Màn che trùng trùng, giao tiêu mềm mại, thanh thoát buông xuống. Vô Cốt
Đăng thuần túy lấy bạch ngọc chế thành, trên vẽ sơn thủy, hoa trúc lông
vũ, ánh sáng từ bên trong lộ ra, như thanh băng ngọc hồ, cảm nhận thoải
mái, bảo quang hoa ảnh, khó có thể nhìn thẳng vào.
Trước hồ nước nóng để tắm rủ xuống một bức mành pha lê, lưu tô bảo đái,
và trong Ô Cốt Đăng ánh sáng chiếu sáng, rực rỡ loá mắt, nghiễm nhiên
Quảng Hàn Thanh Hư phủ đệ.
Nhà có tiếng quyền quý, sự kiêu xa hoa lệ quả nhiên không phải dân chúng bình thường có thể tưởng tượng, Độc Cô thế gia ở trong thế gia không
phải là nhà quyền quý nhất, gian phòng tắm này chỉ để trang trí ở trong
phòng khách, cũng không phải là nơi tắm rửa cấp cao của chủ nhân mà lại
lộng lẫy xa hoa như thế.
Phòng thay đồ, bàn nhỏ, lư hương, kính đứng mọi thứ đầy đủ, trên mặt đất phủ thảm nhung tơ mềm mại, Cổ Trúc Đình cởi bỏ trang phục nhuốm máu vứt một bên, chỉ mặc quần lót đi đến, hai tay tách bức rèm pha lê ra, trong tiếng vui tai giòn vang leng keng, một hồ tắm lớn xuất hiện trước mặt,
hơi nóng cuồn cuộn.
Tường hồ bằng bạch ngọc, một con cá chép màu vàng nhảy bên cạnh ao, nước chảy ồ ồ từ trong miệng cá phun ra, chậm rãi rót vào trong ao, Cổ Trúc
Đình cởi quần lót nhuốm máu ra, thắt đáy lưng ong, hai đùi tròn trịa
thẳng tắp, giữa đùi đỏ sẫm một đường, trắng trẻo không có một cọng lông.
Cổ Trúc Đình bước vào thềm đá ngâm mình vào trong nước, người ngồi xuống nước, nước trong suốt lập tức nhuộm một màu đỏ nhạt, Cổ Trúc Đình đặt
cánh tay phải bị thương lên hồ, khẽ thở dài, mệt mỏi ngửa tựa vào trên
vách đá hồ, tuyết nhũ mê người ở trong nước gợn sóng không ngừng nhẹ
nhàng phập phồng, sương mù lượn lờ.
Cơ thể nàng không phải làm bằng sắt, ban ngày ôm Dương Phàm một đường
chạy như điên, sau đó lên xe vì sợ lang quân bị xóc nảy, nàng cũng thủy
chung ôm Dương Phàm và chạy tới Độc Cô thế gia, tâm nàng chỉ nghĩ tới sự sống chết của Dương Phàm, cuối cùng lại mang một lời bi phẫn, trắng đêm giết chóc không ngừng, giờ phút này ngâm trong nước nóng, hai mắt lập
tức mệt mỏi khép lại, hận không thể như vậy hòa tan trong ao được.
Nhưng nàng buộc mình không được ngủ gật, nàng còn phải đi thăm Dương
Phàm. Quý phủ không có bất kỳ rối loạn, chứng tỏ lang quân còn sống,
nhưng lời nói y sĩ nặng nề ở trong lòng của nàng nàng không biết Dương
Phàm có sống qua ải này không, nếu không phải là vì không muốn lang quân ngửi được mùi máu tươi, nàng vừa về đến đã trực tiếp qua đó rồi.
Lặng yên ngồi một lúc Cổ Trúc Đình bắt đầu gội đầu rửa mặt, làm sạch
thân thể, nước là nước chảy, có nơi phát ra cũng có nơi đi, máu pha
loãng trong nước dần dần nhạt đi hồi phục lại là một hồ nước trong
Cổ Trúc Đình cẩn thận rửa sạch miệng vết thương, vội vàng bước ra nhà
tắm, băng bó đơn giản vết thương lại sau đó lấy xiêm y mà Độc Cô gia
chuẩn bị cho mặc chỉnh tề, liền vội vàng ra cửa phòng.