trị một nữ nhân không quyền không thế không nơi nương tựa thì còn có thể, nhưng người trước mắt đây dù sao cũng là trượng phu của Quận chúa, sao có thể khi nhục được. Còn nữa, Bùi gia cũng là hào ôn đại hộ, Bùi gia có thể không dám làm gì Nghĩa An Quận chúa, nhưng nếu quả thực y có gan dám làm theo lời nàng, Bùi gia muốn sửa trị một hạ nhân vẫn vô cùng dễ dàng đấy.

Một đám hoạn quan không dám động thủ, các tùy tùng cũng không dám tiến ra khuyên giải. Thấy bọn họ không dám ra tay, Nghĩa An Quận chúa rút đao bên hông của một thị vệ ra, tự mình tiến lên, gỡ tung búi tóc của Bùi Tốn, vừa nghiến răng nghiến lợi cắt tóc trượng phu cừa nói:

- Hôm nay, Quận chúa tự tay động thủ, cho ngươi một bài học nho nhỏ. Sau này còn dám phụ ta, tuyệt không tha cho ngươi!

Bùi Tốn bị trói chặt hai tay, hai tên gia đinh to lớn đè chặt không thể giãy dụa được, chỉ có thể để mặc cho Lý Hinh Vũ cắt tóc. Dân chúng đầy đường đội mưa đứng xem, đều thông cảm nhìn kẻ đã bất hạnh cưới nữ nhi Hoàng gia này. Bùi Tốn ngửa mặt lên trời gào khóc:

- Bùi Tốn ta kiếp trước làm gì nên tội mà phải cưới một nữ tử dã man vô lễ thế này làm vợ!

Dương Phàm thấy vị Quận chúa này cũng thực kỳ cục, nhất là nàng lại làm liên lụy tới người vô tội, sai người cắt lưỡi và mũi của người tình Bùi Tốn, hành động đó càng khiến cho Dương Phàm chán ghét, bèn phất tay với Nhâm Uy. Nhâm Uy thấy vậy lập tức giục ngựa tiến lên cao giọng quát:

- Dừng tay!

Nghãi An Quận chúa đang nổi cơn ghen, sao còn để ý ai quát dừng lại, cứ tiếp tục cắt. Nhâm Uy thấy vậy đành nhẹ nhàng xuống ngựa, tiến lên ngăn lại:

- Quận chúa xin dừng tay.

Từ nhỏ Lý Hinh Vũ vẫn ở chốn thâm sơn, từ khi biết phụ thân trở thành Hoàng Thái tử, còn bản thân mình trở thành Công chúa đương triều, tâm tính một bước lên trời khiến cho nàng kiêu ngạo không biết nghĩ đến bất cứ điều gì nữa. Lúc này, người duy nhất mà nàng sợ chỉ có người Võ thị, vừa thấy người này tiến lên ngăn cản, không biết lai lịch đối phương, bèn dừng tay hỏi:

- Ngươi là người phương nào?

Bùi Tốn đã bị cắt một ít tóc, nham nhở như chó gặm, không biết lúc này y bi thương kích thích đến chừng nảo, chỉ thấy y vẫn ngửa mặt nhìn trời, hứng mưa phùn, nước mắt cuồn cuộn, vẫn không nhúc nhích.

Nhâm Uy lên tiếng:

- Thần Nhâm Uy, là một tiểu giáo của Cử Phong Sát Phi xử trí xử, Quận chúa là thê tử mà lại nhục mạ trượng phu, lại giữa đường giữa chợ, thực sự đã làm tổn thương đến thuần phong văn hóa. Thần nhìn không nổi nữa, kính xin Quận chúa bớt giận. Đã là chuyện nhà, nếu tôn phu có gì không ổn, xin cứ báo với cha mẹ chống ra mặt là được rồi.

Nghĩa An Quận chúa nghe thấy người này không phải họ Võ, lại còn là cái Củ Phong Sát phi xử trí xử gì đó chẳng nghe thấy bao giờ, cười lạnh:

- Việc nhà của Hoàng gia, tới khi nào mà chó mèo cũng có thể tới lắm mồm? Ngươi cút sang một bên đi.

Dương Phàm tiến lên thản nhiên nói:

- Bản quan là Củ Sát Sử do Đương kim Hoàng đế Bệ hạ ngự phong, không phải con chó con mèo nào cả! Trong thành Lạc Dương có việc gì phi pháp phi kỷ, bản quan cũng có thể tra!

Lý Hinh Vũ ngẩng đầu nhìn lên, thấy một người khoác áo tơi ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, không nhìn ra phục sức gì, nhưng gương mặt anh tuấn không nhầm được, thất thanh kêu lên:

- Dương Giáo úy!

Lý Hinh Vũ biết người này có ân với cả nhà mình, nếu không có người này, chưa chắc phụ thân có thể sống sót quay về Lạc Dương, nàng cũng vĩnh viễn không có cơ hội trở thành Công chúa. Nhưng nghe giọng khó chịu của Dương Phàm, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, lãnh đạm nói:

- Dương Giáo úy, đây là việc tư, ngươi không cần can thiệp.

Dương Phàm lạnh lùng đáp lại:

- Hình như Quận chúa nghe chưa rõ. Hôm ônay bản quan là Củ Phong Sát, bất kể chuyện gì phi pháp phi kỷ bản quan cũng có thể can thiệp! Trong luật pháp có quy định, vợ đánh chồng phạt tù một năm, đánh người trọng thương phạt gấp ba lần đánh người thường bị thương! Cắt mũi người ta, phạt một năm! Cắt lưỡi, đày ba ngàn dặm! Bản quan đã làm Hình bộ Lang trung, tuyệt không nói sai. Quận chúa không sợ mạo phạm quốc pháp sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.