Tới chạng vạng, lại thêm một tin tức kinh người truyền đến: Phó hội chủ
Giao Long Quân Như Nhan đã trúng gió! Cho tới bây giờ, Giao Long sẽ
không có bất cứ hành động gì.
Kiều Mộc là một người từng trải, có lẽ năng lực của y hơi kém một chút
nhưng ánh mắt của y hoàn toàn không kém, tất cả những việc đó đủ để nói
rằng sau lưng vị cô nương này quả thực có một sức mạnh to lớn. Kiều Mộc
rất thành thực đứng bên cạnh Cổ Trúc Đình.
Căn bản y chẳng còn lựa chọn nào khác, các môn phái nhỏ khác có thể
không cần quan tâm đến việc bị người ta thâu tóm, chỉ cần được chia một
bát cơm ăn, nhưng y thì không được. Tổ tiên y đã gây dựng được huy
hoàng, y không cách nào khôi phục được vinh quang của tổ tiên, điều này
đã trở thành tâm bệnh lớn nhất của y, nếu để cho tổ nghiệp bị mất trong
tay mình, y có chết cũng không đền hết tội.
Cho dù Thuận Tự Môn chỉ còn lại một chiếc thuyền, ít nhất vẫn còn lại
cái danh hiệu. Có lẽ đây là suy nghĩ ngu xuẩn nhất, nhưng trong niềm tin và kính sợ tổ tiên của Kiều Mộc, chấp nhất này cũng là niềm tin mà cả
đời y bám vào để phấn đấu, cho nên, y thể không buông tha, cho dù lá cờ
Thuận Tự Môn đã rách bét.
Không buông bỏ, cho dù bị Giao Long toàn lực chèn ép y cũng chỉ có thể
dùng tính mạng mà trả cho liệt tổ liệt tông một câu trả lời thỏa đáng,
mà cuối cùng Thuận Tự Môn cũng vẫn vượt qua được mối nguy diệt vong.
Nhưng hiện giờ Cổ cô nương đã đứng đây, với võ công của nàng có lẽ không thể bảo vệ được y vĩnh viễn, nhưng hiển nhiên nàng không chỉ có một
mình.
Nếu vị chủ nhân có được sức mạnh lớn như lời vị cô nương này nói, nếu
chủ nhân của nàng là một người mà ngay cả Độc Cô thế gia mà các tào phu
của Bá Thượng đều không có tư cách so sánh cũng có thể ra roi thì Thuận
Tự Môn có thể chuyển nguy thành an rồi, thậm chí, sao không có khả năng
khôi phục lại sự huy hoàng ngày đó theo như lời nàng nói?
Cho nên sau khi nghe được cái tin Quân Như Nhan trúng gió, Kiều Mộc về
tới phòng, thấy Thuận Tự Kỳ đang cầm đồ khâu may may vá vá, lẳng lặng
cân nhắc hồi lâu bèn quay ra khỏi phòng, gọi hai anh em ruột và vài quản sự trong bang ra, quyết đoán ra lệnh:
- Từ bây giờ Thuận Tự Môn sẽ do đứa con bên ngoài Cổ Trúc Đình của mình đảm nhiệm quyền đà bả tử (cầm lái)
Thuận Tự Môn có tổng cộng hơn hai mươi người có thể đánh nhau, những
người này đều đã được chứng kiến công phu của Cổ Trúc Đình, đương nhiên
tâm phục khẩu phục, cho nên hoàn toàn không có ai phản đối sự bổ nhiệm
này. Chỉ có điều, hiện tại những người này cũng đang bị thương, nếu lúc
này có xảy ra chuyện gì, chỉ sợ chỉ có một mình Cổ cô nương có thể ra
tay. Thực ra trong bang có hơn hai trăm thanh niên trai tráng, nhưng với công phu mèo quào của bọn họ, để họ ra tay chỉ có thể khiến cho cuộc
sống vốn đã túng quẫn phải tốn thêm một khoản tiền thuốc men mà thôi.
Lập tức Kiều Mộc lại để cho Trác Nhất Thanh mang thương ra, theo như lời Cổ Trúc Đình chỉ bảo, tiếp tục tới các tiểu bang phái bị các đại bang
phái ức hiếp khác, mời bang chủ của bọn họ đến Thuận Tự Môn bàn chuyện.
]Khi hoàng hôn đổ xuống, Lý Hắc và Nghiêm Thế Duy từ Trường An đã quay
lại, hai người tới Văn phủ thắp một nén hương trước linh vị của Văn
Trường, giải thích vài câu với Văn thiếu hội chủ đang túc trực bên linh
cữu, rồi lặng yên không một tiếng động quay về nhà mình, không hỏi khi
nào thì Văn thiếu hội chủ đăng vị, cũng không có ý báo thù Thuận Tự Môn.
Thủ lĩnh mấy bang phái nhỏ nhận được bái thiếp của Kiều Mộc lập tức chạy tới cửa Thuận Tự Môn, mà thật cẩn thận chú ý tới phản ứng của Giao
Long. Thế lực không bằng người, năng lực không bằng người, không có
nghĩa là trí tuệ tâm cơ cũng kém người, biểu hiện khác thường của Giao
Long cũng khiến cho bọn họ quyết định ra khỏi cửa, đến Kiều gia.
Rõ ràng Bá Thượng đã xảy ra biến cố, tuy Thuận Tự Môn còn chưa lật lá
bài tẩy của họ nhưng theo như phản ứng của Giao Long hội, nhất định
Thuận Tự Môn đã có nơi mà dựa vào. Bọn họ tới Thuận Tự Môn thăm dò cũng
tốt hơn là đến Giao Long Hội, dù sao thì Thuận Tự Môn cũng đã chịu đủ ức hiếp cũng gần gũi hơn Giao Long Hội một chút.
- Kiều huynh, thân thể của ngươi thế nào?
Vài đầu lĩnh tiểu bang hội đến Kiều gia, giả bộ hỏi thăm thương thế của
Kiều Mộc, ánh mắt lại không ngừng liếc Cổ Trúc Đình bên cạnh.
Tuy bọn họ đã sớm biết nữ nhân này sẽ khiến cho Giao Long Hội bị thiệt
hại nặng, Hội chủ Giao Long hội đột tử, người nắm giữ Tào khẩu bị trúng
gió, vị Hội phó khác nắm giữ tào quyền lại như chó cụp đuôi không dám
lên tiếng, tất cả đều là vì nàng. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy nàng vẫn
khiến cho người ta không thể tin được Kiều Mộc như vậy mà lại e sợ một
nữ nhân? Thậm chí eo của nàng còn không to bằng bắp đùi của ta.
Kiều Mộc dẫn Cổ Trúc Đình vào trong, nói với bọn họ:
- Đây là đứa con gái bên ngoài của Kiều mỗ, nó họ Cổ, từ bây giờ sẽ là
người nắm giữ tào quyền của chúng ta. Kiều mỗ bị thương cần tĩnh dưỡng,
từ giờ tất cả sự vụ Thuận Tự Môn đều do một mình nó phụ trách. Hôm nay
mời các vị đến là vì có một chuyện cần bàn bạc với các vị. Trúc Đình,
con nói với các vị thúc bá đi.
Cổ Trúc Đình gật gật đầu, thành thục ôm quyền chào mọi người, cao giọng nói:
- Các vị tiền bối, luận kinh nghiệm lý lịch, luận tuổi tác, trong Thuận
Tự Môn cũng không tới phiên tiểu bối như ta lên tiếng. Nếu cha đã đặt
trọng trách này lên vai ta, chúng huynh đệ bên dưới lại tin tưởng ta,
tiểu nữ tử cũng chỉ có thể gánh lấy. Tiểu nữ tử tuổi còn trẻ, kiến thức
còn nông cạn, nếu có chỗ nào không đúng kính xin các vị tiền bối thông
cảm.
Hàn Viễn Đường của Thiết Đà Bang lên tiếng:
- Trong chốn giang hồ, ai có khả năng thì làm thủ lĩnh, Cổ cô nương
không cần khách khí. Gân cốt đám người chúng ta đều rỉ hết rồi, nhưng
đôi mắt già còn chưa mờ, những chuyện xảy ra trong hai ngày nay chúng ta cũng biết. Ha ha, thật muốn so sánh, chúng ta như đàn cá trạch già
trong khe nước nông, cô nương càng lại là long nữ ngoài biển rộng sông
lớn, có lời gì ngươi cứ nói đi.
- Tốt!
Cổ Trúc Đình thẳng thắn:
- Thường ngày chư vị cũng giống như Thuận Tự Môn chúng ta đều chịu đủ ức hiếp của các đại bang đại phái, đều là tìm đường sống qua kẽ tay kẻ
khác. Hiện giờ tiểu nữ tử xấu hổ mặt dày nhận làm tào quyền chưởng của
Thuận Tự Môn, ta nghĩ, nếu chúng ta đoàn kết với nhau, ngươi thấy có
phải họ coi chúng ta là hồng nát mà bóp không chứ?
Chư vị tiền bối đang ngồi ở đây, mỗi người đều có năm sáu chiếc thuyền,
trên dưới trăm huynh đệ. Nếu chúng ta đoàn kết với nhau, sẽ có ba bốn
mươi chiếc thuyền, tám chín trăm huynh đệ. Tới lúc đó, bên cạnh không
nói, ít nhất đối với một bang phái như Giao Long hội cũng không dám tùy
tiện làm khó dễ chúng ta.
Hàn Viễn Đường nhăn mày, chặn lời Cổ Trúc Đình:
- Cổ cô nương chưa từng đi chuyến thủy vận nào phải không? Có một số việc cũng không đơn giản như cô nương nói.
Cổ Trúc Đình cười cười:
- Xin tiền bối chỉ giáo.
Hàn Viễn Đường nói:
- Nếu chỉ hợp lại với nhau là được, cô nương cho rằng chúng ta sẽ đến
mức này sao? Thuận Tự Môn của Kiều lão ca là cửa hiệu lâu đời, nhớ năm
đó cũng là một chiêu bài có tiếng. Kiều lão ca không chịu để mất tổ
nghiệp nhưng đối với chúng ta mà nói thì hoàn toàn không có gì đáng lo
ngại.
Chúng ta chịu khổ nửa đời gom góp được mấy chiếc thuyền hỏng, chỉ vì
kiếm miếng cơm ăn, nếu có cây cao bóng mát, chúng ta cầu không được rồi. Nhưng…chúng ta thuyền ít người nhiều, các đại bang phái này còn không
thèm nhìn vào mắt, tự mình kiếm cơm ăn, cho dù có khó khăn nhưng thuyền
của chúng ta nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, công phu trên nước
của các đệ tử cũng đã miễn miễn cưỡng cưỡng có thể gánh được. Có vài
việc ta không dám tiến, vì cản đường phát tài của các bang phái lớn
người ta sẽ không bỏ qua chúng ta, không cần ra tay với chúng ta, nhưng
nếu thực sự biến thành hòn đá ven đường cản người ta, thì việc kinh
doanh này không làm được rồi.
Từ thu thuế lương thực đến vận chuyển, từ Dương Châu đến Trường An,
những nơi có nước đều đã bị các đại bang đại phái chia nhau sạch sẽ.
Chúng ta thế đơn lực bạc, vừa rồi không có tào khẩu chiếu ứng chỉ có thể đi theo sau lưng các bang phái lớn này, nhặt những món làm ăn nhỏ rải
rác mà các đại bang phái không muốn làm.
Các đại bang phái này có phương pháp, có thủ đoạn, có hậu đài, người ta
làm kinh doanh càng làm càng lớn, mấy việc lớn này chúng ta cũng không
tham. Cũng nhờ vậy, mấy chiếc thuyền hỏng, trên dưới một trăm huynh đệ
miễn cưỡng còn có thể lấp đầy bụng. Nếu hợp lại, chúng ta chưa chắc đã
có thể làm ăn tử tế được.
Ánh mắt trong trẻo của Cổ Trúc Đình đảo qua mọi người:
- Chư vị tiền bối đều băn khoăn điều này sao?
Mọi người đều gật đầu, lần lượt nối nhau thở dài.
Cổ Trúc Đình mỉm cười:
- Nếu ta nói những điều đó hoàn toàn không thành vấn đề, các vị thúc bá có nguyện ý gia nhập không?
Mọi người nghe xong ngơ ngác nhìn nhau, Hàn Viễn Đường nghi ngờ hỏi:
- Cô nương thực sự có bản lĩnh này?
Không thể trách họ không tin. Nếu Thuận Tự Môn có thể giải quyết những
vấn đề này thì cần gỉ phải kéo mấy nhà thuyền ít người nhiều, bản lĩnh
đi thuyền lại kém như họ vào chứ? Chẳng phải còn bị liên lụy ngược sao?
Cổ Trúc Đình vừa muốn lên tiếng, Trác Nhất Thanh đột nhiên rảo bước tới
bên cạnh nàng, nói nhỏ vài câu với nàng. Nàng nhè nhẹ cười, khoe ra đôi
lúm đồng tiền hấp hồn trên má:
- Các vị thúc bá, xin cùng đi với Trác đại ca một chuyến, ta mời các vị đi xem một trò hay!
*********
Ban đêm, trấn Bá Thượng vẫn vô cùng náo nhiệt, nơi này vốn là một địa
phương khá là độc lập, dân bản xứ ngoài thủy vận còn kinh doanh thương
nghiệp, cho nên cảnh tiêu điều cấm đi lại ban đêm ngoài đường lớn ở
Trường An chẳng thể nhìn thấy ở đây.
Người đi dạo nhàn nhã trên phố, các cửa hàng kinh doanh vẫn buôn buôn
bán bán, quán rượu, những nơi vui chơi ồn ồn ào ào, trong sòng bạc vẫn
vang lên tiếng la lối om sòm, đám con bạc đỏ mặt tía tai kêu gào, các kỹ viện thấp kém treo cao đèn lồng đỏ, tiếng oanh oanh yến yến líu líu lo
lo. Ban đêm ở Bá Thượng còn náo nhiệt hơn cả ban ngày.
Trấn Bá Thượng có hơn bốn gạn thủy thủ thủy phu, đấy là còn chưa tính
gia nhân gia quyến, còn cả các hộ nông gia trong trấn, còn cả thương gia tới trấn làm kinh doanh thủy vận, tất cả cấu thành một quần thể có mật
độ dân cư thật lớn.
Chủ lực của quần thể này là mấy vạn thủy phu thủy thủ, phần lớn trong số đó là lưu manh, đốt cả tiền tài và thời gian vào tài vận tửu sắc, nhờ
vậy đã tạo thành sự phồn vinh dị dạng của trấn Bá Thượng. Mà cái vẻ phồn vinh dị dạng này, vào mỗi đầu năm cuối năm, vì các thủy phu đều quay về trấn nên lại càng trở nên náo nhiệt hơn.
Khi đến trấn Bá Thượng, Dương Phàm đã cải trang, đeo thêm một chòm râu
giả, khuôn mặt tuấn tú lại càng thêm hương vị giang hồ thô lỗ. Chiêu này là hắn học từ A Nô, không cần học cách gì cao siêu, chỉ một chút thủ
pháp cải trang đơn giản nhất, không thể gạt được người quen nhưng cũng
đủ để che dấu tai mắt người của trấn Bá Thượng.
Dương Phàm dắt ngựa vào trấn liền phát hiện ra ánh mắt của mọi người
trong trấn nhìn mình không được bình thường, ở đây không phải Lạc Dương
cũng không phải thành Trường An, cũng không phải các đô thị lớn mà các
thương nhân tám phương chi sĩ du học thường đến. Ở đây chỉ cần có một
người nơi khác đến đều giống như một giọt nước rơi vào chảo dầu đang
sôi, lập tức khiến cho người Bá Thượng chú ý.
Tuy trấn Bá Thượng có hơn mười vạn nhân khẩu, tất cả người trong trấn
cũng không quen biết lẫn nhau, nhưng từ khí chất của một người bọn họ
cũng rất dễ dàng phân biệt được có phải người trong trấn hay không. Đoàn Dương Phàm có những năm người, lại càng nổi bật, hơn nữa, hôm nay đã
xảy ra chuyện lớn như vậy ở trong trấn càng khiến cho người ta thêm chú
ý.
Dương Phàm chưa bắt được liên lạc với Cổ Trúc Đình, cũng không biết mọi
chuyện tiến hành thế nào, hiện giờ không ai biết mục đích của hắn, vì
thế hắn quyết định bỏ đi tự tìm cách, khẽ nói với Nhâm Uy:
- Chúng ta tìm nhà trọ trước, ở lại rồi tính!