Sở Thiên Hành dường như cũng nhận ra được sự hoang mang của Quân Như Nhan, lão cười khổ sở mà nói:
- Ngươi đừng hỏi ta câu gì. Không phải vì ta không muốn trả lời, mà vì
ta cũng không rõ. Ta cũng không biết rõ rút cuộc thì nhân vật nào đã để ý đến Bá Thượng, cũng không biết mục đích của hắn là gì, lại càng không
biết hắn muốn dùng thủ đoạn như thế nào.
Sở Thiên Hành thở dài một cái rồi nói:
- Trong mắt một con kiến nhỏ thì một ngọn cỏ là một cái cây lớn; một hòn đá là một đỉnh núi khó có thể trèo lên được; một dòng suối nhỏ chính là biển cả rộng lớn không thể vượt qua được.
Thế giới trong mắt của nó sao có thể nhìn thấy một cái cây đại thụ là
như thế nào, sao có thể biết một đỉnh núi thật sự cao bao nhiêu?”
Quân Như Nhan nghe mà kinh ngạc lặng người. Ti Lục Tham Quân Trường An
đã là một trọng chức quan trọng ở trên cao, tựa như một con ngốc thứu
đứng trên cao nhìn ngắm vạn vật sinh linh. Thế mà lão lại tự hình dung
mình như một con kiến đang bò trên khe đá, bỗng có một luồng khí lạnh tê tái lòng Quân Như Nhan.
Quân Như Nhan run rẩy nói:
- Sơ Ti Lục, vậy… lúc này tôi nên làm như thế nào?
Sở Thiên Hành giận dữ nói:
- Nếu như hai người chúng ta tựa như hai con ve đậu chung trên một sợi
dây thừng thì ta quyết sẽ không tiết lộ cho ngươi nửa lời về chuyện này. Ngươi nghe xong thì quên ngay, cứ chôn sâu trong lòng, một nửa chữ cũng không được để lộ ra ngoài. Bằng không chẳng đợi người ta băm vằm ngươi
thành trăm nghìn mảnh, ta cũng sẽ giết chết ngươi.
Quân Như Nhan kích động, run lẩy bẩy nói liên hồi:
- Tiểu nhân biết rồi, tiểu nhân biết rồi. Vâỵ… vậy tôi…
Sở Thiên hành nói rành rọt từng câu từng chữ:
- Rời khỏi Giao Long Hội, bắt đầu từ ngày hôm nay đóng cửa ở trong nhà,
không tiếp khách! Chỉ có như vậy mới mong thoát khỏi đượctai vạ.
Quân Như Nhan nghe xong mà thấy hoảng sợ vô cùng, nhưng hàng tháng y
nhận được không ít lợi lộc từ Giao Long Hội, nghĩ đến mà thấy tiếc của,
dùng giọng điệu khó khăn nói:
- Vậy…cậy khi nào chúng ta mới có thể…
Sở Thiên Hành tức giận nói quát:
- Tên khốn kiếp, ngươi tiếc mạng hay tiếc tiền? Nếu như đợi cho đến khi
sóng gió qua đi, ta sẽ không nói cho ngươi biết hay sao? Nếu như trong
trận phong ba này ngay đến cả ta cũng không giữ được tính mạng thì ngươi còn muốn cái gì? Nhanh cút đi, về nhà ngay. Cho dù Bá Thượng có sập đi
chăng nữa thì ngươi cũng không được ló mặt ra ngoài!
Sở Ti Lục quyền cao chức trọng ở phủ Trường An lúc này còn lo lắng đến
việc liệu có giữ được tính mạng trong trận phong ba chẳng rõ từ đâu tới
này. Điều này khiến cho Quân Như Nhan quả thật không thể tưởng tượng nổi đây là một trận phong ba lớn đến nhường nào. Nhưng có một điều y đã
nhận ra, nếu như Sở Ti Lục chỉ như là một con kiến trong trận phong ba
này, thì y không là một cái thá gì hết.
Quân Như Nhan vội vàng nhận lời, loạng choạng chạy ra ngoài, trong lòng chỉ có một suy nghĩ:
- Đóng cửa không ra ngoài, không tiếp khách! Chỉ có như vậy mới mong thoát nạn!
※※※※※※※※※※※※※※※※�� �※※※※※※※※※
Bên trong Thời Hoa Quan, váy hồng bay phấp phới, tay áo nhẹ buông lơi, khúc nhạc cũng trở nên đầy mê hoặc.
Những vị khách ngồi bên trong quá sau khi rượu chè no say bèn lo tìm thú lạc, trở nên vô cùng phóng túng xa đọa. Những lời lẽ giáo huấn của Võ Ý Tông ở phía đối diện trở thành một trò cười trước cảnh tượng đàn ca
phóng túng như vậy. Võ Ý Tông giận tím tái mặt mày bèn nhanh chóng kết
thúc rượu tiệc. Phía đối diện đã vắng bóng người, bọn Trần Đông càng trở nên xa đọa hơn bao giờ hết.
Một ả kỹ nữ tóc vàng búi cao ngồi bên cạnh Thời Vũ, mắt xanh như ngọc
bích, sống mũi cao như mỹ ngọc, đặc biệt là bộ ngực đẫy đà đang ẩn hiện
trong bộ y phục mỏng manh hở hang càng khiến người ta đỏ mắt. Nhưng Thời Ngự sử ngồi bên cạnh lại không hề để tâm đến ả, dáng vẻ trầm tĩnh.
Dương Phàm nâng chén cười nói với gã:
- Thời huynh, mời uống một chén!
Thời Vũ tựa như đang có tâm sự, nghe thấy vậy bèn vội vàng nâng chén, miễn cưỡng cười một cái đáp lễ lại Dương Phàm.
Dương Phàm cười nói:
- Sao vậy, Thời huynh không hài lòng với mỹ nhân ngồi bên cạnh hay sao?
Thời Vũ vội vàng xua tay nói:
- Không không không, Nhị Lang đừng nghĩ ngợi gì nhiều, Thời mỗ chẳng qua là vì ngồi tàu xe nhiều nên thấy trong người hơi mệt thôi.
Dương Phàm cười ha hả nói:
- Thời huynh đương lúc tráng kiện mạnh khỏe, huynh nhìn đám người Hồ
Nguyên Lễ, Trần Đông hai tên già mất nết đó còn đang vui vẻ tưng bừng
kìa. Bọn họ còn chưa thấy mệt, huynh kêu mệt gì chứ?
Lúc này Trần Đông đang vùi đầu vào bộ ngực muốn hút chết người của ả kỹ
nữ, đồi bại vô dạng đến nỗi khiến cho ả kỹ nữ luôn miệng kêu không dứt.
Còn Hồ Nguyên Lễ thì đã quá say, ngồi lắc lư bên nọ sang bên kia tựa như con lật đật, hai bên má đầy những vết son hồng.
Thời Vũ cười gượng lắc đầu.
Lúc này Văn Thôi quan mới rút tay ra khỏi váy của ả kỹ nữ, cười híp cả mắt lại mà nói:
- Nhị Lang không biết đó thôi, Thời huynh chỉ yêu thích những cô nương
đoan trang nho nhã. Những cô nàng ở đây tuy có đẹp mỹ miều nhưng chưa
chắc đã phù hợp với ý của huynh ấy.
Thời Vũ khẽ cau mày, Dương Phàm cười nói:
- Điều này có gì là khó chứ, Thời Hoa Quán không hẳn chỉ có kỹ nữ. Mỹ
nhân, nàng mau mau đi mời một vị cô nương đoan trang nho nhã, thành thục cầm kỳ thi ca tới đây để hầu hạ huynh đài của ta.
Bên cạnh Dương Phàm là một ả kỹ nữ mặc bộ y phục mỏng tựa cánh ve. Ả vốn chính là người ban nãy nhảy múa trên sảnh, sau khi biểu diễn xong bèn
thay y phục tới bên Dương Phàm. Ả kỹ nữ này mặt trái xoan, tóc vàng mắt
xanh, nhan sắc diễm lệ, xem chừng chỉ tầm mười sáu bảy tuổi nhưng nhan
sắc thì vô cùng lộng lẫy.
Chỉ có điều nếu nhìn vào hình dáng mà nói thì những cô nương Trung
Nguyên khó mà có thể so sánh được cùng ả ta. Một đường cong thu hút diễm lệ, chiếc ha tử buông lơi ôm lấy bộ ngực căng nở, da trắng như tuyết,
đường rãnh khe ngực sâu thẳm. Đổi lại là những cô nương Trung Nguyên thì nếu không phải là những người phụ nữ trưởng thành ngoài ba mươi tuổi sẽ không sao có được vè quyến rũ gợi tình say mê lòng người đến thế.
Ả kỹ nữ này dường như hiểu được tiếng Hán, Dương Phàm nói xong bèn vỗ
nhẹ lên mông của ả. Ả kỹ nữ cười tình tứ rồi nhẹ nhàng rút lui, một lát
sau quay lại dẫn theo một cô nương y phục bằng lụa sa la chỉnh tề, váy
dài quết đất, trên vai khoác một chiếc áo lụa bí mỏng, thướt tha đi tới.
Quả nhiên nhan sắc của cô gái này không có gì là nổi bật, nhưng trên
người ngập tràn tố chất thi ca. Nàng ta không giống với những cô gái
hồng trần, ngược lại dường như một vị tiểu thư khuê các. Một cô nương
hơn hai mươi tuổi trong chốn thanh lâu của phường Bình Khang này thì coi như là đã quá tuổi rồi. Ả kỹ nữ tóc vàng cầm lấy tay cô nương mới tới
chỉ về phía đằng sau của Thời Vũ rồi lại thướt tha đi tới chỗ Dương Phàm mà ngồi cạnh, vòng tay hắn qua người rồi đặt bàn tay của hắn lên bộ
ngực căng đầy đang đập nhẹ nhàng của mình.
Thời Vũ cau mày, từ chối nói:
- Ý tốt của Nhị lang Thời mỗ xin nhận, nhưng hôm nay ta quả thật không
có hứng thú với những chuyện này… A! Ngươi đứng lại cho ta!
Thời Vũ đang nói thì đột nhiên lại có tiếng hét lớn, khiến cho Trần Đông đang bò lên người ả kỹ nữ mà liếm láp như một con chó cũng phải giật
mình, ngẩng đầu lên nhìn ngó. Hồ Nguyên Lễ và Tôn Vũ Hiên cũng lờ đờ
ngước mắt lên nhìn gã.
Thời Vũ nhảy dựng ra khỏi bàn tiệc, chạy như bay đến, túm chặt lấy cô
nương đang che mặt muốn dời đi đó. Giằng lấy đôi bàn tay đang che mặt
lại, ngay tức thì gương mặt của Thời Vũ trở nên kinh ngạc khó tả, gã
nghiến chặt răng nói :
- Là ngươi! Là ngươi ! Hóa ra chính là ngươi! Quả nhiên là ngươi!
Người phụ nữ đó hoang mang lo lắng, vội vàng lắc đầu nói:
- Không phải ta, không phải ta! Khách quan ngài… nhận nhầm người rồi?
Gương mặt của Thời Vũ trở nên dữ tợn, giọng bực tức nói:
- Nhận nhầm người sao? Cho dù nàng có hóa thành tro thì ta cũng nhận ra
nàng! Điền Điền cô nương, nàng lừa ta khổ sở quá, nàng lừa ta khổ sở quá mà!
Dương Phàm dùng cái ánh nhìn đầy ý vị nhìn bọn họ, ả kỹ nữ đang nép vào người hắn tựa như con chim nhỏ đang cười hi hi nói:
- Dường như vị khách quan này có quen với Điên Điên tỷ của chúng tôi.
Dương Phàm khẽ cười nói:
- Cô ta tên là Điên Điên hay sao? Chữ “Điền” trong chữ “Thải Điền” hay chữ “Điên” trong chữ “Điên Bá”?
Tiểu kỹ nữ mỉm cười nói:
- Đúng rồi, đúng rồi! Là chữ “Điên” trong “Điên Bá”. Kỹ nghệ giường chiếu của Điên Điên tỷ rất điêu luyện. Nhưng…
Ả ta dùng đôi mắt xanh lam đẹp như muốn hút hồn người đối diện mà liếc Dương Phàm, kề bên tai hắn mà thì thầm nói:
- Bản lĩnh hầu hạ đàn ông của người ta cũng chẳng kém tỷ ấy đâu, tiếu lang một lát nữa sẽ được biết ngay thôi.
Trong lúc này, Thời Ngự sử đang nắm chặt lấy cô nương đang thất sắc sợ
hãi, một mực phủ nhận bản thân chính là người đã quyến rũ rồi lừa đảo
Thời Vũ lúc còn ở Đan Châu. Gã nghiến chặt răng, gương mặt nhăn nhó lại
khó coi lạ thường, tức giận đến nỗi như muốn nghiền nát cô nương trước
mặt ra thành trăm mảnh.
Chỉ có điều gã xuất thân là người đọc sách Thánh hiền, từ nhỏ đã được
nghiêm khắc giáo dục, chưa từng giơ tay đánh phụ nữ. Cho nên mặc dù rất
tức giận nhưng gã chỉ có thể trợn trừng mắt nhìn Điên Điên cô nương đến
mức mặt đỏ phừng phừng mà không biết nên làm thế nào để trừng trị nàng
ta có hả cơn giận trong lòng.
Dương Phàm đứng dậy đi tới chỗ bọn họ, nắm lấy vai của Thời Vũ mỉm cười nói:
- Dường như Thời huynh lại gặp được cố nhân ở nơi đây thì phải, nào nào nào, qua bên này rồi nói chuyện!
Dương Phàm khoắc vai Thời Vũ qua một góc phòng khách, rồi quay đầu lại
ra hiệu cho “cố nhân gặp đột ngột” kia – Điên Điên cô nương đang kinh
hãi thất sắc bất động, đứng nguyên tại chỗ không được dời đi. Qua một
góc phòng khách, Dương Phàm hạ thấp giọng khuyên giải Thời Vũ:
- Thời huynh, chuyện cũ đã qua rồi, nói cho đến cùng thì Điên Điên cô
nương cũng là do phụng mệnh người khác, cô nương đó và huynh không thân
không quen, chẳng lừa huynh thì lừa ai được nữa?
Nếu như Dương mỗ đoán không sai thì kể từ khi trở về từ Đan Châu, Thời
huynh luôn nhớ đến cô nương đó đúng không? Ha ha, yêu cũng được, hận
cũng được, rút cuộc thì cũng là một mối duyên gặp gỡ. Hôm nay Dương mỗ
sẽ làm bà mối cho hai người, chuộc thân cô nương này ra khỏi thanh lâu,
tặng lại cho huynh làm thê tử. Từ nay trở đi cô nương ấy bước ra khỏi
chốn phong trần, không còn phải chịu sự sắp đặt của người khác, còn
huynh thì yêu cầu nàng ta hầu hạ huynh suốt đời suốt kiếp coi như một sự bồi thường cho huynh. Huynh thấy có được không?
Thời Vũ nghe xong, thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng cho đến
từng ngọn tóc, toàn thân nổi da gà, gã chết lặng bất thần một góc.