Vẻ mặt của Kiều bang chủ từ thẫn thờ trở nên kinh ngạc, sau đó biến
thành không thể khống chế được. Khuôn mặt của y đỏ lên, giống như một
con gà trống đang tức giận, căm tức nhìn Từ Lâm, nói:
- Đây chính là Thiên ưng bang ngươi đang chủ trì công đạo sao?
Từ Lâm bị Kiều Mộc nhìn với ánh mắt khinh bỉ đến nỗi không bình thường, bỗng thẹn quá hóa giận mà nói:
- Kiều bang chủ, ngài muốn Thiên ưng bang chúng tôi cho ngài công bằng
như thế nào? Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền. Người của
ngài đả thương người của Giao Long Hội, dựa theo quy tắc, Giao Long Hội
ăn miếng trả miếng, có gì là không đúng?
Kiều Mộc nói:
- Mâu thuẫn này, ai đúng ai sai đã không cần nói nữa, hiện giờ người
thua thiệt là chúng ta. Thuận tự môn chúng ta bị họ đả thương mấy chục
người, trong đó có hai huynh đệ đã bị đánh thành tàn phế, còn bọn họ chỉ có bốn người bị thương nhẹ. Giết người cũng chỉ là đầu rơi xuống đất,
muốn ép chết người sao?
Từ Lâm nheo mắt, trầm giọng nói:
- Kiều bang chủ, ngài đã năm mươi mấy rồi, sống uổng phí bằng đó năm
sao? Ngài lăn lộn nửa đời người rồi ngay cả một chút đạo lý cũng không
hiểu hay sao? Trong giang hồ làm gì có nhiều đạo lý để nói như vậy, kẻ
nào mạnh thì kẻ đó có đạo lý.
Ngài không phục? Thuận tự môn của ngày tổng cộng hơn hai trăm người,
Giao Long Hội có mấy nghìn huynh đệ, cho dù là họ lấy người để đè cũng
có thể đề chết các người! Ngài lấy cái gì để đánh với người ta? Nghe lời khuyên của ta, gia nhập vào Giao Long Hội, sau này việc gì cũng có
người quan tâm, có gì là không tốt?
Kiều Mộc cười gượng, nói:
- Được, được! Hay cho một Từ Hiếu Liêm, tâm ý của ngươi ta xin nhận, ý
của Thiên ưng bang Kiều mỗ cũng đã rõ. Giang hồ từ trước tới nay làm gì
có đạo lý gì. Kiều mỗ có mắt như mù, đáng rơi vào kết cục như ngày hôm
nay!
]Một câu nói khiến cho khuôn mặt Từ Lâm lúc đỏ lúc trắng. Vì Kiều Mộc có ơn với Thiên ưng bang. Năm đó, lão bang chủ Thiên ưng bang cố chấp xông vào eo sông Tam Môn, kết quả là thuyền bị cuốn xuống nước. Là Kiều Mộc
đã quên mình nhảy xuống giúp, nhờ vào khả năng bơi giỏi của mình để cứu
lão bang chủ, nếu không sẽ không có Thiên ưng bang ngày hôm nay.
Bây giờ lão bang chủ đã qua đời, người giữ ngôi vị bang chủ là con trai
Ngụy Vĩnh Đường. Kiều Mộc nhờ Thiên ưng bang ở giữa hòa giải, Thiên ưng
bang không tiện cự tuyệt, liền phái phó bang chủ Từ Lâm tới. Ai ngờ, Từ
Lâm không những không giúp Kiều Mộc mà ngược lại, còn giậu đổ bìm leo,
trở thành thuyết khách của Giao Long Hội.
Từ Lâm phất tay áo nói:
- Kiều bang chủ đã không biết điều, vậy thì Thiên ưng bang nhiều chuyện
rồi. Chuyện này, từ nay về sao Thiên ưng bang không tham gia nữa. Kiều
bang chủ ngài có bản lĩnh thì tự mình gánh vác. Nếu như ngài có thể đánh lại Giao Long Hội thì sau đó cùng ta đến Thiên ưng bang giành lại công
bằng cũng không muộn!
Kiều Mộc buồn rầu cười một tiếng, đến nhìn cũng không muốn nhìn lão ta, dường như chỉ nhìn thôi cũng làm bẩn mắt.
Nói đến Thuận tự môn, năm đó đúng là nở mày nở mặt. Triều Tùy, Thuận tự
môn có gần 2000 chiếc thuyền, mấy vạn huynh đệ. Sau đó thiên hạ đại
loạn, tam công tử Trương Trọng Kiên của nhà Trương Quý Linh – thủ phủ
Dương Châu ôm mộng làm phản, tuyển quân mua ngựa ở khắp nơi. Kiều lão
bang chủ khi đó chính là thành viên quan trọng của Cầu Nhiêm Khách.
Sau đó, Cầu Nhiêm Khách thấy thời cơ đã mất, đại sự khó thành, quyết từ
bỏ tranh bá, trốn ra nước ngoài. Kiều lão bang chủ vì còn có nhiều huynh đệ phải dựa vào mình nên không đi cùng Cầu Nhiêm Khách.
Đại Đường mới thành lập, Kiều lão bang chủ lo lắng triều đình vì quan hệ của mình vào Cầu Nhiêm Khách sẽ không cho phép một lực lượng thủy quân
khổng lồ như vậy tồn tại cho nên phân chia thành Thuận tự môn, đưa
thuyền và mấy vạn thủy phu cho thuộc hạ Bát Đại Kim Cương, nói là y tự
lập môn hộ.
Thuận Tự môn chỉ giữ lại rất ít người và hơn mười chiếc thuyền, trở thành một môn phái nhỏ.
Đầu thời Đại Đường, chính là thời điểm các thế lực mới xuất hiện bổ
khuyết vào các chỗ trống của các thế lực cũ để trống, lúc này kẻ mạnh
càng mạnh, kẻ yếu càng yếu. Thuận tự môn không tiến mà lui, bỏ lỡ kỳ
phát triển tốt nhất. Đến khi Kiều Mộc tiếp quản Thuận tự môn thì biến
thành một con cá nhỏ chỉ có năm chiếc thuyền hỏng.
Hiện giờ mấy đại bang phái trong vận chuyển đường thủy, hầu như đều là
do năm đó tự ý phân chia. Chỉ là đã nhiều năm như vậy trôi qua, ban đầu
khi mới tách, phụ thân của Kiều Mộc vẫn chỉ là một đứa trẻ còn uống sữa
mẹ. Hiện giờ, Kiều Mộc cũng đã sắp già rồi, thời gian qua đi, cảnh vật
thay đổi, tình cảm năm đó đã sớm phai nhạt đến không có gì rồi.
Tuy nhiên, dù nói thế nào, hiện giờ vài bang phái lớn nhất đều là người
của Thuận tự môn năm đó. Thuận tự môn hiện giờ lụi bạn, lâm vào hoàn
cảnh này, mọi người cũng không cần phải vì nó mà tự làm khó mình. Nhưng
nếu Thuận tự môn thuận buồm xuôi gió, phát triển thì sẽ khiến người ta
đỏ mắt ghen tị, đó chính là con người.
Năm đó nhà họ Kiều phân chia Thuận Tự Môn, chỉ giữ lại những con đường quen thuộc, là từ Dương Châu đến Trường An.
Đi thuyền phần lớn là do cha truyền con nối, toàn bộ kiến thức về sông
nước đều là do cha chú truyền lại. Người chưa quen đường sông và tình
hình nước chảy thì không biết phải mất bao nhiều thủy thủ mới có thể
hiểu rõ được nó.
Thuận tự môn tuy đã sa sút, nhưng với địa hình hiểm yếu giống như eo
sông Tam Môn, trong các bang phái thì Thuận tự môn là bang duy nhất mà
tất cả các thuyền đều dám đi qua, những bang khái đều không có bản lĩnh
này. Với Giao Long Hội mà nói, hơn hai trăm chiếc thuyền trong bang,
không hơn hai mươi chiếc là dám đi qua.
Nguyên nhân là do họ thiếu kinh nghiệm nên để tránh thương vong cho thủy thủ thì khi thuyền dừng ở bến tàu trước eo sông Tam Môn liền dừng lại
chuyển sang vận chuyển bằng đường bộ.
Lương thực của một chiếc thuyền phải dùng bao nhiêu chiếc xe? Bao nhiêu
ngựa vận chuyển? Còn không tính đến phí tổn ăn uống của người ngựa, cũng lãng phí rất nhiều thời gian. Nếu như Giao Long Hội có thể thâu tóm
được Thuận tự môn, như vậy họ có thể lập tức tăng lên được hơn 200 chiếc thuyền có thể vượt được eo sông Tam Môn.
Bởi vì những bang phái nhỏ bình thường mặc dù bị chèn ép nhưng đó chỉ là vì tranh giành nguồn tài nguyên, cho dù họ chủ động gia nhập thì bang
phái lớn có chấp nhận hay không còn chưa biết. Duy chỉ có Thuận tự môn
là ngoại lệ, kẻ bất tài thì không có tội, người có tài thì lại mắc tội.
Các bang phái lớn đều muốn đánh Thuận tự môn nhưng vì các ô danh “khi sư diệt tổ” lại không tiện rat ay. Hơn nữa, Kiều Mộc tuy rằng cuộc sống
không được như ý nhưng vì sự huy hoàng của tổ tiên mà sống chết cũng
không muốn gia nhập vào bang phái khác, mọi người cũng không có cách
nào, đến khi Giao Long Hội khơi lại ý muốn của bọn họ.
Năm đó khi Thuận tự môn thống nhất giang hồ, vẫn chưa có sự tồn tại của
Giao Long Hội, bọn họ không có bất cứ liên quan nào với Thuận tự môn.
Thuận tự môn từng ngông cuồng tự đại ngày càng xuống dốc, còn Giao Long
Hội thì như chó ngáp phải ruồi không ngừng lớn mạnh. Bọn họ muốn phát
triển hơn, những thứ khác thì đơn giản, chỉ có thủy thủ giỏi thì khó
tìm, nên đã sớm chú ý Thuận tự môn.
Hiện giờ đúng là lúc thủy thủ lần lượt trở về Trường An. Nhóm thủy phu
này nghỉ lại ba tháng, đợi mùa xuân năm sau lại xuống Dương Châu. Bôn ba trên mặt nước chín tháng, khi rảnh rỗi, các thủy thủ thích tụ tập cùng
nhau uống rượu tâm sự. Mấy ngày trước, vài huynh đệ của Thuận tự môn cãi nhau nên động thủ với mấy thủy thủ trong của Giao Long Hội trong một
quán rượu nhỏ.
Thật ra, những người đàn ông đi thuyền gây sự đánh nhau là chuyện rất
bình thường, nhưng lần này bọn họ lại gặp rắc rối lớn. Thiếu bang chủ
của Giao Long Hội không chịu bỏ qua, chặm mấy người này lại đánh cho
thương tích đầy mình rồi vứt trước cửa nhà họ Kiều. Vài thanh niên Kiều
gia nóng nảy không chịu được kích động thế là hai bên khai chiến.
Giao Long Hội thế mạnh người đông, đệ tử trong bang cả đàn cả lũ, nhìn
thấy người của Thuận tự môn là đánh, mới vài ngày mà đã mấy chục người
của Thuận tự môn bị thương, trong đó có năm, sáu người trọng thương, hai người rất có thể sẽ trở thành tàn phế, từ nay về sau sẽ không thể đi
thuyền được nữa.
Kiều Mộc biết rõ đối phương muốn dồn mình vào đường cùng nên mới muốn
nhờ thế lực bên ngoài giúp đỡ để khiến cho Giao Long Hội dừng tay. Ai
ngờ Nhật Nguyệt Minh, Ngũ Hành Hội, Tam Hà Hội, Quyển Tử Môn, Thái Bình
Bang, những bang có nguồn gốc từ Thuận tự môn đều không muốn nhúng tay
vào. Rơi vào đường cùng, Kiều Mộc đành phải tìm đến Thiên Ưng Bang, kết
quả là Thiên Ưng Bang lại đâm sau lưng hắn.
Kiều Mộc căm phẫn không thôi. Văn Bân lại nói:
- Từ Hiếu Liêm, ngài có lòng tốt hòa giải giúp hắn. Gia phụ vì nể mặt Từ Hiếu Liêm cũng đã đồng ý bỏ qua, kết quả thì sao? Lòng tốt bị người ta
nghĩ thành lòng lang dạ thú. Người ta căn bản cũng không cần tình cảm
của ngài. Tôi thấy chuyện này Từ Hiếu Liêm ngài đừng tham gia nữa.
Chuyện giữa Thuận tự môn và Giao Long Hội, tự chúng tôi giải quyết.
Văn Bân nói xong vung tay lên, hơn hai trăm huynh đệ lập tức cùng tiến
về phía trước. Hơn hai mươi người ở phía sau Kiều Mộc không cam tâm bị
yếu thế, mặc dù đối mặt với kẻ thù đông gấp mười cũng lập tức tiến lên
bảo vệ Kiều Mộc.
Kiều Mộc quát lớn:
- Tránh ra! Thuận tự môn là cơ nghiệp liệt tổ liệt tông Kiều gia để lại
cho chúng ta. Chuyện này người Kiều gia sẽ tự giải quyết, không liên
quan đến các người!
Trác Nhất Thanh lớn tiếng nói:
- Thuận tự môn là gia nghiệp của bang chủ, cũng là gia nghiệp của tất cả huynh đệ chúng tôi. Ông nội tôi là người của Thuận tự môn, cha tôi là
người của Thuận tự môn, tôi là người của Thuận tự môn, đợi đến khi tôi
có con trai, thì nó cũng là người của Thuận tự môn. Bây giờ người ta tìm đến tận đây để gây chuyện, chúng tôi dù phải liều tính mạng của mình
thì vẫn muốn bảo vệ gia nghiệp!
Khóe miệng Văn thiếu bang chủ nhếch lên, hừ lạnh nói:
- Nhiều kẻ vô dụng như vậy, để người khác nhìn thấy thật không ra sao. Ra tay, đánh chết hết cho ta!
Kiều Mộc lạnh lùng nói:
- Khoan đã!
Văn Bân nhìn hắn, nói:
- Sao, ngươi sợ?
Kiều Mộc nói:
- Sợ? Tính mạng cả ba huynh đệ Kiều gia đều nằm ở đây, Kiều mỗ một chút
cũng không sợ. Ta chỉ muốn hỏi cho rõ ràng, chúng ta đánh như thế nào?
Mấy hiệp thì phân thắng thua?
Văn thiếu bang chủ trừng mắt, cẩn thận nhìn Kiều Mộc từ trên xuống dưới, bỗng nhiên ôm bụng cười ha hả, chỉ vào Kiều Mộc cười ngặt nghẽo mà nói:
- Ha ha ha, ta còn nghĩ là ngươi thông minh, có phải là ngươi bị bệnh không? Ai nói muốn một đấu một với ngươi khi nào hả?
Kiều Mộc cau mày, trầm giọng nói:
- Có ý gì?
Văn thiếu bang chủ trầm giọng xuống, nói:
- Nếu chúng ta thắng, chúng ta sẽ tiếp tục đánh, đánh tới khi nào các
ngươi vĩnh viễn biến mất thì thôi. Nếu chúng ta thua, chúng ta vẫn còn
có mấy ngàn huynh đệ, nhiều người như vậy tới, chúng ta vẫn tiếp tục
đánh, đánh tới khi nào các ngươi vĩnh viễn biến mất, ngươi hiểu rồi chứ?
Văn Bân nhếch mép, chỉ về phía trước một chút, hạ lệnh:
- Đánh!
Hơn hai trăm bang chúng của Giao Long Hội một loạt cùng xông lên, nhanh chóng bao vây người của Thuận tự môn.
Trác Nhất Thanh vừa đánh một quyền, liền có bảy tám nắm tay, năm sáu đôi chân xông vào đánh gã túi bụi. Nhất Thanh vừa đánh trúng một tên vẻ mặt dữ tợn khiến cho mồm miệng gã này máu chảy lênh láng thì lập tức bị một trận mưa đòn như một đàn chó dữ xông vào cắn.
Trác Nhất Thanh nghiến răng nghiến lợi muốn xông đến chỗ Văn Bân, nhưng
gã nhanh chóng bị đánh ngã, đánh phải cố sức đón đỡ, nhưng gã cũng biết
mình không thể chống đỡ nổi một đám kia. Trên bụng bị đá làm gã cong
lưng xuống như con tôm, tiếp theo xương sườn bị đập một cái thật mạnh,
làm gã đau đến mức thở không ra hơi, lại một giày đạp vào mặt gã, làm
mắt gã tóe ra ngàn sao.
Hơn hai mươi người đối mặt với sốn gấp nhiều lần mình, căn bản không thể có khả năng kháng cự, chỉ trong nháy mắt, họ liền bị đánh ngã xuống
đất, càng bị đòn nhiều hơn. Kiều Mộc trừng mắt, gắt gao nhìn gương mặt
ghê tởm của Văn Bân, giơ nắm đấm xông về phía gã.
Văn Bân nhanh chóng lùi lại, hai bên có rất nhiều đệ tử xông lên như
thủy triều cuốn lấy Kiều Mộc. Kiều Mộc đã từng đánh nhau rất nhiều, một
mình đấu với mười tám thanh niên cũng không thành vấn đề, nhưng đó là
khi y mới ba mươi tuổi, thể lực và tinh thần đều là lúc mạnh mẽ nhất.
Bây giờ hắn đã hơn năm mươi rồi. Năm tháng không chỉ nhuộm màu mái tóc
của hắn, làm còng lưng y mà còn lấy đi sức mạnh của y. Y giống như một
con sư tử già, khi mở mắt ra vẫn khiến cho người ta sợ hãi. Nhưng bờm đã thưa thớt, móng vuốt sắc bén nhưng đã chậm chạp. Kiều Mộc lập tức bị
vây kín.
Một chân hung hăng đá vào trên đùi của y, người đá y thật nham hiểm, đôi giày nhọn bằng sắt. Tuy nhiên đôi chân của Kiều Mộc vẫn đứng, y đang
không ngừng tiến về phía trước, đuổi theo Văn Bân, dùng răng nanh của
mình cắn đứt yết hầu của con mồi. Nhưng mỗi bước Kiều Mộc bước đi, chỉ
muốn đổ xuống.
Ở bên trong eo sông Tam Môn nước chảy cuồn cuộn, người vẫn có thể đứng
vững vàng ở đầu thuyền như Kiều Mộc, một chân bị đối phương dùng giày
sắt đá tuy không gãy, xương của y còn cứng hơn cả thép, nhưng trên đùi
của Kiều Mộc vẫn bị một vết bầm đen.
Kiều Mộc không có thời gian để ý, y ra sức đánh trả tất cả kẻ thù. Tiếng quyền cước chạm nhau như tiếng pháo hoa nổ. Trong tiếp bốp bốp, không
biết có bao nhiêu người vừa chạm nắm đấm vào nhau liền bị trầy da tróc
thịt.
Nhưng cho dù có là một con sư tử một chân mạnh mẽ thì Kiều Mộc cũng
không thể tấn công được nhiều con linh cẩu điên cuồng như vậy được. Kẻ
thù hết người này đến lớp khác lên, còn mãnh liệt hơn sóng Hoàng Hà.
Trong sóng to gió lớn, y có thể lái thuyền, nắm bánh lái, giữ mái chèo,
chống đỡ, lợi dụng tình hình dòng nước mà mình hiểu rõ để vượt qua sóng
lớn, né mạch nước ngầm, để đưa chiếc thuyền xuôi dòng thoát khỏi. Nhưng ở đây thì không được, y không thể tránh cũng không thể lui được nữa.
Một con mắt của Kiều Mộc thâm tím, chỉ còn lại một khe hở nhỏ, trên mặt
đầy vết thương và máu, thân hình luôn đứng vững bắt đầu đung đưa. Kiều
Mộc nghiến răng nghiến lợi, cho rằng mỗi quyền mình đánh ra đều rất
mạnh, nhưng thật ra trong mắt người xem thì quyền lực đã ngày càng yếu,
càng trở nên vô lực.
Bỗng nhiên có một đệ tử Giao Long Hội tiến nhanh tới bên cạnh Kiều Mộc,
nhảy lên không, cánh tay, và khuỷu tay đánh mạnh vào tai trái của y.
Kiều Mộc lập tức cảm thấy trước mắt đều rung lên dữ dội, giống như cảm
giác lần đầu tiên theo cho đi qua eo sông Tam Môn thời niên thiếu, cảm
giác mặt không còn chút máu khi đứng trên boong thuyền.
“Bịch!”
Kiều Mộc ngã xuống, không có bất cứ hành động tự vệ nào, cả người đổ về
phía trước, nằm trên đất. Thế nhưng đệ tử Giao Long Hội không hề do dự,
tất cả đều xông lên, đấm đá túi bụi vào Kiều Mộc đang bất tỉnh.
Trước khi đến, bọn họ đã được bang chủ dặn bảo: “Ba huynh đệ Kiều gia đều phải chết!” Nên bây giờ đương nhiên là không do dự.
Bá Thượng và Trường An rất gần nhau, nhưng ở cạnh thủ đô huy hoàng rực
rỡ là nơi mà ánh sáng mặt trời không bao giờ chiếu đến. Ở Bá Thượng
không hề có vương pháp này, cá lớn nuốt cá bé, đó chính là quy tắc của
Bá Thượng. Tại đây triều đình chỉ phái thuế quan và thuế đinh tới, không hề có một viên quan trị an nào.
Bởi vì quan phủ tin rẳng, để người ở đây sống theo quy tắc cá lớn nuốt
cá bé chính là quy tắc tốt nhất. Như vậy thì Bá Thượng mới có thể thoát
được sự trói buộc của cường lực, hình thành một đoàn thể có khả năng bảo vệ lợi ích bên ngoài. Vấn đề lương thực của Trường An mới có thể được
giải quyết.
Để tất cả mọi chuyện ở đây đều cho người ở đây tự giải quyết.
Nơi này chính là một trường đấu thú do quan phủ vẽ ra.
Kiều Lâm đã bị đánh ngã, trào máu. Ở một khoảng không gian hẹp không
ngừng bị người ta đá tới đá lui, Kiều Lâm cố gắng bò về phía đại ca của
mình đang bị ngất xỉu, trên mặt đầy máu, có cả nước mắt. Máu và nước mắt dính với đất, tạo thành từng vết bùn.
Bỗng nhiên, y thấy lóe một cái. Sinh ra và lớn lên ở Bá Thượng, biết rõ
tình cảnh ở đây, Kiều Lâm hiểu rằng đó là một người chân đi giày thép.
Chiếc giày nhọn hung hăng đinh đá vào thái dương của Kiều Mộc đang nằm
dưới đất. Giống như thần chết không chút do dự mà bắt đi một linh hồn
yếu ớt.
- Đại ca!
Kiều Lâm tuyệt vọng gào lên, vừa nhìn thấy chiếc giày liền muốn tới che
chắn cho đại ca, nhưng y không còn một chút sức lực nào. Nhưng vẫn còn
may mắn, chiếc giày rốt cuộc vẫn không chạm được tới đầu của Kiều Mộc.
Kiều Lâm nhìn thấy một chiếc giày rất đẹp, bên cạnh còn có hoa văn rất
tinh xảo. Người này đỡ độc thủ của tên đi giày sắt. Y nghe thấy răng rắc một tiếng, âm thanh xương bị gẫy rất rõ ràng, người đi giày sắt đã bị
bẻ gẫy chân.
Một tiếng kêu thảm thiết đến cực điểm, những cú đá như mưa ở trên người
Kiều Lâm cũng bị tiếng kêu này làm cho ngừng lại một chút.
Kiều Lâm nhân cơ hội ngẩng đầu lên, máu trên trán ào ạt chảy xuống. Một
mắt chỉ nhìn thấy mờ mờ một màu đỏ. Y nhìn thấy một tiểu thôn cô thanh
tú, đầu đội khăn vải màu xanh, mặc áo xanh quần vải đang đứng ở phía
trước đại ca đang ngất xỉu của hắn, khóe môi như cánh hoa dường như hơi
cong lên, rất đẹp.
Kiều Lâm lại cúi nhìn đại ca mình. Y nhìn thấy chân của cô nương kia
hình như hơi giật giật. Y không thấy rõ, chỉ là trong ảo ảnh trước mắt
nhìn thấy cô nương đó khẽ động chân, sau đó đánh với mấy tên đệ tử của
Giao Long Hội đang vây quanh đại ca. Và mấy tên này cũng giống như tên
bị gẫy chân vừa nãy, kêu lên thảm thiết và ngã quỵ xuống.
Bọn chúng nặng nề ngã xuống đất, nằm la liệt như một chậu cá trạch, ra
sức kêu gào, lăn lộn, giãy dụa để giảm bớt sự đau đớn kịch liệt.
Cổ Trúc Đình đã ra tay.
Trong vòng vây của hơn hai trăm đệ tử Giao Long Hội như sóng to gió lớn, Kiều lão đại cả đời đi thuyền không vượt qua được, kết quả thuyền hỏng, người mất. Nhưng Cổ Trúc Đình lại qua được. Nàng như một con cá, một
con cá nhỏ màu xanh, những bông hoa màu trắng trên váy chính là vảy bạc
trên mình cá.
Dù sóng gió hung hãn nhấn chìm thế nào cũng không chết, nàng nhẹ nhàng
đi trong sóng to gió lớn, hoa tay múa chân, từng cú xoay người của nàng, dù là nàng khẽ chạm, nhẹ gõ hay chân giày khẽ chạm, tất cả đều ngã
xuống, rồi kêu lên thảm thiết. Xung quanh nàng trong phạm vi mấy trượng, đều là người bị thương kêu la thảm thiết nằm đầy dưới đất.
Nàng không có bất cứ hành động hung hãn nào. Mười ba tuổi đã ẩn náu
trong một châu đốc để cảnh giới nghiêm ngặt các cao thủ bảo vệ phủ. Nàng hiểu rõ hơn bất cứ ai về những điểm yếu trên cơ thể, cho nên các động
tác của nàng quả thực chính là một màn vũ đạo duyên dáng.
Nàng vung tay lên chạm vào người nào thì khớp xương của người đó liền tê dại, nặng nề ngã xuống đất, nửa người rất lâu sau không có chút tri
giác nào. Nàng đưa ngón tay trỏ ra, dường như đang giơ tay hái hoa nhưng người nào bị nàng đụng phải liền ôm cổ rồi ngã xuống, thở hổn hển không ra hơi.
Đôi giày của nàng cũng bắt chước tên đi giày sắt vừa rồi muốn hạ độc thủ với Kiều bang chủ. Nàng nhẹ nhàng đá chân, mỗi khi mũi chân dừng lại
thì chắc chắn là ở trên một nơi hiểm yếu nhất trên người như bắp chân,
mặt.
Kiều Lâm giơ tay lên lau mặt, lau vết máu đi để thấy rõ hơn. Kiều Lâm
vốn không cho rằng có người có thể một đấu một trăm, nhưng giờ y không
thể không tin. Cô gái đó chỉ khua tay múa chân như đang nhảy múa như vậy nhưng chỉ cần chạm phải ai là người đó kêu lên thảm thiết mà ngã xuống.
Những người bị Cổ Trúc Đình đánh ngã xuống, không tin xông lên tiếp,
muốn đấu với nàng lại tiếp tục ngã xuống. Vì thế những người còn lại
giống như nhìn thấy quỷ, bắt đầu lui về phía sau. Mỗi lần không đợi Cổ
Trúc Đình tới cạnh họ, chỉ cần đưa tay hay là liếc một cái là họ giống
như một tổ ong chạy tán tác.
Cổ Trúc Đình đánh rất dễ dàng, nhưng lại không nhìn thấy một tia kiêu
căng trong mắt nàng. Đối phó với những kẻ giang hồ này, nàng so với cá
mập trắng hung mãnh thì còn hung mãnh hơn, so với mãnh hổ xuống núi thì
còn hống hách hơn, nàng có thể dễ dàng xử lý một đám cao thủ xưng vương
xưng bá ở trấn Bá Thượng này, nàng muốn đối phó chúng như nào thì đối
phó như thế.
- Cô gái này là ai?
Kiều Lâm nhìn cô gái đang tiếp tục “nhảy múa”, kinh ngạc nghĩ.
Những đệ tử của Thuận tự môn bị đánh sứt đầu chảy máu, mặt mũi bầm dập
cũng há to miệng, nằm sấp, quỳ hoặc đứng, mỗi người đều nhìn chằm chằm
cô gái xinh đẹp đang nhảy múa kia, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: “ Có
gái xinh đẹp này là ai?”
Cổ Trúc Đình cuối cùng cũng dừng lại, vì nàng phát hiện ra những người
gần nàng nhất cũng đã chạy đi rất xa. Nếu nàng muốn đánh tiếp chỉ có
cách đuổi theo. Vì thế nàng dừng lại đi tới bên cạnh Kiều Mộc, ngồi
xuống nâng người y lên, vẻ mặt bỗng trở nên bi thương, trong mắt còn có
chút ươn ướt.
Người vừa hạ thủ thâm hiểm, đánh cho mấy chục thanh niên trai tráng ngã
đầy đất, lăn lộn, tiếng kêu thảm thiết ngút trời bây giờ đột nhiên biến
thành một cô gái nhỏ mắt rưng rưng, cô gái ôm Kiều bang chủ đang bất
tỉnh, đau buồn gọi:
- Cậu, cậu làm sao vậy