- Cô mẫu! Cô mẫu, người nhất định phải làm chủ cho chất nhi!
Võ Ý Tông ỷ mình là cháu ruột của hoàng đế, không chờ người truyền báo,
trực tiếp xông vào cung điện. Vừa vào đại điện, đột nhiên nhìn thấy
Dương Phàm đang chịu đòn nhận tội, nhất thời ngẩn người, ngay sau đó vô
cùng phẫn nộ: - Thực con mẹ nó, ngươi xông vào đại doanh của lão tử, làm ta tức sôi ruột sôi gan, ngươi còn tiểu nhân dám cáo trạng trước?
Võ Ý Tông lửa giận bốc lên, mông không thấy đau, chân cũng vững vàng
hơn, đẩy hai tên thái giám mập mạp kia ra, xông lên đá Dương Phàm. Võ
Tắc Thiên thấy cảnh này, giận tím mặt: Cháu họ lúc mới bước vào còn mang bộ dáng nửa sống nửa chết, mà lúc này lại sinh long hoạt hổ? Vừa rồi
chỉ là làm bộ đáng thương thôi sao? Trước mặt trẫm còn dám ẩu đã đại
thần, ngang ngược đến mức nào rồi.
Võ Tắc Thiên trong những lời nói ám chỉ của Dương Phàm, đã có chủ
trương, lúc này lại nhìn thấy tên bại hoại Võ Ý Tông làm bà quên đi
những chủ trương trước đó, trong lòng Võ Tắc Thiên lại thêm vài phần
nghiêng về phía Dương Phàm : - Đủ rồi! Ngươi là tên vô lại đầu đường xó
chợ sao! Ở trước mặt trẫm dám làm càn như vậy!
Võ Tắc Thiên đột nhiên đứng lên cao giọng quát. Võ Ý Tông ủy khuất nói: - Cô mẫu, người không biết
Võ Tắc Thiên nói: - Trẫm đã biết toàn bộ!
Bà chống gậy rồng, một tiếng gõ xuống lại vang lên tiếng một tiếng lạch
cạnh, đi liền bảy tám bước, đột nhiên xoay ngươi lại, tức giận nhìn Võ Ý Tông nói:
- Trẫm hỏi ngươi, binh sĩ ẩu đả chỉ là việc nhỏ, ngươi đường đường Hà
Nội vương, đại tướng quân, lại cậy quyền cậy thế bắt nhốt binh sĩ, trước dùng trọng hình sau lại treo ngược, phơi dứoi trời nắng gắt như thế,
bức binh sĩ bước vào tử địa?
Võ Ý Tông khẩn trương nói: - Cô mẫu, chất nhi cũng không phải cậy quyền
cậy thế bức binh sĩ chịu tội. Chất nhi sở dĩ bắt nhốt Thiên Kỵ binh sĩ
không hề ngông cuồng mà vượt quá phép tắc. Ngày đó, chất nhi nhận được
tin có một nhóm đạo tặc đánh cướp một cửa tiệm. Quan binh tuần tra nhanh chóng tiếp viện, mà Thiên Kỵ binh sĩ lại ngang ngược cản trở, rõ ràng
bọn chúng tiếp tay cho mấy tên đạo tặc kia, là đồng mưu của chúng. Kim
Ngô vệ đảm đương trọng trách trị an kinh thành, vì vậy đợt thẩm vấn này
là chuyện phải làm.
Võ Tắc Thiên không biết lần ẩu đả này lại có ẩn tình như vậy, nàng còn
tưởng rằng lần ẩu đả này chỉ vì đôi bên có hiềm khích. Không khỏi nhìn
về phía Dương Phàm nói: - Lại có chuyện như vậy? Dương Phàm , ngươi nói
chuyên này nên giải thích như thế nào đây?
Dương Phàm bình tĩnh trả lời: - Chuyện này thần chưa từng nghe Võ đại tướng nói tới.
Võ Ý Tông cả giận nói: - Ngươi dám khi quân phạm thượng? Ta không tin những binh sĩ trốn thoát không nói với ngươi chuyện này!
Dương Phàm cười nói: - Vâng, nhưng lời bọn chúng kể với ta chính là ngày đó theo lữ soái Cao Sơ vào thành uống rượu mừng, chuyện này bệ hạ có
thể tra rõ, Cao Sơ ít ngày nữa sẽ thành thân, nhưng bằng hữu trong đại
doanh trên thân còn mang nhiệm vụ không thể tham dự. Nhân lúc nhàn rỗi,
đãi trước mấy bàn.
Võ Tắc Thiên không hỏi nữa, việc này chỉ cần điều tra là sẽ rõ, Dương Phàm sẽ không dám nói dối. Bà trầm giọng nói: - Nói tiếp!
- Vâng!
Dương Phàm tiếp tục kể lại: - Khi bọn họ tới phố, bỗng nhiên quan binh
tuần tra Kim Ngô vệ cố ý va chạm với bọn họ, vì vậy đôi bên động thủ.
Nói là động thủ thực chỉ động quyền cước, không người nào dám động binh
đao. Nhưng kỳ lạ là vừa động thủ, quan binh Kim Ngô vệ liền rút binh khí ra tay quyết liệt, Thiên Kỵ binh sĩ của thần không kịp trở tay, nhiều
người bị thương
Võ Ý Tông nói: - Ngươi thối lắm! Ngươi...
- Ngươi câm miệng!
Võ Tắc Thiên gõ mạnh quải trượng quát: - Trẫm đang hỏi chuyện, ngày càng không có quy củ!
Võ Ý Tông nuốt nưuóc bọt, căm giận im lặng.
Dương Phàm nói tiếp:
- Đúng lúc này, từ trong một khách điếm bên đường vài tên đạo tặc cầm
đao nhảy ra, đại đội Kim Ngô vệ đột nhiên xuất hiện, ngăn chặn hai đầu
phố, sau đó đem bắt nhốt cả đạo tặc và bộ hạ của thần, chỉ nói bộ hạ của thần bao che tội phạm, chính là đồng mưu.
Dương Phàm nói tới đây, ngưng một chút lại tiếp tục: - Khi thần khẩn cầu Võ đại tướng quân can thiệp, lại không nghe Võ đại tướng nhắc đến
chuyện này, chỉ một hai bắt thần một bước một lạy, dập đầu tới trường
soái Kim Ngô vệ thỉnh tội!
Những lời này của Dương Phàm muốn ám chỉ điều gì, không ai không hiểu,
việc này muốn tra rõ thực hư cũng không khó, nếu Võ Ý Tông hành sự kín
cẩn, những tên đạo tặc đó đều là thật, cũng chỉ sợ là những ttên tội
phạm bị mua chuộc để hãm hại binh sĩ của hắn.
Thiên Kỵ thành lập chưa bao lâu, binh sĩ cũng chỉ là vệ binh, làm sao
trong một thời gian ngắn có thể thông đồng với bọn đạo tặc cướp bóc ở
địa phương đây, hoàn toàn không có khả năng. Nhưng được lợi lại là Kim
Ngô vệ, binh thủ Thiên Kỵ trấn giữ kinh thành, có thể cấp cho bọn đạo
tặc lợi lộc gì tại cái địa phương này?
Võ Tắc Thiên trầm ngâm hồi lâu, lại nói với Võ Ý Tông: - Ngươi còn lời nào để nói?
Võ Ý Tông nói: - Những tên đạo tặc đó thật sự phạm tội, nay đã chuyển
giao cho phủ Lạc Dương, cô mẫu nếu không tin có thể phái người điều tra. Nhưng tên đó đã bị nhốt vào thiên lao, Thiên Kỵ binh sĩ liền không thể
chối cãi.
Võ Tắc Thiên lại nhìn về phía Dương Phàm, Dương Phàm liền nói: - Thần ở
nha môn Thu Quan xử lý hình án, có quy định rõ chế độ định tội. Phàm là
ẩu đả, đều bị bắt nhốt. tay chân người ẩu đả có bị thương hay không, bị
nhốt mười ngày; nếu trong lúc ẩu đả dùng các loại vật dụng làm người bị
thương, bị nhốt hai mươi ngày; nếu dùng binh khí bất kể lớn nhỏ đều bị
nhốt ba mươi ngày. Nếu có ngươi bị gãy xương hư cốt, bất kể tay chân,
hay vật dụng của người đó bị nhốt năm mươi ngày. Nếu trong thời gian này ngươi đó tử vong, sẽ bị luận vào tội giết người, bệ hạ tất nhiên hiểu
rõ những điều luật này.
Những lời nói này của Dương Phàm đã nêu rõ các điều luật của triểu đình, đây chính là chế độ Bảo Cô. Ví như, hai ngươi xảy ra ẩu đả, không phải
dựa vào mức độ thương tích lúc đó của đối phương để định tội nặng nhẹ,
còn phải qua một thời gian quan sát, vì có trường hợp thương tích chuyển biến xấu.
Cho nên, nếu dùng quyền cước làm người bị thương, vậy cần phải quan sát
mười ngày, nếu trong mười ngày người này tử vong, người phạm vào tội
giết người chứ không phải tội đả thương người. Đương nhiên nguyên nhân
tử vong của nạn nhân phải có liên quan tới thương tích trong lần ẩu đả
này, hay ít nhất người không tra ra có nguyên nhân khác gây tử vong,
cũng không có chuyện hôm nay trúng một quyền ngày mai bị xe cán trúng mà chết lại có thể quy trách nhiệm cho người ẩu đả.
Võ Tắc Thiên không hiểu rõ ý đồ của Dương Phàm, nhưng luật lệ nhà Đường
bà nắm rõ từng lần chỉnh sửa, mà luật pháp chính là quyền lực quốc gia,
nhất định phải báo cáo từng điều lệ trước ngự tiền, cũng phải được hoàng đế phê chuẩn. Võ Tắc Thiên gật đầu nói: - Trẫm hiển nhiên nắm rõ.
Bà đem chế độ Bảo Cô nói giản lược, lại nói với Dương Phàm:
- Ngươi nhắc tới luật này có dụng ý gì, nếu binh sĩ bị bắt có người chết sẽ truy cứu trách nhiệm của Kim Ngô vệ sao?
Dưogn Phàm nói: - Trước mặt bệ hạ, mọi chuyện hiển nhiên bệ hạ làm chủ. Ý tứ của thần thông qua điều luật này có thể thấy phàm bất kỳ chuyện nào
cũng có trước sau, xét tới nguyên nhân hậu quả mới có thể hiểu rõ sự
tình. Nếu hôm nay có người bị tố cáo là giết người, thần sẽ điều tra rõ
chỗ nghi vấn, bắt được hung thủ thật sự cởi bỏ tội danh cho ngươi bị hàm oan, mà người này mười năm sau phạm tội giết ngươi, lẽ nào truy cứu
trách nhiệm thần mười năm trước giải oan cho hắn là không thỏa đáng?
Binh sĩ của Thiên Kỵ và Kim Ngô vệ trong lần ẩu đả này, có nguyên nhân
cũng được, không có nguyên nhân cũng được, nếu chỉ là ẩu đả, Võ đại
tướng quân lại võ đoán như vậy, chuyên dùng hình pháp, coi mạng người
như cỏ rác, chính là tội lớn. Về phần những tên đạo tặc, là cướp cũng
được, giả cướp cũng được, nhưng phải tra rõ Thiên Kỵ binh sĩ có phải là
đồng mưu, có bao che hay không, thì mới có thể định tội.
Nếu Thiên Kỵ binh sĩ không có liên can tới bọn đạo tặc này, mặc dù bọn
đạo tặc trước đây có phạm tội mà Thiên Kỵ binh sĩ không biết chuyện này. Như vậy, lời vu khống của Võ đại tướng quân có thể xem là phạm tội. Lúc này, chỉ cần tra rõ Thiên Kỵ binh sĩ có quen biết với bọn đạo tặc đó
không, có cấu kết với chúng không, liền có thể tra ra chân tướng rồi!
Dương Phàm căn bản không giằng co những vấn đề nhỏ nhặt cùng Võ Ý Tông
mà là trực tiếp chỉ ra mấu chốt vấn đề, bẩm trình rõ ràng với Võ Tắc
Thiên: - Thần khẩn cầu bệ hạ, cho ba ti Hình bộ, Đại Lý tự, Ngự Sử đài
hội thẩm, điều tra rõ chân tướng sự việc. Nếu Thiên Kỵ binh sĩ ta quả
thật cấu kết với đám đạo tặc đó, thần quản lý thuộc hạ bất lực, nguyện
cùng chịu tội!
Võ Ý Tông nghe xong con mắt loạn chuyển, thầm nghĩ: " Hình bộ là nhà mẫu thân ngươi, Ngự Sử đài đa phần là những người đã đánh ngã Lai Tuấn Thần trước đó, nhận ân tình của ngươi. Hon nữa xưa nay chúng luôn cho mình
là thanh liêm, đối với Võ gia ta rất là bất mãn, về phần Đại Lý tự không phải là người của ngươi cũng không phải người của ta, cẩn thận tính
toán ngươi vẫn chiếm ưu thế hơn, cái gì mà tam ti hội thẩm, ngươi đây
không phải là tìm người trợ giúp sao?"
Võ Tắc Thiên nghe Dương Phàm nói xong, trầm ngâm một lúc, nói: - Các ngươi ra ngoài hết đi, trẫm cần yên tĩnh một chút!
Dương Phàm và Võ Ý Tông liếc nhau, đồng thanh nói: - Thần tuân chỉ!
Vừa rồi đứng yên còn tốt, lúc này phải lui ra ngoài, lại phải nói cả nửa ngày, tiêu hao không ít khí lực, Võ Ý Tông lại cảm thấy vô cùng đau
nhức, phải để hai tên tiểu thái giám nâng gã ra ngoài, trong mắt Võ Tắc
Thiên, có cảm giác Võ Ý Tông đang làm bộ làm tịch, trong lòng phản cảm
càng sâu.
Dương Phàm, Võ Ý Tông ra khỏi đại điện, đứng sóng vai nhìn nhau, thật là đôi bên đều nảy sinh chán ghét lẫn nhau.
Võ Ý Tông cười lạnh, châm chọc nói: - Chịu đòn nhận tội? Thiệt thòi cho
ngươi phải dày công suy nghĩ, nhưng dẫn binh xông vào đại bản doanh của
Kim Ngô vệ ta nói thế nào cũng là tử tội. Dương Phàm, ngày này sang năm
chính là ngày giỗ của ngươi đó, bổn vương sẽ đốt nhiều giấy tiền vàng
bạc cho ngươi, miễn cho ngươi dưới cửu tuyền quá mức nghèo túng!
Dương Phàm mỉm cừoi, gật đầu nói: - Dương mỗ có con cái, việc tế điện cúng bái, cũng không nhọc công vương gia.
- Ngươi
Võ Ý Tông lửa giận ngút trời, nhưng vừa bị cô mẫu răn dạy, gã bây giờ
không dám động thủ, đành phải cười lạnh nói: - Miệng lưỡi bén nhọn, liền để người khoe võ mồm cũng không sao?
Dương Phàm nói: - Vương gia có phong độ của quân tử, chẳng như Duong mỗ chỉ là một kẻ tiểu nhân, đa tạ, đa tạ!
Hai ngươi trước cửa cung điện đấu võ mồm, trong nội cung Võ Tắc Thiên
lòng rối như tơ vò, không thể quyết định. Chuyện này bản thân bà không
khó quyết định, Dương Phàm tự ý điều động binh mã, tập kích đại bản
doanh Kim Ngô vệ, bất kể hắn có lý do gì, nhất định có tội, hiện tại
phải làm chỉ có điều tra rõ Võ Ý Tông có tội hay không.
Điều làm bà khó quyết chính là ảnh hưởng của bản án đối với dân tình, chỉ có một chuyện nhỏ ảnh hưởng toàn cục, khó phán xử a
Bắc thành gần kinh thành, ít có dân chúng qua lại, quan binh vì vậy mà
chuyển hướng vào kinh thành, trước cửa thành Huyền Vũ môn lại tuyệt
không có một bách tính nào. Có thể bách tính Lạc Dương không nhìn thấy
nhiều quan binh dập đầu nhận tội, nhưng tin tức lập tức truyền khắp
hoàng cung. Tương vương Lý Đán cùng thái tử Lý Hiển xưa là Lư Lăng vương đang chuyển đến Đông cung cũng lập tức nghe nói.
Lý Hiển nhất thời lâm vào rối rắm, với ân tình của Dương Phàm đối với
nhà ông, hiện giờ đã biết tin còn có thể giả câm giả điếc sao, phần ân
tình này cầu hay không cầu?