Say Mộng Giang Sơn

Chương 19: Q.1 - Chương 19: Cô nương dựa vào ngươi rồi.




Dương Minh Sanh suy nghĩ một chút về chuyện bắt thích khách rồi lập tức bỏ qua một bên. Ông ta chấp chưởng hình ngục nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ muốn bắt một người tại thành Lạc Dương, độ khó chẳng khác gì tìm kim dưới đáy biển, ông ta căn bản không hề trông cậy vào việc thật sự bắt được thích khách này, thậm chí ông ta hoài nghi thích khách này căn bản là giả không có thật, cũng không hề tồn tại.

- Chỉ một thích khách, sao Thái hậu để vào mắt chứ, lại còn đích thân Thái hậu phân phó đi tróc nã kẻ trộm nữa. Thái hậu phái người đi gặp Chu Hưng, Chu thị Lang thì lại phái người đến nã đầu ta, e rằng...còn có ý khác.

Dương Minh Sanh gõ ngón trỏ trên mặt bàn suy nghĩ một lúc lâu, hai mắt chợt sáng rực, ông ta nghĩ thông suốt rồi, đây là Thái hậu dùng cách này để nhắc nhở mình, tiếp tục thanh lý những công thần không nghe lời trong triều đây!

Dương Minh Sanh phá lên cười, tự cảm thấy hiểu rõ Thái hậu. Bắt kẻ tặc, đó là chuyện nhỏ, ông ta cứ phân phó xuống, có thể bắt được hay không thì phải xem bản lĩnh của đám Tiểu Lại đi bắt kẻ trộm này. Quan, muốn làm quan làm nên việc, quan làm được việc chính là theo tâm ý của Thiên Hậu, thỏa mãn ý muốn của Thiên Hậu!

Ông ta biết mình nên làm như nào rồi.

Dương Phàm đi vài vòng trong phường, giấu bộ y phục nữ nhân mới mua vào người, sau đó thì đi Giang Húc Ninh để mua mỳ. Dương Phàm mượn cớ sáng nay quá đói nên đi mua hai bát mỳ nước, đang bưng mỳ quay lại thì chợt nghe ở trong ngõ nhỏ vọng ra tiếng thét chói tai của người đàn ông, thê thảm như hoa cúc bị nát:

-Trời hãy giết đám chuột nhắt thiếu đạo đức đi, Võ hầu ở đâu, ta muốn báo quan, ta muốn báo quan!

Dương Phàm nghe thấy tiếng kêu liền quay đầu lại, thấy một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, mặc một áo bào có hoa văn đồng tiền, có hai râu trê, đang đứng chửi đổng ở trong ngõ:

- Tên tiểu tặc nào thiếu đạo đức, đã trộm Bình nhi Điệp nhi ta vừa mua được thì thôi, lại còn trộm cả áo yếm mà ta vừa mua để tặng nương tử chứ, đó là loại tơ lụa tốt nhất đấy...

Rất nhiều dân chúng nghe xong bật cười. Lạc Dương Úy Đường Túng từ trong quý phủ Dương Trang Trung đi ra, trước tiên phái Phường Chính của phường đi thông báo, Phường Chính Tô Mặc Hàm nhận chỉ thị của Đường Túng, tiễn ĐườngTúng đi rồi thì nghe thấy tiếng kêu to kia, gã bực bội chạy tới, quát:

- Hoàng Chiêu Bình, ngươi...mới sáng sớm ngươi ồn ào gì ở đây thế?

Hoàng Viên Ngoại thấy Phường Chính tới, lại thấy Bất Lương Soái của Võ Hầu Phô cũng đi theo sau, lập tức như thấy người thân nhào tới kể lể:

- Phường Chính, Bất Lương Soái, hai vị đều ở đây thì thật tốt quá! Đêm qua nhà của ta có trộm, bị mất một cặp bình hoa song nhĩ Thiên Mộc Dụ, một chiếc đĩa nhỏ ba tầng màu dụ, đấy còn không tính, ngay cả áo yếm mà ta mua tặng nương tử cũng bị kẻ trộm lấy đi rồi, tên trộm đáng chết...

Dương Phàm đang cầm bát gỗ, con ngươi đảo quanh, nghĩ thầm: “ Thằng nhãi Mã Kiều này còn lén trộm một cái áo yếm phụ nữ nữa sao, sao không thấy hắn lấy ra, chẳng lẽ...hắn còn có ham mê đặc biệt?

Tô Mặc Hàm nào rảnh rỗi để ý tới việc này, liền phất tay nói:

-Được rồi được rồi! Ngươi ầm ĩ cái gì, chẳng phải chỉ mất vài món đồ thôi sao, lát nữa đến trạm Võ Hầu báo chú ý ba dặm nam tây bắc cho ngươi, kêu gào như thế thì ra thể thống gì? Một đại nam nhân mà bắt chước đàn bà chanh chua chửi đổng, về đi!

Răn dạy xong Hoàng viên ngoại, Tô Phường Chính quay đầu lại thì vừa lúc thấy Dương Phàm bưng hai bát lớn, lại bảo:

- Dương Nhị, ngươi chạy đi đâu đấy?

Dương Pháp đứng lại, thuận miệng đáp:

- À,Tô Phường Chính, Mã Kiều hơi lạnh bụng, ta đi mua chút mỳ nóng cho hắn.

Tô Mặc Hàm hừ một tiếng:

- Hắn nhiều chuyện quá nhỉ, suốt ngày nếu không phải là đau đầu thì là ngứa mông, ngươi mau đi đi, bảo hắn ăn xong thì cùng ngươi quay lại chỗ ta, có việc phân phó cho các ngươi.

- Được rồi, Phường Chính yên tâm, chúng ta lập tức đến ngay, chuyện gì mà thận trọng như thế?

- Vụ án! Vụ án lớn! Biết không, phạm nhân mất tích ngay tại phường Tu Văn của chúng ta, Hình Bộ Sai đã phái tới, không thể qua loa được, nhanh lên, lát nữa đến nhà ta báo danh.

Tô Phường Chính nói xong đi vội vã, Bất Lương Soái mặt vẫn lãnh đạm cùng đi với hắn, chỉ chốc lát, giọng to của Tô Phường Chính lại vang lên ở một ngõ khác phía trước:

- Trần A Đại, ngươi đi gọi các phường đinh tại các khúc các ngõ đến nhà của ta, có việc phân phó các ngươi! Mau đi.

Dương Phàm thầm suy nghĩ, Phường Chính này mười ngày nửa tháng cũng không làm gì cả, hôm nay có hành động, chẳng lẽ...

Dương Phàm thoáng nghĩ tới nữ tặc kia đang giấu ở trong nhà mình, trong lòng căng thẳng vội vàng chạy đi. Dương Phàm vội vã về đến nhà, trước tiên đưa bát mỳ cho Thiên Ái Nô, nói:

-Ngươi ăn cái này trước rồi thay quần áo cũng không muộn.

- Đa tạ!

Thiên Ái Nô nhận lấy bát mỳ, cảm ơn hắn.

Dương Phàm khoanh chân ngồi đối diện với nàng, trầm giọng hỏi:

- Cô nương, ta có lời hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi gây ra vụ án gì sao lại lại rầm rộ như vậy?

Thiên Ái Nô bưng bát mỳ, vừa nâng lên, nghe vậy nheo mắt hỏi Dương Phàm:

- Sao? Rầm rộ như nào?

Nàng đã rửa mặt, tóc tai gọn gàng,tuy rằng y phục trên người vẫn nhăn nhúm nhưng đã khôi phục lại dáng dấp xinh đẹp. Mỹ nhân dù sao cũng là mỹ nhân, tựa như một viên trân châu, dù là bị vùi nơi dơ bẩn nhưng chỉ cần lau xơ qua sẽ tỏa ra ánh sáng mê người.

Lúc này bộ dạng nàng nhìn Dương Phàm vô cùng khả ái, nhưng Dương Phàm hiện giờ không có tâm tư mà thưởng thức, cấp thiết nói:

- Vừa rồi Phường Chính muốn sau khi ta ăn cơm xong phải đến nhà hắn báo danh, ta còn thấy Bất Lương Soái của Võ Hầu Phô ở đó, ta quan sát nhất định là có liên quan đến ngươi. Ta không biết rốt cuộc ngươi phạm vào vụ án gì, nhưng nếu đã kinh động đến Phường Chính là Bất Lương Soái rồi, theo ta thấy ngươi nên nhanh đi đi.

- Ồ?

Trong mắt Thiên Ái Nô lóe lên tia sáng kỳ lạ, nhưng nàng nhanh chóng giấu đi, rất ưu nhã lắc đầu, nói:

- Nếu đúng như lời ngươi nói, chỉ sợ giờ ta có đi cũng không được!

- Đi không được?

Dương Phàm kinh ngạc nhìn nàng, hỏi:

- Sao đi không được?

Thiên Ái Nô nói:

- Nếu như ngay cả Phường Chính trong phường này cùng với Bất Lương Soái đều nhận được tin tức đi bắt người, vậy ngươi nói xem, mọi hang cùng ngõ hẻm cửa thành các nơi sao không tăng cường phòng bị chứ?

Thiên Ái Nô khẽ thở dài, nhẹ đến mức ngay cả Dương Phàm cũng không rõ nàng có phải là thở dài không, rồi chán nản nói:

- Nếu đã kinh động đến phường các ngươi rồi, vậy thì những phường khác, bao gồm cả khách điếm bình dân, tửu quán, hiệu thuốc...toàn bộ đều đã được tăng mạnh kiểm tra, nơi cửa thành cũng không ngoại lệ, hiện tại mà đi, đi cũng không được.

Dương Phàm thất thanh nói:

-Rốt cuộc ngươi đã gây ra vụ án gì? Chấn động cả chín thành!

Thiên Ái Nô ái ngại nói:

- Ta không thể nói cho ngươi.

Dương Phàm nhìn nàng chằm chằm:

- Chẳng phải sáng sớm ngươi muốn thay đổi y phục sao?

- Ta đổi ý rồi!

Thiên Ái Nô hùng hồn nói:

- Phụ nữ thay đổi chủ ý bất cứ lúc nào, đây chẳng phải là chuyện kinh thiên động địa đó sao?

Dương Phàm:

-...

Thiên Ái Nô thấy dáng vẻ của hắn như vậy, thoải mái nói:

- Ngươi không cần lo lắng, thành Lạc Dương lớn như vậy, muốn tìm một người dễ lắm sao. Hơn nữa, ngươi là phường đinh của phường Tu Văn, mà ta lại ở trong nhà ngươi, Phường Chính tìm ngươi đi bắt người, vậy thì ta ở trong nhà ngươi là vô cùng an toàn.

Dương Phàm đi lại trong phòng, sắc mặt nghiêm trọng nói:

- An toàn, sợ rằng không phải vậy, ngươi ở lại sẽ rất nguy hiểm.

Thiên Ái Nô nói:

- Ta biết, đối với ngươi đi càng nguy hiểm hơn.

- Là ta nói..ngươi ở lại rất nguy hiểm.

- Cho nên, ngươi nhất định phải cẩn thận, phải giấu ta thật tốt để tránh người ta phát hiện ra.

Dương Phàm nói:

- Ngươi không sợ ta tố cáo ngươi sao?

Thiên Ái Nô ưu nhã gắp một tiếng Diện Phiến Nhi, nhẹ nhàng thổi thổi, mỉm cười nói:

- Không sợ! Nếu ngươi tố cáo ta, ta sẽ nhận ngươi là đồng đảng. Ân công, ngươi vãn còn chưa hiểu, vụ án của ta một khi đã vào quan phủ, thì những người liên lụy đều bị chém đầu hết....

-...

Thiên Ái Nô đặt bát mỳ xuống, nói với hắn:

- Thật sự ngươi không cần quá lo lắng, muốn tra rõ thành Lạc Dương, trừ phi điều động hai mươi vạn đại quân đến đây. Hôm nay quan phủ còn dùng cả phường đinh Võ Hầu, có thể thấy việc tra xét cũng chỉ làm cho có mà thôi, ta ở chỗ này vô cùng an toàn, lúc này ta mà bỏ đi thì mới trúng kế “ Đả thảo kinh xà “ của bọn họ.

Dương Phàm đau khổ nói:

- Ta cứu ngươi vốn nghĩ là...không ngờ lại rước đến một phiền toái lớn, ta mang tội gì đây chứ.

Nếu Dương Phàm đã ra tay cứu người thì sẽ không ở giữa đường đẩy người ta đi, nhưng ngay cả thân phận đối phương hắn còn không biết, đương nhiên không cam lòng bị dính líu đến, hơn nữa, thái độ kia của Thiên Ái Nô trước mặt hắn mới khiến hắn có phản ứng như thế.

Nhìn vẻ mặt hắn ấm ức như người vợ nhỏ bị ức hiếp, Thiên Ái Nô mềm lòng, thoải mái nói:

- Ta nói rồi, ơn cứu mạng của ngươi, ta sẽ báo đáp. Như vậy đi, chỉ cần ngươi có thể yểm hộ ta tránh khỏi sự lùng bắt của quan phủ, ta sẽ đưa ngươi một khoản tiền đủ để ngươi cưới được một cô nương xinh đẹp, ngươi thấy sao?

- ...

- Haizz, nhìn trong nhà ngươi này, lung tung như chuồng heo ý, có chỗ nào tử tế cho người ở chứ, ta ở nhà ngươi mấy ngày, ngày nào cũng giúp ngươi dọn dẹp, ngươi yên tâm, ta sẽ dọn dẹp nhà cửa đảm bảo không dính một hạt bụi.

-...

- Ta còn có thể giúp ngươi giặt quần áo, được không? Ngươi yên tâm, ta giặt y phục sẽ sạch như mới.

Dương Phàm tức giận nói:

- Cám ơn nhé! Ta chỉ có một bộ quần áo, ngươi mang đi giặt sạch rồi thì ta lấy gì mà mặc.

Thiên Ái Nô ôn hòa nói:

- Vậy cũng không sao, ngươi có thể mua vài cuộc vải về, ta may mấy bộ mới cho ngươi. Ngươi yên tâm, tài may y phục của ta còn hơn cả tay nghề may vá “ phường Thành Thức “ nổi tiếng ở thành Lạc Dương!

Một tiểu mỹ nhân dùng giọng điệu mềm mại thủ thỉ như vậy, Dương Phàm hết biết nói, đành phải nhìn nữ tặc thần bí đột nhiên hóa thành nữ đầu bếp, người may vá, người giặt giũ...hắn ho khan một tiếng, ngượng ngùng cười nói:

- Đã như vậy...như vậy...cũng bao gồm cả thị tẩm đúng không? (thị tẩm: hầu hạ giấc ngủ).

Hai hàng lông mày như trăng non của Thiên Ái Nô chau nhọn lên thành hai cái móc câu, sau đó cặp mắt to đẹp nheo lại, nhẹ nhàng nói:

- Việc này...ngươi có thể thử xem.

Ánh mắt Dương Phàm rơi vào tấm eo thon nhỏ của nàng, thanh kiếm của nàng đã đeo ở bên hông, Dương Phàm đã từng nhìn thấy lưỡi kiếm đó, vô cùng sắc bén, tuyệt đối là một thanh kiếm tốt để giết người. Hiện tại bàn tay xinh đẹp tuyệt trần kia đang đặt lên chuôi kiếm.

Dương Phàm day day mũi, thở dài nói:

- Không cần nữa, ta quyết định giữ thân như ngọc cho tới lúc lấy được vợ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.