Say Mộng Giang Sơn

Chương 245: Q.1 - Chương 245: Có ẩn tình khác.




Tiết Diên Đà là một đại bộ lạc của Đột Quyết. Trước đây vốn nó là một trong các bộ lạc của Thiết Lặc , do hai bộ lạc Tiết và Diên Đà tạo thành. Thời Thái Tông Hoàng đế, tù trưởng bộ lạc của họ còn từng được Lý Thế Dân ủng hộ, tự lập Hãn quốc, cùng Đột Quyết tranh quyền, tấn công về phương Bắc mở rộng thế lực Đại Đường, lập nhiều công lớn.

Sau đó, Đột Quyết lại mạnh lên, Tiết Diên Đà thua, đành phải đầu hàng, chịu sự thống trị của Đột Quyết. Hiện giờ lãnh địa bộ lạc Tiết Diên Đà nằm trong vị trí trung tâm của lãnh thổ Đột Quyết. Tập kết ở đây, có thể đảm bảo binh mã các bộ lạc có thể tới trong khoảng thời gian tương đương nhau, không có một hoặc nhiều bộ lạc đến chậm.

Nhưng chính vì vậy lại tăng thêm khó khăn cho Dương Phàm, hắn không thể căn cứ vào địa điểm người Đột Quyết tập kết mà phỏng đoán được nơi bọn họ định tấn công. Do đó, trước khi truyền tin cảnh báo, Dương Phàm quyết tâm lẻn vào bộ lạc Tiết Diên Đà, rồi hành động tùy theo hoàn cảnh.

Trên đường đi, bọn họ vẫn liên tục thay đổi giữa “binh lính Đột Quyết hưởng ứng lệnh triệu tập” và “mã phỉ”. Gặp bộ lạc dễ ăn, bọn họ hóa thành mã phỉ, đoạt lấy tài vật. Đụng phải bộ lạc thế lực mạnh, bèn đóng giả làm một bộ lạc nào đó đang tiến đến Tiết Diên Đà hội hợp binh mã, nghênh ngang đi qua cửa bộ lạcn.

Hắc Toàn Phong đi được nửa đường, cảm thấy đã quá xa nơi ở của mình, nên nghĩ muốn quay về. Y thương lượng cùng Trương Nghĩa một chút. Trương Nghĩa vẫn quyết định tiếp tục đi tới, nhưng gã cũng thoải mái chấp nhận ý kiến của Hắc Toàn Phong. Cuối cùng hai đội ngũ chia tay.

Lúc này, đội ngũ của Trương Nghĩa cũng được chia rất nhiều dê bò. Bởi vì Tiết Diên Đà càng lúc càng gần, để tránh bại lộ, bọn họ không dám đóng giả mã phỉ nữa, nên cũng cần có lương thực. Lương thực của dân tộc thảo nguyên chính là súc vật. Đội ngũ của Trương Nghĩa vội vàng bắt dê bò, đi thẳng tới Tiết Diên Đà, cũng không lo đói.

Khi Đột Quyết đánh trận, binh mã các bộ lạc được điều động tới phải tự chuẩn bị vũ khí, ngựa, lương thực. Mặc dù lương thực của bọn họ cũng có bánh bột mỳ …, nhưng chủ yếu nhất vẫn là vật sống như dê bò. Mỗi lần tập hợp quân đội đều như thế.

Khi xuất chinh, bọn họ sẽ nhanh chóng tập trung thật nhiều dê bò, đói bụng thì giết để ăn. Trong chiến tranh với Đại Đường và các bộ lạc du mục, khi chiến thắng, trong chiến báo còn dành riêng một phần để thống kê súc vật thu được bao nhiêu. Đây cũng không phải là dê bò lấy từ trong bộ lạc địch nhân, mà là khi địch nhân thất bại, tam quân tháo chạy, đám dê bò mang theo bị bỏ lại trở thành chiến lợi phẩm.

Bọn họ không có có quân lương, Hãn quốc cũng không quản chuyện này, các bộ lạc cũng chẳng để ý. Bất kể là vũ khí, ngựa, hay đồ ăn, bọn họ phải tự chuẩn bị. Do không có quân lương, bọn họ phải nhờ vào chiến lợi phẩm thu được để bổ sung. Cho nên, khi lâm trận bọn họ chiến đấu vô cùng dũng mãnh, đánh thắng sẽ đốt giết cướp, từ binh biến thành phỉ, mang lại tai họa thật lớn cho lãnh địa bị đánh.

Cũng bởi vậy, khi bại trận, tốc độ chạy của bọn họ cũng nhanh hơn tất cả. Bởi vì, bọn họ chết rồi, người nhà của mình sẽ gặp họa, bọn họ không có sự trợ cấp. Trong hoàn cảnh cá lớn nuốt cá bé, rất có thể sẽ phải làm nô lệ cho người khác.

Trên đường dần dần xuất hiện đội ngũ của vài bộ lạc khác, cũng hỗn loạn hệt như bọn Dương Phàm, giáp trụ vũ khí tự chuẩn bị không đồng nhất, đám dê bò súc vật thì bị lùa vội. Ai nhìn thấy cũng không nghĩ bọn họ là một đội lính, mà sẽ tưởng là một đám buôn lậu gia súc được trang bị vũ khí.

Đội ngũ của Dương Phàm rất dễ lẫn vào đó, cùng tiến đến bộ lạc Tiết Diên Đà.

Trưa hôm nay, cuối cùng bọn họ cũng tới được bộ lạc Tiết Diên Đà. Đoàn người của Dương Phàm còn lo sẽ phải bị kiểm tra, nên cố ý tụt xuống, chỉ phái vài người Đột Quyết đi theo đội ngũ phía trước tới tìm hiểu tình hình, mới biết được không có người phụ trách đón đãi các chiến sĩ từ các bộ lạc khác tới.

Tất cả mọi người tới đầy tự chọn một nơi ấm áp, cản gió, có mặt trời giữa cánh đồng tuyết rộng lớn, hạ doanh trướng, dựng lều và vòng gia súc. Sau đó, tên thủ lĩnh sẽ dẫn mấy người vào lãnh địa của Tiết Diên Đà bái kiến Thống soái ba quân lần này.

Với tình hình như vậy, Dương Phàm hết sức yên tâm, bọn họ cũng tự tìm chỗ hạ trại giữa cánh đồng tuyết. Bởi vì các bộ lạc hạ trại đều chọn nơi ấm áp cản gió, có nhiều nắng, nên sắp xếp các doanh trại cũng không chặt chẽ đồng đều. Phía khu vực cản gió thì đầy các doanh trướng, mà phía khuất sáng đón gió thì trống rỗng chẳng có gì.

Vì thế, bọn Dương Phàm cũng học theo, chọn một mặt dốc thoai thoải cản gió đón nắng hạ trại. Bọn họ tới vốn hơi chậm, lại cố ý ở bên ngoài, nếu phát sinh gì đó bất ngờ, bọn họ có thể chạy đi nhanh nhất.

Sau đó, Dương Phàm và Trương Nghĩa, Cao Xá Kê, Hùng Khai Sơn liền cưỡi ngựa, đi về phía bộ lạc Tiết Diên Đà.

Đây là một bộ lạc lớn giữa trung tâm Đột Quyết, bên cạnh có một hồ nước ngọt.Dân cư trong bộ lạc dần dần không làm du mục nữa, mà chuyển sang kinh thương. Cuộc sống ổn định khiến cho họ không chỉ có lều trướng mà cũng xây dựng. Tuy vẫn gọi là bộ lạc, nhưng cũng đã có hình thức ban đầu của một thành thị.

Xung quanh bộ lạc có tường thành đắp bằng đất cao tới một trượng. Trải qua gió thổi mưa dầm nứt khiến cho nó xuất hiện rất nhiều vết nứt. Cửa thành là hàng rào cao cao không ai trông coi, Hãn quốc Đột Quyết vẫn chưa hoàn thiện hết thuế má, đi qua bộ lạc mình mà ngươi muốn thu phí qua đường, đám mục dân dũng mãnh sẽ rút đao liều mạng với ngươi.

Sau khi tiến vào trong thành, khắp nơi vô cùng hỗn loạn, có nơi toàn là các dãy lều, cũng có phòng ở đắp bằng bùn, còn có những khu lều thông thường của thảo nguyên. Do có rất nhiều người ngoại tộc vào trong thành, việc buôn bán cũng sôi động hơn. Từng dãy lều bán đủ thứ các loại đồ ăn vặt.

Dũng sĩ thảo nguyên thích rượu nên chính là những khách hàng đông nhất ở khu vực này. Rất nhiều người không mua đồ ăn sáng, lại mua một túi rượu mạnh uống đến là ngon. Một ít người có tiền mới có thể vào trong nhà kho, mua được mấy cái bánh, cắt một miếng thịt bò. Những tiếng la lối om sòm liên tiếp vang lên từ những trận rượu.

Bọn Dương Phàm, Trương Nghĩa mặc trang phục, buộc tóc kiểu Đột Quyết, lại thêm mặt mày dơ dáy râu ria xồm xoàm, thoạt nhìn chẳng khác người Hắc Duệ Đột Quyết mấy. Cũng giống như những người khác, bọn họ đeo đao kiếm trên lưng, nghênh ngang không coi ai ra gì.

Dương Phàm bước lên, Cao Xá Kê đột nhiên kéo hắn một cái. Dương Phàm quay đầu nhìn lại thì thấy Cao Xá Kê đang nghiêng tai nghe một vài người nói chuyện trong một quán rượu đơn sơ bên cạnh. Cao Xá Kê nghe xong vài câu, liền quay sang nhìn Dương Phàm, trong mắt lấp lánh ánh sáng, thấp giọng nói bằng Hán ngữ:

- Người nọ chính là gian tế từ quân Hà Nguyên trốn tới Đột Quyết!

Nói xong, gã liếc sang cái lán tiếp theo, Dương Phàm thuận thế nhìn lại, chỉ thấy trong lán, trên tấm nệm da dê dơ bẩn không chịu nổi có bày một cái bàn tròn nhỏ, trên đó đặt một ít thức ăn thảo nguyên và bát rượu lớn. Có năm sáu người đàn ông vạm vỡ khoanh chân ngồi đang uống đến đỏ mặt tía tai. Cao Xá Kê vừa chỉ chính là người quay mặt ra ngoài cửa rạp đang há to miệng nói, mặt mày hớn hở.

Dương Phàm nhìn trái nhìn phải, nhìn vào lán tiếp theo rồi cúi đầu thấp giọng nói:

- Đi! Đi vào uống rượu!

Ông lão bán rượu người Đột Quyết vừa thấy có khách tới cửa thì vô cùg vui mừng, vội vàng đón họ vào. Đám người Dương Phàm ngồi xuống một góc chăn tương đối sạch, cũng gọi một ít thịt, đậu rang và một vò rượu mạnh, giả vờ giả vịt uống.

Kẻ đang lớn tiếng uống rượu khoác lác chính là Diệp An. Đường huynh đệ Điển Tứ của y bị chết dọc đường, nhưng không ngờ một mình y thật sự trốn về tới được Đột Quyết. Đúng là nhờ tình báo y đưa đến, Mặc Xuyết đã quyết định đánh lên.

Kỳ thật Cốt Đốt Lộc Khả Hãn đang bệnh nặng, không nên khai chiến, nhưng cho đến nay ông ta vẫn chưa chỉ định người thừa kế. Cũng không ai biết ông định trao Hãn vị cho con mình hay vị đệ đệ đang tranh giành với mình. Trong lòng Mặc Xuyết rất lo lắng. Lúc này, quốc sự Đột Quyết là do lão giải quyết, lão muốn đánh thắng một trận lớn, nâng cao tầm ảnh hưởng của mình trong các bộ lạc.

Nếu vậy, dưới tình thế bị bức bách, huynh trưởng sẽ phải truyền Hãn vị cho lão. Nên lão rất nóng lòng muốn đánh một trận. Để đảm bảo thắng lợi, lão động viên các bộ lạc, công bố với trời đất, đề xuất lần nam chinh này. Một khi cướp được, các bộ lạc không cần cống nạp cho Hãn trướng, toàn bộ tùy ý xử lý.

Diệp An không được phong làm Đạt Can, nhưng cũng được nhận một chức quan cũng không nhỏ. Y được Mặc Xuyết tự mình bổ nhiệm làm Hạ Lan. Cái Hạ Lan này không phải là họ kép Hạ Lan, mà là một chức chưởng binh quan Đột Quyết, địa vị nhỏ hơn Đạt Cát một chút. Mặc Xuyết đã nói, một khi vây hãm thành công thành trì người Đường, sẽ đề bạt y lên làm Đạt Can. Nếu được thăng lên Đạt Can rồi, thì chính là quan thế tập.

Sau khi Diệp An tới Tiết Diên Đà, một ít dũng sĩ bản bộ và từ bộ lạc khác tới có nghe nói y được phong quan liền mời y uống rượu. Nên liên tiếp vài ngày, mỗi ngày Diệp An đều ăn tiệc rượu. Nhóm người hôm nay là bộ lạc của y chủ động mời. Trong bữa tiệc, Diệp An tránh không được thổi phồng sự tích anh hùng của mình lên một phen.

- Hắc! Thám báo của đám người Đường rất vụng về. Hóa trang thế nào, ta chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra sơ hở. Ta cùng Điển Tứ dẫn theo người đang nửa đường thiết khởi…

Diệp An đang thao thao bất tuyệt. Mấy ngày nay y liên tục kể lại. Mỗi lần chuyện xưa lại được thêm một chút mạo hiểm, cứ phát triển như thế, có khi y sẽ hóa thân thành một vị anh hùng.

Bọn Bằng Giác, Trương Nghĩa, Hùng Khai Sơn đang giả bộ uống rượu nói chuyện phiếm, nghiêng tai nghe ngóng. Dương Phàm và Cao Xá Kê xì xào bàn tán, có vẻ như rất tâm đắc, thực ra là Cao Xá Kê đang phiên dịch lời của Diệp An cho hắn. Trong số những người này, chỉ có mình Dương Phàm không hiểu tiếng Đột Quyết.

- Khoác lác đi! Chỉ là như vậy cũng có thể chạy thoát ra khỏi được quân doanh Đại Đường?

Diệp An bị người trong tộc kích động, không kìm được. Dương Phàm ngồi trong góc nghe xong, hai mắt lập tức sáng lên hào quang!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.