- Võ Diên Cơ còn nói...
Bốp
Một cái tát thật mạnh khiến cho tiểu nội thị kia lật hai má, bối rối.
Gương mặt trắng nõn của Trương Xương Tông đỏ bừng, không kìm nổi giận dữ nói:
- Câm miệng! Không cần phải nói nữa!
Tiểu nội thị bụm mặt ngượng ngùng trả lời:
- Vâng! Dạ dạ!
Mặt Trương Xương Tông vẫn còn nóng bỏng đấy, gã còn trẻ, tuy rằng lấy
tuổi thanh xuân trẻ trung để hầu hạ một bà lão bảy mươi tuổi, cũng biết
cả thiên hạ đều đang âm thầm nhạo báng gã, nhưng lại không thể nào chấp
nhận được sự thực bị người khác cợt nhả chế nhạo, gã như bị người khác
tát một cái hung bạo vào mặt, trong lòng gã có sát tâm rồi.
- Lý Trọng Nhuận, Võ Diên Cơ, Vĩnh Thái công chúa...
Gương mặt xinh đẹp tuấn tú của Trương Xương Tông lập tức méo mó, trong
mắt bắn ra tia oán độc, hận không thể băm ba người này tan xương nát
thịt. Gã ngẩng đầu lên nhìn tiểu nội thị đang không biết làm sao, quát
to:
- Cút!
Tiểu nội thị kia vốn nghĩ sẽ mật báo để lấy lòng chủ tử, nào ngờ đâu
Trương Xương Tông lại giận giữ mới mình, tức thì sợ hãi ngay cả rắm cũng không dám thả, vội vàng chuồn mất. Trương Xương Tông phẩy tay áo, đi về hướng Lệ Xuân Đài.
- Lục Lang đã về rồi, trẫm có chút mệt mỏi, muốn ngủ một lát, mau tới xoa bóp đầu cho trẫm.
Võ Tắc Thiên vừa thấy Trương Xương Tông liền buông tấu chương, cười dài
ngửa trên giường êm, hơi nhắm hai mắt lại. Kết quả, bà chưa kịp thưởng
thức mười ngón tay thon dài mềm mại xoa bóp đầu thì lại nghe được tiếng
khóc, bà mở mắt ra, thấy Trương Xương Tông quỳ rạp xuống đất, đầu vai
rung lên thì kinh ngạc hỏi:
- Lục Lang sao vậy?
Võ Tắc Thiên hỏi xong khẩn trương đứng lên, dìu gã dậy. Vừa đỡ gã thì đã thấy Trương Xương Tông nước mắt tuôn đầy mặt, làm bà không khỏi đau
lòng, cuống quýt hỏi:
- Lục Lang sao vậy? Sao lại khóc? Mau mau đứng lên, có gì ấm ức cứ nói với trẫm, đã có trẫm làm chủ cho ngươi rồi.
Trương Xương Tông nghẹn ngào không đứng dậy nổi, rơi lệ nói:
- Xương Tông không thể tiếp tục hầu hạ Thánh nhân nữa, xin Thánh nhân khai ân cho phép Xương Tông xuất cung.
Võ Tắc Thiên càng luống cuống, ôm gã, nói:
- Ôi, bảo bối của trẫm, vừa rồi còn đang êm đẹp, sao lại như này rồi?
Nói xong, bà ta nhìn đảo qua Thiên điện, nghĩ có cung nga nội thị nào đó đắc tội với Trương Xương Tông, ánh mắt vô cùng hung bạo làm đám cung
nga nội thị trong điện sợ hãi đều quỳ xuống.
Trương Xương Tông rơi lệ nói:
- Trong thiên hạ, nơi đâu cũng là vương thổ, người nào cũng là vương
thần, lừa gạt sự sủng ái của Thánh nhân, vốn là phúc phận của Xương
Tông, cũng không ngại có người này nói nọ nói kia, Xương Tông có thể
không cần quan tâm tới tin đồn, nhưng lại không thể chấp nhận được việc
danh dự của Thánh Nhân bị tổn hại, cũng không thể nhẫn nhịn làm tổ phụ
đại nhân đã mất mà hổ thẹn.
Võ Tắc Thiên mơ hồ đoán được gì đó, lớn tiếng nói:
- Lục Lang hãy nói ai làm nhục khanh, kẻ nào phạm thượng nhạo báng quân vương, coi trời bằng vung! Nói, trẫm làm chủ cho khanh!
Trương Xương Tông liền đem chuyện Võ Diên Cơ và Lý Trọng Nhuận, thêm cả
Công chúa Vĩnh thái thêm mắm dặm muối nói cho Võ Tắc Thiên. Võ Tắc Thiên nghe xong giận giữ, hai gò má nổi lên gân xanh. Mấy năm gần đây tuổi
tác bà đã cao, tâm tính khá nhân hòa, rất ít động sát cơ, lúc này sự tàn nhẫn đã biến mất rất lâu giờ lại xuất hiện.
- Người đâu!
Hiện giờ Tiểu Hải đã thăng làm Tổng quản vội vàng bước lên trước, khom người nghe lệnh.
Võ Tắc Thiên nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi đi bắt Lý Trọng Nhuận và Võ Diên Cơ, lập tức hành hình bằng gậy tới chết ngay tại trong cung cho trẫm.
Hai người kia, một người là thân tôn tử của bà, một người chất tôn tử
của bà, Tiểu Hải biết hai người kia sắp bị xui xẻo, nhưng lại không ngờ
rằng bà ta lại ra ý chỉ bảo gã đánh chết hai người đó thì quá sợ hãi,
nhưng Hoàng đế đang nổi giận ngập đầu, gã không dám nghĩ nhiều, vội vàng tuân lệnh.
Võ Tắc Thiên lại nói:
- Đưa Vĩnh Thái đến Thái Tử cung, nói cho Hoàng thái tử biết, nếu nó
không quản con gái cho tốt thì làm sao có thể làm Thái tử một nước được? Hiện giờ trâm đưa con gái của nó đi, bảo nó quản giáo cho tốt, nếu
không làm trẫm hài lòng, trẫm sẽ quản con giáo thay nó.
Tiểu Hải vâng lệnh quay người đi ra ngoài.
Lý Trọng Nhuận từ nhỏ sống ở Phòng Châu, dù biết bà nội lợi hại, nhưng
vì từ nhỏ chưa gặp bà ta bao giờ, tất cả những điều liên quan tới bà nội đều từ những lời kể của cha mẹ và đám quan binh canh giữ họ, cho nên
không hiểu rõ tính cách của vị bà nội này như mấy con trai của Tương
Vương từ nhỏ bị bắt giam lỏng trong cung Thái tử, y đã đánh giá quá thấp thấp vị trí của Trương Xương Tông trong lòng bà nội vốn không coi trọng tình thân này rồi.
Khi y bị võ sĩ trong cung như lang như hổ bắt đi, y còn cho là mình dù
sao cũng là Quận vương, là hoàng tôn, là cháu của đương kim hoàng đế,
cùng lắm là bắt đi rồi quở trách vài câu, bà nội dù sao cũng sẽ không vì vài lời khinh miệt Trương Xương Tông mà thi hành hình phạt nặng, tận
đến khi nghe Tiểu Hải nói hai chữ “trượng tễ” (đánh gậy đến chết) thì
quá sợ hãi.
Có lẽ tận đến lúc này, y mới nhớ một hoàng tôn là y chẳng đáng là gì cả, có lẽ Ngũ bá Lý Hoằng, Lục bá Lý HIền chết trong tay bà nội là lời đồn
nhưng hai con trai của lục bá cũng bị tổ mẫu y hạ lệnh đánh chết, vì sao lúc này y mới nghĩ ra?
****
Đông cung, Vĩnh Thái công chúa mang thái sáu tháng khó khăn quỳ xuống
đất, không hiểu vì sao hoàng tổ mẫu lại nổi giận lôi đình như thế, chẳng lẽ là vì vài câu chê bai của nàng? Vĩnh Thái công chúa khi bị bắt đến
Đông cung còn chưa biết kết quả xử trí của trượng phu và huynh trưởng
của nàng.
Trong cung điện, Lý Hiển và Vi phi sóng vai đứng trước mặt thái giám của Lệ Xuân Đài, dùng ngôn ngữ bình thản trầm bổng nhắc lại lời của Võ Tắc
Thiên:
- Hoàng đế nói, nếu Hoàng Thái tử ngay cả con gái mình mà quản giáo
không được, thì đừng làm Thái tử làm gì? Giờ đưa Vĩnh Thái công chúa tới đây, mới hoàng Thái tử điện hạ quản giáo, nếu không làm bệ hạ hài lòng, Hoàng đế sẽ tự mình quản giáo!
Thái giám dứt lời, giương phất trần, quay người rời khỏi.
- Công công khoan đã!
Vi phi tỉnh hồn lại, vội vàng đuổi theo, cười nịnh nói:
- Xin hỏi công công, Thánh nhân xử trí với Trọng Nhuận và Diên Cơ thế nào?
Thái giám liếc nhìn nàng một cái, thản nhiên đáp:
- Dĩ nhiên là hành hình đánh gậy tới chết!
Vi phi lảo đảo hai bước, kinh ngạc nhìn thái giám đi ra khỏi điện, mặt
xám như tro tàn. Lý Trọng Nhuận là con trai ruột của nàng, Vĩnh Thái
công chúa Lý Tiên Huệ là con gái ruột của nàng.
Lý Hiển lặng người một lúc lâu, mới đột nhiên thất thanh:
- Trọng Nhuận, con của ta!
Nước mắt tuôn như suối trào.
Vi Phi chạy ra bắt được Lý Hiển đang chạy ra khỏi điện, run rẩy hỏi:
- Lang quân đi đâu?
Lý Hiển nức nở:
- Ta...ta đi cầu xin mẫu hoàng, cầu xin...
Vi phi nói:
- Chàng không nghe thấy...Trọng Nhuận đã bị hành hình đánh gậy tới chết rồi sao?
Nói tới đây, Vi phi cũng rơi nước mắt như mưa.
Sắc mặt Lý Hiển ảm đạm, nói:
- Nghe rồi, nhưng Tiên Huệ còn sống, mẫu hoàng bảo ta quản giáo nó, ta quản giáo thế nào, ta muốn đi cầu xin mẫu hoàng...
Vi phi cắn răng, hai mắt đẫm lệ nói:
- Chàng vẫn không rõ sao? Võ Diên Cơ và Trọng Nhuận đều bị hành hình
đánh tới chết, tâm ý của mẫu hoàng là gì mà chàng vẫn chưa hiểu sao?
Thân hình Lý Hiển chấn động, hoảng sợ quay người lại, không dám tin nhìn Vi phi:
- Đó là con ruột của nàng, là cốt nhục của nàng, nó lại đang có bầu, nó mới mười bảy tuổi, nó...
Vi phi khóc như điên:
- Thiếp biết, thiếp đương nhiên biết, hổ dữ cũng không ăn thịt con,
chàng nói thiếp nguyện ý lấy tính mạng của con gái hay sao? Nhưng hổ dữ
không ăn thịt con, lòng người còn độc hơn hổ dữ đó!
Nói tới đây, nàng đột nhiên tỉnh ngộ, vội vàng che miệng, trong cung đám cung nga thái giám đều là do Hoàng đế phái tới, ai biết trong đó có bao nhiêu tai mắt của hoàng đế.
Vi phi giảm thấp thanh âm xuống, nước mắt ràn rụa nói với Lý Hiển:
- Lang quân, chàng cho là nếu có khả năng, thiếp không muốn cứu con gái
mình sao? Vô dụng thôi, mẫu hoàng tâm vững như bàn thạch, bà đã quyết
chuyện gì sao để người khác sửa đổi chứ? Chàng đi, không những không cứu được con gái, ngược lại còn chôn vùi cả chàng đó.
Vi phi khàn giọng nói:
- Lang quân, thiếp thân không ác độc như vậy, đó là cốt nhục của thiếp thân mà! Nhưng thiếp cũng không còn cách nào khác nữa!
Vi phi nói xong, ngã xuống đất, ôm lấy đùi của Lý Hiển khóc gào. Lý HIển giật mình, một lúc lâu sau cũng giống như đống bùn nhão tê liệt ngã
xuống đất.
Vĩnh Thái Công chúa chẳng những đã bị trừng trị, hơn nữa còn buộc phụ
mẫu nàng tự mình hạ lệnh, đây là chuyện cực kỳ bi thảm cỡ nào? Trong
đình viện, Vĩnh Thái Công chúa bị ấn ngã xuống đất, thái giám vung
trượng lớn bắt đầu hành hình, tận đến khi một trượng nặng nề đập vào vú, nàng mới bừng tỉnh ngộ, đây thật sự là thật rồi!
Nàng khàn giọng gào to:
- Cha ơi, mẹ ơi, con gái biết sai rồi! Con gái đáng chết, nhưng con đang có thai, xin cha mẹ hãy cầu xin bà nội cho con, chỉ cần có thể để con
sinh con xong, chỉ cần để con gái sinh con xong đã, cha mẹ ơi...
Bốp bốp bốp...Đám thái giám vung gậy lớn từng gậy từng gậy đánh lên
người Vĩnh Thái công chúa, đánh cho nàng da tróc thịt bong, càng khiến
nàng hoảng sợ chính là trong bụng quặn đau từng đợt, khiến nàng vừa đau
vừa sợ, ngất xỉu đi.
Trên đại điện, vợ chồng Lý Hiển ngã xụi trên mặt đất, Vi phi cắn chặt
hàm răng, móng tay cắm sâu vào cánh tay Lý Hiển, khóe miệng rỉ ra tia
máu. Lý Hiển ôm đầu thật chặt, đau khổ không chịu nổi, cả người run rẩy, nhưng thanh âm hành hình và tiếng kêu gào thảm thiết của con gái vẫn
như ma âm xuyên vào trong tai họ.
Khi cung nga báo cáo Vĩnh Thái công chúa đã ngất, Lý Hiển giống như kẻ điên nhảy dựng lên, quát to:
- Ta muốn đi gặp mẫu hoàng, nếu phải chết, hãy để ta chết đi! Ta muốn đi gặp mẫu hoàng!
Hiển điên cuồng đẩy Vi phi đang rơi lệ đầy mặt, chạy về phía Lệ Xuân đài.
Khi Võ Diên Cơ và Lý Trọng Nhuận biến thành hai cỗ thi thể máu thịt bầy
nhầy, ác khí trong lòng Võ Tắc Thiên mới vơi nhẹ đi, Lý Hiển vừa lăn vừa bò, gào khóc khóc xông vào Lệ Xuân điện, sau đó một bước một cái dập
đầu, đi đến trước mặt bà, trán đầy máu, tiếng đập đầu bang bang vang
lên, thảm thiết cầu xin tha thứ cho con gái mình.
Võ Tắc Thiên vừa vơi bớt cơn giận lại được Trương Dịch Chi biện hộ cho,
lúc này mới khai ân đặc xá tử tội cho Lý Tiên Huệ. Lý Hiển mừng rỡ như
điên, từ Lệ Xuân đài đi đến Đông cung, dọc đường đi cung nga thái giám
thấy vị Thái tử Đại chu này tóc tai bù xù, máu tươi trên trán chảy đầm
đìa, giống như người điên chạy qua.
Thi thể đẫm máu của Võ Diên Cơ bị đưa về Ngụy vương phủ, Võ Thừa Tự vẫn
đang bệnh nặng trầm trọng nằm triền miên trên giường bất ngờ nghe tin
dữ, cuống quýt gọi người đỡ mình dậy đi ra, khi nhìn thấy thi thể con
mình, trong ngực đau xót, hét to một tiếng, hộc ra một ngụm máu tươi.
Lý Hiển thở không ra hơi chạy về Đông cung, Lý Tiên Huệ ngất nằm dưới
đất, bên dưới là vũng máu tươi vẫn còn đang ồ ạt chảy ra, ông ta quá sợ
hãi, ôm lấy con gái, thê thảm khóc gào:
- Người đâu, cứu mạng, con ta đẻ non, người đâu mau cứu mạng...