Quốc tử giám là trường đại học do nhà nước thành lập, chỉ cần tốt nghiệp thì coi như là có đủ tư cách làm quan ở cấp tỉnh, Lễ bộ và Lại bộ. Nếu đã tốt nghiệp Quốc tử giám mà vẫn muốn tiếp tục học thì có thể thi để vào trường Thái học, sau khi tốt nghiệp Thái học còn có thể vào Quốc tử học.
Trường Thái học và Quốc tử học còn cao hơn nhiều so với Quốc tử giám, có thể làm quan trực tiếp thông qua tiến cử. Cho dù không làm quan nhưng đã có quá trình học tập ở đây, có thân phận thân sĩ thì cũng không khác gì là đã gia nhập vào tầng lớp quan lại, có thể trở thành một thành viên trong tầng lớn thống trị khổng lồ.
Cái gì mà buôn bán, làm công, ruộng đất, tất cả những thứ đó chỉ là lợi ích bề ngoài, đều là thuộc về quan lại. Quan lại gần như đã lũng loạn nền giáo dục, cũng đã nắm giữ quyền lực.
Tuy rằng từ thời Tùy Đường tới nay đã sinh ra chế độ thì cử, con cháu nhà nghèo cũng có hy vọng có chức vị nhưng cơ hội không lớn. Vì kết quả khoa cử của Tùy Đường ngoại trừ dựa trên thành tích còn được quyết định bởi “Thông bảng” và “Hành quyển”.
“Thông bảng” là tìm những người có tài đức nổi tiếng trong xã hội để lên danh sách cung cấp cho quan chủ khảo. Trong đó, những người nổi tiếng, những nhà văn lớn, những người được các quan lại tiến cử là rất quan trọng. Có khi trước cuộc thi, quan chủ khảo đã căn cứ theo “thông bảng” để chọn ra những người thi đậu, thậm chí là chọn ra trạng nguyên.
Còn “hành quyển” chính là hình thức tự tiến cử. Trước cuộc thi các nhà văn nhà thơ đem văn thơ của mình tặng cho những người có chức vị cao trong xã hội, thành đạt thưởng thức để tạo danh tiếng, cuối cùng sẽ đề cử lên quan chủ khảo. Cuối cùng vẫn là đến “thông bảng”. Xã hội danh lưu quyết định “Thông Bảng”, văn đàn cự tử, nhóm quan quý lại là người như nào?
Những người này hoặc là xuất thân từ những nhà quyền quý, hoặc là có quan hệ thân thiết với các nhà quyền quý, kết quả có thể biết trước được. Các nhà quyền quý này trường thịnh không suy thì ra là vì nguyên nhân này. Quốc tử giám là nơi đào tạo người tài cho đất nước thì sớm đã bị họ làm lũng loạn rồi.
Mà đây cũng là điều mà các nhà giàu có coi trọng nhất, tuyệt đối không buông tha quyền lực, chỉ cần có quyền lực ở trong tay thì mặc dù có nghèo rớt mồng tơi, không cần tới vài năm cũng có thể lại đứng ở trên đỉnh tháp như trước. Hiện giờ vì thúc đẩy việc hợp tác mà Trịnh Vũ không tiếc bỏ ra lợi ích ở phương diện này.
]Bảy danh ngạch đương nhiên là do bảy nhà giàu có dành ra, đây là kết quả bàn bạc của cả bảy đại thế gia, nếu không thì chắc chắn Trịnh Vũ không dám làm chủ. Đối với điều kiện có lợi như vậy đương nhiên là Dương Phàm và Thẩm Mộc đã động lòng. Thẩm Mộc đưa tay ra trước, nói rõ ràng:
- Ta đồng ý!
Dương Phàm cũng đưa tay ra để ở trên tay Thẩm Mộc, nói:
- Ta đồng ý!
Trịnh Vũ vui vẻ để tay lên trên, nói:
- Đồng tâm hiệp lực, chung tay đưa đất nước quan cửa ải này!
Dương Phàm tự mình tiễn Thẩm Mộc và Trịnh Vũ đến bờ đảo, nhìn hai người lên người rồi mới đi. Dương Phàm đang định gọi Cổ Đại đẩy hắn về đảo thì chợt thấy từ xa có một người cưỡi ngựa cùng với Thẩm Mộc và Trịnh Vũ đi rất nhanh tới. Dương Phàm nheo mắt lại thì nhận gia người đó là Mạc Huyền Phi, gia nhân của phủ hắn, trong lòng lập tức trở nên căng thẳng.
Mạc Huyền Phi thúc ngựa tới đảo, vừa nhìn thấy Dương Phàm đang ngồi trên xe lăn nhìn mình, một vàng xuống ngựa, lớn tiếng nói:
- Chúc mừng a lang! Chúc mừng a lang!
Dương Phàm lập tức bình tĩnh lại, vội hỏi:
- Chúc mừng chuyện gì?
Dương Phàm đột nhiên chấn động, hết sức vui mừng nói:
- Hả! Là A Nô đã sinh sao?
Mạc Huyền Phi cười tươi nói:
- Vâng! Nhị nương đã sinh thuận lợi, mẹ con đều bình an! Đại nương ra lệnh cho tiểu nhân đến Trường An để báo tin vui cho ngài!
- Ha ha ha, tốt! Tốt, tốt, tốt! Là con trai hả?
Mạc Huyền Phi cười, chân thành nói:
- Vâng, Nhị nương sinh được một tiểu tử rất khỏe mạnh, mập mạp, giống A lang y như đúc.
Dương Phàm cười, chỉ Mạc Huyền Phi nói:
- Ngươi lại nịnh bừa rồi! Mặt mũi đứa trẻ còn chưa phát triển, làm sao mà biết là giống ai. Ha ha ha…
Mạc Huyền Phi cười cười mà nói:
- A lang anh minh thần võ, tiểu lang quân đương nhiên cũng khác với những đứa trẻ bình thường.
Mạc Huyền Phi nói xong, đi tới cạnh Dương Phàm, nhìn hắn từ trên xuống dưới, thở phào nhẹ nhõm nói:
- Cảm tạ trời đất, khí sắc của A lang đã tốt nhiều rồi. Tiểu nhân trở về nói với Đại nương và Nhị nương biết. Hai người cũng có thể yên tâm rồi.
Dương Phàm nói:
- Trong nhà tất cả đều tốt chứ?
Mạc Huyền Phi nói:
- Mọi chuyện đều tốt ạ. Lúc đầu năm Đại nương còn theo lời dặn của A lang, mời một vị tiên sinh rất uyên bác để dạy học cho Đại tiểu thư và Đại lang quân. Đại tiểu thư và Đại lang quân rất thông mình, tiên sinh rất khen.
Dương Phàm nghi ngờ nói:
- Tư Dung thì không nói, nhưng Niệm Tổ ngoan như vậy sao? Tiểu tử này vừa nghe đến đọc sách và tập viết là chạy xa rồi.
Mạc Huyền Vi cười mỉm, nói:
- Đại lang quân ban đầu không muốn học nhưng Đại nương nói là chỉ cần Đại lang quân đồng ý đọc sách biết chữ liền đưa đi cưỡi ngựa nên Đại lang quân đồng ý cố gắng học ngay. Đại nương lại tìm hai đứa nhỏ ở Cổ gia để cùng Đại lang quân học, có bạn cùng học nên Đại lang quân càng cố gắng.
Dương Phàm cười ha hả, nói:
- Ta đã nói rồi, tiểu tử này tuổi con lừa mà. Không dùng chút ngon ngọt để dụ dỗ thì làm sao nó nghe lời như vậy được.
Mạc Huyền Phi cười hì hì nói:
- Đại nương bảo tiểu nhân tới báo tin vui với A lang ngay, và kính xin A lang đặt tên cho Nhị lang quân.
Dương Phàm trầm ngâm nói:
- Tên sao… Cái này phải suy nghĩ thật kỹ mới được.
Mới nói đến đây, từ xa lại có một người cưỡi ngựa phi nhanh tới. Dương Phàm giơ tay che ánh mặt trời thì thấy người đang tới chính là Cổ Trúc Đình. Cổ Trúc Đình tới bên cạnh rồi xoay người xuống ngựa. Mạc Huyền Phi vừa thấy, vội thi lễ nói:
- Tiểu Huyền Tử bái kiến Cổ cô nương!
- Tiểu Huyền Tử, sao ngươi lại tới đây?
Cổ Trúc Đình nhìn thấy y cũng hơi ngạc nhiên, nhưng nàng đang có trọng trách nên cũng không dám nhiều lời, gật gật đầu với Huyền Phi rồi bước nhanh tới trước mặt Dương Phàm, lấy ra một tờ giấy. Dương Phàm mở tờ giấy ra đọc xong, liền gấp lại trong tay, nói với Cổ Đại:
- Cầm thiệp mời của ta, lập tức đo mời Hồ Thiêm Hiến và Trần Tuyển Lang đến một chuyến!
Dương Phàm dặn dò xong, nghiêng đầu hưng phấn nói với Mạc Huyền Phi:
- Có tên của Nhị lang nhà chúng ta rồi, sẽ tên là Dương Cát! Mở ra sự may mắn! Ha ha ha…
******
Dưới một gốc cây hòe già ở đối diện đầu ngõ bên cạnh Ngự sử đài, một người trung niên mặc áo màu xanh, dáng vẻ thư sinh, hai tay để sau lưng đi tới đi lui. Nhìn bộ dạng cau mày của người này có vẻ như tâm trạng đang rất nặng nề. Bên cạnh có một gia nhân trẻ tuổi đang đứng nghiêm chỉnh, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn theo chuyển động của chủ nhân.
- Haiz!
Người mặc áo bào màu xanh cũng không biết đã đi bao nhiêu vòng dưới gốc cây, thở dài bao nhiêu lần, cuối nặng nề giẫm mạnh rồi nhanh chóng đi về hướng cổng chính của Ngự sử đài. Tên gia nhân trẻ tuổi vội vàng chạy theo.
Hồ Nguyên Lễ nhận được thiệp mời của huynh đệ Cổ gia đưa tới, lập tức thay y phục, chuẩn bị tới phường Long Khánh thăm Dương Phàm. Hồ Nguyên Lễ vừa mới ra tới phòng Thiêm Áp thì có người chạy tới, nói với hắn:
- Thiêm Hiến, trước cửa có một người tự xưng là huyện lệnh huyện Vạn Niên, có chuyện quan trọng xin cầu kiến Thiêm Hiến!
- Hả?
Hồ Nguyên Lễ dừng chân, hỏi:
- Người đó mặc công phục hay là thường phục?
Người kia nói:
- Mặc thường phục, nhìn hành tung người này lén lút, dường như là sợ bị người khác nhìn thấy!
Hồ Nguyên Lễ chợt động lòng. Người tới nếu như mặc công phục thì có thể là đến có công việc nhưng mặc thường phục lại hành động lén lút, có thể là đến nhờ vả chức quyền. Hồ Nguyên Lễ suy nghĩ một lát rồi nói:
- Lập tức mời hắn tới phòng Thiêm Áp của bản quan!
Một lát sau, người mặc áo màu xanh và tên gia nhân trẻ tuổi được đưa vào phòng Thiêm Áp. Vừa nhìn thấy Hồ Nguyên Lễ, người này liền nói:
- Hạ quan là huyện lệnh Vạn Niên Trần Lâm Phong, bái kiến Hồ Thiêm Hiến!
Hồ Nguyên Lễ chắp tay, nói:
- Trần huyện lệnh không cần đa lễ, mời ngồi. Không biết hôm nay Trần huyện lệnh tới đây là có chuyện gì?
Trần Lâm Phong cúi người nói:
- Thiêm Hiến là người chỉnh đốn tác phong và kỷ luật cho thiên tử, là quân tử chính trực ngay thẳng, thanh liêm, phong nhã, là người mà hạ quan vốn kính trọng và ngưỡng mộ. Chỉ có điều hạ quan chức vị hèn mọn, không dám mạo muội cầu kiến, hôm nay lấy hết dũng khí…
Hồ Nguyên Lễ hơi sốt ruột, nói:
- Trần huyện lệnh, bản quan đang định tới Long Khánh để thăm Trung Võ tướng quân, đang bắt đầu đi thì biết Trần huyện lệnh tới nên mới tạm dừng xe lại. Nếu Trần huyện lệnh tới mà không có chuyện gì quan trọng thì bản quan sẽ không tiếp nữa.
Trần Lâm Phong cả kinh, vội vàng cúi người nói:
- Hạ quan tới lần này… là để tố cáo Thiếu doãn Tề An Nhuận, Tế tửu Quốc tử giám Lý Kiếm Bạch nhận hối lộ, tham ô công quỹ, cưỡng đoạt ruộng đất của dân!
Hồ Nguyên Lễ đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó lộ ra giọng mỉa mai, chậm rãi nói:
- Việc này bản quan đã điều tra rõ ràng! Một số quan viên liên quan thì không bắt, đang muốn xin chỉ thị của Trương phụng thần.
Trần Lâm Phong chấn động, cũng không dám giấu diếm gì, vội vàng nói:
- Họ cùng với Khai quốc huyện công Trần Khải Tuân liên kết với nhau, buôn bán với Thổ Phiên! Họ không những liên kết với nhau bán vàng bạc đồng thiết, tơ lụa gấm vóc, còn có… còn có cả binh khí!
Hồ Nguyên Lễ lễ giật mình đứng giật, ánh mắt sáng lên nói:
- Những lời này là thật sao?
Việc đã đến nước này, Trần Lâm Phong cũng không muốn che giấu nữa. gã gật đầu, nói chắc chắn như đinh đóng cột:
- Hạ quan lấy đầu mình ra đảm bảo!
- Ha ha ha…
Hồ Nguyên Lễ nghiêng mình rời chỗ, cười vui sướng đi về phía trước, vỗ vai Trần huyện lệnh, nhiệt tình nói:
- Trần minh phủ, không cần câu nệ, ngồi đi, kể lại tỉ mỉ tình hình, mời minh phủ kể rõ từng chi tiết!
Một lúc lâu sau, Hồ Nguyên Lễ tự mình tiễn Trần Lâm Phong ra cửa, tha thiết dặn dò:
- Lần này minh phủ trở về, mọi chuyện vẫn thực cố gắng bình thường, không được để lộ ra điều gì khác thường.
Ngài lần này có công tố cái, nhất định bản quan sẽ nói tốt về ngài trước mặt Trương phụng thần, không những không truy cứu tội của ngài mà còn có cơ hội được thăng quan!
Trần Lâm Phong cảm động đến rơi nước mắt, cuống quýt chắp tay nói:
- Chỉ cần có thể miễn tội thì cả đời này hạ quan sẽ nhớ đại ân của Thiêm Hiến!
Sau khi Trần Lâm Phong đi khỏi, Hồ Nguyên Lễ lập tức bảo người chuẩn bị ngựa rồi thúc ngựa đi về phía hồ Long Khánh. Tin này thật sự quá quan trọng, Hồ Nguyên Lễ hăm hở, cưỡi ngựa đi mà có cảm giác ngựa phi nhanh như gió.
Khi Hồ Nguyên Lễ tới hồ Long Khánh, Dương Phàm đã đang bàn chuyện với Trần Đông. Sau khi hai người lựa chọn một hồi, Dương Phàm búng tay nói:
- Hay là lấy Lý Kiếm Bạch làm mục tiêu chính đi. Quyền lực của Lý Kiếm Bạch kém hơn rất nhiều so với Thiếu doãn Lý An Nhuận và Tư mã Triệu Hạo Thần nhưng quan hệ của hắn lại rộng rãi nhất.
Thân là Tế tử Quốc tử giám, hắn gần như có liên quan tới tất cả hào môn thế gia ở Quan Trung. Thông qua quan hệ của hắn và những mối quan hệ quanh co kia là có thể tìm ra được phân nửa danh sách này rồi, lại thông qua việc tìm hiểu nguồn gốc của những người này, những người còn lại cũng không chạy được. chúng ta có thể một lưới mà bắt hết bọn chúng!
- Trời tạo nghiệp chướng còn có thể thoát, tự gây nghiệt thì không thể sống được!
Dương Phàm vừa dứt lời, Hồ Nguyên Lễ liền hào hứng đi vào:
- Nhị lang, Hồ mỗ vừa nhận được một tin quan trọng, lần này thật sự là họ không trốn được rồi!