Sáng ngày mai Dương Phàm phải đưa quân về Trường An, đêm nay phải về
quân doanh nên thời gian rất gấp. Nhưng vì lần này sẽ vô cùng quan trọng với Thái Bình công chúa, liên quan đến sự kết hợp giữa hai người ở
Trường An và Lạc Dương, cho nên Dương Phàm ở phủ công chúa gần một canh
giờ rồi mới đi.
Dương Phàm không thể kể chuyện Thừa Tự Đường với Thái Bình công chúa,
cho nên khi nói tới Trường An có một số việc rất khó để nói rõ ràng,
nhưng việc nắm rõ đại cục thì Thái Bình công chúa còn con hơn hắn một
bậc. Từ lời nói hàm hồ của hắn, Thái Bình vẫn nắm được điểm quan trọng,
khiến hắn làm rõ được chuyện tiếp theo.
Lúc Dương Phàm rời đi, đúng lúc nhìn thấy một chiếc xe bò đang tới cùng
vài tên gia nô, trên xe không cắm cờ quan, nhưng khi người trong xe đi
ra, Dương Phàm đưa mắt nhìn một cái, mơ hồ nhận ra, hình như là một vị
xá nhân của Trung Thư.
Vừa rồi trong lúc hắn và Thái Bình nói chuyện, Lý quản gia đã vào thì
thầm với công chúa ba lần, Dương Phàm loáng thoáng nghe được một ít, đều là tin tức về một vị quan lớn trong triều tới chơi.
Từ sau khi Võ Tắc Thiên chỉ đích danh Thái Bình công chúa tham gia, quan viên nhạy bén sẽ hiểu tâm ý của Hoàng đế, vì thế mấy ngày nay những
quan chức tới phủ hỏi thăm công chúa mãi không hết. Những vị quan này
phần lớn là cỏ đầu tường, trung lập, thuộc lớp đứng nhìn.
Vì sao họ phải tới chỗ Thái Bình? Là bởi vì họ cho rằng trong các thế
lực mới nổi ở trong triều thì Thái Bình công chúa là có thế lực nhất?
Nếu không, chỉ với thân phận đặc biệt của mình, là công chúa của Lý thị, con dâu của Võ thị. Bất luận là bên nào sụp đổ, cũng sẽ không tùy tiện
tận sát với nàng.
Hơn nữa, nàng là thân nữ nhi, sẽ không trực tiếp tham gia vào việc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, làm người của nàng sẽ không có đường lui giống
như những người ủng hộ người sẽ tranh quyền đoạt vị. Vì những nguyên
nhân này mà bọn họ tự nhiên đổ xô tới tìm Thái Bình công chúa.
Nhưng điều này là làm tăng thanh thế của Thái Bình công chúa, khi khiến
cho quyền lực và ảnh hưởng của Thái Bình công chúa lớn đến một mức độ
nhất định, địa vị và tâm tính của nàng còn giống như hôm nay không?
Trên đường trở về nhà, Dương Phàm yên lặng, hắn có một cảm giác mãnh
liệt, dường như… hắn và Thái Bình ngày càng xa cách. Thứ cảm giác này
không phải vì cuộc gặp mặt này, càng không phải là trong việc chính trị
bớt đi tình yêu nam nữ, đó là cảm giác trong tâm hồn.
Tình cảm yêu thương của hai bên có thể giống như dung nham, luôn nóng
bỏng liên tục mười năm, hai mươi năm, thậm chí là cả đời sao? Không thể! Một đôi tình nhân, khi tình yêu mãnh liệt qua đi, sống cùng với gia
đình và con cái, tình yêu gắn kết cuộc sống cuối cùng cũng biến thành
tình thân. Nhưng quá trình biến hóa thành tình thân của tình cảm của hắn với Thái Bình cơ bản sẽ không tồn tại.
Nên sau khi tình yêu mãnh liệt đã nguội đi, quan hệ giữa họ sẽ giống như một đôi tri kỷ, một đôi bạn, càng giống như hai người kết hợp ăn ý
trong sự nghiệp. Chỉ là sự hết hợp về thể xác lẫn tinh thần khiến họ
càng tín nhiệm và thân thiết hơn.
Trong tình huống như vậy, Thái Bình mất đi ràng buộc tình cảm, có sinh ra nhiều tham vọng hơn? Dương Phàm không xác định được.
Nếu năm đó Võ Mị không vào cung mà được gả vào một nhà quyền quý nào đó, mặc dù tranh sủng trong nhà cũng sẽ không thảm khốc như vậy. Nếu bà ta
cuối cùng trở thành một nữ chủ nhân chứ không phải trở thành thái hậu
của một nước, dù thế nào cũng không trở thành Võ Tắc Thiên của ngày hôm
nay, vận mệnh con người vốn biến hóa không ngừng theo cảnh ngộ, thời thế và anh hùng, luôn tương hỗ tạo ra nhau.
Không ai có thể dựa vào một quỹ đạo từ sớm mà xác định cuộc đời của
mình, Dương Phàm không biết Võ Tắc Thiên cuối cùng đã phá lệnh cấm, cho
phép người con gái mà bà ta vẫn luôn cảnh giác đặt chân lên chính đàn là họa hay là phúc, nhưng ít nhất bây giờ, hắn nhất định phải ủng hộ, cũng chỉ có thể ủng hộ.
Vì dưới con mắt đa nghi của Võ Tắc Thiên, Hoàng thái tử và Tương Vương
không có khả năng mua ngựa tuyển quân giống như Thái Bình công chúa, khi Thái Bình công chúa xuất hiện cùng với ba mươi vị vương gia hai nhà Võ
Lý cùng đứng chung một chỗ tại Thông Thiên Cung vừa khánh thành, nàng đã biến thành hy vọng phục hưng lớn nhất của nhà họ Lý.
*******
Khi Dương Phàm triệu tập huynh đệ Cổ thị và Cổ Trúc Đình để bàn chuyện,
trong nhà cũng đã biết tin hắn đi Trường An. Khi hắn về nhà, hành tranh
của hắn đã đường Tiểu Man tự tay chuẩn bị xong.
Tiểu Man liên tục dặn dò, nói hắn chú ý lạnh ấm, chú ý ăn uống, chú ý
sức khỏe. Còn A Nô thì bấm ngón tay tính ngày, chỉ mong ngày mình sinh
con, lang quân có thể trở về một chuyến. Đối với việc hắn đi xa, hai
người vợ yêu cũng không có gì buồn rầu.
Thời đại này, nam nhân làm quan phần lớn đều phải đi nơi đất khách xa
ngàn dặm, chỉ cần gia đình, cha mẹ khỏe mạnh. Người vợ nhất định phải ở
lại gia đình thay người đàn ông tận hiếu. Cho nên việc chồng phải từ
biệt vợ vài năm thậm chí là mười mấy năm cũng có. Người phụ nữ chỉ mong
chồng mình có thể thăng tiến, nhưng khi đã thật sự thăng tiến rồi thì
người phụ nữ lại cảm thấy cô đơn ai oán. Đối với những người phụ nữ kia, các nàng đã rất may mắn rồi.
Dương Phàm cầm lấy hành lý đang định lên đường, chợt thấy đôi mắt ngóng
trông của con trai bảo bối, chợt nhớ tới khi gặp Thái Bình, chính vì đứa con mà nàng vô cùng phiền não, trong lòng Dương Phàm lập tức sinh ra
một cảm giác không yên.
Dương Phàm bắt đầu buồn rầu dặn dò Tiểu Man:
- Các con đã không còn nhỏ rồi, sang năm mời một thầy giáo dạy chúng
học. Con trai phải học, con gái cũng phải học, cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, phẩm chất đức hạnh, võ công nữa, hai nàng cũng dạy chúng một ít,
không cần phải đánh được vạn người nhưng ít nhất cũng có thể rèn luyện
thân thể khỏe mạnh, tuyệt đối không được cưng chiều các con.
Dương Niệm Tổ chớp chớp mắt nghe, lập tức nhận thấy vấn đề trong lời nói của Dương Phàm mà nó quan tâm nhất:
- Phụ thân, con phải học viết chữ vậy còn có thể ra ngoài chơi không?
Dương Phàm nghiêm nghị, cứng rắn nói:
- Đương nhiên là phải lấy việc đọc sách, biết chữ là chính, nếu học tốt
thì đương nhiên có thể ra ngoài chơi một chút, nhưng nếu học không tốt
thì đương nhiên là không được đi chơi!
Dương Niệm Tổ ra vẻ khổ sở nhìn mẹ:
- A nương, con không muốn sang năm mới đâu!
Tiểu Man không nhịn được, bật cười. Dương Phàm trầm mặt, càng giống một người cha nghiêm khắc:
- Còn chưa học đã nghĩ đến chuyện lười biếng rồi hả? Đợi khi ta trở về
sẽ kiểm tra bài vở của con, nếu không học tốt sẽ đánh đòn!
Dương Niệm Tổ chu môi lên, nói:
- Phụ thân mau đi đi, nếu không đi thì cửa thành đóng bây giờ.
Dương Phàm bật cười nói:
- Tiểu tử hỗn xược, dám đuổi phụ thân.
Bị con trai nói đùa như vậy, chút nỗi buồn ly biệt cũng đã giảm bớt. Dương Phàm nhẹ nhàng ôm hai người vợ, dịu dàng nói:
- Ta đi rồi, chớ có ra ngoài tiễn làm náo lên đấy!
Dương Phàm xoay người đi ra cửa, vừa mới bước khỏi cửa, con gái Dương Tư Dung vẫn không nói chữ nào đột nhiên mở miệng:
- Cha, chờ một chút!
Trong lòng Dương Phàm chợt ấm áp, không phải nói là con gái thường thân
thiết với cha mẹ hơn sao, mới mấy tuổi đã biết không nỡ rời xa phụ thân
rồi. Dương Phàm mỉm cười xoay người, nhìn con gái xinh đẹp đang chạy
tới, nắm chặt lấy ngón tay, giòn giã giao nhiệm vụ cho hắn:
- Cha, cha nhớ lúc về phải mua cho con mặt nạ, tượng đất, ngựa gỗ, sáo, trúc… ừm… còn phải mua một cái váy thật xinh nữa…
Dương Phàm nghe xong, nước mắt lưng tròng nói với Tiểu Man:
- Nương tử dạy dỗ các con, trách nhiệm rất nặng nề. Cổ nhân dạy con, mẫu thân Mạnh Tử còn ba lần dọn nhà để dạy con được tốt, làm mẹ là rất quan trọng. Con nhà chúng ta có thể thành tài hay không đều trong đợi vào
nàng đó!
*******
Bá Thượng có một bến tàu rất lớn. Phía sau của bến tàu chính là từng kho gạo khổng lồ được dựng trên cao nguyên này, nhìn như những người khổng
lồ. Còn bên dưới cao nguyên chính là những cánh đồng phì nhiêu rộng lớn.
Bá Thượng là nơi giao nhau của Bá Thủy và Vị Thủy, người ở đây dựa vào nước mà kiếm sống.
Khi nước lũ dâng lên có thể lấy của họ tất cả, cả tính mạng, người thân, nhà cửa, thành phố của họ. Nhưng con người nếu muốn sinh tồn thì không
thể rời khỏi nó. Cho nên, mặc dù nó có thể đột nhiên tức giận nhưng con
người vẫn không thể rời khỏi nó nửa bước.
Trường An, Lạc Dương, Đại Lương, Nghiệp Thành, Dương Châu, Kinh Khẩu…
những thành thị phồn hoa này đều dựa vào các dòng sông lớn mà phát
triển, mặc dù là một thôn trang nhỏ cũng phải sống ở bên sông. Hoàng Hà
chảy qua Đại Danh, vì thế Giang Hoài Mân Thục đều ngàn dặm tụ họp. Hoàng Hà đổi dòng Nam Tỷ, Đại Danh liền suy tàn trong nháy mắt.
Cửa ngõ Bá Thượng dựa vào giao thông đường thủy mà phát triển, hàng hóa chủ yếu của giao thông đường thủy chính là lương thực.
Quan Trung là khu vực sản xuất lương lực quan trọng, nhưng lại sản xuất
không đủ để cung cấp cho nhu cầu lương thực của thành Trường An. Quân
đội đóng quân tại Trường An, sĩ tử tới học tập, ở đây cũng tập hợp nhà
quyền quý ở các nơi, học sinh Quốc tử giám và Thái học, phật tự, ni tự,
đạo quan…
Sau khi Võ Tắc Thiên dời đô tới Lạc Dương, Trường An còn có bảy mươi vạn nhân khẩu, mà trong đó có ba mươi vạn người không phải là nông dân.
Những người này một năm cần gần sáu triệu thach lương thực (120 kg = 1
thạch), còn chưa kể đến đóng quân cần có thức ăn cho ngựa. Mà Quan Trung có thể cung cấp được cho cố đô ngàn năm này bao nhiêu lương thực?
Ngoại trừ ấp điền của vương hầu công tước, quan chức ở kinh thành, ruộng công, ruộng ban thưởng, ruộng của đạo quan, chùa chiền, sản lượng lương thực của Quan Trung một năm khoảng ba triệu thạch. Trừ đi số lương thực dân chúng sử dụng, nộp cho kho thuế của Trường An nhiều nhất là hai
triệu thạch. Mỗi năm cần đến khoảng bốn triệu thạch lương thực vận
chuyển tử ngoài vào theo đường thủy.
Vận tải đường thủy vì thế mà phát triển, nuôi sống nhiều người, những
người này là những tào đinh, tào phu, tổng cộng cũng đến mấy vạn người.
Nước thì thay đổi không lường, lúc ôn nhu thì ta cần ta cứ lấy, nhưng
lúc tức giận sẽ phá hủy tất cả. Những người là vận chuyển đường thủy
nhất định phải tập trung thành đoàn, chiến đấu với dòng nước xiết và địa thế hiểm ác, cũng như thời tiết khó lường, còn có quan lại xảo trá vơ
vét của cải ở các cửa và các bến tàu. Tất cả phải dùng mồ hôi, máu và
sinh mạng để đưa lương thực đến Trường An mới có thể nuôi sống cả nhà.
Cho nên, sống dựa vào nước nhất định cần phải đoàn kết mới có thể nâng
cao khả năng sinh tồn. Vì thế, họ liên kết một cách tự nhiên thành một
bang phái. Thuận tự môn chính là một trong những bang phái lớn nhỏ ở
đây. Thuận tự môn có hơn hai trăm bang chúng, năm chiếc thuyền. Trong
các bang phái vận chuyển thì Thuận tự môn chỉ là một bang nhỏ, bang chủ
của họ là Kiều Mộc.
Kiều bang chủ gần đây rất buồn rầu, vì từ khi khai trương tới nay Thuận
tự môn đều không như ý. Hiện giờ đang gặp một vấn đề rất lớn. Kiều bang
chủ mà ngay cả eo sông Tam Môn được gọi là Quỷ Môn Quan cũng dám xông
vào nhưng lúc này thật sự đang rất tuyệt vọng. Kiều Mộc biết, lần này
hắn sẽ không thể qua được.
Lúc này, quý nhân của hắn đã đến, vị quý nhân này là một cô nương rất tuấn tú, cô nương này họ Cổ.