Dương Phàm vô cùng hài lòng với một loạt hành động mà Cổ Trúc Đình đã
làm ở Bá Thượng, Dương Phàm chỉ cho nàng một mục tiêu, vài cái tên người liên quan và hiệu quả mà cuối cùng phải đạt được, cụ thể làm như thế
nào Dương Phàm hoàn toàn buông tay, tùy ý Cổ Trúc Đình phát huy.
Cổ Trúc Đình đã là người từng trải trong giang hồ rồi, phát huy một cách không hề gò bó, ngược lại còn làm tốt hơn so với những chỉ thị can
thiệp xử lí công việc của Dương Phàm. Cổ Trúc Đình thuyết phục Thuận Tử
Môn thu nhận bảy tiểu bang, thôn tính Giao Long Hội, làm được tất cả
những chuyện này, không ngờ chỉ cần dùng đến thời gian không quá ba
ngày.
Đương nhiên, tiếp theo chắc là lúc thu kiếm tiêu hóa nội bộ rồi, cứ coi
như Thuận Tử Môn vốn dĩ là một con trăn lớn, nuốt sống một đầu trâu nó
cũng phải tiêu hóa mất một lúc, huống hồ con mồi mà Thuận Tử Môn nuốt
lại là Giao Long Hội hùng mạnh hơn nó gấp mười lần.
Bây giờ Thuận Tử Môn là chín bang hợp làm môt, lại có tấm vạc vững chắc
Độc Cô Thế gia ủng hộ, đương nhiên đã nhảy lên thành đại bang phái đứng
đầu Bá Thương, đã có năng lực gây nên một trận gió tanh mưa máu ở Bá
Thượng.
Người Bá Thượng nói mình là người giang hồ, nhưng so với đại giang hồ là triều đình, giang hồ lùm cỏ này chẳng đáng một cái ao nước nhỏ, những
nhân vật tính toán cho triều đình trở lên, ai mà cúi đầu xuống nhìn mảnh ao nhỏ bé này chứ?
Tuy nhiên, cơn lũ cuồn cuộn sắp thổi quét thành Trường An, chính là bắt
đầu từ con ao nhỏ này. Triều đình cao, giang hồ xa, nếu như giang hồ và
triều đình lẫn lộn vào nhau, thì cảnh tượng ấy sẽ là gì? Nghĩ đến đây,
Dương Phàm không khỏi cười rộ lên.
A Bặc Đỗ Lạp nhìn hắn kì quái nói:
- Mộc thân yêu, chuyện gì khiến ngươi vui vẻ như vậy?
Lúc này, hai người đã rời khỏi Tụ Nghĩa Đường của Kiều gia, đang sóng
vai đi ở bờ sông Vị Thủy. Thị vệ của Dương Phàm và võ sĩ của A Bặc Đỗ
Lạp theo sát cách bọn họ ba trượng, phía sau hai người chỉ có mỗi tên
tiểu tử A Bạt Tư.
- Không có gì.
Dương Phàm cười cười nói:
- Ta phải trở về Trường An ngay rồi, A Bặc Đỗ Lạp tiên sinh có dự định gì không?
A Bặc Đỗ Lạp đảo mắt, nói:
- Ta cũng đang định vào thành, châu báu, nô lệ, hương liệu của ta, còn
có cả thảm treo tường đắt đỏ nữa, phải vào thành mới có thể bán được giá tốt.
Dương Phàm cười nói:
- Vậy thì thật là tốt quá, ta và ngươi cùng đường, A Bặc Đỗ Lạp tiên sinh chuẩn bị ở trong thành luôn sao?
A Bặc Đỗ Lạp nói:
- Không không không, ta vào trong thành bàn chuyện làm ăn, nhưng hàng
hóa cứ để ở đây, buổi tối còn phải về nữa. Nhất là hôm nay, ta gặp một
cô nương xinh đẹp vô cùng ở đây, ta càng không nỡ đi.
A Bặc Đỗ Lạp mặt mày hớn hở mà nói:
- Ta muốn bày tỏ rằng ta muốn theo đuổi nàng ấy, ta muốn thỉnh cầu Allah thành toàn cho chúng ta, để chúng ta có cơ hội chung chăn chung gối…
Dương Phàm chậm rãi đứng dậy, ý cười trong mắt dần dần tắt lịm:
- A Bặc Đỗ Lạp tiên sinh, xin đừng có chơi đùa với nữ nhân của ta nữa,
nếu không ta có thể thật sự sẽ trói người thành trứng đà điểu, dìm xuống sông Vị Hà hưởng thụ nước ngọt, cho dù ngươi là người mà Thẩm Mộc phái
tới!
A Bạt Tư kinh ngạc nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Dương Phàm, lại nhìn chủ nhân của y, khó có cơ hội nói chen vào.
Dương Phàm đúng lí hợp tình nói:
- Nam nhân trung thổ bọn ta trước này luôn ích kỉ như vậy!
A Bặc Đỗ Lạp kinh ngạc nói:
- Ta không hề để lộ thân phận của ta, sao ngươi lại biết…
Dương Phàm quay đầu nhìn nước sông Vị Hà đang cuồn cuộn chảy, thản nhiên nói:
- Bởi vì ta thông minh hơn ngươi một chút!
A Bặc Đỗ Lạp lập tức tươi cười nói:
- Được được được, tướng quân các hạ tôn kính, A Bặc Đỗ Lạp cam đoan với
ngươi, ta sẽ không có bất kì hành động thất lễ nào với vị cô nương kia!
Dương Phàm nheo mắt liếc y một cái, nói:
- Tốt nhất là như thế, ta hi vọng ngươi từ xa đến, không phải là để giở trò với viên ngọc trước mặt ta.
A Bặc Đỗ Lạp cười gượng hai tiếng, nhún nhún vai nói:
- Thật ra ta bình thường cũng không phải cố ý mạo phạm các hạ như vậy,
chỉ là các nam nhân trung thổ các ngươi về mặt cảm xúc quá cứng nhắc quá hàm xúc, không đủ hài hước cũng không đủ dâng trào.
Dương Phàm nhăn nhăn mày nói:
- Tốt lắm, ta không có thời gian nghe những lời này, bây giờ thế cục đã
mở ra. Còn gần khoảng hai tháng, cách Trung Bàn treo cổ cũng chỉ còn
khoảng ba tháng, trong lúc này, ta hi vọng ngươi có thể toàn lực phối
hợp, không được gây ra sai lầm!
- Ba tháng?
- Ba tháng!
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※
Một tháng trôi qua, thành Trường An đã trở thành thế giới của một mảng
màu bạc, vạn vật điêu linh, người đi đường cũng thưa thớt hẳn, dường như cả thế giới đều bị đông lạnh đến nỗi hôn mê.
Nhưng Võ Ý Tông lại luôn bận rộn, y giống như một con chim gõ kiến cần
mẫn, lúc thì bay về đông, lúc thì bay về tay, ở đây mổ “bang bang” vài
cái, ở kia mổ “bang bang” vài cái.
Dưới sự giám sát của y, Hộ Bộ và Công Bộ làm việc cật lực, Hộ Bộ đang
dựa theo sự sắp xếp của y, điều tra nhân khẩu Trường An và huyện phủ
xung quanh, lệnh cho các Châu phủ báo cáo số liệu thống kê hộ khẩu mới
nhất, kiểm tra đối chiếu với số lượng lương thực tích trữ trong nhà kho
Trường An.
Công Bộ thì đang tính toán số tiền và nhân công cần thiết để tu sửa cung thất, quan nha, mở rộng đường xá, tu sửa tường thành, đào sông vào vệ
thành cùng với số lượng lương thực cần thiết cho thủy vận năm sau.
Tiết trời lạnh giá thì không thể thi công, phải đợi mùa xuân năm sau, mà mùa xuân lại là khởi đầu của mùa xuân, là thời điểm quan trọng nhất của nông canh, cho nên bọn họ phải đợi con số thống kê của Hộ bộ, tính toán ra số lượng tráng đinh có thể điều động ra mà không ảnh hưởng đến vụ
xuân, mới có thể sắp xếp bước tiếp theo.
Cùng lúc đó, Võ Ý Tông còn lui tới thân thiết với tướng lĩnh đóng quân ở Trường An, lại dâng thư lên triều đình, kiến nghị đóng quân ở Quan Nội. Lấy đóng quân để sửa cung thành, lấy đóng quân để thông đường sông, mục đích của nó là gì không cần biết, kì thật vẫn chỉ là vì binh quyền.
Trái lại bên phía Dương Phàm lại yên tĩnh hơn nhiều so với Võ Ý Tông,
Dương Phàm dường như chỉ còn hứng thú với một mẫu ba phân ruộng. Hắn
vạch rõ vùng đất của Thiên Kỵ Doanh ở phía ngoại ô phía bắc cung thành,
gọi là Doanh Xá, độ rộng của mảnh đất thì chẳng cần nói Thiên Kỵ, đến
Vạn Kỵ e là cũng chứa nổi.
Trong doanh xá, hắn lại chỉ huy binh sĩ san bằng sàn đấu võ, xây dựng
bốn sân bóng Polo (môn thể thao cưỡi ngựa đánh bóng), sáu cái sân đá
cầu, nếu không phải là tuyết lớn sắp đến gần, thời tiết lạnh đột ngột,
chỉ e là không đợi Công bộ phái công nhân đến thi công, Dương Phàm đã
thay đổi hoàn toàn vùng bắc ngoại ô cung thành rồi.
Người của Ngự Sử Đài và Hình Bộ vẫn đang chăm chỉ làm việc, Hoàng Đế
muốn dời đô, đầu tiên phải quét sạch bọn quan liêu Quan Trung, chỉnh đốn lại trị an địa phương, Trần Đông, Tôn Vũ Hiên của Hình Bộ và Hồ Nguyên
Lễ, Thời Vũ của Ngự Sử Đài đã được phân công rõ ràng, một người chuyên
về trị an, một người chuyên về trị quan liêu.
Sau mấy lần Hình Bộ trừng trị nghiêm khắc, trong lao nhốt đầy bọn lưu
manh vô lại, trên chợ Trường An bọn cướp cũng giảm hẳn. Những kẻ hại
người lừa gạt, lũng đoạn thị trường đều bị trừng trị nghiêm khắc. Bọn họ còn nhận đơn tố cáo của bách tính kêu oan, đem toàn bộ vụ án của Trường An trong mấy năm gần đây đọc qua rồi tiến hành xử lại từng vụ án một.
Trong quá trình này, nếu như có đề cập đến quan viên làm rối kỉ cương,
có hành vi làm bại hoại kỉ cương, thì đem vụ án chuyển giao cho Ngự Sử
Đài, do Hồ Nguyên Lễ và Thời Vũ tiếp nhận. Hồ Nguyên Lễ và Thời Vũ trừ
việc thông qua con đường này, những vụ án trị quan liêu mà bọn họ thật
sự có thể chỉnh đốn không nhiều.
Hoàng đế muốn dời đô, tất phải can thiệp lớn đến quan trường của Quan
Nội, tẩy trừ một loạt, điều động một loạt, thăng chức giáng chức một
loạt, những vị trí xê dịch phải do các quan viên mà hoàng đế tín nhiệm
đảm nhận, đây là xuất phát từ mục đích ổn định chính trị, quyền quyết
sách nằm trong tay Hoàng đế, cho nên bọn họ chỉ có thể bắt tôm tép nhỏ
bé.
Hồ Ngự Sử và Thời Ngự Sử chỉ có thể bắt con cá con tép bé, Văn Thôi Quan chỉ đành bắt con tôm, Văn Ngạo trấn thủ các huyện phủ Trường An lâu
dài, diễu võ dương oai là thế, nhưng phá án lại không nhiều, hầu hết là
xử lí các vụ án tranh chấp ruộng đất, trộm cắp thông dâm, không ngờ kiếm được cái nhã danh Văn Thanh Thiên, khiến Võ Ý Tông suýt chút nữa cười
rơi cả răng.
Nhưng cứ coi là thế, lục tào công, thương, hộ, binh, pháp, sĩ của Trường An phủ cũng bận tối mày tối mặt. Các lão già ở Hộ bộ, công bộ, hình bộ, ngự sử đài đều là các quan mà triều đình giáng xuống, các sự vụ cụ thể
không thể tách khỏi các quan viên địa phương như bọn họ.
Không chỉ bọn họ, từ phủ lệnh Liễu Tuần Thiên trở xuống, toàn bộ Trường
An Phủ giống như ruồi mất đầu bị chỉ huy đến quay chong chóng, cuối cùng vẫn là Liễu Tuần Thiên linh hoạt, áp dụng sách lược người trông người, y mỗi ngày đi Hộ bộ báo cáo, Thiếu Doãn đi công bộ, Phán Ti Quan lại đi
Hình bộ và Ngự sử đài, Lục Tào quan ở nha phủ chờ đợi lệnh mọi lúc mọi
nơi, Ti Lục Tham Quân Sở Thiên phụ trách truyền tin lên xuống, ở giữa
triều đình. Kể từ đó, quả nhiên hiệu quả hơn nhiều.
Nhân lúc Hoàng đế sắp dời kinh đo, các quan lớn trong thành Trường An
đều bắt đầu giở thủ đoạn, có người muốn có biểu hiện gì đó để lên chức
cao hơn, có người lại muốn trốn tránh một kiếp, cũng có người có thù oán cũ, muốn nhân cơ hội tốt này để kéo kẻ thù từ trên lưng ngựa xuống,
toàn bộ thành Trường An giống như một mảnh lộn xộn.
Còn tiểu giang hồ Bá Thượng bị tất cả mọi người bỏ qua, một tháng này
cũng không hề yên tĩnh. Thuận Tự môn sớm đã suy toàn lại vùng dậy, không biết dùng thủ đoạn gì, lại ôm được chân của Độc Cô Thế gia, tiếp đó lại tập hợp được tám bang phái bao gồm cả Giao Long Hội, trong chốc lát đã
trở thành đại bang phái đứng đầu Bá Thượng.
Một tháng nay, nội bộ Thuận Tử Môn chỉnh đốn, một số phần tử bị loại bỏ. Đồng thời, Tào Quyền chưởng đà Cổ cô nương và Tào Khẩu chưởng đà Độc Cô Văn Ngạo cùng với Kiều Bang Chủ liên tiếp đi thăm hỏi các đại bang hội, nhanh chóng kết thành đồng minh với Nhật Nguyệt Minh và Tam Hà Hội.
Bởi vì ba đại bang phái tập trung chủ yếu ở Trấn Đông, nên được gọi là
Đông Minh. Còn Ngũ Hành Hội, Khuyên Tử Môn, Thái Bình Bang lập tức cũng
kết thành đồng minh, đối chọi gay gắt với Đông Minh, được gọi là Tây
minh. Hai phe Đông Tây vừa thành lập, liền bắt đầu lôi kéo thâu tóm các
tiểu bang phái, Thiên Ưng Bang của Ngụy Dũng Đường chọn gia nhập vào Tây Minh.
Một khi ranh giới phân minh, ý nghĩ thù địch tự nhiên sẽ nảy sinh. Các
hảo hán giang hồ tính tình cục căn không có chuyện gì làm thì uống say
còn muốn đánh nhau gây sự kiếm chuyện, huống chi lúc này có đối thủ rõ
ràng, chuyện hai bên đánh nhau liên tiếp xảy ra, sự đối chọi càng thêm
kịch liệt.
Sáng sớm một ngày nào đó, ánh mặt trời ấm áp xé tan màn mây, xua tan đi
sự u ám của mặt đất, trong một ngõ hẻm lộ ra mấy thi thể đông cứng, đây
là mấy người của Khuyên Tử Môn, hung thủ dĩ nhiên không thể nào tìm ra
được, nhưng người giang hồ cũng không cần chứng cớ, bọn họ nhận định là
ai, vậy là được rồi.
Sáng sớm hôm sau, bốn người của Tam Hà Hội được phát hiện nằm trần
truồng ở trên đường lớn thông ra bến đò, trên thi thể lạnh ngắt đã ngưng lại thành một lớp sương, xung đột gay gắt rồi! Báo thù của Tây Minh đến nhanh như vậy, ác như vậy!
Hai phe Đông Tây lập tức giương cung giương kiếm, các cao thủ giang hồ
mà các đại bang phái không tiếc tiền bạc tuyển dụng lần lượt vào Bá
Thượng sinh sống, mây gió dần dần nổi lên!