Lang huyện úy vừa vung tay lên, vài bộ khoái như hổ như sói liền nhào
tới trước, xích trong tay hướng tới trên đầu Văn Bân kêu rào rào, Văn
Bân vô cùng sợ hãi, nói:
- Lang thiếu thủ, Văn mỗ đã phạm phải tội gì?
Văn phu nhân và vài người vợ bé của Văn Trường Hưng, còn có một vài
người thân của Văn gia hoảng hốt lo sợ, Lang huyện úy trừng mắt một cái, lớn tiếng quát:
- Im lặng! Bản quan lần này đến chỉ để bắt người, ngươi đã phạm phải tội gì thì ở trước mặt huyện tôn tự sẽ có kết quả, đem hắn đi.
Ngụy Dũng Đường do dự một lát, tiến lên chắp tay nói:
- Lang thiếu phủ…
Lang Ôn dường như hoàn toàn không biết y, căn bản không để cho y nói tiếp, lập tức cắt ngang, điềm nhiên nói:
- Sao? Ngươi muốn ngăn cản bản quan thụ lý án ư?
Ngụy Dũng Đường khẩn trương nói:
- Ngụy mỗ không dám, Ngụy mỗ chỉ là…
- Vậy thì tránh ra, nếu không ta cho bắt đi hết.
Lang huyện úy thanh sắc mạnh mẽ, trên gương mặt gầy ngăm đen từng đường
vân giống như đúc bằng sắt vậy, quả thật là một hình ảnh của Thiết Diện
Phán Quan. Lúc này, một tên mập lùn mặc thường phục từ phía sau chen
lên, vuốt râu chuột nói:
- Lang Thiếu phủ, người đã bắt được chưa?
Dung mạo khắc nghiệt của Lang huyện úy đột nhiên biến đổi, khẩn trương
tiến ra đón, cười đến mức giống như hoa đón mùa xuân tháng ba vậy, vẻ
mặt rạng ngời nói:
- Văn Thôi quan, ngài xem, hạ quan đã nói rồi mà, chỉ có một chút chuyện nhỏ thôi, đâu cần phải làm phiền tới đại giá của ngài. Đây chẳng phải
là đã bắt người rồi sao, chúng ta cứ thế này mà về phủ chứ?
Văn Ngạo bước đi uể oải vừa mới đuổi tới, tối hôm qua y chơi “mèo vờn
chuột” cả đêm, cơ thể lâu rồi không vận động, bây giờ chân yếu tay mềm,
hai bắp đùi nhão và cơ thể đau nhức, vất vả lắm mới đuổi theo được, vừa
nghe thấy lời này, liền thở hồng hộc nói:
- Về! Thế thì quay về ngay.
Mấy người nhà quan này đến nhanh mà đi cũng nhanh, trong nháy mắt đã rời khỏi Văn gia, nhưng hành động xông vào Văn gia để bắt người của chúng,
giống như trong một cái ao tù nước đọng phẳng lặng bao nhiêu năm đột
nhiên ném vào một tảng đá lớn, cặn bùn bao nhiêu năm đều lềnh bềnh nổi
lên.
]Ngụy Dũng Đường mặt cứng đờ, xanh mét trừng mắt nhìn Lý Hắc nói:
- Hắc gia, người một nhà chúng ta dù thế nào cũng dựa vào nhà Bá Thượng
để có miếng cơm, nhưng ngài để người của quan phủ gia nhập vào, ngài
không sợ phá đi quy tắc của Bá Thượng, rồi trở thành kẻ thù sao?
Bang phái tại Bá Thượng phàm là có thế lực lớn một chút, sau lưng sẽ có
bóng dáng của một hoặc vài người trong quan phủ, bọn họ có thể cho ngươi thuận lợi đi thuyền, nhưng sẽ không tùy tiện can dự quá sâu, sẽ không
làm tay chân cho ngươi. Nhưng điều này không có nghĩa là lúc người khác
cố ý khiêu khích tới quyền uy của y thì y cũng sẽ không ra tay.
Chặn đường tài lộc của người, cũng giống như giết cha mẹ của họ vậy, đối với người làm quan thì càng như thú dữ trong rừng, đều có phạm vi thế
lực. Nếu có người mò qua ranh giới lập tức sẽ làm kích động phản ứng
mạnh mẽ. Cho nên, phía nhà quan chỉ cung cấp cho ngươi thuận lợi về
thông quan qua cổng, còn về tranh đấu trong nội bộ bang phía hoặc giữa
các bang phái, bọn họ cơ bản đều không tham dự, điều này liền trở thành
quy tắc mà khắp nơi đều tán thành.
Nếu như có một thế lực quan phủ đứng sau một bang phái nào đó lại tham
gia trực tiếp vào tranh đấu, đó cũng sẽ bị coi như là trực tiếp khiêu
khích kẻ bảo vệ ở đằng sau bang phái đó. Nếu như đối phương cũng ra mặt
ứng chiến, vậy thì những hảo hán của Bá Thượng này bất luận là tiến hay
thoái đều không thể theo ý mình rồi.
Khi đó, bọn họ sẽ dĩ nhiên thành con tốt trước mã, dĩ nhiên là vật hi
sinh, càng không phải nhắc đến trong quá trình đó đã phải bỏ ra bao
nhiêu tiền để đút lót, mới có thể lấp đầy được khoản phí đi lại nếu tự
thân xuất mã của người bảo hộ đứng phía sau.
Lý Hắc giận tím mặt nói:
- Họ Ngụy kia, ngươi không được ngậm máu phun người. Văn Thiếu hội chủ
vì sao mà bị bắt, Lý Hắc ta hoàn toàn không biết gì cả, tại sao ngươi cứ một mực chắc chắn đổ lên đầu ta? Nếu ta có bản lĩnh sai người đi bắt
Hội chủ, vậy thì Giao Long Hội này có sợ không thể nắm trong tay ta được sao, ta cần phải làm như vậy hay sao?
Những lời này Ngụy Dũng Đường nói ra khỏi miệng cũng có chút hối hận,
lời này quả thực là hơi lỗ mãng. Lý Hắc tuy rằng từ vị trí người cầm lái việc vận chuyển trên biển của Giao Long Hội mà lui xuống, nhưng thực
quyền vẫn còn trong tay gã, nếu gã thực sự bắt tay cùng với phía quan
phủ, vậy thì quyền vận chuyển và miếng lợi gã đều nắm giữ hết.
Cho dù đưa Văn Bân lên vị, Giao Long Hội vẫn sẽ hoàn toàn nằm trong sự
khống chế của gã, đến lúc đó gã liền đương nhiên là Thái Thượng Hội Chủ. Bây giờ làm như vậy ngược lại sẽ gây bất lợi cho gã, trên danh nghĩa,
gã đã giao ra quyền nắm lái rồi, Thiếu Hội Chủ bị bắt sẽ khiến cho gã
trở thành mục tiêu công kích của mọi người, ngược lại sẽ không dễ dàng
cho gã đi đoạt vị.
Nếu gã quả thật có tính toán, thật ra ngược lại cứ đưa Văn Bân lên ngồi
vị trí đó, đến lúc đó “lợi dụng thiên tử để lệnh chư hầu”, cho dù gã
muốn làm Giao Long Hội trở thành dưới tên của gã, thì lúc đó phải làm
suy yếu ảnh hưởng của Văn gia trước, cũng tốt hơn là làm loạn như bây
giờ. Nhưng nếu không phải là Lý Hắc thì có thể là ai đây? Nghiêm Thế Duy sao? Nếu hắn có bản lĩnh này thì trực tiếp nắm quyền cầm lái vận chuyện là được rồi, hà tất phải làm Đại đương gia nắm quyền hữu danh mà vô
thực này chứ?
Mọi người đang thảo luận, bỗng nhiên có người chạy vào, lớn tiếng nói:
- Xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi. Thiết Đà bang, Lục Phàm Môn, Nhất Thuận tự cùng Thất Gia bang phái đều tuyên bố gia nhập Thuận Tự
Môn, Thuận Tự Môn cũng đang mời dự đại hội bang phái.
Cả hiện trường xôn xao, Thuận Tự Môn hợp nhất bảy phái ư? Bảy phái này
đều là những tiểu bang phái bình thường không được người khác coi ra gì, có động tĩnh gì mọi người đều không để vào mắt, nhưng bảy nhà quy thành một, chỉ xét về mặt nhân số Thuận Tự Môn đã có thể đuổi kịp với các
bang phái quy mô trung thượng rồi. điều quan trọng hơn là, Thuận Tự Môn
có sức mạnh gì để hợp nhất các bang phái?
Ngụy Dũng Đường vội vàng nói với đám nữ nhân:
- Để Từ thúc cùng ngươi đi đến huyện nha Vạn Niên, xem Văn Bân rốt cuộc
đã phạm phải chuyện gì, vi phụ đi tới Thuận Tự Môn thăm dò một chuyến.
Ngụy Tiểu Tiêu gật đầu đồng ý, lập tức sai tào khẩu chưởng đà Từ Lâm của Thiên Ưng Bang cùng đi huyện Vạn Niên. Ngụy Dũng Đường thì đi thẳng đến Thuận Tự Môn, những người khác trong bang phái may mắn gặp dịp cũng đều ồn ào vội vàng đi mất, chỉ trong một khắc, Văn gia liền vắng lặng hẳn
đi.
Lý Hắc đảo mắt nhìn xung quanh, trầm giọng nói:
- Đóng cửa chính lại, linh tiền nghị sự.
Văn phu nhân và các phòng di nương nghe xong ngơ ngác nhìn nhau, đại quản gia của Văn gia mặt đầy vẻ cảnh giác, nói:
- Hắc gia, Văn gia đã bị quan phủ bắt đi rồi, bây giờ không khẩn trương đi cứu, không biết còn muốn bàn chuyện gì?
Lý Hắc hai mắt giận dữ, lớn tiếng quát:
- Bàn về con đường sống của hơn hai ngàn huynh đệ của Giao Long Hội và gần mười ngàn thân nhân gia quyến.
Nghiêm Thế Duy chậm rãi nói:
- Hội chủ đã mất, Quân phó hội chủ bị trúng gió không dậy nổi, bây giờ
Văn thiếu hội chủ lại bị quan phủ bắt đi, trong bang rất khó khan. Mưa
gió sấm sét trước mắt, con thuyền Giao Long Hội này sắp chìm rồi, chẳng
lẽ không nên bàn bạc kế sinh nhai sau này cho mọi người hay sao? Bây giờ trong bang xét về mặt địa vị, với vị trí của Hắc gia, triệu tập mọi
người để nghị sự, chẳng lẽ không phải là danh chính ngôn thuận sao? Đóng cửa, miễn tiếp khách, trong bang nghị sự.
Chương quát lớn:
- Khoan đã!
Lý Hắc trầm mặt xuống, lạnh giọng nói:
- Chương, ngươi muốn làm gì?
Chương cười lạnh nói:
- Ta đang muốn hỏi Hắc gia và Nghiêm gia hai vị muốn làm gì đây?
Lý Hắc đưa mắt nhìn xuống, thản nhiên nói:
- Ta đã nói rồi, bàn bạc về con đường sống cho hơn hai ngàn huynh đệ của Giao Long Hội và gần tram ngàn thân nhân gia quyến.
Chương đi tới linh tiền, quỳ trước Bồ Đoàn, hướng về linh vị của Văn Trường Hưng dập đầu lạy ba lần, cao giọng nói:
- Văn hội chủ, thi cốt của ngài còn chưa lạnh, hồn thiêng chưa xa, ngài
nhìn thấy rồi chứ? Hảo huynh đệ mà ngài xem như tay chân đã muốn tạo
phản rồi, ngài có nhìn thấy không?
Nghiêm Thế Duy giận dữ, bước tới trước, bị Lý Hắc kéo lại, Lý Hắc cười lạnh lắc đầu.
Chương bỗng đứng dậy, nhìn các đệ tử trong bang ở hai bên, lớn tiếng nói:
- Hội chủ qua đời, Thiếu hội chủ bị kiện cáo, Quân phó hội chủ nằm trên
giường không dậy nổi, bây giờ không đi cứu người thì còn bàn chuyện gì?
Nghiêm Thế Duy và Lý Hắc lại một lần nữa cản trở Thiếu hội chủ thượng
vị, bây giờ lại thừa dịp Thiếu hội chủ bị bắt, đi quá quyền hạn triệu
tập các vị quản sự để nghị sự rõ ràng là lòng mưu điều ác, các hảo huynh đệ hãy đứng ra, chúng ta đi, loạn lệnh bất tuân.
Lý Hắc cười ha hả, đem hai cánh tay luồn vào trong tay áo, vẻ hứng thú
nhìn y, lại nhìn thần sắc khác nhau của các vị quản sự, cười tủm tỉm
không nói lời nào.
Trước linh đường yên tĩnh một lúc, liền có hai vị đại hán bước ra đứng kế bên Chương, lớn tiếng nói:
- Chương đại quản sự nói rất đúng, loạn mệnh bất tuân.
Hai người này một người tên là Lâm Thiên Nam, một người tên là Khương
Thừa, đều là tâm phúc của Văn Trường Hưng, hai vị này vừa bước ra liền
có mấy vị cũng lục tục bước ra đứng cùng bọn họ. Đám người này đại quản
sự cũng có mà tiểu quản sự cũng có, nhân số tuy không quá nhiều, nhưng
đều là những người nắm giữ thực quyền trong bang, bản thân lại giữ vị
trí quan trọng.
Một vị quản sự đứng ở trong đám người này do dự một lúc, rồi khuyên nhủ:
- Chương huynh, hiện tại hội chủ đã qua đời, Văn Thiếu hội chủ bị bắt
giam, Giao Long hội ta đúng là lúc rối loạn, lúc này các huynh đệ nên
đồng tâm hiệp lực mới phải, tuyệt đối không thể lại có nội chiến, sao
không dừng lại, nghe xem chủ trương của Hắc gia thế nào rồi hãy nói?
- Ta nhổ vào!
Chương giận dữ, trừng mắt nói:
- Lý Hắc lòng muông dạ thú, chẳng lẽ ngươi nhìn không ra? Hắn có tư cách gì mà triệu tập quản sự toàn bang để nghị sự? Chương ta thứ nhất là
không phục hắn. Hắn muốn bàn thì bàn chuyện của hắn đi, nhưng bất kỳ
chuyện gì mà hắn thảo luận, trước mắt của Chương mỗ ta đều không có giá
trị. Chúng ta đi!
Chương vung tay lên, dẫn người đi ra ngoài, Lý Hắc chắp hai tay, vẫn cười tủm tỉm, vẫn không nói lời nào.
Ba sân trong này của Văn gia, linh đường nằm ở giữa sân thứ ba, từ trong sân thứ ba tiến ra cửa lớn, ba cửa thành một đường thẳng tắp, bởi vì
đang có đại tang, nên cửa nhà mở rộng, hai bên bày đầy cờ phất và trướng tế màu trắng.
Đám người cùng với Chương bước nhanh đi ra, ra khỏi cửa của sân thứ ba,
sải bước hướng tới cửa chính của sân thứ hai, trước mắt đang định bước
ra khỏi sân thứ hai thì một tiếng ầm vang lên, cửa chính của sân thứ hai đã đóng lại, Chương dừng lại sửng sốt, hai bên bỗng phát ra tiếng hô,
đột nhiên xuất hiện rất nhiều sát thủ, trường đao và đoản đao lao về
phía họ rất mãnh liệt.
Chương đột nhiên xoay người, chỉ tay vào Lý Hắc, vừa kinh sợ vừa giận nói:
- Lý Hắc, ngươi dám!
Lý Hắc vốn đang đứng hướng về phía cửa chính, dường như đang nhìn tiễn y rời đi, bây giờ lại cười ha hả, chậm rãi xoay người lại, đưa tấm lưng
về phía Chương.
Phía sau lưng Lý Hắc, từng nhát đao thép sáng loáng sắc bén giơ lên,
tiếng đâm vào thịt “phập phập”, máu tươi văng khắp nơi, liên tiếp có
người bổ nhào xuống đất, bức trướng tế, cờ phất treo hai bên bị bắn tung tóe, loang lổ vết máu, giống như hoa mai điểm điểm trên nền tuyết trắng vậy.
Lâm Thiên Nam liều chết bóp lấy cổ của một tên sát thủ, nhưng một tên
sát thủ cầm đoản đao đâm liên tục vào lồng ngực của hắn, ngực hắn bị đâm thành cái sàng, máu tươi nhuộm đỏ cả vạt áo, ngay sau đó máu trong
miệng hắn cũng ồ ạt chảy ra.
Khương Thừa cả người đẫm máu, lảo đảo chạy được hai bước, bị hai tên sát thủ đuổi theo. Hai thanh trường đao, một trái một phải, hung hăng đâm
vào eo hắn, gần như xoắn ngang eo của hắn vậy.
Lý Hắc chậm rãi hướng đến linh tiền, Văn phu nhân và các di nương bị dọa cho sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ lui về phía sau. Cửa chính của sân thứ
ba sau lưng Lý Hắc từ từ đóng lại, trong nháy mắt lúc cửa chính khép
lại, Chương đỡ trái hở phải, bảy tám thanh trường đao cùng lúc hướng đầu y bổ xuống.
- Phịch!
Cửa chính đóng lại một cách nặng nề, tiếng đóng cửa vẫn không ngắt được
âm thanh đó, dồn nén phẫn uất bi thảm, nó cứ rõ ràng mà chui vào tai của mỗi người.
Lý Hắc dừng lại trước linh tiền, chậm rãi quay người, lạnh nhạt nói:
- Lúc Hắc gia bước chân vào giang hồ, họ Chương hắn vẫn còn ở trong bụng mẹ xoay vòng. Hắn không biết Hắc gia vì sao được gọi là Hắc gia, ta sẽ
không trách hắn. Các vị còn ai không biết, cứ đứng ra, ta cũng sẽ không
trách các vị đâu.