Say Mộng Giang Sơn

Chương 1005: Q.1 - Chương 1005: Không chịu nổi.




Cùng với Dương Phàm đi trong mưa đến dự yến tiệc của Thẩm Mộc ở phường Bình Khang, Dương Phàm bắt đầu bận rộn. Quan lại đứng đầu Trường An như Trần Đông, Tôn Vũ Hiên của Hình bộ, Hồ Nguyên Lễ, Thời Vũ, Văn Ngạo của Ngự Sử Đài, thậm chí Liễu Tuẫn Thiên không ngừng đến thăm, sau khi đợt diệt trừ, rất nhiều chuyện được vị Dương đại quan sửa chữa xem xét bố trí đường lớn gật đầu mới được.

Trương Xương Tông cũng hay đến bật chợt một chuyến, ý đồ của y cũng vô cùng đơn thuần, chẳng có chút mục đích nào, chỉ là muốn tỏ vẻ quan tâm và thân thiết với Dương Phàm. Đây vẫn chỉ là việc qua lại công khai, còn lén lút tiếp xúc với Dương Phàm và Thẩm Mộc vài lần rồi, Thẩm Mộc còn sắp xếp Trịnh Lão thái công thay mặt các thế gia gặp mặt Dương Phàm một lần.

Những đại gia tộc này là những thế gia nghìn năm đến cuộc bão táp triều đình thay đổi da thịt đều đã trải qua, tuy nói ban đầu lúc quyền lực nằm trong tay hai tiểu bối Dương Phàm và Thẩm Mộc bọn họ có chút căm tức, nhưng một khi bọn họ phát hiện ra sự thật không thể thay đổi, hơn nữa Thừa Tự Đường đã lấn của bọn họ bảy phần, bọn họ liền điều chỉnh lại tâm tính, hòa nhã cùng Dương Phàm và Thẩm Mộc đàm phán.

Lần gặp này rất hòa khí, Trình lão thái công thấy bọn họ căn bản cũng không nhắc đến chuyện phản bội, chuyện chẳng có chút ý nghĩa nào những thế gia này căn bản không làm. Cái mà Trịnh Lão thái công quan tâm chính là bọn họ cần gì, sau này muốn làm gì, tính toán hợp tác như thế nào.

Dương Phàm và Thẩm Mộc không công bằng với Trịnh lão thái công, thậm chí ngay cả việc chung sống như thế nào sau này giữa Ẩn Tông và Hiển Tông cũng đã đều bàn bạc với lão rồi.

Ẩn Hiện hai tông lần này tuy là liên thủ đối kháng lại thế gia, nhưng giữa hai tông vẫn còn tranh chấp lợi ích của riêng mình, tiếp tục đấu nữa chắc chắn sẽ hai bên cùng thương tổn, nhưng nếu như dàn xếp đến đây, như vậy bọn họ sẽ không thể nào giải quyết triệt để xung đột lợi ích, sau này nhất định sẽ còn tranh chấp.

Điểm này, Dương Phàm và Thẩm Mộc đều không có cách nào tránh khỏi, cho dù bọn họ là anh em ruột thịt cùng mẹ sinh ra, cho dù hai người bọn họ liên thủ cũng không thể nào. Dưới tay bọn họ cũng có rất nhiều người không phải là những miếng gỗ chỉ biết làm theo lệnh, bọn họ cũng có dục vọng của mình.

Là một người đứng đầu, đừng nói Dương Phàm không có năng lực loại bỏ dục vọng của thuộc hạ, cho dù Thẩm Mộc một tay sáng lập Ẩn Tông cũng không có cách nào khiến người của y dừng tay, không có cách nào tránh thì đành phải giải quyết.

Kết quả đàm phán của Thẩm Mộc và Dương Phàm là: giữa hai tông cần phải phân chia rõ ràng trách nhiệm của mình, một bên phụ trách triều đình, một bên phụ trách giang hồ, hai tông Ẩn Hiển cùng hỗ trợ lẫn nhau.

Mỗi khi triều chính xuất hiện sự thay đổi lớn, thời điểm chính quyền thay đổi thậm chí thay đổi triều đại, lực lượng đặt mình ngoài ánh sáng đã phần lớn bị bại lộ hoặc là chịu liên lụy thất thế, như thế bọn họ liền lui ẩn trốn vào giang hồ, Ẩn Tông liền liên kết với một thế lực chính trị mới nổi, hoặc là thẩm thấu vào, dìu dắt nâng đỡ một đám quan viên mới.

Lợi ích một khi phân chia rõ ràng giữa hai phái sẽ không dễ dàng xảy ra tranh chấp. Mà phái ở triều đình cần tạo điều kiện và che chở âm thầm cho phái ở giang hồ, phái ở giang hồ cũng cần loại bỏ chướng ngại và phiền toái cho phái ở triều đình, lợi ích của hai bên như nhau, vui buồn cùng chia sẻ, quan hệ tự nhiên sẽ thân thiết không thể tách rời.

Trái lại, nếu như cục diện chính trị xuất hiện biến động lớn, phái ở triều đình thất thế, hoặc là chính quyền cũ bị lật đổ thì để bảo vệ quyền lực và lợi ích của bọn họ, phái rủi ro cũng sẽ cam tâm tình nguyện thoái ẩn về đằng sau, toàn tâm toàn ý dìu đỡ vị trí của phái ngoài giang hồ.

Thật ra chiêu thức này Thế gia sớm đã dùng rồi, truyền đến thế gia nghìn năm liền tự có triết học sinh tồn của bọn họ, trong đó điều quan trọng nhất chính là: Tuyệt đối không đem trứng gà đặt vào trong một giỏ.

Mặc dù là thế gia cho rằng thế cục đã rất rõ ràng, có thể giương cờ mà tuyên bố đứng về bên nào, bọn họ cũng sẽ ngầm liên hệ với bên kia, hoặc là xuất hiện một hai loại “gia tộc bại hoại”, vẫn giữ liên hệ với loại gia tộc khác như trước, để lúc mà tình huống thay đổi đến mức không thể khống chế được, thì cả gia tộc còn có đường lui.

Hiện giờ cách làm của Thừa Tự Đường hoàn toàn giống với triết học sinh tồn từ trước đến nay của bọn họ, chỉ có điều bí mật hơn và có tổ chức hơn. Dù sao, một gia tộc, dòng họ chính là dấu vết rõ ràng nhất, nhiều lúc người cầm quyền không phải là không biết thế gia đang để cho mình một đường lui, cũng không phải không biết thế gia còn liên hệ với phái bên kia, nhưng trí tuệ chính trị của bọn họ chỉ có thể giả câm giả điếc. Nhưng sự cấu thành của Thừa Tự Đường, lại có thể khiến cho bọn họ che dấu hoàn mĩ điểm này.

Về phần Thừa Tự Đường hợp tác cùng các đại Thế gia, trên cơ bản cũng duy trì quan hệ, chỉ là Thất Tông Ngũ Tính không thể tùy tiện can thiệp vào nội vụ của Thừa Tự Đường như trước nữa, không có khả năng tùy tiện phế bỏ Tông chủ của Thừa Tự Đường nữa rồi.

Việc cải cách của Thẩm Mộc và Dương Phàm khiến cho giá trị lợi dụng của thế gia không biến mất, thậm chí còn tăng lên. Hơn nữa một khi Thừa Tự Đường xảy ra chuyện, cũng không dễ dàng bại lộ lực lượng thế gia đứng đằng sau, cho nên thế gia mặc dù vẫn bất mãn với sự độc lập của Thừa Tự Đường, nhưng cũng thản nhiên chấp nhận sự thật.

Ngoài ra, người liên lạc bên phía thế gia Quan Lũng Độc Cô Vũ đến rất thường xuyên, bọn họ hiệp trợ Dương Phàm và Thẩm Mộc rửa sạch máu tanh, dựa theo danh sách mà hai tông Ẩn HIển cung cấp, tẩy chay nhân tố không ổn định trong nội bộ, sau đó chuyện quan trọng nhất là chiếm lợi ích của Sĩ tộc Sơn Đông ở vùng đất Quan Trung.

Một khi dính đến phân chia lợi ích là vô cùng phiền toái, huống chi trong đó còn có rất nhiều chuyện liên quan đến quan trường, những thứ này đều không thoát khỏi sự xoay vần, điều đình, cân bằng, phân phối của Dương Phàm.

Lúc này vận tải thủy thuyền đã khởi hành từ Dương Phàm, bắt đầu cuộc hành trình dài dằng dặc chín tháng. Cuộc hành trình này đều là trên mặt nước, bọn họ phải men theo bờ để chuyên chở lương thảo, đến mọt số chỗ mực nước thấp không thể chạy tàu được phải dừng lại đợi mùa lũ, đi ngang qua chỗ nước lũ lại phải dừng lại chờ lũ rút.

Những điều này đều cần phải nghiêm khắc quản lí và điều phối, cần phải giữ quan hệ với các quan viên địa phương. Tuy nói rằng việc này chủ yếu dựa vào quản sự của thuyền, nhưng những quản sự ở Bá Thượng này cũng phải có việc của họ. Cổ Trúc Đình bây giờ còn giữ chức Tào quyền Đà Bả tử của Thuận Tử Môn, cho dù là đối nội đối ngoại, nàng đều có rất nhiều việc phải làm.

Hai tháng trước bởi vì Dương Phàm bị thương nặng, Cổ Trúc Đình gần sự bỏ tất cả mọi việc ở Bá Thượng, đến tận bây giờ mới có thời gian giải quyết. Đợi đến lúc hai tông Ẩn Hiển phân chia thế lực triều đình và giang hồ, nàng nhất định phải bàn giao vị trí cầm lái thủy thuyền này, nhưng trước mắt vẫn là của nàng, huống chi lần vận chuyển này vốn đã chậm hơn một chút so với năm ngoái, càng không được xảy ra chút biến cố nào.

Đến lúc này, toàn bộ trên đảo cũng chỉ còn lại có một đám đàn ông. Dương Phàm tuy rằng đang khỏi dần, nhưng mỗi ngày đều được bồi bổ đầy đủ, bổ đến nỗi hắn cả mặt là hồng quang mơ hồ, ấn đường lòe lòe tỏa sáng, hai mắt lục quang nhấp nháy, nhưng hắn lại không có hứng thú của anh hùng ngày trước, cũng không muốn lang thang ở thanh lâu.

Mỗi sáng sớm Dương Phàm đều bị bình minh đánh thức, có đôi khi hắn thật muốn thử một lần, xem dùng lực có thể đục một cái lỗ thủng ở giường hay không, lại nghĩ đến phòng này là Liễu Huyến Thiên cấp cho hắn đành phải phẫn nộ bỏ ý niệm này đi.

Dương Phàm hiểu chút y thuật, biết mình thật ra là bổ hơi quá, chỉ cần ngừng một ngày ba bữa uống thuốc bổ, hẳn là sẽ sống tốt hơn. Vì thế Dương đại quan nhân liền đi tìm đầu bếp nói rõ, nhưng Chu Sự Phụ tay cầm muôi lại từ chối hắn bằng lập luận một cách đầy chính nghĩa.

Kỳ thật với thân phận của Dương Phàm, trên đảo này nào có người nào dám cãi mệnh lệnh của hắn, nhưng mệnh lệnh này cũng phải phân ra là mệnh lệnh gì, giống như có người phê bình người lãnh đạo như hắn: "Lãnh đạo, tôi phải đưa ra ý kiến, vì công việc ngài rất không chú ý nghỉ ngơi" , Chu đại sư phụ cảm thấy cự tuyệt mới có thể tạm thời gọi là thể hiện sự quan tâm của lão với Dương Phàm!

Vì thế, chu đại sư phụ cầm thìa, dõng dạc cự tuyệt yêu cầu vô lý của Dương đại quan nhân, bởi vì lão giọng quá lớn, còn kéo cả Mã Kiều và Nhậm Uy vào, ý tốt của người ta, Dương Phàm lại không tiện nói ra mình bây giờ bổ đến nỗi giống như một con chó đực đang động dục, đành phải bỏ đi.

Dương Phàm tinh lực quá thừa không chỗ giải phóng đành phải tìm thêm chút chuyện làm, nhưng làm như vậy kết quả là, mọi người nhất trí cho rằng Trung Võ Tướng quân bận bịu công sự, quá mức mệt nhọc cần tăng thêm số lượng bổ, vì thế Dương Phàm một ngày ba bữa bao gồm nước uống, đều không thể thiếu vật đại bổ.

Trưa hôm nay Dương Phàm vừa mới uống vào một chén thập toàn đại bổ thang, liền chảy ra máu mũi, rút kinh nghiệm xương máu Dương đảo chủ quyết định dùng hành động thực tế để chứng minh thân thể hắn đã khỏi hẳn, từ nay về sau không hề cần thuốc bổ, vì thế hắn dẫn theo đám người Nhậm Uy đi vào trên bãi cỏ, đầu tiên đánh một trận quyền.

Dương đảo chủ nóng lòng muốn Nhậm Uy đi lên, lãnh giáo một chút “Triêm Y Thập Bát Điệt” mà hắn lâu chưa tập luyện trên hồ, bỗng nhiên xuất hiện một nữ nhân. Nữ nhân rất đẹp, vạt quần dài liền với thắt lưng, váy dài hợp cùng áo ngắn. Thắt lưng nhỏ, bước chậm dãi, quả nhiên là phong tình vạn chủng, đẹp không thể nói.

Kỳ thật với trạng thái bây giờ của Dương đảo chủ, đến nhìn một đầu heo mẹ hắn đều sẽ cảm thấy thật sự quyến rũ.

Mỹ nhân còn ở chỗ rất xa, Dương Phàm thu đao, nhìn thẳng vào nữ nhân, nữ nhân kia khoan thai mà đi, cuối cùng đã tới gần, mặt mày như trăng non, chóp mũi như ngọc chùy, người rất xinh đẹp đẹp, có vài phần huyết thống người Hồ. Mặc quần áo cây thạch trúc thêu áo lưới, trên búi tóc còn cắm một đóa hoa tươi, đẹp thì đẹp thật, nhưng lại không phải Trúc Đình của hắn.

Dương Phàm thất vọng tràn trề, chỉ có thể nhìn không thể ăn thì có tác dụng gì?

- Tham kiến Trung Võ Tướng quân!

Mĩ nhân đi đến trước mặt cười thi lễ, trong lớp áo lộ ra da thịt hồng hào, lộ ra một khe mê người giữa lớp da trắng, vô cùng đẹp mắt.

Ánh mắt của Dương Phàm chịu ảnh hưởng của lực hút trái đất, không ngừng nhìn xuống dưới, hắn bắt mình đem ánh mắt ấn định ở trên má lúm đồng tiền xinh đẹp của cô nương kia, ho khan một tiếng hỏi:

- Cô nương là ai?

Cô nương vừa nghe, trầm giọng mà nói:

- Nhị ca hiện giờ làm Đại tướng quân, liền không nhận ra người nhà!

Câu này vừa nói ra, ánh mắt mà đám người Nhậm Uy nhìn Dương Phàm có chút không bình thường.

Dương Phàm nghiêm mặt nói:

- Dương Phàm và cô nương quả thật không quen biết, sao lại nói như vậy?

Người ta cũng không sợ hắn, làm mặt xấu, cười hì hì nói:

- Ta là Thụ Tiểu Miêu, nhị ca dám nói thật là không quen người ta sao?

- Thụ Tiểu Miêu?

Dương Phàm nhíu mày, cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, bỗng nhiên kêu lên:

- A, là muội à! Không phải là muội…

Thụ Tiểu Miêu vội vàng liếc mắt, Dương Phàm lập tức ngậm chặt miệng.

Dương Phàm nghĩ ra rồi, có thể nghĩ ra nàng, là vì tên của nàng rất đặc biệt.

Thụ Tiểu Miêu là cung nữ của Võ Tắc Thiên, lúc trước lúc Võ Tắc Thiên vẫn là Thái Hậu, nàng rất hay trực trong cung, lúc đó Dương Phàm làm tay thổi kèn trong cung, ngày nào cũng gác, bởi vậy mà quen Thụ Tiểu Miêu.

Có một năm mùa đông tuyết lớn, một người cung nữ tên Chu Nguyên Bảo đùa là Dương Phàm đầu trọc như hòa thượng, là nàng giải vây cho hắn, ai ngờ sau đó nàng cũng đùa giỡn hắn, lúc đó còn bọn Tạ Tiểu Man vốn có thành kiến với Dương Phàm nhìn thấy, bởi vậy sau đó còn hiểu lầm Dương Phàm sâu hơn.

Từ đó về sau Dương Phàm không có liên lạc gì với cô nương Thụ Tiểu Miêu này nữa, sau này bởi vì mỗi dịp Thượng nguyên, lúc các công chúa phi tần xuất cung xem đèn, luôn có cung nữ bỏ trốn, Võ Tắc Thiên cảm thấy ngăn chặn không bằng thả lỏng, mỗi năm đều chọn ra một tốp cung nữ thả ra khỏi cung, Dương Phàm còn tưởng rằng nàng sớm đã được thả về quê nhà rồi.

Dương Phàm thấy ánh mắt của nàng liền biết có nội tình, lập tức nói với đám người Nhậm Uy:

- Giải tán hết đi, ta có chuyện muốn nói với vị cô nương này.

Đám người Nhậm Uy lập tức giải tán, mọi người vừa rời đi, Dương Phàm liền nói:

- Tiểu Miêu cô nương, thật đúng là con gái mười tám thay đổi, nếu muội không nói, Dương mỗ đúng là không nhận ra muội.

Một câu nói xóa bỏ sự ngượng ngùng, Dương Phàm lập tức nói:

- Cô nương bây giờ còn làm việc ở trong cung không?

Thụ Tiểu Miêu gật gật đầu, trầm ngâm nói:

- Người bên cạnh thánh nhân, nào có thể dễ dàng xuất cung. Dương tướng quân…

Thụ Tiểu Miêu đảo mắt rất nhanh về mọi phía, Dương Phàm hiểu ý, lập tức nói:

- Yên tâm, người trên đảo này, đều đáng tin.

Thụ Tiểu Miêu gật gật đầu, lúc này mới thò tay vào ngực, lấy ra một vật, thấp giọng nói:

- Bức mật hàm nay, mời tướng quân xem!

Thứ này không để ở trong tay áo, mà là giấu trong người, đủ thấy tầm quan trọng của nó, mà nàng lại là người bên cạnh Võ Tắc Thiên, Dương Phàm bất giác trở nên thận trọng, đối với đường cong của nàng lúc nàng đưa tay vào ngực, cũng chẳng thèm thưởng thức, đợi nàng rút thư ra, nhanh chóng đón lấy.

Dương Phàm vội vàng mở mật hàm, lập tức thay đổi sắc mặt.

Thụ Tiểu Man đương nhiên sớm đã biết nội tình, vừa thấy sắc mặt Dương Phàm, liền nói:

- Đều đã qua rồi, Đãi Chế theo thánh nhân đã nhiều năm, hơn nữa tình cảm với Thánh nhân còn sâu dậm hơn với các hoàng tử công chúa. Thánh nhân đã tha thứ cho Đãi Chế, thì sẽ không xảy ra chuyện gì phiền phức nữa, chỉ là, phải đảm bảo không có tin đồn nào truyền ra ngoài.

Dương Phàm vừa nghe liền biết, ngay cả tư tình giữa mình và Thượng Quan Uyển Nhi, Thụ Tiểu Miêu đều biết rất rõ, như vậy có thể nói, nàng nhất định là tâm phúc của Uyển Nhi, liền không che dấu, chỉ trầm giọng nói:

- Uyển Nhi đã đến Trường An rồi sao?

Thụ Tiểu Miêu nói:

- Đãi Chế sắp đến rồi, lúc gần tới Trường An, Đãi Chế cố ý trì hoãn hành trình, ra lệnh cho muội tự tay giao thư cho tướng quân!

- Ta biết rồi, lần này muội vất vả rồi, có cần ta phái người đưa về không?

Thụ Tiểu Miêu tự nhiên cười, nói:

- Không dám làm phiền tướng quân, người của muội đang chờ ta ở ngoài đảo rồi. Tiểu Miêu không dám chậm trễ, thư đã đến, muội xin cáo từ.

Dương Phàm trịnh trọng thi lễ với nàng, nói:

- Làm phiền cô nương rồi!

Nhìn bóng dáng Thụ Tiểu Miêu khuất xa, Dương Phàm khẽ thở dài. Hắn không ngờ, lúc trước trong Tam Dương Cung một đêm dài triền miên, Uyển Nhi lại có thai, hắn càng không ngờ được, Uyển Nhi muốn có con đến phát điên, lại dám mạo hiểm tính mạng để giữ đứa con lại, hơn nữa chuyện này đến tận khi Trần Ai Lạc Định nói lại với hắn mới biết.

Tuy rằng đó đều là những chuyện đã qua, nhưng nhớ lại vẫn khiến Dương Phàm hết hồn, lúc này hắn còn không biết chuyện trong cơn giận, Võ Tắc Thiên khiến Uyển Nhi bị thương. Dương Phàm chợt nhớ tới Uyển Nhi sắp đến Trường An, để cho Trương Xương Tông phụ trách sắp xếp. Lúc đó nàng ở đâu? Một thành Trường An to như vậy, muốn sắp xếp Thượng Quan Uyển Nhi ắt có chỗ.

Dương Phàm muốn tự mình chăm sóc cho nàng, Uyển Nhi đã phải hi sinh rất nhiều vì hắn, bây giờ đến danh phận cũng chẳng có, hắn không muốn để Uyển Nhi chịu uất ức. Lúc trước khi Tiểu Man sinh con, bị Khương Công tử bắt đi. Lúc A Nô sinh con, hắn lại không có bên cạnh. Lúc này đây, bất kể thế nào hắn cũng phải làm hết trách nhiệm của một người cha và một người nam nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.