Chương 883: Thỉnh tướng không bằng kích tướng.
Các Tế tướng Ngụy Nguyên Trung, Diêu Sùng, Vi An Thạch, Nguyên Phương đã tới. Những vị lão luyện nơi quan trường này căn chỉnh thời gian rất
giỏi, mấy người gần như là tới Huyền Vũ Môn cùng lúc, xuống xe rồi cùng
nhau vào cung.
Mấy người vừa đi, vừa nói chuyện vui vẻ, nhìn thấy Tập Phương Viện rồi,
chợt nghe dưới hòn non bộ phía trước có người tức giận, kêu lên: - Buồn
cười, chuyện trái với quy tắc như vậy, một khi truyền ra ngoài thì làm
sao? Ta phải can gián Hoàng thượng!
Mấy vị tể tướng kinh ngạc, Ngụy Nguyên Trung dừng lại, mấy vị Tể tướng không ai bảo ai cùng đứng lại, chú ý lắng nghe.
Tiểu thái giám dẫn đường phía trước thấy các Tể tướng dừng lại, đương
nhiên cũng không dám nói gì, chợt nghe ở trong đám cây có người nói: -
Hôm nay có yến tiệc, Hoàng Thượng và các tướng công đều phải tham dự,
đều là vương thân quý tộc! Loại thương nhân ti tiện, nhân phẩm thấp kém, sao có thể ngồi cùng các vương hầu công khanh?
Lúc này lại nghe có tiếng một người nói: - Thượng quan lang trung, bớt
giận, bớt giận. Người nói đều có lý, nhưng việc này người có quản được
không? Mấy thương nhân đất Thục đó là khách quý của Trương phụng thần,
người lại đến ngự tiền khuyên ngăn, không lẽ không phải tự làm bẽ mặt
mình sao?
Người lúc trước hùng hồn nói: - Nói nghĩa khí, sợ gì sống chết!
Người kia cười khổ nói: - Không nói chuyện sinh tử, nhưng ngài là được
quan không dễ, nếu vì chuyện như vậy mà mất chức, không thể tiếp tục dốc sức vì triều đình, sao lại phải tự làm khổ mình. Không cần nói ngài,
hiện giờ Trương phụng thần rất được Hoàng Thượng sủng ái, ngay cả đến
các tể tướng đến đây cũng phải nể sợ mà giả câm giả điếc. Các tướng quân cũng không tự tìm rắc rối thì sao ngài phải nhiều chuyện!
- Ta thân là Lễ Bộ chủ khách
- Được rồi, được rồi! Xin bớt giận mà, khẩn trương phái người của ngài
đi đi! Muốn ở vị trí nào thì ở vị trí đó. Lời này không phải là nói đùa! Nhưng hôm nay có các tể tướng, cho dù có việc gì không ổn, cũng không
tới lượt một lang trung chủ khách Lễ bộ nhỏ bé lên tiếng, mau đi lo việc của ngài đi!
Theo giọng nói, hai người đã đi xa rồi. Không lâu sau, hai người vòng
qua hòn non bộ ra cửa nguyệt môn ở phía cây đằng tử. Ngụy Nguyên Trung
nheo mắt lại nhìn thấy, nhận ra một người là người rất có tiếng tăm gần
đây, chỉ huy Thiên Kỵ, là Vệ Trung lang tướng Dương Phàm, còn người kia
là chủ khách Lễ bộ lang trung Thượng Quan Phi.
Diêu Sùng quay đầu lại, nhíu mày nói: - Cung yến hôm nay, Trương Dịch Chi lại đem thương nhân vào đây?
Lục Nguyên Phương vuốt râu nói: - Mấy ngày trước ta có nghe nói, có
người ở đất Thục tặng báu vật cho Trương Đồng Hưu, gồm có ngọc minh châu lớn như miệng bát, san hô dài tới bảy thước, khiến người nghe không dám tin. Bây giờ nói như vậy, xem ra thật sự là thương nhân câu kết với
Trương phủ, dùng báu vật để lấy lòng hai huynh đệ họ Trương rồi.
Vi An thạch hầm hầm nói: - Như thế là được để một đám thương nhân thấp hèn ngang nhiên ở trên triều đình sao?
Lục Nguyên Phương cười khổ nói: - Cuối cùng là do Trương phụng thần mời, miễn là bệ hạ không nói gì, chúng ta
Vi An Thạch nói: - Chúng ta là tể tướng, bên trên là thiên tử, bên dưới
là quần thần, sao có thể ngồi yên nhìn triều cương hỗn loại mà không ra
tay? Dứt lời phất tay áo, hiên ngang bước đi. Ngụy Trung Nguyên và Diên
Sùng liếc nhìn nhau, chậm rãi đuổi theo.
Chuyện xông pha chiến đấu trước nay đều là tiểu đệ ra tay, Vi An Thạch
mới tham gia vào Chính sự đường, việc này ông ta ra mặt là thích hợp
nhất, nếu như là Hoàng Thượng tức giận thì mọi người vẫn ra mặt giải hòa giải giúp ông ta được.
Vi An Thạch tiến vào Tập Phương Viện trước, Thượng Quan Phi nhìn thấy
các Tể tướng đến, vội vàng tiến lên bái kiến, trên mặt vẫn còn chút tức
giận chưa hết. Vi An Thạch tán thưởng nhìn gã một cái, nói: - Thánh
thượng chưa tới, chúng ta đi xung quanh một chút, ngươi làm việc đi! Dứt lời liền cùng đám người Ngụy Nguyên Trung chậm rãi đi bộ dọc hành lang, mấy tên thương nhân đang ngồi, bọn họ tuyệt đối không ngồi, cảm thấy
xấu hổ.
Một lát sau, Thái Bình công chúa cùng với Tương Vương Lý Đán, Lư Lăng
Vương Lý Hiển từ đằng xa đi tới. Mấy vị tể tướng thấy vậy, liền tiến lên trước bái kiến, mấy người đứng một chỗ nói cười vài câu, Thái Bình liền mời mọi người nhập tọa, Vi An Thạch liền thu lại bộ mặt tươi cười nói: - Công chúa cứ ngồi đi, chúng thần phải đợi bệ hạ tới để có chuyện muốn
nói!
Tương Vương vừa định đi đến nhập tọa, chợt nghe thấy giọng điệu bất
thường, liền đứng lại, cùng với huynh trưởng Lý Đán liếc nhìn nhau.
Thái Bình công chúa nhìn theo ánh mắt khinh thường của Vi An Thạch, lập
tức phát hiện ra nguyên nhân, không khỏi nhăn mày. Nàng mời hai tên họ
Trương cùng đến là vì biết hai người này ở ngự tiền được sủng ái, nghĩ
là mời họ đến sẽ khiến Hoàng Thượng vui, ai ngờ hai tên này không biết
phép tắc.
Thái Bình công chúa mặc dù không biết thân phận của hai người đó, nhưng
yến tiệc ngày hôm nay ý nghĩa to lớn, căn bản chính là để Thái tử thoong qua các Tể tướng để biết các đại thần khác, để tránh sự chỉ trích không cần thiết trong quá trình này, Nhị Trương lại mời bằng hữu đến, quá là
kỳ cục.
Thái Bình công chúa đang định sang hỏi thăm một chút về lai lịch những
người đó, bỗng nhiên thị vệ tuyên Hoàng Thượng giá lâm, mọi người vội
vàng hướng ra bên ngoài nghênh đón. Đám người Trương Dịch Chi và Tống Bá Tử cũng đứng lên.
Võ Tắc Thiên giá lâm Tập Phương Viện, hai vị hoàng tử, một vị công chúa, các vị Tể tướng, hai huynh đệ họ Trương và mấy người thương nhân đều
tiến lên nghênh giá. Võ Tắc Thiên cũng đâu có biết mấy người đứng sau
hai huynh đệ họ Trương đang làm gì, bà ta cũng không hỏi, chỉ gật đầu ra hiệu với con trai con gái và các vị Tể tướng.
Yến tiệc hôm nay, nếu công chúa đã đến đây thì không thể không mang theo chồng. Cho nên Võ Du Kỵ cũng tham dự. Võ Tắc Thiên đưa mắt nhìn qua,
phát hiện chỉ có hai con trai, một con gái cộng thêm một con rể Võ gia,
bỗng nhiên phát hiện ra có chút cảm giác khác thường, liền dặn dò: - Hôm nay là gia yến, gọi cả Tam Tư đến đây!
Lập tức có thị vệ đi gọi, Võ Tắc Thiên còn muốn gọi Võ Thừa Tự đến, nhưng nghĩ đến thân thể đó của gã nên đành lắc đầu bỏ qua.
- Đều ngồi đi, không cần đa lễ!
Võ Tắc Thiên mỉm cười đi về phía trước, đang định nhập tọa thì đột nhiên Vi An Thạch bước lên một bước, lạy dài, trịnh trọng nói: - Bệ hạ khoan
đã, thần có chuyện muốn tấu!
Võ Tắc Thiên hơi cảm thấy kỳ lạ, lại mỉm cười nói: - Hôm nay trẫm mở gia yến, mời các vị ái khanh cùng uống rượu, có chuyện gì khiến cho Vi
khanh nghiêm túc như vậy?
Vi An Thạch nói: - Chuyện nhà thiên tử không phải là quốc sự ư? Hôm nay
bệ hạ mở gia yến, vương gia, công chúa, phò mã đều đến. Chúng thần may
mắn được mời, nhưng
Vi An Thạch phất tay áo một cái, chỉ đám người Tống Bá Tử, Long Cửu Bộ
đang đứng khom người ở phía sau Trương Dịch Chi, nói: - Loại thương nhân ti tiện này tham dự vào yến tiệc của thiên tử không phải là đại thất lễ sao? Thần xin bệ hạ rút lại ý chỉ!
Mấy người Tống Bá Tử vừa nghe thì vô cùng sợ hãi, Võ Tắc Thiên nhướng mày, nhìn Trương Dịch Chi nói: - Bọn họ là thương nhân?
Trương Dịch Chi không ngờ là Vi An Thạch dám làm y mất mặt, không khỏi
vừa sợ vừa tức giận, thiên tử hỏi lại không thể không trả lời, đành phải gượng gạo nói: - Bọn họ bọn họ là bằng hữu của thần. Thần thần chỉ là
Vi An Thạch ưỡn ngực lên, lớn tiếng hỏi: - Xin hỏi Trương phụng thần, bọn họ có phải là thương nhân không?
Trương Dịch Chi nổi giận, nhưng vẫn bất chấp nói: - Phải!
Vi An Thạch lập tức chắp tay, quay sang hướng Võ Tắc Thiên nói lớn:
- Loại thương nhân ti tiện, không thích hợp với tiệc ngày hôm nay, xin bệ hạ hạ chỉ loại bỏ!
Tể tướng đã nói rõ, hơn nữa còn có chứng cứ, Võ Tắc Thiên cũng không còn cách nào khác, hơn nữa Võ Tắc Thiên cũng cảm thấy Trương Dịch Chi dẫn
mấy thương nhân vào trong cung là có chút lỗ mãng, liền phất tay áo nói: - Đưa bọn họ xuất cung đi!
- Thần tuân chỉ!
Không biết Dương Phàm từ nơi nào xuất hiện ở bên cạnh Võ Tắc Thiên, ứng
chỉ, đi tới trước mặt mấy người Tống Bá Tử, trầm giọng nói: - Đi thôi!
Mấy người Tống Bá Tử nhìn Trương Dịch Chi, sắc mặt Trương Dịch Chi xanh
mét, đôi mắt như muốn phóng hỏa, nhưng cũng không có cách nào, đám người Tống Bá Tử đành phải ngượng ngùng mà đi ra ngoài.
Dương Phàm giải bọn họ đến cổng Huyền Vũ, đưa ra khỏi cung. Nhìn bọn họ
đi xa rồi, lúc này mới khẽ mỉm cười, ngoắc tay gọi Nhâm Uy, cúi đầu thì
thầm nói vài câu, Nhâm Uy gật gật đầu, lập tức cũng ra khỏi cung.
Dương Phàm nhìn bóng dáng xấu hổ mà đi của đám người Tống Bá Tử, lắc đầu nói: - Làm gì cũng có luật lệ, luật lệ trên quan trường càng phức tạp
hơn luật lệ của các lĩnh vực khác, nên có hiểu được huyền cơ chính trong đó, cứ cố chấp chui vào ngõ cụt thì kết quả thường là khiến cho đầu rơi máu chảy, mặt mũi bầm dập. Người có điểm mạnh tất nhiên cũng có điểm
yếu. Ẩn tông quật khởi thời gian ngắn ngủi, Thẩm Mộc lại càng nhỏ bé,
tung hoành giang hồ hoặc thành thạo trà trộn uan trường...thật sự là non nớt mà.
Võ Tam Tư nhận được khẩu dụ của Hoàng đến, lập tức vào cung. Khi đến Tập Phương Viện thì tiệc đã bắt đầu rồi.
Qua ba tuần rượu, huynh đệ Trương thị tuy rằng trong lòng vẫn tức giận
như trước, nhưng ít nhất ở bên ngoài cũng đã khôi phục được thần sắc ung dung bên ngoài.
Bốn vũ kỹ đang nhảy múa ở phía trước, Võ Tắc Thiên cầm đũa nhìn, chợt
nhớ tới ngày đó ở Long Môn Y Khuyết, bên sông Y Thủy, con gái và Thượng
Quan Uyển Nhi nhảy múa.
Võ Tắc Thiên vô thức nhìn con gái, lại nhìn Uyển Nhi ở bên cạnh, hai
người vẫn xinh đẹp thuần khiết như trước, năm tháng dường như không lưu
lại dấu vết gì ở trên hai người, làn da mềm mại kia chỉ sợ là thiếu nữ
mười sáu tuổi cũng phải ngưỡng mộ. Võ Tắc Thiên chợt khẽ vuốt mặt mình,
khe khẽ thở dài.
Võ Tắc Thiên chăm sóc rất cẩn thận, cho đến trước năm năm mươi tuổi,
nhìn bà ta vẫn như ba mươi tuổi, tươi trẻ quyến rũ. Nhưng năm tháng vẫn
là kẻ địch không thể chống lại được. Khi bà ta vừa qua tuổi sáu mươi,
tốc độ già yếu trở nên nhanh hơn, cho dù là linh đan thần dược cũng
không thể ngăn lại được sự lão hóa của cơ thể, cho dù son phấn cũng
không thể che được nếp nhăn ở trên khuôn mặt.
Võ Tắc Thiên lại một lần nữa cảm nhận được sự già nua của mình, một
người phụ nữ cả đời mạnh mẽ, khi phải đối diện với một chuyện mà mình
không thể xoay chuyển được, loại cảm giác bất lực này, người bình thường không thể nào hiểu được.
Ánh mắt của Võ Tắc Thiên nhìn lướt qua con trai, con gái, con rể, cháu
họ, còn có cả tình nhân của mình, như giấc mơ thoáng qua, tất cả trước
mắt giống như là hòa thuận, nhưng cảnh tượng này có thể tiếp diễn được
bao lâu? Võ Tắc Thiên hiểu rất rõ, tất cả trước mắt, đều được duy trì
nhờ sự tồn tại của mình.
Dương Phàm từ bên ngoài đã trở lại, nhìn thấy tất cả trước sân, hắn chậm rãi bước lách xuống hành lang. Võ Tắc Thiên đang nhớ lại và cảm thán
thì chợt thấy hắn, trong mắt bỗng nhiên có một tia ấm áp.
Hiện giờ người này không chỉ là người mà Võ Tắc Thiên chọn là người sẽ
duy trì mối quan hệ giữa hai nhà Võ thị và Lý thị sau khi bà ta qua đời, theo quan điểm của người khác mà nói, cũng coi như đã là con rể của bà
ta.
Võ Tắc Thiên vô thức nhìn sang Thái Bình công chúa, nhớ rõ lần đó ở bên
sông Y Thủy, sau khi Thái Bình nhảy múa đã xảy ra xung đột với mình. Con gái cuối cùng cũng khuất phục, nhưng bà cũng không vui vẻ. Võ Tắc Thiên đều nhớ rõ, nay nhớ lại chuyện cũ, tức cảnh sinh tình, Võ Tắc Thiên đột nhiên cảm thấy trong lòng mình hôm nay yếu ớt kỳ lạ.
Vì thế, khi Dương Phàm đang đi vào hành lang, Võ Tắc Thiên ôn tồn gọi hắn lại: - Dương khanh dừng bước!
Dương Phàm kinh ngạc đứng lại, cúi người, Võ Tắc Thiên nói: - Ngồi đi, cùng uống với chư vương, Tể tướng, công chúa và phò mã!