Những điều mà cô nương Tiểu Tiểu nói chẳng phải là những hành động kỳ lạ chưa từng có ở trên Bá Thượng. Những bang hội trên Bá Thượng dù ít dù
nhiều cũng đều gần như từng làm chuyện như vậy.
Kẻ giết người không nhất định phải là ác ma hung đạo; kẻ bị giết cũng
không nhất định phải là lương thiện vô tội. Chẳng qua chỉ là cái quy
luật cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt tôm riu mà thôi. Cũng giống như một
số trưởng tộc của thôn làng đem trói nhốt những người phạm tội trong tộc bỏ vào trong giỏ nhốt lợn rồi thả trôi sông. Ngươi độc ác hơn người
khác thì người khác mới sợ ngươi. Đó chính là triết học sinh tồn trên Bá Thượng.
Vị cô nương Tiểu Tiểu đứng trước mặt đây, năm mười ba tuổi đã từng làm
như vậy một lần. Nhưng cô ta không giống như Cổ Trúc Đình, năm mười ba
tuổi đã biết giết người. Cổ cô nương năm mười ba tuổi đã lẻn vào phủ Đô
úy của một vùng, lấy được thủ cấp của một vị quan lớn đứng đầu một vùng, trong tay nắm binh quyền. Còn vị Tiểu Tiểu cô nương này thì năm mười ba tuổi bị một kẻ ăn xin tật nguyền hai chân làm bẩn váy áo, nàng ta tức
giận mà sai người mang người đó ra sông dìm chết.
Những người đứng đấu bang phái khác đến phúng viếng nhìn thấy cái vẻ
hống hách, chỉ tay năm ngón đó của cô ta thì cảm thấy rất bất bình. Còn
những nhân vật đứng đầu các bang phái có thế lực hơn Thiên Ưng Bang thì
nhìn thấy vậy càng thêm mất thiện cảm. Hai vị Hội phó và vài vị Quản sự
của Giao Long Hội thì lại càng khó chịu bực giọc.
Ngụy Vĩnh Đường cau mày, quay đầu lại mắng con gái:
- Câm miệng, trước mặt bao nhiêu vị tiền bối ở đây, sao đến lượt con mở miệng nói?
Ngụy Vĩnh Đường hướng về phía Lý Hắc, điềm đạm nói:
- Không biết Hắc gia đã có dự tính gì chưa, Thiên Ưng Bang nguyện sẽ sát cánh cùng Giao Long Hội, tận tình phò trợ!
Hiện tại Nghiêm Thế Duy mới chính là người quản lý việc điều tiết thuyền bè trên đường thủy vận của Giao Long Hội. Nhưng Ngụy Vĩnh Đường biết rõ Lý Hắc mới thực sự là người nắm quyền trong Giao Long Hội, hỏi như vậy
là hỏi đúng người cần hỏi. Nghiêm Thế Duy bị người khác lấn lướt coi
thường thì trong lòng lấy lắm ấm ức khó chịu lắm, những lời nói của
người lạ mặt tối qua đột nhiên vào phòng hắn cứ hiện hữu trong tâm trí.
Lý Hắc vô cùng điềm tĩnh chắp tay hành lễ với Ngụy Vĩnh Đường, nói đoạn:
- Ngụy Bang chủ trượng nghĩa giúp đỡ, lớn bé già trẻ trong Giao Long Hội đều cảm ơn đại ơn đại đức của ngài. Về chuyện này, an hem Giao Long Hội chúng tôi tự khắc có tính toán. Nếu sau này cần nhờ đến sự giúp đỡ của
các huynh đệ Thiên Ưng Bang, Lý Hắc tôi sẽ mở lời với Ngụy Bang chủ.
Nhạc phụ đại nhân vừa mới đến, lá gan của Văn Bân đã to thêm được vài phần, ngay lập tức bèn mở miệng nói:
- Cái gì mà có dự tính từ trước chứ, những lời này của Hắc gia ta quả
thật không thích nghe! Ta đã nói từ trước rồi, nên ngay lập tức đi diệt
Thuận Tự Môn, nhưng chính các người sợ hãi rụt đầu không dám ra tay. Nay đã có nhạc phụ đại nhân của ta đứng đằng sau giúp đỡ, chúng ta còn sợ
cái gì chứ. Thuận Tự Môn chỉ có mỗi một ả tiện nhân đó là biết đánh
nhau, Bá Thượng chúng ta có biết bao nhiêu anh hùng hảo hán lẽ nào lại
bị ả ta thu phục?
- Ngươi ăn nói với tiền bối như vậy sao?
Ngụy Vĩnh Đường ra vẻ bề trên dạy dỗ, trách mắng Văn Bân. Vốn dĩ ông ta
muốn kết thân với Giao Long Hội là với mục đích tăng cường sức mạnh, gia tăng liên minh. Nay Văn Trường Hưng đã chết, ý định kết thân của ông ta lại càng cháy bỏng hơn bao giờ hết.
Chàng rể này của ông là người như thế nào, ông biết rõ hơn ai hết. Văn
Bân là tuýp người “thùng rỗng kêu to”, ngoài cái tài khoa môi múa mép
tán tỉnh phụ nữ ra thì y chẳng có một chút bản lĩnh nào.
Chỉ cần con gái hắn y hôn với Văn Bân, thì Giao Long Hội này trên danh
nghĩa vẫn là Giao Long Hội, nhưng thực chất thì coi như là của Thiên Ưng Bang rồi. Tới lúc đó hai nhà hòa làm một, ông ta sẽ có thể một bước trở thành một đại bang phái hùng mạnh, sẽ được ngang hàng với Nhật Nguyệt
Minh, Ngũ Hành Hội, Tam Hà Hội, Quyển Tử Môn, Thái Bình Bang.
Bình đẳng ngang hàng.
Ngụy Vĩnh Đường trách mắng con rể vài câu, rồi cười nói với Lý Hắc:
- Những điều Hắc gia nói hoàn toàn chính xác, vậy thì nên thu xếp chu
toàn cho hậu sự của Văn Bang chủ đã. Dù gì thì Thuận Tự Môn bọn chúng
cũng chạy không thoát được, chúng ta muốn lúc nào đi diệt bọn chúng đòi
trả đạo lý chẳng phải chỉ là một câu nói là xong hay sao? Chỉ có điều…
Ngụy Vĩnh Đương nhìn lướt mọi người một cái rồi giả tạo nói:
- Nước không thể một ngày không vua, Bang không thể một ngày không chủ.
Văn Bang chủ đã qua đời, phải chẳng nên nhanh chóng mời Văn Thiếu bang
chủ lên nhậm chức trước linh cữu của Văn Bang chủ, có như vậy thì mới dễ ăn dễ nói trước linh hồn người đã khuất, khiến cho Văn Bang chủ được
yên lòng.
Lý Hắc trầm ngâm một lúc, nhìn Nghiêm Thế Duy một cái rồi mới từ từ nói:
- Đương nhiên là như vậy.
Ngụy Vĩnh Đường vừa khẽ nở một nụ cười nơi khóe miệng, Lý Hắc bèn nói tiếp:
- Nhưng Quân Phó bang chủ của bản Hội đã vào thành rồi, chuyện lớn như
vậy phải đợi ngài ấy về để cùng thương lượng. Trước mắt vẫn cần phải
nhanh chóng thu xếp cho hậu sự của Bang chủ đã.
Nụ cười vụt tắt đóng băng lại trên khóe miệng Ngụy Vĩnh Đường. Muốn đưa
Văn Thiếu bang chủ lên nhậm chức đương nhiên là cần phải có sự có mặt
của những nhân vật quan trọng mới được coi như một sự nhận định. Những
người khác có thể vắng mặt, ba vị Phó bang chủ bắt buộc phải có mặt.
Nhưng Lý Hắc lại nói là đợi Quân Như Nhan về để thương lượng, chứ không
phải là đợi y về để tổ chức lễ nhậm chức cho Văn Bân.
Thương nghị? Còn thương nghị cái gì?
Những nhân vật đầu não của các đại bang phái ngồi hai bên đều ngay lập
tức nghe ra được những ẩn ý trong lời nói của Lý Hắc. Bọn họ không chỉ
để lộ ra vẻ hiếu kỳ, những kẻ có lòng dạ tính toán còn ngay lập tức nảy
ra một ý nghĩ trong đầu: “Trừ phi cái chết của Văn Trường Hưng không có
liên quan đến Thuận Tự Môn, mà là do Giao Long Hội có nội biến?”
Chuyện này thật là thú vị, nếu quả thật Giao Long Hội có nội biến, phải
chia năm sẻ bẩy. Vậy thì miếng thịt béo bở này ắt hẳn còn hấp dần hơn cả Thuận Tự Môn. Tất cả những kẻ đầu não của các bang hội nắm chắc được cơ hội sẽ nuốt chửng được Giao Long Hội hoặc sẽ kiếm chác được chút gì từ
sự việc này đều nảy ra trong đầu những ý đồ bất nghĩa.
Quân Như Nhan tới Phủ nha Trường An, thông báo được truyền đi, ngay lập
tức có nha dịch nhận lệnh dẫn y tới phòng Thiên Áp của Ti Lục Tham Quân – Sở Thiên Hành. Quân Như Nhan có công danh, hơn nữa lại thường xuyên ra
vào phủ nha, trên dưới đều đã qua lại hết một lượt, vào mỗi dịp lễ tết
còn có phòng bao dâng tặng, nên việc y ra vào ở nơi đây là rất thoải mái không cấm đoán, cũng chẳng có người nào làm khó y.
Ti Lục Tham Quân của Trường An Phủ là một nhân vật quyền cao chức trọng. Trong hệ thống giám sát của thời nhà Đường, hệ thống giám sát trung
ương bao gồm có Ngự Sử Đài, Gián Quan và Phong Bác Quan. Còn đối với hệ
thống giám sát địa phương thì do Tuần Sát Sử và Lục Sự Tham Quân cấu
thành. Lục Sự Tham Quân nắm giữ trong tay chung tào văn bộ, trừng trị
thiện ác theo pháp luật, tính chất của nó gần giống như sự tổng hợp của
Đảng ủy Chính pháp và Ủy ban Kỷ luật.