Liễu Tuẫn Thiên là phủ lệnh của kinh đô thứ hai, cấp độ cao hơn so với
quan châu phủ bình thường. Y là quan chính phẩm của triều đình, Trung võ tướng quân Dương Phàm cũng thấp hơn y nửa phẩm. Tuy rằng đámn người
Dương Phàm, Trần Đông, Hồ Nguyên Lễ đều là chuyên vụ khâm sai, y cho dù
là muốn nịnh bợ, cũng không với đạo lý thân phận quan trên đi chúc tết
quan dưới, huống hồ có thể làm người của phủ lệnh Trường an này, nếu
không phải là thân tín của Hoàng đế cũng không đáng nịnh bợ bọn họ như
thế.
Bởi vậy, Liễu Tuẫn Thiên không thể nào chủ động đi chúc tết bọn họ. Tuy
nhiên, theo dự đoán của Liễu Tuẫn Thiên, nếu như chiều nay hoặc sáng mai họ mới tới cũng không có gì lạ. Dù sao khi họ mới tới Trường An, mình
chưa từng chào đón, tuy rằng đó là do Hà Nội Vương làm khó dễ nhưng vẫn
là do mình thất lễ trước.
Hiện giờ, sáng sớm Trần Đông và Hồ Nguyên Lễ đã cùng nhau tới. Liễu Tuẫn Thiên vẫn có chút “được sủng ái mà lo sợ”, y vội vàng tự mình ra cửa
nghênh đón, mời hai người họ vào thư phòng, chúc mừng năm mới nhau. Trần Đông liền nghiêm sắc mặt, lấy ra một chỉ dụ.
Liễu Tuẫn Thiên nhận liền mở ra, vừa xem thì suýt nữa dường như không
thở được, còn để cho người ta ăn Tết không? Các người bị Hoàng thượng
phái đến đây, vô thân vô cố, không có việc gì để làm, chúng ta lại là
bạn bè cũ, là đồng nghiệp cùng năm ra làm việc với nhau.
Liễu Tuẫn Thiên gấp hành bản lại, mặt lộ vẻ khó khăn mà nói:
- Hồ Thiêm Hiến, Trần Tuyển Lang, hai vị cố hết sức vì nhiệm vụ của
mình, bản quan vạn phần bội phục. Chỉ có điều vào ngày tết, cả nước đang cùng vui vẻ, vào lúc này lại đại hưng nhà giam, không biết có hợp lý
hay không?
Trần Đông nghiêm nghị nói:
- Lời nói của phủ lệnh không đúng rồi. Chúng ta phụng thánh dụ, đến
Trường An để chấn chỉnh trị an, thanh trừng lại trị, vô cùng lo lắng
không dám chậm trễ một ngày. Hơn một tháng nay, chúng ta đã bắt rất
nhiều kẻ phạm pháp, nhưng những kẻ đầu sỏ lại đều lọt lưới.
Điều tra nguyên nhân là vì những người này nhiều năm kinh doanh, lo
trước tính sau, lại thêm lợi tức lớn, có gián điệp nên nghe tin tức chạy trốn mất. Không bắt được những người này sẽ không thể tạo ra tác dụng
khiến tội phạm kinh sợ, không thể chấn chỉnh trị an lâu dài của Trường
An.
Liễu Tuẫn Thiên nói:
- Lời nói của Trần Tuyển Lang tuy là có ý, nhưng cũng không cần chọn đi bắt cướp vào lúc mùng một Tết chứ?
Hồ Nguyên Lễ vê râu mỉm cười nói:
- Liễu phủ lệnh, năm mới mọi công việc dừng lại, đây cũng chính là lúc
phạm nhân lẩn trốn nhiều nhất, hơn nữa ngày tết ai mà không muốn đoàn tụ cùng gia đình. Những tên tội phạm này rất có thể thừa lúc quan phủ nghỉ lễ về nhà mừng năm mới mà ra tay.
Liễu Tuẫn Thiên vẫn thoái thác:
- Lý lẽ thì là như vậy nhưng hai vị nói đã quá muộn rồi. Hiện giờ quan
nha đã đóng, các quan viên đều đã nghỉ. Trường An phủ ngoài một ban phục luân phiên ngày tết thì cũng không có ai có thể dùng được, e rằng không đủ sức để bắt cướp.
Hồ Nguyên Lễ nói:
- Điều này thì Liễu phủ lệnh không cần phải lo lắng. Hiện giờ có Thiên
Kỵ đóng quân ở Trường An, mà Trung Võ tướng quân Dương Phàm là Củ phong
sát phi xử trí sử do Hoàng đế thân phong, vì vậy đây cũng là việc của
Dương tướng quân.
Liễu Tuẫn Thiên kinh ngạc nói:
- Dương tướng quân còn là Sai sử sao, sao bản quan hoàn toàn không biết gì cả?
Khóe miệng Trần Đông khẽ mím lại, nói:
- Việc này nói ra thì rất dài dòng, khi khác sẽ phân trần cùng với Phủ
lệnh. Lúc này kính xin Phủ lệnh tận lực điều động quan viên giúp đỡ
chúng ta. Tình hình Trường An chúng ta không quen.
Dương Phàm quả thật là có cái chức vụ Sai sứ “Củ phong sát phi xử trí
sử”. Khi Võ Tắc Thiên phong chức này vẫn chưa có hai chữ “Lạc Dương” ở
phía trước. Kỳ thật không thêm hai chữ này, chức quyền của hắn cũng chỉ
hạn định ở Lạc Dương, bởi vì Dương Phàm đồng thời còn là tướng quân
Thiên Kỵ, có trách nhiệm bảo vệ thiên tử, còn có thể bảo hắn đi từng địa phương giám sát hay sao?
Nhưng cũng khéo, hết lần này tới lần khác xảy ra chuyện lớn như vậy, vị
thống lĩnh cấm vệ quân Dương Phàm này được phái đến Trường An, chức vụ
bảo vệ trị an vẫn không bị mất đi. Điều này đã được cân nhắc: Chức vụ Củ phong sứ của hắn có dời đi theo không? Nếu ban đầu không giới hạn ở Lạc Dương thì khi hắn tới Trường An có thể đảm nhiệm công việc Củ sát (coi
xét) ở Trường An cũng là hợp tình hợp lý?
Đây hoặc là một lỗ hổng trong bổ nhiệm chức vụ, nhưng Dương Phàm có thể
lợi dụng lỗ hổng này để thâm nhập vào đây một cách hợp lý. Hơn nữa, đây
rất có thể cũng chính là ý của Hoàng thượng. Không có chức vụ này, Thiên Kỵ của hắn và Kim Ngô Vệ của Võ Ý Tông nước sông không phạm nước giếng
thì hắn lấy cái gì để kìm hãm người ta?
Tuần bổ sai dịch cũng không cần hắn xuất hiện, chỉ gọi người cấp cho một số người quen thuộc với tình hình Trường An để phối hợp hành động với
họ. Liễu Tuẫn Thiên nào còn tắc trách qua loa như thế, y đành cố gắng
tìm người đến nha môn, mặc bọn họ kêu ca bực tức, tất cả giao cho Trần
Đông và Hồ Nguyên Lễ.
Hồ Nguyên Lễ và Trần Đông lập tức sắp xếp những người này, dẫn binh sĩ
Thiên Kỵ đi khắp các đường lớn ngõ nhỏ, ngồi chờ đợi cá lọt lưới.
**********
Sau một trận đánh nhau kịch liệt ở Bá Thượng, cả hai bên đều có người chết, rất nhanh đã tiến vào giai đoạn giao tranh.
Thủ lĩnh của cả hai bên đều hiểu rõ, thế lực của cả hai đều ngang nhau,
thủ hạ của hai bên dù có đấu đến cùng sợ là cũng không phân được thắng
bại, hơn nữa khi đó dù có phân chia thắng bại thì cũng không còn có ý
nghĩa rồi.
Nhưng có một chuyện mà cả hai bên đều không rõ đó chính là: tình hình
ngang bằng thế lực này là có người cố ý thúc đẩy. Lúc này họ bắt đầu cả
thấy, lúc đầu có người đã sử dụng chiến lược “cầm vương trảm thủ”, có lẽ đây là thủ đoạn giải quyết tranh chấp hữu hiệu nhất.
Những bang chúng bình thường đó thật ra để tâm nhất là có cơm ăn hay
không, còn về thuyền là của ai, đập phá cờ hiệu của ai, họ đều không để
ý. Nếu không Lý Hắc cũng không thể quả quyết giết mấy người sau khi phải đối ý kiến là có thể sáp nhập hai nghìn người của Giao Long Hội vào
Thuận tự môn một cái thuận lợi.
Hiện giờ nếu họ muốn thắng có lẽ cũng phải dùng cách đó. Chỉ cần giết
được thủ lĩnh, quân sẽ như rắn mất đầu. Hai bên đều nghĩ tới điểm này
nên liên tục xảy ra ám sát.
Phó Lão Tam môn chủ của Quyển tử môn là người gặp họa đầu tiên, bảo vệ
mời tới người chết kẻ tàn phế, bản thân lão ta thì mất mạng trong cuộc
phục kích. Ngay sau đó, Tào quyền chưởng đà Thịnh Long của Nhật Nguyệt
Minh cũng bị người ta ám át, Ngụy Dũng Đường của Thiên Ưng Bang cũng bị
ám sát, may mắn thoát chết nhưng cũng bị trong thương.
Một loạt những vụ ám sát khiến cho thủ lĩnh của hai bên đều cảm thấy bất an, ra vào đều tiền hô hậu ủng, đi ngủ cũng phải canh phòng nghiêm
ngặt. Trên phố rất ít người đi lại, một loại yên bình quỷ dị báo hiệu
một cơn phong ba càng lớn hơn. Toàn bộ Bá Thượng đều không có không khí
chào năm mới, chỉ có cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương.
Tất cả những chuyện xảy ra ở Bá Thượng ở rất gần Trường An nhưng lại
không ai phát hiện ra. Trong chuyện này, thanh thế của Trần Đông và Hồ
Nguyên Lễ chủ yếu là nghiêm trị quan viên Trường An liên quan, nhưng
nguyên nhân chủ yếu nhất là bởi vì quan phủ đã liên tiếp bỏ qua chuyện ở Bá Thượng
Cho tới nay chính là như vậy, triều đình cũng như vậy. Họ đều biết lương thực vận chuyển bằng đường thủy quan trọng, cũng biết là vận tải đường
thủy quan trọng. Nhưng trong quá trình này, chỉ quên mất tác dụng của
con người, quên mất những thủy phu đã vật lộn với sóng gió, đi thuyền
vượt sông để vận chuyển lương thực tới kinh thành.
Bởi vì coi trọng vận tải đường thủy nên triều đình sẽ đẩy mạnh nạo vét
đường sông, sửa đê kè. Vì coi trọng vận tải đường thủy nên mới có quan
viên chuyên trách giao thông vận tải đường thủy, bảo đảm tuân thủ quy
tắc của mỗi bước từ thu thập lương thực tới nhập kho, bảo quản.
Nhưng trong quá trình này, không ai nhắc tới những tào đinh. Có lẽ là vì họ biết là những tào đinh này cả đời phải kiếm sống dựa vào những
chuyến đi, không cần lo lắng chuyện họ lười biếng bỏ việc nên mới không
để ý tới sự tồn tại của họ. Vì thế, các thủy phu ở Bá Thượng và ở người ở gần Trường An cả đời không qua lại với nhau. Mặc dù có một số người
trong thành cũng biết một số chuyện ở đây cũng vì không liên quan tới
mình, vì cho rằng người Bá Thượng dã man, ngang ngược nên ngoảng mặt làm ngơ.
Nhưng loại đóng cửa và độc lập này cũng không phải là tuyệt đối. Nhất là nếu thủ lĩnh của các bang hội có thể lợi dụng các chốt vận chuyển để
dắt mối, mua chuộc quan viên thì lúc này tại sao lại không nghĩ tới nhờ
đến tác dụng của quan phủ?
Hội Ngũ Hành, Quyển tử môn, Thái Bình Bang và đầu não Tây Minh tập hợp lại. Tần Tắc Viễn thay mặt nói:
- Sắp tới Tết Nguyên Tiêu rồi, qua tết là chúng ta phải bố trí xong
huyện Dương Châu. Nhưng chuyện ở đây không giải quyết thì làm sao đi
được? Lão phu cho rằng muốn phá cục diện ở trước mắt chỉ có cách mời
quan phủ ra mặt!
Viên Chí Hằng bang chủ của Thái Bình Bang nhíu mày nói:
- Chuyện này chỉ sợ sẽ rất khó. Những quan lại này đều là những kẻ hai
mặt. Chúng ta hứa cho họ lợi ích thì họ để chúng ta thuận lợi. Đây chỉ
là sự trao đổi mua bán chứ không phải giao tình, muốn bọn họ ra mặt vì
chúng ta thì không có khả năng!
Ngồi bên cạnh gã là con trai của Phó Lão Tam. Y mới vừa mới kế vị chức
bang chủ, trên người còn mặc đồ tang. Người này mặc dù mang mối thù giết cha nhưng cũng không phải loại người lỗ mãng, nghe vậy liền nói:
- Lời của Viên bang chủ rất đúng. Hơn nữa sau lưng của đối phương cũng
không phải là không có quan phủ làm chỗ dựa. Nghe nói Kiều gia tào khẩu
là người của Độc Cô thế gia?