Gã say trừng mắt nhìn Dương Phàm:
- Ngươi muốn làm cái gì? Chuyện Tam Hà Hội trấn Bá Thượng đến khi nào thì đến lượt…
Còn chưa nói hết câu gã đã bị một thanh niên chừng ba mươi tuổi kéo ra,
xem ra người này thực sự có thân phận ở Tam Hà Hội, vừa ra mặt đám người Tam Hà Hội lập tức im bặt, gã say kia quay lại thấy y cũng lập tức câm
miệng.
Đánh giá Dương Phàm một hồi, thấy hắn một thân một mình đứng giữa vòng
vây mà sắc mặt vẫn thản nhiên không chút khiếp đảm, ánh mắt y không khỏi hơi khác đi. Từ khi Giao Long liên tục gặp chuyện không may, hiện giờ
các bang phái ở Bá Thượng đều đã thần hồn nát thần tính, người này không phải người Bá Thượng, thân bị vây trong vây ngoài mà vẫn thong dong,
trong lòng y cũng thêm vài phần kiêng kỵ.
Y nhìn Dương Phàm, ngoài cười nhưng trong không cười:
- Vị huynh đệ kia nói rất đúng. Chỉ là tranh cãi nhỏ thôi, thực sự không nên gây chiến. Mọi người giải tán đi, ai về nhà nấy thôi.
Người này vừa nói một câu, đám người Tam Hà Hội đứng quanh đó lập tức
giải tán, những bang phái khác đứng xem náo nhiệt thấy hai bên không
đánh nhau nữa cũng đều tự giải tán đi, vừa đi vừa quay lại nhìn nhìn,
thấp giọng bàn luận, hiển nhiên đều đang suy đoán thân phận của Dương
Phàm.
Viên quản sự Tam Hà Hội kia liếc Dương Phàm một cái thật sâu rồi cũng
xoay người rời đi. Đại thi nhân nhè nhẹ thở ra, vỗ ngực ưu nhã bái tạ
Dương Phàm, tươi cười chân thành nói:
- Rất hân hạnh được biết ngươi, tiên sinh phương đông rất tao nhã mà đầy phong độ, ta là A Bặc Đỗ Lạp, Sa Hách Mạn, A Tề Tư. Có thể thỉnh giáo
đại danh tiên sinh chứ?
Dương Phàm cười cười:
- Ta họ Mộc, tên Mộc Dịch. Ngài là tiên sinh A… A gì ấy nhỉ?
Đại Thi Nhân hiểu ý cười cười:
- Các bằng hữu vẫn gọi ta là A Bặc Đỗ lạp, Mộc tiên sinh cũng có thể gọi ta như vậy.
]Dương Phàm gật đầu:
- Tiên sinh A Bặc Đỗ Lạp, làm việc nên cần cẩn thận, không nên dễ dàng
gây chuyện. Ngươi phải biết, dân bản xứ luôn bênh vực dân bản xứ. Tốt
rồi, ngươi còn đang có việc, tại hạ cáo từ.
- Không không không, Mộc tiên sinh, ta rất thích ngươi. Ngươi đồng ý
trượng nghĩa tương trợ, ngươi có đạo đức cao thượng, ngươi giúp ta, hẳn
ta nên báo đáp ngươi. Xin cho phép ta dùng vài món ngon để khoản đãi vị
bằng hữu tôn quý này, thể hiện lòng biết ơn của A Bặc Đỗ Lạp ta.
Tiểu quỷ tóc vàng A Bạt Tư nhảy ra rất đúng lúc, hát đệm theo chủ nhân:
- Khẳng khái hiếu khách chính là di phong tổ truyền của chủ nhân ta.
Dương Phàm lắc đầu cười:
- Đa tạ ngươi, tiên sinh A Bặc Đỗ Lạp. Ăn cơm thì không cần, ta mới đến Bá Thượng, muốn tìm một chỗ trọ để ở lại.
A Bặc Đỗ lạp vui vẻ nói:
- Vậy cũng thực khéo, ta cũng vừa mới đến trấn cũng mới ở đây, nhà trọ
ta đang ở là nhà trọ tốt nhất. Mộc tiên sinh đến ở cùng ta đi. Đi đi, ta rất vinh hạnh được dẫn đường cho ngươi.
A Bặc Đỗ lạp không nói gì, kéo Dương Phàm bước đi, vừa đi vừa thổi phồng:
- May mà Mộc tiên sinh đã giải vây cho ta, nếu không, bên ta nổi giận
nhỡ chẳng may làm ai đó bị thương sẽ có quan phủ đến kiếm chuyện với ta. Ngươi phải biết rằng, ta vừa thông minh lại dũng cảm, ta còn có kiếm
thuật xuất chúng siêu quần..
Tiểu quỷ tóc vàng A Bạt Tư lại nhảy ra khoe:
- Sát thủ của chủ nhân ta đã từng giết hơn mười ngàn kẻ địch, đốt cháy
lều trại của địch, cướp lạc đà và nữ nhân của chúng, cướp được cả vàng
bạc của chúng. Trên thân thể chủ nhân ta có hơn một ngàn vết sẹo, đều là vết thương khi chiến đấu, máu của chủ nhân ta đã chảy còn nhiều hơn
nước con sông kia…
Đám người Nhâm Uy dắt ngựa đi theo sau, nghe vậy chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau. Dương Phàm nhìn A Bặc Đỗ Lạp, hơi bất ngờ:
- Hóa ra tiên sinh A Bặc Đỗ Lạp là một vị võ sĩ anh dũng?
Thực ra hắn muốn hỏi vị đại thi nhân này có phải là một mã tặc hay cường đạo không? Vì theo như sự tích mà tôi tớ của gã khoe thì khá giống đám
mã phỉ trong sa mạc Tây Vực. A Bặc Đỗ Lạp khiêm tốn khoát tay:
- Không không không , ta là một vị thương nhân, một vị thương nhân giàu có.
Tiểu quỷ tóc vàng lại nói leo:
- Chủ nhân của ta là một đại thương nhân bán tất cả mọi thứ, là một dũng sĩ bách chiến bách thắng, là một thi nhân nổi danh thiên hạ, là…
A Bặc Đỗ Lạp cười híp mắt:
- Được rồi, được rồi, tiểu tử lắm mồm, yên tĩnh một chút đi, ta muốn nói chuyện với Mộc tiên sinh tôn kính.
Dương Phàm không biết ở nước Đại Thực, thơ ca có một dòng là thơ khen,
cho dù là khen người hay khen mình cũng không chút đỏ mặt mà dùng những
lời khoa trương nhất và giọng điệu diễn cảm nhất mà khen. Bình thường
lúc này sẽ có một nô lệ mồm miệng lanh lợi được sủng ái nói đệm theo.
Đây là thói quen mà các quý nhân giàu có ở Đại Thực được nuôi từ nhỏ
thành quen chứ không phải tự làm trò trước mặt Dương Phàm. Chỉ là, vì
giọng điệu của gã quá khoa trương, nghe như một vị lão bằng hữu đang
khoác lác trước mặt, hắn cũng không thấy phản cảm.
Dương Phàm vừa đi vừa nói:
- Không biết A Bặc Đỗ Lạp tiên sinh kinh doanh cái gì?
A Bạt Tư lập tức nhảy ra, chen miệng nói leo:
- Chủ nhân của ta bán tất cả mọi thứ…
A Bặc Đỗ Lạp trừng mắt với nó, híp mắt cười với Dương Phàm:
- Chủ yếu ta kinh doanh các loại hương liệu, châu báu quý báu, chăn lông xinh đẹp và nô lệ từ các quốc gia, bán đến phương Đông thì chủ yếu là
nữ nô. Lần này ta bôn ba ngàn dặm vốn là muốn tới Trường An, nhưng lúc
trước người dẫn đường bị bệnh, phải đổi một người dẫn đường khác lại
không quen đường lắm, kết quả, y dẫn chúng ta tới ngã ba đường, đưa
chúng ta tới Thái Nguyên. Đến đó lại nói nhầm đường, đành phải vội vàng
quay về đây, tàu vận hàng cũng vừa mới tới, ta có rất nhiều lạc đà và nô lệ, ở nơi này tiện hơn trong thành…
A Bặc Đỗ Lạp là một người rất hay nói, Dương Phàm chỉ hỏi một câu gã đã
thao thao bất tuyệt nói cả nửa ngày. Không chỉ nói gã vốn muốn tới
Trường An, lại giải thích vì sao lại ở đây, lại nói rõ cả thân phận của
gã, gã là một hành thương.
Thương nghiệp Đại Thực vô cùng phát đạt, thương nhân Đại Thực chia làm
tiểu thương, tọa thương và hành thương. Tiểu thương sẽ thu mua hàng hóa
từ xưởng, đến kỳ sẽ mang ra chợ bán. Thông thường tọa thương có cơ sở là cả một tòa thành thị, phú khả địch quốc, được tôn xưng là Tháp Đức Cát, nhưng bọn họ không giới hạn buôn bán ở trong thành của mình, thậm chí
bọn họ còn thuê hành thương buôn bán với người dị quốc xa xôi.
Hành thương theo lệnh của tọa thương, mang theo rất nhiều hàng hóa hoặc
tiền bạc tha hương tới nước khác để kinh doanh. Có thể được tọa thương
thuê thì bình thường ở quê nhà cũng phải rất có danh vọng, có được trang viên và thổ địa của mình, lại thêm phẩm chất đức hạnh, nếu không nếu
những hành thương này ôm theo cả đống hàng hóa và biến mất thì các tọa
thương sẽ thua lỗ lớn.
Dương Phàm kiên trì chịu đựng nghe gã nói xong mới chen miệng:
- A Bặc Đỗ Lạp tiên sinh vượt ngàn dặm mà đến, sự mạo hiểm này cũng không nhỏ nhỉ.
Gã đáp:
- Không mạo hiểm kiếm đâu ra món lợi kếch xù? Ta là bằng hữu đáng tin
cậy nhất của Ba Sĩ Lạp Tháp Đức Cát, được ngài ủy thác tới phương Đông
xa xôi này, ta rất tự hào vì được quen ngài, Mộc tiên sinh. Trái tim của ta nói với ta ngài không phải một thương nhân. Ở phương Đông, ta không
phải đệ nhất thương nhân, nhưng ta hy vọng ta sẽ là đệ nhất thương nhân
với sự giúp đỡ của ngài.
Dứt lời, hai mắt gã sáng lấp lánh thần bí như hai vì sao trong đêm, Dương Phàm chạm vào ánh mắt của gã, cười nhẹ một tiếng.
Theo A Bặc Đỗ Lạp đi vào nhà trọ, Dương Phàm phát hiện đầy sân đều là
lạc đà, hòm xiểng và nữ nô lệ da trắng hoặc đen. Cả nhà trọ đều được gã
bao, tuy trời đã lạnh nhưng rất nhiều nô lệ vẫn phải ngủ ngoài hành
lang, chỉ có tên tiểu tử A Bạt Tư là nô lệ được chủ nhân sủng ái nên mới có tư cách được ngủ dưới nền đất trong phòng chủ nhân.
A Bặc Đỗ Lạp vào trong nhà trọ, lập tức lớn tiếng nói với các võ sĩ:
- Nhanh! Khẩn trương chuyển ra phòng của các ngươi đi, các ngươi dồn lại ở chung một phòng đi, nhường lại phòng cho khách nhân tôn quý của ta!
Ngươi, còn ngươi nữa, mấy con quỷ lười các ngươi, nhanh đứng lên, làm
mấy món ẩm thức tinh mỹ nhất lên đây, ta muốn chiêu đãi bằng hữu. Nhớ
kỹ, thịt phải có nhiều hương liệu một chút.
Dương Phàm tranh thủ quay sang thầm thì với Nhâm Uy:
- Ngươi ra ngoài đi dạo, liên lạc thử với Cổ cô nương xem
*******
Thành Trường An, Hoài Chân phường, trong tòa nhà lớn của Trịnh gia.
Dưới đèn, Trịnh Vũ ngồi nghiêm chính, hai mắt sáng ngời, nghiêm túc lắng nghe người ngồi xếp bằng đối diện đang nói chuyện.
Nếu các thế gia công tử xưa nay vẫn kết giao với Trịnh Vũ mà nhìn thấy
ánh mắt lúc này của y tuyệt đối sẽ không tin đây chính là người mà bọn
họ quen. Trong số bạn bè, Trịnh Vũ vẫn luôn bị gọi là con mọt sách,
thường xuyên bị chê cười vì điều này.
Nhưng có câu đại trí giả ngu, khi bọn họ đang líu lo chơi bời như một
đàn gà con, dính vài sợi lông rực rỡ nhờ gia thế bối cảnh vinh quang cao quý mà tự cho rằng mình là khổng tước kiêu ngạo, còn kẻ mọt sách nhìn
tưởng ngu ngốc chân chất không màng thế sự này lại đang cố gắng âm thầm
mở rộng thế lực của mình.
Có lẽ trong chuyện này ảnh hưởng của gia tộc và thân phận của y đã có
tác dụng lớn nhất, khiến cho y chỉ cần bỏ ra một phần trăm công sức của
người thường mà thu được kết quả tốt hơn người khác rất nhiều. Trí thông minh của y không phải cao hơn, nhưng lại có điều kiện tốt hơn, có được
bước khởi đầu đã cao sẵn, vì sao y không lợi dụng?
Trên đời vốn cũng không có công bằng tuyệt đối, ngươi có thể vừa sinh ra mà có được trí thông minh không ai sánh kịp, y cũng có thể vừa sinh ra
đã có thân phận cao quý không ai so vừa, có được mạng lưới quan hệ và
tài nguyên nhiều gấp trăm gấp ngàn của người khác. Ít nhất, thân là một
công tử giàu sang phú quý sinh ra đã ngậm thìa vàng mà có được tâm cơ và lý tưởng thế này, y cũng đã là rất giỏi.
Lúc trước Khương Công tử bắt Tiểu Man đang có mang đi, các đại thế gia
có ý đồ giam lỏng y, giảm bớt mâu thuẫn gay gắt giữa song phương, khi
đó, chính Trịnh Vũ đã lẳng lặng đưa Khương công tử ra khỏi Trường An, vì trước kia y đã nợ tình của Khương công tử. Khi đó, Trường An là thiên
hạ của Hiển Tông, ân tình y nợ Khương công tử sẽ là cái gì đây?
Nhiều năm cố gắng cuối cùng đã có hồi báo, mạng lưới các đại thế gia ở
Quan Trung khổ tâm gây dựng bị lôi kéo tới tán loạn lộn xộn, một vài
quan viên được thế gia chống lưng lần lượt bị liên lụy, hoặc bị bỏ tù
mất đầu, hoặc bị điều đi nơi khác, hoặc bãi chức miễn quan, y không cần
phải ngụy trang nữa.
Y bắt đầu thể hiện phong mang, thể hiện ra sức mạnh của mình. Những thế
gia công tử trước kia đã cười y ngu mục, cười y ngốc nghếch chợt phát
hiện thì ra mình mới là kẻ ngốc. Trịnh Vũ cũng khá là tự đắc với điều
này, “Bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân; bất phi tắc dĩ, nhất phi
xung thiên”, đại khái là để khắc họa y rồi
(Bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân; bất phi tắc dĩ, nhất phi xung
thiên: Đã không thể hiện thì thôi, thể hiện ra sẽ khiến người ta kinh
ngạc; không bay thì thôi, bay sẽ vút thẳng lên trời)
Người phụ trách điều đình cuộc đấu tranh giữa hai phái Hiển - Ẩn là Thôi Lâm người Thanh Hà. Người ở Trường An đề phòng hai tông nổi lên tranh
chấp chính là y, Huỳnh Dương Trịnh Vũ.