Giờ lành vừa đến, Tể tướng suất lĩnh bách quan vào cung, Võ Tắc Thiên đã ngồi ngay ngắn ở chính điện nhận triều bái. Quan viên ở kinh thành nhiều lắm, kể cả những người thường ngày không thấy cũng đến đây, mọi người liền thay phiên lên điện, bái hạ Hoàng đế, Tể tướng hướng Hoàng đế tuyên đọc một bài văn biền ngẫu chúc mừng năm mới với những lời sâu xa biến ảo, tối nghĩa, ngay sau đó nội thần thay Hoàng đế đáp lại gửi tới lời cảm ơn.
Quan ở kinh thành bái xong rồi, còn có một vài quan phiên nước thuộc địa gửi tới tấu biểu chúc mừng, do quan địa phương phái tới đại biểu tuyên đọc trước mặt mọi người. Việc này kéo dài tới tận buổi trưa mới nghỉ, các quan viên buổi sáng mặc dù ăn rất no, nhưng lúc này cũng bụng đói kêu vang rồi.
May là buổi triều bái cuối cùng cũng kết thúc, Hoàng đế tuyên bố mời tham dự cung yến, tiểu quan không đủ tư cách thăm viếng Hoàng đế xong liền rời khỏi cung thành, chỉ có văn võ quan viên cao cấp mới được tham gia yến hội. Bởi vì cung yến thiết lập tại Đại Minh cung, mọi người lại như ong vỡ tổ chuyển hướng đi về hướng Đại Minh cung.
Đặc phái viên các nước Thổ Phiên, Đột Quyết và Nhật Bản cũng đều tham gia triều bái, tại thời khắc cả nước chúc mừng, chẳng ai không thức thời nói những lời không thoải mái. Sứ tiết Thổ Phiên và Đột Quyết đều không nói gì thêm, tuy nhiên vừa vào chiếu, sứ tiết Thổ Phiên và Đột Quyết liền tụ cùng một chỗ châu đầu ghé tai, thần sắc trầm trọng.
Đặc phái viên Thổ Phiên Luận Di Tát thấy sứ tiết Đột Quyết Mạc Hạ Can lo lắng liền nhìn hai bên một chút, hạ giọng nói:
- Quý sứ yên tâm, vua ta đã ngự giá thân chinh, bình định Lục Chiếu. Vua ta lần này đi, nhất định rất nhanh bình định được phản loạn, đến lúc đó thừa dịp thắng xua quân, quý quốc vẫn có thể hình thành xu thế hai mặt giáp công.
Mạc Hạ Can nghe xong, hai mắt sáng ngời, nói:
- Thật sao? Như thế mới tốt, bằng không, lần này sợ hai nước chúng ta không công mà lui rồi.
Văn Võ bá quan Đại Chu bên này, hai huynh đệ Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông cũng không tiếp tục tỏ ra hòa thuận với đám người Ngụy Nguyên Trung, Tống Cương, mọi người tự nhiên mà hình thành vòng tròn giao tiếp khác nhau, nói cười vui vẻ hòa thuận.
Nội thị cung nga nối đuôi nhau mà vào, các món ngự yến cung đình Cam lộ canh, Tiêu linh chích, Ngỗng vịt thiêu, Lộc vĩ tương, Xích Minh hương, Gù móng canh, 'Quang minh tôm thiêu, Ngọc lộ đoàn, Phượng hoàng thai, Tuyết anh nhi, Ngự hoàng Vương Mẫu cơm..v.v.. đều trình lên.
Nguyên liệu nấu ăn đều quý báu, nấu nướng cũng là hạng nhất đấy, chỉ có điều yến hội lớn như vậy, rất nhiều đồ ăn trước đó nấu rất ngon, nhưng đến khi dâng lên bàn thì đã nguội lạnh, hương vị bị ảnh hưởng lớn. Cũng may những người đủ tư cách tham gia yến tiệc này cũng không có ai là vì ăn mà tới, trên yến hội vẫn vô cùng náo nhiệt.
Võ Tắc Thiên ở tại triều đường ủng hộ cho tới trưa, tiếp kiến các thần tử đã sớm mệt mỏi không chịu nổi, cho nên trong ở trong bữa tiệc chỉ ngồi một lúc, nhận rượu mời của bách quan xong bèn đáp trả bọn họ một ly rồi bãi giá hồi cung, Hoàng đế vừa đi, quần thần càng thêm tự tại, bữa yến tiệc diễn ra đến gần nửa đêm mới tàn.
Dương Phàm chỉ ngồi trên điện một lúc, Hoàng đế vừa đi, hắn liền quay sang bằng hữu, đồng đạo quan viên thân quen để kính rượu, sau đó lợi dụng việc tuần sát cung thất làm lý do để rời khỏi Đại Minh cung. Dương Phàm trước tiên thay cho Lục Mao Phong, tiếp tục ca trực, chờ khi Độc Cô Húy Chi và Hoàng Húc Sưởng đuổi tới, tra hỏi một chút về việc cảnh giới an bài ban đêm, lúc này mới rời khỏi.
Dương Phàm đi tuần một lát trong cung rồi đến chỗ ở của Uyển Nhi. Uyển Nhi theo Võ Tắc Thiên rời khỏi cung yến, chưa ăn gì cả, sau khi trở về gọi người bày một bàn ăn nhỏ, chuẩn bị vài món ăn tinh xảo, cùng với Phù Thanh Thanh hai người ngồi đối diện ăn uống một chút.
Dương Phàm vừa đến, Phù Thanh Thanh cáo lui, hắn cùng Uyển Nhi ăn qua một ít, nói đến chuyện lý thú sáng nay về việc bắt Đại Nhi uống Đồ Tô Tửu, khiến cho Uyển Nhi cười khanh khách.
- Ngày mai, thiếp trở về chỗ của a mẫu.
Nói xong, Uyển Nhi đột nhiên cúi đầu thở dài.
Đường triều không phân lịch âm Lịch dương, cho nên Nguyên Đán và tết âm lịch là cùng một ngày, Nguyên Đán được nghỉ bảy ngày, năm trước ba ngày, năm sau ba ngày, cộng thêm ngày mồng một tết, tổng cộng bảy ngày nghỉ. Tuy nhiên Uyển Nhi là nữ quan trong cung vua, trước ba ngày phải an bài xử lý các hạng lễ mừng lớn nhỏ trong cung, hôm nay phải cùng đi với Hoàng đế tiếp kiến bách quan, cho nên hằng năm chỉ được nghỉ ba ngày về nhà thăm viếng.
Dương Phàm vuốt ve cánh thay nhỏ bé mịn màng của nàng, vẻ mặt thần bí ý cười:
- Ừ! Cửa hậu viện Dương phủ khônh khóa, có muốn gia đình nhà chồng tương lai đứng ở ngoài cửa chờ đón phương giá không?
Uyển Nhi khẽ lườm hắn, nói:
- Người ta muốn đi thăm con gái, đã lâu không gặp Đại Nhi rồi, trong lòng rất nhớ con, chàng nghĩ đi nơi nào rồi.
Dương Phàm nháy mắt mấy cái, cười nói:
- Ta cũng không nói đến cái đó, ta cũng muốn.... được ngay.
Uyển Nhi đỏ mặt, bàn tay trắng như phấn nhẹ nhàng đập một cái vào đầu vai hắn, lại dụi đầu vào trong ngực hắn, giọng điệu sâu kín nói:
- Không biết bao lâu người ta mới được cùng lang sớm tối bên nhau.
Dương Phàm an ủi:
- Hiện tại nàng xuất cung so với trước kia đã dễ dàng hơn rất nhiều rồi, tạm thời như vậy cũng không tệ lắm. Trong nhà, Tiểu Man bình thường xử lý cửa hàng cũng không có gì phiền muộn. A Nô cả ngày ở nhà thì đã cảm thấy có chút nhàm chán. Hiện giờ nàng ở ngự tiền xử lý chính vụ đã quen, nếu để cho nàng làm một con chim hoàng yến, ngày ngày bị nhốt ở trong nhà, thỉnh thoảng xuống phố mua sắm, trải nghiệm trong cuộc sống còn thiếu, chỉ sợ chưa chắc nàng đã cảm thấy vui vẻ, có lẽ là lại lớn tuổi hơn một chút, nàng mới có thể sống được như thế.
Uyển Nhi gắt giọng:
- Không có lương tâm, đã biết chàng không muốn người ta rồi.
Dương Phàm nói:
- Nào có, đây không phải là khoan dung cho nàng sao? Ha hả, hiện tại Nhị Trương trong cung ngoài cung nơi nơi nhúng tay, dục vọng quyền lực so với trước kia lớn hơn rất nhiều, kể từ đó cơ hội nàng có thể xuất cung cũng càng ngày càng nhiều, chẳng phai Thiên tử cho nàng mỗi tuần xuất cung ba ngày sao? Chúng ta đây là tiểu biệt thắng tân hôn đó.
Uyển Nhi khẽ cắn hắn một cái, nhưng cũng đồng ý với cách nói của hắn. Dương Phàm nhắc tới Nhị Trương, nàng bỗng nhiên cảnh giác, liền nhắc nhở:
- Lang quân sau này không nên qua lại thân thiết với bọn họ quá.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Nàng yên tâm, đã lâu rồi ta chưa đến chỗ hai người đó, mà ngay cả Lương Vương bên kia ta cũng không đi lại rồi, yến tiệc hôm nay, cũng chỉ là theo mọi người kính chén rượu ông ta mà thôi, còn quý phủ bọn họ thì ta không có ý định đi. Ha hả, hiện giờ nếu lập trường không rõ ràng dứt khoát, đến lúc đó chỉ sợ có rửa cũng không sạch.
Uyển Nhi gật gật đầu, hạ giọng nói:
- Từ khi Nhị Trương bị buộc tội, lần trước mở tiệc chiêu đãi sứ tiết Đột Quyết lại bị Tống Cảnh làm nhục, Nhị Trương liền liên tiếp định ngày hẹn vây cánh, hình như có tính toán.
Dương Phàm bùi ngùi thở dài:
- Ta biết. Đại thần trong triều nghĩ địa vị Thái Tử đã định, Võ thị đã không đủ gây sợ, hiện nay thiên hạ tuy rằng vẫn là Đại Chu, chỉ đợi Thiên tử cưỡi hạc về trời, tự nhiên sẽ quay về với Lý Đường. Duy có Nhị Trương chẳng những quyền hành như mặt trời ban trưa, hơn nữa bọn họ là hầu hạ vua, rất dễ dàng có thể ngăn cách trong ngoài, bách quan hết sức kiêng kị, cho nên cần phải diệt trừ dứt điểm.
Nhưng Nhị Trương đó thì sao? Cho dù trong lòng của họ có bị dục vọng hun đúc, nhưng thế lực của họ cũng chỉ là cái cây không có rễ, không có quyền lực mới có thể tránh họa, cầu quyền chính là cầu họa, ngược lại làm trầm trọng thêm sự việc. Trận chiến song phương này của bọn họ sớm muộn gì cũng nhất định phải phát sinh, ta chỉ hy vọng nếu bách quan bại trận sẽ không liên lụy đến Thái Tử hoặc Tương Vương, nếu không bên Lương Vương có người thừa cơ hội, nhất định đục nước béo cò.
Uyển Nhi lắc đầu:
- Ngụy Tương Đảng vội vàng đối phó hai người, theo thiếp thấy đặc biệt không khôn ngoan, chỉ cần Thiên tử còn sống một ngày, thì sẽ không có người nào có thể làm thương tổn bọn họ.
Không biết tại sao, Dương Phàm bỗng nhiên nghĩ tới giờ khắc này Tiết Hoài Nghĩa đang ở tại chùa Đại Vân, hắn xuất thần ngẫm nghĩ một chút, thản nhiên nói:
- Có lẽ vậy, tuy nhiên... thế sự không có tuyệt đối...