Từ trước đến nay dao mềm là khó đối phó nhất, Dương Phàm tuy rằng đã
từng làm ở quan văn nha môn, nhưng khi hắn ở Hình bộ, mượn sự mâu thuẫn
ngoài bộ do đối phó với Ngự Sử Đài mà rất dễ dàng hóa giải sự cung kích
từ trong nội bộ, sau đó đảm nhiệm Sử bộ lang trung, vì các việc hắn phụ
trách quá là mẫn cảm, tất cả triều đình đều soi xét hắn ở các mặt, cũng
không có người dám dùng đao lạnh mà ngáng chân.
Công việc này vẫn chưa làm xong, Dương Phàm liền dùng phương pháp tự vấy bẩn mà mất chức, cho nên thời gian hắn thật sự đối đầu cùng với những
văn nhân là không nhiều, đối thủ của hắn nếu không phải là lưu manh mặc
áo bào quan văn của Ngự Sử Đài thì là qúy công tử tự trọng thân phận của thế gia hào môn hoặc lại là bọn Khiết Đan xâm chiếm đòi chém đòi giết,
chưa từng lĩnh giáo qua quan văn âm mưu tham hiểm lươn lẹo đầy buồn nôn
của quan văn.
Hôm nay Dương Phàm lại tự mình ra tay liền gặp phải cả một đám ngáng
chân, tức giận mà không có cách nào xả, lại không có cách nào để đối
chọi lại, Dương Phàm u buồn bước ra khỏi Hộ Bộ, cúi đầu chán nản quay
trở về, đi chưa được bao xa liền nhìn thấy cửa lớn Hình Bộ, sáu Bộ này
vốn là ở sát liền nhau, Dương Phàm xem thời gian vẫn sớm liền rẽ vào
Hình Bộ, đi thăm qua những người bạn cũ tại Hình Bộ.
Trần Đông đang phê duyệt công văn tại Hộ Bộ Ty nghe thấy Dương Phàm tới rồi lập tức ra cửa đón, chắp tay cười nói:
- Nhị Lang, cơn gió nào thổi ngài tới đây vậy, lâu rồi ngài dạo qua đây
rồi. nghe nói giờ ngài hiện giờ đã vinh hạnh thăng quan Quy Đức Trung
Lang tướng, quản thúc “ Thiên Kỵ” tinh anh nhất Vũ Lâm vệ quân, chúc
mừng ngài!
Dương Phàm cười khổ một tiếng, khoát tay nói:
- Ngài thôi đừng trêu đùa ta nữa, còn như thế này nữa chức Trung lang tướng của ta cũng không làm tiếp được nữa.
Trần Đông kinh ngạc vô cùng nói:
- Lời này là ý gì vậy? dựa vào bản lĩnh của ngài còn không chỉnh đốn
được lớp binh lính quấy nhiễu đó? Đến đến đến, mau đi vào trong phòng,
chúng ta ngồi xuống nói.
Trần Đông đón Dương Phàm đưa vào phòng ký đóng dấu, hai người ngồi
xuống, Dương Phàm liền căm phẫn mang chuyện gặp phải vật cản tại Hộ Bộ
kể lại với Trần Đông.
Trần Đông nghe rồi ôm bụng mà cười lớn:
- Ha ha! Một Nhị lang vốn quỷ kế đa đoan, không đi khi không có lợi lại
cũng có khi bị chịu thiệt thòi, thật đáng buồn cười, việc này nói cho
Tôn Vũ Hiên nghe nhất định là khiến hắn ta cười chết mất!
Dương Phàm giận giữ nói:
- Ngài cũng thật là bạn tốt, thấy ta gặp khó như vậy mà ngài vẫn còn cười vui vẻ như vậy được ư?
Trần Đông nói:
- Ta vì sao mà phải không vui? Nhớ ban đầu, văn võ triều thần cả triều
đình đều bó tay đối với đám ác quan lưu manh của Ngự Sử Đài, nhưng bọn
chúng đều bại dưới tay Nhị Lang ngài, bây giờ chỉ có mánh khóe nhỏ nhoi
của Hộ Bộ lại khiến ngài không có cách đối phó điều này gọi thế nào nhỉ? Ha ha, đúng rồi. gọi là voi ăn sư tử, sư tử ăn sâu lớn, sâu lớn ăn sài, sài ăn lang, lang ăn chó, chó ăn mèo, mèo ăn chuột, chuột ăn voi!
Trần Đông cười đến chảy cả nước mắt, từ tay áo lấy ra khăn tay, nhẹ
nhàng lau khóe mắt, Dương Phàm nghe ông ta nói như vậy, hai mắt không
khỏi như được mở sáng, vội vàng nói:
- Trần Lang trung, khoan hãy vội cười ta, ngài không biết việc này đối
với ta quan trọng như thế nào đâu, nghe ngài nói như vậy, hay là ta nên
có cách gì đối phó với bọn họ?
Trần Đông cười chỉ hắn nói:
- Hộ bộ làm khó người cũng không phải chỉ có nhà ngài, đổi cho người
khác có thể là không có cách chỉ có thể nhịn tức mà nuốt vào, lo lót
trên dưới, cầu cứu tứ phương, chính là vì vậy muốn những người bên Hộ Bộ không còn làm khó ngài nữa thật không dễ dàng gì, nhưng việc này đối
với ngài mà nói thì dễ quá không cần nói nữa mà!
Dương Phàm như đã ngộ ra:
- Ý ngài nói là…, “ Thiên Kỵ” này của ta đúng là do phụng thừa thánh dụ của mà thành lập, muốn ta tố cáo với hoàng đế?
Dương Phàm nghĩ ngợi một chút liền lắc đầu nói:
- Không ổn, không ổn! Hoàng Đế mở lời, tất nhiên có thể giải quyết vấn
đề này, nhưng Hoàng đế cũng vậy, binh lính dưới tay cũng vậy tất nhiên
vì thế mà xem nhẹ ta, còn nữa việc này bản thân cũng không làm cho nổi
còn phải nhờ Hoàng đế ra mặt thì thử hỏi vị tướng quân như vậy ai làm mà chẳng được, vậy thì còn cần gì ủy thác cho ta thành lập Thiên Kỵ.
Trần Đông nói:
- Tất nhiên không ổn, không chỉ vấn đề không ổn mà còn là... cho dù ngài tìm được Hoàng đế thì cũng không thành được việc.
Dương Phàm lúc này mới thất kinh, thất thanh nói:
- Ngài nói cái gì? Tìm được Hoàng đế việc cũng chưa chắc thành, làm sao có thể như vậy được?
Trần Đông nói:
- Làm sao không thể thế được? Ngài đi tìm Hoàng thượng, Hoàng thượng
triệu Hộ bộ lại hỏi han, tốt! Đổi ta là Trung lang Hộ Bộ, ta không nói
hai lời, lập tức tuân lệnh, trước mặt Hoàng đế vỗ ngực bảo đảm nhất định dốc hết toàn sức phối hợp, làm xong việc này nhanh nhất có thể, không
còn vấn đề gì nữa đúng không? Không còn vấn đề gì nữa thì chúng ta đi,
quay về tính toán phát lương thực lương bổng.
Trần Đông mỉm cười nói:
- Đợi ta quay về Hộ Bộ liền làm bộ như muốn trích cấp tiền lương, mời
ngài liệt kê một biểu tường tận ra, công văn đi lại, giấy mực bút
nghiên, cỏ thức ăn cho ngựa, các hạng mục tiêu hao tất cả đều phải liệt
kê tường tận rõ ràng, lại còn lương bổng của tướng quan là khi nào,
lương bổng của sĩ tốt là khi nào, ăn uống tiểu tiện đại tiện các loại
phương diện, ngài đều tùng bút từng nét mà báo lên cho ta!
Ta là đúng chức trách công việc, không có vấn đề chứ? Ai có thể nói ta
không đúng nào? Tiếp theo đó ngài trở về mà đợi tin của ta nhé, ngài
cũng phải cho ta thời gian để đối chiếu hạch toán chứ, ta trước tiên kéo dài thời gian của ngài mấy ngày, khiến ngài từng đợt từng đợt chạy tới
Hộ Bộ, ém đến sắp đến ngày phát lương ta mới nói với ngài chữ ký này mơ
hồ, phần phân li đó không rõ ràng, gửi trở về liệt kê lại cái mới.
Ngài cho dù làm gấp cả đêm làm lại ra được một phần biểu cách, vậy cũng
không có vấn đề gì, ta bảo ngài liết tường tận như vậy để làm gì chứ?
Chính là vì tìm lỗi của ngài, hạng mục này Hộ Bộ của chúng ta thấy rằng
là không nằm trong hạng mục liệt kê hạch toán, hạng mục đó chữ số tính
toán đó dường như có không khớp, chúng ta liền cứ thế mà tranh luận vậy.
Ngài có bản lĩnh thì tiếp tục tìm Hoàng đế đi, dù gì thì ngài cũng là
Đại tướng quân khởi căn từ bát tọa, uy danh một phương, ngài có thể để
cho thể diện của mình bị mất thì ngài cứ đi, chúng ta cũng đâu có không
làm cho ngài đâu, mà là không hợp quy định không làm được, Hoàng đế cũng không tìm ra được lỗi của ta, ngài có thể làm được gì ta chứ? Đợi ngài
thêm mấy lần tìm tới Hoàng đế thì trước mặt Hoàng đế ngài cũng để lại ấn tượng vô dụng cho hoàng đế, ngài không tìm hoàng đế chúng ta cứ thế mà
kéo dài thời gian, đến khi này thì cũng sớm qua thời gian phát lương
bồng, đến khi đó xem xem ai là người hai bên đều bị sức ép mà bốc khói
đầu.
Dương Phàm nghe rồi thấy như có luồng khí lạnh từ dưới chân đi thẳng lên tới tim, lạnh thấu xương.
Trần Đông cười như không cười mà nói:
- Nhị Lang à, đây chỉ là ta tùy miệng mà nói ra phương pháp đó thôi,
thật muốn trừng trị ngài ta vẫn còn thủ đoạn khiến cho ngài không có lời nào để nói, tai trong cánh cửa công vụ này, thời gian ngài ở còn ngắn
quá, không hiểu được dao mềm cũng có thể giết người, đều là không thấy
máu vậy!
Dương Phàm hít một hơi dài, đứng dậy trịnh trọng hành lễ đối với Trần Đông nói:
- Đúng! Đạo hạnh của Dương Phàm đúng là còn quá non kém, vẫn là mong Trần Huynh chỉ giáo!
Trần Đông vội vàng đứng dậy trả lễ, đỡ Dương Phàm dậy mà nói:
- Không nên làm vậy, không nên làm vậy, Nhị Lang hành lễ lớn như vậy
Trần mỗ thật không dám nhận, kỳ thực so với thủ đoạn càng xảo quyệt hơn
của Hộ Bộ thì khi Dương nhị Lang ngài đã ứng đối lại quá là dễ dàng, lần này ngài là người trong cuộc mà mê muội thôi.
Dương Phàm nghi hoặc nói:
- Lời này nói là ý gì?
Trần Đông nói:
- Bởi vì trước kia người ngài phải đối mặt nếu không là nhân vật lớn
trên cao tít không thèm sử dụng những thủ đoạn bẩn thỉu này thì cũng là
cường tặc chỉ đi thẳng về thẳng dùng đao dùng thương để sử lý moi việc,
ngài hiểu được để đối phó với bọn họ phải dùng thủ đoạn gì, còn bây giờ
ư, ngài thật sự cho rằng bọn họ là quan thần nho nhã thể diện, chỉ nghĩ
rằng có thể cùng bọn họ nói lý lẽ mà không biết bọn người này khi lòng
dạ đã đen tối thì so với bọn lưu manh vô lại lại càng hạ đẳng, vậy ngài
làm sao có thể thắng được bọn họ chứ?
Dường Phàm dường như đã ngộ ra, nghi ngờ nói:
- Vậy thì... ta nên làm thế nào?
Trần Đuông hận sắt không rèn nổi thành thép nói:
- Nhị Lang của ta, ngài sao vẫn chưa hiểu? Ngài hiện giờ là lính mà! Tú
tài mà gặp lính có lý cũng không làm rõ được! Ngài là một đầu binh không nói nắm tay với bọn họ lại muốn thuận theo quy luật của bọn họ đi nói
đại lý, ngài không phải là tự chuốc lấy khổ vào thân sao?
- Ha ha! Ta hiểu rồi!
Dương Phàm đánh nắm quyền vào nhau, chút sắc vui mừng đi qua đường lông mày.
Lần này, Dương Phàm thật sự là thân ở bên trong cục mà không tự xét rồi, lần đầu tiên dưới thân phận lĩnh tướng trong quân đội lại đi xã giao
với những quan văn chuyên môn dùng tâm kế, trên sân chủ nhà lại làm theo quy tắc do họ đặt ra, thuận theo cái hố mà họ đào ra cho hắn để đi đọ
sức, hắn như vậy sao không thua được cơ chứ?
Lần tố cáo này đưa lên trước ngự giá thì hắn đều có lý vậy, vấn đề là
hắn mà lên ngự tiền cáo trạng thì sẽ bị hạ xuống thành bên kém thế, đối
phương sợ là sớm đã có chuẩn bị trước đối với việc này rồi, đến khi đó
cho dù có vận cái lý chính đáng thì cũng không lý luận cho rã ra được,
rõ ràng là Hộ Bộ làm khó hắn liền làm to lên một chút thì đã sao nào,
thật sự muốn gây tới Ngự tiền cũng là khiến đối phương làm to, thế mới
nắm được thế chủ động.
Dương Phàm như mở thoáng được đầu óc, ha ha cười lớn nói:
- Một lời nói của Trần Trung lang làm ta tỉnh mộng người trong mơ, Dương mỗ hiện giờ biế phải làm thế nào rồi, bây giờ liền quay về sắp xếp, hôm khác ta mở yến tiệc tại “ Thiên Kim Túy” cảm tạ, nhất định tìm hai hồ
sơ mỹ lệ uống rượu cùng ngài, ha ha, ta đi trước đây.
Trần Đông mừng rỡ, rượu của “Thiên Kim Túy” ngon, Hồ cơ ở đó lại càng
đẹp chỉ tiệc là rượu của “Thiên Kim Túy” đắt, Hồ cơ mà diễm lệ yêu kiều ở đó lại càng đắt, như bổng lộc của ông ta bình thường không dám đi, Trần Đông vội vàng chạy ra ngoài cửa luyến tiếc mà hướng về phía Dương Phàm
vẫy tay:
- Nhị Lang, đã hẹn rồi đó, đã hẹn rồi đó nhá!
****
“ Bếp Công” bếp ăn, sáu bộ công nhận tốt nhất là Hộ Bộ.
Hộ Bộ quản tiền lương, có nhiều tiền nhất trong sáu bộ, bữa ăn công vụ
của Hộ bộ thượng thư và Thị lang so với các tể tướng của Chính Sự Đường
không thua kém phần nào, còn đối với phần ăn của quan sai nha dịch bên
dưới cũng có thể so sánh với bữa ăn của các Lang trung viên ngoại lang
nhất phẩm quan viên của các nha môn khác rồi.
Vào trưa ngày hôm đó, từ “ Bếp Công” đã sớm bay ra mùi hương của thức
ăn, hôm này nấu cá lại có cả gà, mùi thơn nức mũi, chuông tan nha vừa
vang, tiểu quan quan viên các bộ liền lục tục chạy tới “ Bếp công”
Người làm quan đi một cách bình tĩnh nhã nhặn, bọn họ không sợ thức ăn
bị lấy hết, phần của bọn họ đều được nhà bếp dọn sẵn ra rồi, còn những
quan sai nha dịch kia thì sắc mặt vội vành chỉ sợ đi muộn thì chỉ còn
thừa đầu cá chân gà mà thôi.
Nhóm quan sai nha dịch chạy tới “ Bếp công” trước tiên chuẩn bị bước vào phòng ăn thì bỗng nghe thấy từ xa vọng lại tiếng chửi bới la mắng, mọi
người dừng chân hướng về phía xa nhìn tới, ở đây là Nha môn ai dám ở đây mà lớn tiếng làm ồn, ngôn ngữ lại... thô lỗ như vậy?
Bên trong Hộ bộ không cần kể tới Thư lại, Kế lại, Điển lại, Chưởng cố,
hay là những Tư đồ sai dịch cũng đều là người có văn hóa biết lễ giáo tự nhiên khinh thường, mọi người kéo dài cổ mà hướng về phía ồn ào để nhìn liền thấy một tên sai dịch giữ cửa loạng choạng từ cửa phủ nha chạy
thoát vào trong, miệng lớn tiếng kêu rằng:
- Không xong rồi! Quân nô xông vào nha... ai da...
Lời vẫn chưa nói hết, hắn ta liền ngã xuống đất, một đám quân hán giống
như đàn trâu điên chạy vào trong, sải rộng bước chân hỗn loạn mà bước
qua người hắn ta đi qua.
Các quan sai Hộ Bộ mở tròn mắt mồm há hốc, liền thấy đám quân hán hùng
hùng hổ hổ chạy tới trước mặt bọn họ, giang rộng hai vai chèn bọn họ vào một chỗ liền như một đám ong vỡ tổ xông vào trong bếp công, lưu lại tại mũi bọn bọ chỉ có mùi mồ hôi chua nồng nặc.
a ở cửa ra vào liền bay vèo, đập vào tường, cả chậu hoa lẫn giả gỗ đều rơi vỡ vụn.