Say Mộng Giang Sơn

Chương 303: Q.1 - Chương 303: Động phòng? Động phòng!




Nhất Trọc đạo nhân cười nói:

- Tiết sư vội vàng tới quên chuẩn bị lễ vật chúc mừng. Tiết sư nói, đệ tử của mình thành thân, sao có thể không chuẩn bị lễ vật. Cho nên… trở về chuẩn bị lễ vật rồi… ha ha.

Dương Phàm nghe xong, không nhịn được cười.

Tính cách của Tiết Hoài Nghĩa quả nhiên khiến người khác không dám khen ngợi. Tuy nhiên người này cũng có chút cái gọi là nghĩa khí giang hồ. Mặc dù Dương Phàm khinh thường nhân phẩm của ông ta, càng không muốn học hỏi, nhưng những người luôn hết mực yêu quý hắn như Tiết Hoài Nghĩa, hắn vẫn nên gần gũi.

Nếu Tiết Hoài Nghĩa đã đi rồi, thì Dương Phàm chỉ cần mời Nhất Trọc vào nhà. Nhất Trọc mặc áo cà sa, khác với những hạ khách ở bên trong. Chờ sau khi y ngồi xuống, rượu cũng uống, thịt cũng ăn, tự nhiên, thần thái thong dong, làm cho mọi người càng cảm thấy khác biệt.

Tiệc mừng tiến hành thêm gần nửa canh giờ, chủ trì lại một lần nữa cất cao giọng:

- Hộ quốc Pháp sư, Phương trượng chùa Bạch Mã Tiết Hoài Nghĩa Đại sư tới.

Đám người Dương Phàm lại một lần nữa đi ra cửa nghênh đón, thấy Tiết Hoài Nghĩa mặc áo cà sa đỏ thẫm, đầu trọc lấp lánh dưới ánh đèn, hai bên trái phải là đám người Hoàng Nhất, Hoằng Lục, phía sau còn có một số hòa thượng vai rộng, eo thon, dùng gỗ thập giá và dây thừng khiêng một cây ăn quả ánh vàng rực rỡ, trên cây ăn quả dường như còn treo đèn lồng đỏ lấp lánh.

Tiết Hoài Nghĩa vừa thấy Dương Phàm, liền cười to nói:

- Đồ nhi tốt, vi sư say rượu, suýt nữa thì quên rằng hôm nay là đại hỉ của ngươi. May mà Lục sư huynh ngươi nhắc nhở, ha ha, xem bộ dạng của ngươi bây giờ, thật ra dáng một tân lang, chúc mừng, chúc mừng.

Dương Phàm liền vội thi lễ:

- Đệ tử Dương Phàm bái kiến sư tôn!

Võ Du Nghi và Khâu Thần Tích lên tiếng trước nói:

- Bái kiến Tiết sư.

Tiết Hoài Nghĩa khoát tay nói:

- Ai, không cần chào, không cần lễ ra mắt. Trời đất bao la, hôm nay tân lang là người quan trọng nhất. Hôm nay ta cũng chỉ là một hạ khách, không cần đa lễ như thế. Chúng ta đi vào uống rượu mừng. Ta tới chậm chút nữa, rượu ngon sẽ bị các ngươi uống cạn mất.

Dương Phàm cười nói:

- Sư tôn đã tới đây, hôm nay nhất định không say không về. Sư phụ yên tâm, đệ tử nhất định chuẩn bị đủ rượu ngon cho người.

- Tốt, chỉ cần có rượu ngon, ta an tâm rồi!

Tiết Hoài Nghĩa vỗ vỗ cái bụng, không để ý nói:

- Thập Thất, hôm nay là ngày vui của ngươi. Vi sư là người xuất gia, cũng không có lễ vật gì tặng ngươi, nên chỉ có cái cây Bách Tử này, trăm tử nghìn tôn, đại cát đại lợi.

Tiểu Man nghe xong, nhíu mày, thầm nghĩ: “Thật là… đám nam nhân này sao ai cũng vậy? Chẳng nhẽ nữ nhân thành thân chính là vì thay nam nhân các người sinh con đẻ cái sao?”

Hoằng Nhất cười nói:

- Thập Thất, sư phụ tặng ngươi cái cây ăn quả này thật không tầm thường. Cây nay làm từ vàng, lá là ngọc bích. Hỏa ngọc đều là thật, tổng cộng có trăm viên. Mỗi viên giá trị ngàn vàng. Thân cây lớn này chính là một vật vô giá đó.

Hoằng Lục lập tức tiếp lời nói:

- Cây ngọc này, thân cành tổng cộng tiêu phí một trăm bốn mươi ba cân tám lượng năm tiền vàng. Tuy nhiên vẫn chưa đáng kể. Vàng có giá nhưng ngọc là vô giá, lá cây trên đó tất cả đều là ngọc loại tốt nhất, mỗi lá đều…

Gã còn chưa nói xong, Tiết Hoài Nghĩa liền trừng mắt nhìn bọn họ, cười mắng:

- Là do vi sư tùy ý mang từ trong kho ra làm lễ vật thôi, các ngươi khoe khoang mấy thứ đó làm gì, tránh sang một bên.

Y nói xong, trên mặt lộ ra vẻ dương dương tự đắc.

Tiết Hoài Nghĩa hôm nay tới uống rượu mừng, vốn đã chuẩn bị lễ vật. Tuy rằng quý giá, cũng chẳng qua là hoàng kim, ngọc bội gì đó. Nhưng khi tới phủ Dương Phàm, vừa nghe thấy ở ngoài cửa, khách nhân bàn tán về lễ vật mà Thái Bình công chúa vừa đưa tới, Tiết Hoài Nghĩa vừa nghe đã không nhịn được rồi.

Con người y luôn thích khoe mẽ, ngoại trừ Võ Tắc Thiên là y không dám so bì, trước bất cứ người nào, y đều phải hơn thì mới cam tâm, đâu để Thái Bình công chúa đè đầu y. Vì thế liền đánh ngựa đi, thề phải tìm lễ vật gì hơn Thái Bình công chúa.

Đừng tường y miệng nói tùy ý chọn lễ vật mang tới, quả thực cây ăn quả bằng vàng diễm lệ này trong bảo tàng của y cũng là độc nhất vô nhị. Để được người khác tặng y cây này, y còn phải đánh đổi một điều kiện. Hiện giờ hắn nhịn đau để hai đệ tử tâm phúc thay lời nói cho khách nhân khác biết giá trị của nó.

Nhìn thấy đám khách nhân vừa thèm muốn vừa ngạc nhiên, kinh sợ, Tiết Hoài Nghĩa đắc ý vô cùng. Dương Phàm biết cách y đối nhân xử thế, nghe tới đây liền đoán ra tại sao y đến rồi lại về. Đối với một lễ vật quý như thế, Dương Phàm cũng không muốn từ chối, liền tự tay rót một chén rượu, kêu tân nương dâng sư tôn.

Tiết Hoài Nghĩa tiếp nhận rượu mừng uống một hơi cạn sạch, cười ha ha nói:

- Ngươi cứ làm việc của ngươi, ta và các Đại tướng quân uống rượu với nhau.

Lúc này, người chủ trì lại hô:

- Lương vương thiên tuế giá lâm.

Dương Phàm nghe xong, lại cùng Tiểu Man ra ngoài nghênh đón. Khâu Thần Tích, Võ Du Nghi đang tố cáo kể tội người khác với Tiết Hoài Nghĩa cũng đi ra ngoài, chỉ còn Tiết Hoài Nghĩa vẫn ngồi yên. Đám đệ tự của y thấy y không đi cũng nghênh ngang ngồi đó không thèm để ý.

Võ Tam Tư là Vương gia, nếu nói về thân phận, y là người tôn quý nhất. Từ chủ nhà tới khách khứa, tất cả đều phải ra ngoài tiếp đón, như vì sao vây quanh mặt trăng. Võ Tam Tư tặng một đôi ngọc uyên ương làm lễ, so với lễ của Ngụy vương Võ Thừa Tự thì quý giá hơn nhiều, nhưng so sánh với bảo vật của Thái Bình công chúa và Tiết Hoài Nghĩa thì cũng không gây chấn động cho lắm.

Võ Tam Tư vẻ mặt kiêu căng, nghênh ngang đi vào trong lễ đường. Tới đại sảnh, liền nhìn thấy có khách ngồi đó không bái kiến, y liền lộ vẻ không vui.

Tiết Hoài Nghĩa một tay cầm lấy bình rượu, chỉ vào y cười to nói:

- Tam Tư, ngươi tới muộn quá, phạt ba chén rượu.

Võ Tam Tư định thần nhìn lại, trong lòng lộ vẻ khẩn trương, vội vàng bước tới nghênh đón, vẻ mặt tươi cười:

- Aiza, Tiết sư, hóa ra người cũng ở đây.

Tiết Hoài Nghĩa uống cạn ly rượu rồi nói:

- Phí lời, hôm nay là lễ thành thân của đệ tử ta, ta không ở đây, còn đi đâu được?

Võ Tam Tư nói:

- Dạ, dạ, Tam Tư hồ đồ, sao lại quên được việc này chứ. Nên phạt rượu, nên phạt rượu!

Y nhanh chóng lấy ba cái chén, rót đầy rượu uống một hơi cạn sạch. Lúc này mới ngồi xuống bên người Tiết Hoài Nghĩa, thay y rót một ly rượu, nói:

- Tiết sư, mời!

Khâu Thần Tích thấy bộ dạng nịnh bợ kiệt lực của Võ Tam Tư đối với Tiết Hoài Nghĩa, âm thầm cười lạnh: “Tiết sư đã đồng y nói thay Ngụy vương rồi. Y tặng Dương Phàm gốc cây Bách Tử này, chính là vật báu của Ngụy vương lúc trước tặng y. Ngụy Vương sắp thành Thái tử Đại Chu, lúc này ngươi mới vội tới ôm chân Phật, còn kịp không?”

Dương Phàm thấy Lương vương cũng có việc riêng để làm, không cần bản thân mình tiếp đãi, khẽ mỉm cười, nói với Tiểu Man:

- Đi thôi, chúng ta tới bên ngoài kính các bà con phường Tu Văn. Trời không còn sớm, lát nữa thôi là họ sẽ tan tiệc trở về.

- Vâng!

Tiểu Man ngoan ngoãn nghe lời Dương Phàm đi ra ngoài. Dương Phàm đi ra hai bước, đột nhiên thấy sắc mặt Tiểu Man có chút bất thường, trong lòng không khỏi cảm thấy kì lạ.

***

Tiệc mừng cuối cùng cũng tan.

Vốn Mã Kiều, Cao Oánh, Lan Ích Thanh bọn họ rất muốn náo động phòng tân hôn nhưng vì khách khứa quá nhiều, chờ Dương Phàm và Tiểu Man bận tới bận lui tiễn từng người khách về thì đã tới canh ba. Nếu còn tới náo loạn, e rằng đêm động phòng hoa chúc này của Dương Phàm không thể thực hiện được.

Mã Kiều nương và Diện Phiến Nhi ân cần dạy bảo, không để Mã Kiều làm hỏng giờ lành động phòng hoa chúc của người ta. Mấy người nghĩ nhất định phải để ý, không được bỏ lỡ cơ hội này. Vì thế tất cả cáo từ, cứ thế mà tản về, đợi cho quan khách về hết, Dương Phàm và Tiểu Man cứ như vừa đánh một trận, bỗng nhiên cảm thấy thắt lưng xương sống đau thắt.

Tam Tỷ và Đào Mai đi tới, hai nha đầu mặt đẫm mồ hôi, uể oải nói với Dương Phàm:

- A Lang, Nương tử, mời sớm đi nghỉ ngơi, nô tỳ sẽ quét dọn nơi này sạch sẽ.

Đầu bếp Lâm Tích Văn ỉu xìu nói:

- A Lang, tiểu…., từ chiều tối tới giờ, cơm nước chưa được miếng nào, tiểu nhân xin đi ăn gì lót dạ rồi tới giúp các nàng ấy quét khách đường.

Dương Phàm cũng không biết nên sắp xếp thế nào, nhìn Tiểu Man kho khan một tiếng:

- Các ngươi đều vất vả cả ngày rồi. Lễ đường cứ để vậy, không cần vội quét dọn, mau ăn gì đó rồi đi nghỉ. Sáng sớm mai, ta sẽ nhờ vài tiểu nhị trong điếm tới dọn dẹp.

Mấy người nghe xong, luôn miệng tạ ơn. Tiểu Man khẽ mỉm cười, nói:

- Ít đồ này, các ngươi cầm lấy, mua mấy bộ đồ mới, tốt lắm, hôm nay mấy người khổ cực lắm rồi, mau đi nghỉ ngơi.

- Cảm ơn nương tử, cảm ơn nương tử!

Thứ mà Tiểu Man đưa cho họ là đậu vàng, đào mai. Đám người Tam Tỷ mừng rõ luôn miệng nói tạ ơn. Tiểu Man cũng biết bọn họ vất vả, khi vào trong phòng thay đồ, vô tình sờ thấy mấy hạt đậu vàng trên giường, lúc này mới biết chúng có công dụng.

Dương Phàm ngạc nhiên nhìn Tiểu Man, đoan trang trầm tĩnh, định liệu trước sau, thật là có khí thái của một bà chủ, chẳng nhẽ thành thân có thể khiến người khác trưởng thành như thế sao? Đây vẫn là tiểu nha đầu xinh đẹp tinh nghịch sao?

Đám người Dương Tam Tỷ cũng mệt mỏi lắm rồi, chân đứng tới đau nhức, ban đầu còn không có cảm giác, nghe xong căn dặn liền lui xuống. Chỉ còn Trần Thọ chậm một bước, sau khi đám người kia rời khỏi, liền nói với Dương Phàm:

- A Lang, Triệu Du vì có việc không tới được nên dặn lão nô đem hạ lễ này tới.

Do Tiểu Man có ở đó nên Trần Thọ không nhiều lời. Dương Phàm nghe tới Triệu Du, tự nhiên hiểu ra thực chất đây là lễ vật mà Thẩm Mộc tặng ngày tân hôn. Đồ vật tới tay, là một chiếc túi da bò, nhẹ nhàng, đơn giản, cũng không biết là chứa thứ gì. Trần Thọ khẽ mỉm cười, khom người cúi chào tân lang, tân nương.

Hết tiệc, người tan, trong khách đường chỉ còn lại Dương Phàm và Tiểu Man. Tiểu Man vừa thấy bốn người lui ra, bả vai cũng sụp xuống, thở dài một tiếng. Nói thật, nàng cũng mệt mỏi lắm rồi, ngày này, cuối cùng cũng qua.

Tiểu Man khẽ quay người lại, bỗng thấy Dương Phàm đang nhìn nàng, trong lòng không khỏi căng thẳng. Không đúng, ngày này dường như vẫn chưa qua được, vị tân nương như nàng còn chưa thực hiện hết trách nhiệm của mình, kế tiếp còn phải làm gì…

Trong đầu Tiểu Man nhanh chóng nghĩ tới hình ảnh một cặp nam nữ giao hợp. Cảnh này làm người ta tai nóng mắt sướng. Hai vị nữ quan đứng tuổi trong cung phái tới đã giảng giải cho nàng “Tam thập lục cung Tố Nữ đồ”. Tiểu Man đã mệt như bột nhão rồi mà đột nhiên tâm linh tỉnh táo hẳn: “Đúng rồi, kế tiếp là… động phòng? Động phòng?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.