Say Mộng Giang Sơn

Chương 1061: Q.1 - Chương 1061: Hắc vân áp thành thành dục tồi




Một đao một thương hiệp bích, hai vị nam tử hán đại trượng phu, đúng là một sự kết hợp hoàn hảo, giống như hổ mọc thêm cánh vậy

Một đấu hai, người này đúng là cao thủ kim xà trượng, cây kim xà trượng này làm bằng sắt, nặng trịch nhưng rất có uy. Cây kim xà trượng trong tay hắn vừa vung lên, uy lực của hắn đã tăng lên bội phần, khiến cho hai người một đao một thương kia căn bản không phải là đối thủ của hắn.

Loại võ công này trong thời gian có thể mạnh lên gấp mười lần, nếu không có nội công thâm hậu thì không thể nào mà luyện được, một khi luyện thành thì sức mạnh có thể hạ gục rất, rất nhiều người, bởi vì dù đối thủ có võ công cao cường đến thế nào đi chăng nữa thì trước khi hắn kiệt sức khó mà hạ được hắn

Hiện giờ thời tiết cực kì khắc nghiệt, gió lạnh như cắt da cắt thịt, nước thì đóng thành băng nhưng ba người đang đánh nhau kia đều cởi trần, trên người còn có cả mồ hôi, và cả hơi nóng.

Trong ba người thì người cầm kim xà trượng là người có cơ thể cường tráng nhất, hắn cao khoảng trượng hai, đầu cạo trọc, màu da bánh mật khỏe mạnh, vai, cổ, lưng chằng chịt toàn là sẹo; cơ bắp cuồn cuộn như đã tảng vậy. Từ ngoại hình toát lên sự cường tráng, hoang dại và có chút điên cuồng giống như một con dã thú thuở hồng hoang

Cơ bắp của người này là do sự khổ công luyện tập, rắn chắc giống như đồng như thiếc, từ những động tác của hắn có thể thấy rằng con người này không chỉ có thân hình trời sinh vạm vỡ mà còn có võ công cao cường, tất cả những điều trên đều thể hiện đây là một đối thủ nặng kí, hai người kia khó mà đấu lại được, hắn giống như cây kim xà trượng kiên cố kia.

Đột nhiên người cầm kim xà trượng gào lên rồi xoay người một vòng, rồi vật lộn cùng với đối thủ của hắn, sau đó một âm thanh sắc nhọn “ choang” vang lên, đao thép trong tay người kia rơi tay bay ra, quân sĩ bốn xung quanh tản hết ra, người và đao bay bay khá xa rơi vào trong tuyết.

- Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, ta nhận thua.

Người đàn ông thân cao trượng hai cầm kim xà trượng vạm vỡ kia cúi thấp người xuống thở hổn hển, thở ra từng làn khói trắng, cười nói với cái tên đen đen cầm đao kia:

- Lạc Tư Mã, xin lỗi nha, lại làm hòng một thanh đao tốt của ngươi rồi.

Lạc Tư Mã cười nói:

- Ta làm sao dám trách huynh, Trần đại đô đốc hiệu Đại Lực Hùng vương, khổ luyện môn công phu uy chấn tam quân, nếu ta đây còn cứ muốn đấu với huynh, chẳng phải là tự tìm đến cái chết hay sao?

Trần Đô Đốc cười ha ha đắc chí. Lúc này một tên thị vệ vốn đứng ở bên võ đài quan sát trận đấu bỗng dưng vội vội vàng vàng chạy đến nói nhỏ với Trần Đô Đốc vài câu, nghe xong Trần đô đốc liền chau mày, giọng hậm hực:

- Một người thương nhân lại có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với ta, con bà nó, một đứa như vậy thì có chuyện quân cơ gì muốn báo cơ chứ?

Ánh mắt của Lạc Tư Mã vội sáng lên:

- Đại đô đốc chúng ta nên đi xem có chuyện gì xảy ra, ngộ nhỡ đúng là có chuyên quan trọng thì chúng ta còn có cách mà đối phó.

Trần đô đốc "Ừ" một tiếng, liền có người mang áo mũ đến cho hắn. Trần đo đốc mặc áo da vào, chỉnh lại mũ, bộ áo da này của hắn thật không ngờ lại làm từ lông gấu trắng.

Vị này Trần đô đốc chính là Kiếm Nam đạo Mậu Châu binh mã Đại đô đốc, tên là Trần Đại Từ. tên thì rất nhã nhặn nhưng hắn lại là một người cao to lực lưỡng, thân cao trượng nhị, dáng vẻ rất giống Đầu Hắc Kim Cương, nghe tên ai cũng nghĩ hắn sẽ là một người với vẻ từ bi lương thiện, thậm chí còn giống một cư sĩ đại từ đại bi, nhưng thực tế đây là một võ tướng gan góc thiện chiến, giết người như ngóe

Trần Đại Từ dẫn mấy viên tướng lĩnh trở về soái trướng thì nhìn thấy một người đàn ông người mũi cao mắt sâu, da ngăm ngăm tóc vàng, tóc thắt hai bên, thân hình cao lớn, mặc áo choàng màu đỏ vàng, đeo dao sáng loáng bên hông đang đứng lẳng lặng bên kia, nhìn vẻ bề ngoài và cách ăn mặc, trần Đại Từ liền biết đây chính là hai người Khương

Mậu Châu là khu tập trung nhiều dân tộc nhưng đông nhất vẫn là người Khương, Trần Đại Từ đóng binh ở đây cũng khá lâu rồi nên nhìn qua là phân biệt được. Trần Đại Từ nhìn hai người kia rồi lớn tiếng:

- Hai người tên họ là gì, mà hai người chỉ là thương nhân thì có cái quái gì muốn bẩm báo với ta.

Hai người Khương này là người cẩn thận lời nói, thấy giữa đám võ tướng có một người nổi bật lên thì cũng hiểu ra đây chính là đại đô đốc Mậu Châu, liền bước lên cung kính hành lễ, điều này thực không giống với thói quen thường thấy của mấy người thương nhân. Trần Đại Từ cũng biết rằng người đàn ông Khương tộc tính tình cương trực, nói năng thận trọng, cho dù họ có là thương nhân thì cũng không thể nào thay đổi được bản tính, đây cũng là một điều dễ hiểu

Trong hai người đó, một người có vẻ lớn tuổi hơn nói trước:

- Đại Đô Đốc, tôi tên là Nhật Ác Bất Cơ, còn đây là đệ đệ của tôi tên là Nhật Cốc Đắc Cơ, huynh đệ tôi nay đây mai đó, lang thang tứ xứ, là nghề buôn bán nhỏ lẻ, mấy ngày trước có theo gia đình đến Lương Châu, lần này vì ít đồ nên tôi cũng lân la dò hỏi được ít chuyện khi đi qua vùng đất của Thổ Phiên

Trần Đại Từ mấy năm nay trấn thủ biên thuỳ, luôn coi Thổ Phiên là cái gai trong mắt thế nên vừa nghe thấy hai từ Thổ Phiên thì nhất thời kích động, trừng đôi mắt dữ tợn nhìn chằm chằm Nhật Ác Bất Cơ, Nhật Ác Bất Cơ vội nói:

- Chúng tôi phát hiện những vùng lân cận Thổ Phiên đang bí mật đóng quân, quân sĩ lên tới hàng nghìn người, hơn nữa binh sĩ các nơi còn cuồn cuộn đổ về.

Huynh đệ của tôi trong lòng quá sợ hãi, vội vàng nhổ trại rời đi. Trên đường di chuyển tình cờ bị một tên lính Thổ Phiên cưỡi ngựa tìm một con bò vàng bị trúng tên. Chúng tôi sợ tên này sẽ quay về bẩm báo với quân Thổ Phiên nên đã ra tay trước bắt hắn lại, sau một hồi thẩm vấn chúng tôi hay tin Thổ Phiên đang tập kết nhiều binh lính như vậy là vì chiến dịch đánh lén Mậu Châu, mà chúng tôi đây cũng là người Mậu Châu sợ họ hàng ở quê nhà gặp nạn nên mới vội vàng quay về bẩm báo với đại đô đốc.

Trần Đại Từ chăm chú lắng nghe, không hề có ý chen ngang, nghe người thương nhân này nói xong mới lên tiếng:

- Vậy tên lính Thổ Phiên mà hai ngươi bắt được hiện giờ đang ở đâu?

Nhật Ác Bất Cơ đáp:

- Trong lúc tên này định bỏ trốn chúng tôi đã lỡ tay giết hắn rồi nhưng thi thể của hắn chúng tôi có đem theo.

Trần Đại Từ đi vào trong lều, sau đó có người khiêng vào một thi thể vừa từ lưng ngựa hạ xuống. Trên người tên lính Thổ Phiên này chằng chịt thương tích. gót chân phải đã bị đao chém mất.

Trần Đại Từ tuy ít chữ nghĩa nhưng những năm tháng sống trong quân đội đã tôi luyện cho hắn một tính cách cẩn thận, tỉ mỉ. Hắn ngồi xổm cạnh thi thể, vạch bụng thi thể xem xét một lúc rồi lại quan sát răng, tóc, màu da, diện mạo, ... của thi thể

Chứng cứ thì có thể làm giả được nhung có một vài thứ thì mãi mãi không thể, ví dụ như thói quen thường mang theo một con dao hình răng hổ, hay là làn da rám nắng, thô ráp do nắng gió cao nguyên, thậm chí là do thói quen ăn uống, thói quên sinh hoạt không giống nhau mà hình dạng của răng, độ rám nắng đậm nhạt của da cũng không giống nhau.

Trần Đại Từ cẩn thận kiểm tra một hồi, rồi lại cẩn thận kiểm tra một vài thư trên người Nhật Ác Bất Cơ đưa ra, xác nhận đây chính là một binh lính của Thổ Phiên thì quay lại tươi cười nói với Nhật Ác Bất Cơ:

- Tin tức này của hai ngươi vô cùng quan trọng, bản Đô đốc sẽ cử người đi điều tra lại, hai ngươi cũng nên ở lại trong doanh trại, sau khi có kết quả nếu như đúng như những gì hai ngươi nói thì ta sẽ dâng tấu lên hoàng thượng để trọng thưởng cho hai ngươi.

Nhật Ác Bất Cơ khó xử nói:

- Tướng quân, huynh đệ chúng tôi còn có một chuyến hàng nữa, trước tết phải vận chuyển nên..,

Trần Đại Từ cười ha ha, nói:

- Các ngươi lập được công lớn như vây thì quan tâm gì đến chuyến hàng vụn vặt đó nữa. Thế này đi, tạm thời ở lại đây, một khi xác minh được sự thật thì triều đình nhất định sẽ trọng thưởng cho hai ngươi, mà nếu triều đình không trọng thưởng thì bổn tướng cũng sẽ không bạc đãi hai ngươi đâu.

Trần Đại từ sai người sắp xếp chỗ ở cho hai người này, rồi gọi Lạc Tư Mã đến dặn dò:

- Người chết đúng là binh lính của Thổ Phiên, điều này không còn nghi ngờ gì nữa, nhưng không thể nào biết được tin tức của hai tên kia là thật hay giả. Hai tên thương nhân đó ngươi cũng đã thấy rồi đó, lập tức sai người đến nha phủ điều tra thân phân của chúng cho ta

Lạc Tư Mã gật gật đầu, bước nhanh ra ngoài, Trần Đại Từa lại quay lại dặn dò một viên tướng khác:

- Mau chóng phái trinh sát đi thám thính, xác minh cho ta xem có đúng là quân đội Thổ Phiên đang lén lút tập trung ở đây.

Trần Đại Từ dùng tay chỉ trỏ trên bản đồ, tuy là người ít chữ nhưng từng con sông ngọn núi ở đây thì hắn nắm chắc trong lòng bàn tay, vừa nhìn thôi thì đã biết rồi

Trần Đại Từ dùng ngón tay cái to và thô trông như củ cà rốt chỉ chỉ trỏ trỏ trên tấm bản đồ và nói:

- Hai tên thương nhân này nói lúc từ Gia Lương Châu đến Dã Thành thì bị bọn họ theo dõi, trên đường đi lại gặp binh mã của Thổ Phiên như vậy thì Binh mã của thổ phiên ắt là đang đóng ở chỗ này. Đây chính là khu vực cần điều tra.

Viên tướng nọ nhận được lệnh vội vàng đi ra ngoài. Trần Đại từ mắt nhắm mắt mở xem bản đồ rồi hai mắt tự nhiên sáng lên liền quay người đi ra ngoài, không quên nhắc nhở binh lính:

- Phải để mắt thật kĩ đến hai tên thương nhân kia, đừng để chúng trốn thoát.

Một âm thanh sắc nhọn giống như tiềng khóc u hồn từ cánh đồng hoang trong đêm theo gió vẳng lại, âm thanh tuy không lớn nhưng lại âm ỉ kéo dài, mãi mà không dứt. Một người thợ săn đang mải mê bắt con thỏ bị kẹt trong hang tuyết, đột nhiên nghe được âm thanh này, không nén được tò mò liền ngẩng đầu lên, và đúng lúc đó thì âm thanh đó lại biến mất. Người thợ săn lắc đầu cho rằng mình đã nghe nhầm, lôi con thỏ đã chết ra khỏi hang, khoác ở trên vai, bước thấp bước cao đi xuống núi.

Cái âm thanh kì dị đó thực ra là tiếng tên lệnh. Đó là cách mà đội thám thính tin tức về bọn Thổ phiên dùng để báo cáo, cứ một mũi tên được bắn ra thì sẽ có vài người thám mã, cứ như vậy tin tức ở những nơi xa mấy ngìn dặm cũng sẽ nhanh chóng truyền về được Mậu Châu.

Trần Đại Từ rất nhanh đã có được tin tức cấp báo, đại bản doanh tam quân của Mậu Châu nhanh chóng được điều động:

- Lập tức đem tin tức này cấp báo cho Đại tổng quản binh mã nam Bắc và cả binh bộ Trường An, sau đó sao ra vài bản gửi đén một vài doanh trại khác như Thác Châu, Cung Châu, Duy châu, Bành Châu,...

Trần Đại Từ cầm ấn soái, “phập” tiếng con dấu được đóng lên bản cấp báo tin tức quân sự, đưa cho một tên lính khác sau đó hắn nhanh chóng tiến lại phía bản đồ, nơi mà có vài vị tướng quân đang xúm lại cãi vã, tranh nhau đưa ra ý kiến của bản thân, nhưng vẫn không quên danh riêng cho hắn một chỗ

Lạc Tư Mã lên tiếng:

- Đại đô đốc, theo mạt tướng nghĩ, chúng ta nên xuất quân ở phía chân núi, dựa vào lợi thế ở đó mà mai phục, không nên cố thủ ở doanh trại, đợi giắc đến rồi bất ngờ tấn công

Trần Đại Từ vẫn chăm chú nhìn bản đồ, hơi khom lưng một chút, bộ dạng lúc này của hắn chẳng khác gì một con gấu to đang chuẩn bị nhảy vồ vào con mồi, lớn tiếng nói:

- Đúng, chúng ta phải chủ động tấn công. Dựa vào lợi thế chân núi mà muốn tấn công địch thì lại không ổn, địa thế ở đây quá nguy hiểm chỉ có thể phòng thủ, chúng ta làm như vậy thì chẳng khác gì con rùa rụt cổ, còn làm nên trò chống gì? Lại còn chuyện cố thủ ở đó đợi bọn chúng đến, đúng là nực cười.

Lạc Tư Mã và mọi người ngơ ngác nhìn nhau, rồi đồng thanh hỏi:

- Vậy theo đại đô đốc chúng ta nên làm gì?

Trần Đại Từ cầm quân cờ đập mạnh một cái xuống bản đồ:

- Vấn Xuyên, chúng ta sẽ đánh một trận sóng mái với chúng ở Vấn Xuyên, tập kết binh mã , lập tức đến Vấn Xuyên, mai phục ở thung lung, bất ngờ tấn công chúng ở chỗ ven sông, để cho chúng không kịp trở tay. Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, phải khiến cho đám rùa con đó chầu Diêm Vương, nhất định là phải thế!

Thổ Phiên phát binh tấn công Mậu Châu rồi

Hôm nay không phải lên chầu, sau khi Võ Tắc Thiên nghe được tin này thì vô cùng hốt hoảng, lập tức đến chính điện Trường Sinh lên triều, sau đó sai người triệu tập Chư tể tướng, Binh bộ thượng thư, Thị lang và văn võ bá quan

Sau khi truyền lệnh xong, Võ tắc Thiên liền lo lắng thấp thỏm không yên:

- Trẫm vừa mới dời đô về Trường An, Mặc Đốt liền khai chiến với Đại Chu, giờ lại đến lượt Thổ Phiên hung hăng đâm lén cho một đao, quốc gia đang lâm nguy, ngộ nhỡ có chuyện xảy ra...

Nghĩ đến đây Võ Tắc Thiên không khỏi bất an nhìn ra ngoài trời, thì thầm một mình: “ vì sao Thổ Phiên lại phát binh? Lẽ nào là vì Trẫm không đồng ý về hôn sự của Quốc vương thổ Phiên và điệt nữ của ta? Hai nước giao chiến, một bước sai là thua, là mất nước. Thổ Phiên đúng là đục nước béo cò, nếu như Trẫm hi sinh một điệt nữ mà có thể tránh được chuyên binh đao, nhưng cũng chưa chắc là được...”

Hôm nay Dương Phàm canh gác ở trong cung, lúc nãy có gặp Thượng Quan Uyển Nhi, Uyển Nhi thấy trong lời nói của hoàng thượng có vẻ bất thường liền vội vàng hỏi:

- Hoàng thượng, theo tin cấp báo mà triều đình ta nhận được, Thổ Phiên đã có động tĩnh ở vùng Khang Ninh, Xuyên Thiểm, không phải vì chuyện hòa thân và nếu không có trận mưa tuyết lớn nhất trong mười năm trở lại đây thì e rằng bọn họ đã sớm liên thủ với người Đột Quyết tấn công nước ta rồi

Võ Tắc Thiên bỗng giật mình một cái, quay người lại phía Thượng Quan Uyển Nhi, trầm giọng nói:

- Ngươi vừa nói gì... Thổ Phiên và Đột Quyết liên thủ tấn công Đại Chu?

Thượng Quan Uyển Nhi nói:

- Uyển Nhi không dám khẳng định nhưng theo tin tức tình báo hiện tại thì chuyện này là có khả năng xảy ra.

Mắt Võ Tắc Thiên đột nhiên tối sầm lại, miệng lẩm bẩm:

- Nếu đã như vậy thì dù trẫm có đồng ý chuyện hòa thân thì trận đánh này khó mà tránh được...

Trong lúc bỗng nhiên mắt Thượng Quan Uyển Nhi sáng lên, nàng liền vội vàng nói:

- Uyển Nhi đột nhiên nhớ ra chuyện này, hôm chúng ta mở tiệc tiếp đón sứ giả của Thổ Phiên chẳng phải hắn nói là đã gặp qua một vị đại tướng quân của chúng ta hay sao? Vị đại tướng quân này từng đánh bại quân Thổ Phiên lại thông thuộc địa hình ở Tây Vực, sao chúng ta không cử người này đến đó cùng tham gia với đại quân đóng tại Mậu Châu, chưa biết chừng vị tướng quân này sẽ có biện pháp giải quyết nỗi lo này cho Hoàng thượng.

Võ Tắc Thiên không chần chừ:

- Đúng, đúng, đúng. Người đó tên họ là gì nhỉ, lần đó chẳng phải trẫm bảo ngươi ghi lại tên họ của vị tướng quân đó hay sao? Nếu Trẫm nhớ không nhầm thì người này đô đốc Lương Châu...

Võ Tắc Thiên liền lục lại trí hớ của mình, nhíu mày suy tư, thấy vậy Uyển Nhi đáp luôn:

- Vị tướng quân này tên là Đường Hưu

Võ Tắc Thiên tán dương theo:

- Đúng, chính à hắn, mau truyền thánh chỉ triệu hắn vào cung bàn chuyện quân cơ

Uyển Nhi “vâng” một tiếng rồi vội vàng đi làm việc.

Dương Phàm đang trực ở trong cung, trong lúc những bông hoa tuyết đang chầm chậm bay, hắn liền bắt lấy một bông.

Uyển Nhi dặn dò thị vệ vài điều, khiến hắn vội vàng chạy đi trong mưa tuyết, Uyển Nhi quay người rảo bước trở về cung điện, đúng lúc Dương Phàm từ điện bước xuống, lúc Uyển Nhi đi về phiá Dương Phàm, ánh mắt đẹp nhưng chứa đầy sựu ưu tư, trầm giọng nói:

- Có chuyện không hay rồi.

Dương Phàm khẽ mỉm cười, không quên kèm theo cái gật gật đầu, vội đi về hướng điện Trường Sinh

Tại Vương phủ Thọ Xuân, lúc năm huynh đệ đang nhâm nhi uống rượu thì một tên thị vệ vội vội vàng vàng chạy đến chỗ Lý Long Cơ thì thầm vài câu, rồi đưa cho Lý long Cơ một phong thư. Lý Long Cơ không giấu diếm mấy huynh đệ của mình, mở thư ngay trước mặt họ.

Đây chính là mật thư mà Cao Lực Sĩ viết cho Lý Long Cơ, trong thư có đề cập đến chuyện vừa xảy ra ở trong cung.

Lý long Cơ xem xong thư, vì tính cơ mật nên bỏ ngay vào bếp than ngay cạnh đó

Lý Thành Khí hỏi luôn:

- Tam đệ, đã xảy ra chuyện gì vậy

Lý Long Cơ liền phẩy tay ra hiệu cho tên thị vệ và đám người hầu lui xuống, nói với Lý Thành Khí:

- Đại huynh, Thổ Phiên đã chính thức phát binh tấn công Đại Chu chúng ta rồi, chuyện đã đến nước này e rằng mấy muội muội của chúng ta khó thoát khỏi số phận bị gả đến Thổ Phiên rồi.

Lý Thành Khí và mấy huynh đệ còn lại nghe xong, không ai nói gì hết, ngơ ngác nhìn nhau. Đằng sau tấm bình phong, Lý Trì Doanh đã nghe thấy hết liền rón rén đi ra ngoài. Một lát sau, bảy tỷ muội đã tập trung tại chỗ cây hòe to phía đông, Lý Trì Doanh giận đén mức đỏ mặt tía tai. Lớn tiếng nói:

- Ngài ấy thật là không đáng làm một bậc nam tử hán đại trượng phu, đã hứa là giúp tỷ muội chúng ta rồi mà lại còn nuốt lời.

Lý Hoa Uyển bất lực hùa theo:

- Hiện giờ Thổ Phiên đã chính thức phát binh, chỉ sợ đến Hoàng tổ mẫu cũng không có cách đối phó, người như ngài ấy chỉ là một tường quân đại thị vệ thì làm được gì chứ?

Thanh Dương và Tây Thành ngán ngẩm lắc đầu, khuôn mặt đẫm lệ. Nếu mà phải chọn một trong bảy tỷ muội gả cho Thổ Phiên thì đến tám chín phần là chọn một trong ba người họ rồi.

Lý Trì Doanh đùng đùng nổi đóa lên:

- Muội mặc kệ, muội không quan tâm, ai bảo ngài ấy hứa với chúng ta rồi, bây giờ muội đi tìm ngài ấy

- Thập muội, thập muội

Lý Hoa Uyển nhất thời không giữ được đành để Lý Trì Doanh hùng hổ ra đi mang theo nỗi tức giận đang ngút trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.