Say Mộng Giang Sơn

Chương 998: Q.1 - Chương 998: Mã Phóng Nam Sơn




Trương Xương Tông im lặng thật lâu, lẳng lặng suy ngẫm, càng ngẫm càng cảm thấy Dương Phàm nói rất lý lẽ, Võ Tam Tư thật sự có lòng tốt như vậy sao? Mặc dù y cùng với Ngũ lang nhận sự sủng ái, nhưng Võ Tam Tư là đương gia của tộc đích Võ thị , nữ hoàng đế căn bản là muốn củng cố ngai vị của bà ta, ngoại trừ Võ Tam Tư muốn tạo phản, bà sẽ động đến ông ta sao? Vì sao ông ta lại nịnh mình bợ như thế?

Những lời Dương Phàm nói quả không sai, đây chính là kế hoãn binh của tên Võ Tam Tư, chẳng những che mắt được mình và Ngũ Lang, còn làm cho đối phương mất cảnh giác với ông ta.

Trương Xương Tông càng nghĩ càng bồn chồn, liền vội vã ném cần câu đứng dậy đi. Dương Phàm vội hỏi:

- Lục lang ngài đi đâu thế?

Trương Xương Tông đáp: - Nhị lang nói một câu làm ta tỉnh mộng, Trương mỗ quay về khuyên răn Ngũ Lang, không thể để huynh ấy cùng làm điều ác với Võ Tam Tư được!

Dương Phàm cười đáp: - Lục lang, tính tình của ngài thật là thẳng thắn, chỉ có điều việc này không thể nhất thời nóng vội được?

Trương Xương Tông hoài nghi hỏi: - Ý của Nhị lang là?

Dương Phàm nói:

- Họ bây giờ chỉ là mới phát tín hiệu ra thôi, chẳng phải vẫn chưa góp ý kiến gì với Hoàng đế cả sao ? Lục Lang cùng với Ngũ Lang có thể chờ đến lúc bọn họ chính thức dâng sớ thỉnh công cho hai vị với Thiên tử, hai vị mới ra mặt khéo léo chối từ. Như thế không phải là thành toàn cho cả Lục Lang và Ngũ lang, người trong thiên hạ đều biết hai vị lang quân đều không muốn quyền vị đó sao?

Trương Xương Tông mừng rỡ, vội vàng vái chào Dương Phàm, lòng vui mừng thật sự bái phục, nói: - Nhị lang thật là biết nhìn xa trông rộng, đa tạ chỉ giáo!

Trương Xương Tông như vơi được tâm sự, bèn tiếp tục cầm cần câu cá, nhưng chỉ có điều với lòng nhẫn nại của y, cứ lỗ mãng vung cần câu thì làm sao mà có cá cắn câu đây, ngược lại Dương Phàm thu hoạch khá phong phú, Kết cục Trương Xương Tông đành phải nhận lấy hai con cá lớn mà Dương Phàm tặng rồi cáo từ.

Lục Mao Phong đang buôn chuyện cùng Mã Kiều, mới nhìn thấy Trương Xương Tông rời đi, đã vội vã chạy đến chào hỏi, liếc nhìn thấy trong tay Trương Xương Tông có hai con cá to, đưa tay đón lấy, liên tiếp nịnh hót: - Lục lang ngài thật có bản lĩnh, không ngờ ngài có thể câu được những con cá to như thế này!

Trương Xương Tông kiêu ngạo gật gật đầu, cũng không tiện nói ra bản thân y đến con cá to cỡ bàn tay cũng không câu nổi, vẫy vẫy tay áo rất tự nhiên, nghênh ngang bước đi. Lục Mao Phong cầm cá trong tay, đưa cho tên thị vệ, chắp tay hướng về phía Dương Phàm, nói lớn: - Dương Phàm Tướng quân, ti chức xin cáo từ!

Dương Phàm vẫy vẫy tay hướng về y, cao giọng nói: - Hộ tống Trương Phụng thần cẩn thận, tuyệt đối không được sai sót, chậm trễ!

Lục Mao Phong đồng ý đáp lại, rồi phò tá Trương Xương Tông rời khỏi, Dương Phàm ngước nhìn theo Trương Xương Tông đi xa xa dần, bỗng nhiên thở dài một tiếng. Cổ Trúc Đình đem sọt cá đến, nàng đang ngẫm nghĩ nên đem mấy con cá tươi này làm món cá tái hay là làm món canh cá, nghe tiếng thở dài của Dương Phàm, vội hỏi: - A Lang đang có tâm sự gì thế?

Dương Phàm chống cằm, uể oải nói: - Làm gì có tâm sự gì, chẳng qua cảm thấy chán chường quá thôi, nàng nói xem, thiên tử năm đó hao tâm khổ tứ, giẫm lên một vũng máu tươi, kết quả là lên được ngôi vị hoàng đế mà bà mong ước bấy lâu, có phải là giống tâm tình của ta bây giờ không?

Cổ Trúc Đình không nhịn nổi cười khúc khích.

Dương Phàm liếc nhìn nàng, sắc mặt có chút bất ổn.

Cổ Trúc Đình vội vã giải thích: - Chuyện này.không giống nhau. Nữ hoàng đế lúc đầu làm Hoàng thái hậu, Hoàng đế là con ruột của bà ấy, dĩ nhiên có thể tự ý phế lập rồi, trên thực tế bà ta chính là thiên tử rồi, nhưng mà thứ bà ta mong mỏi chính là lấy danh hiệu vua của một nước để hưởng thái miếu lưu danh sử sách, chàng cũng là vì bất đắc dĩ, không muốn làm một con cờ thí mạng

Dương Phàm nheo nheo mắt, hừ một tiếng: - Ta hỏi cái này sao? Đừng có nghĩ một đằng nói một nẻo!

Cổ Trúc Đình mím mím môi, ngoan ngoãn thẳng thắn nói: - Thiếp cảm thấy chàng và nữ hoàng đế quả thật không giống nhau mà, nữ đế lúc đó chưa làm hoàng đế chỉ nghĩ đến việc được làm hoàng đế, đến lúc làm được hoàng đế rồi lại sợ người ta cướp mất ngai vị, cho nên bà ấy luôn mưu kế đa đoan, luôn luôn phòng bị, chỉ có cần một mối nghi hoặc bà ta liền động thủ giết người, nhưng mà chàngchàng kì thức có chút kỳ quái!

- Kỳ quái?

Cổ Trúc Đình gật gật đầu, nói: - Vâng, kì quái! Chàng khó khăn lắm mới thoát khỏi sự khống chế của thế gia, nhưng mà bây giờ chưa từng được nắm hết quyền hành, nhiều của cải như vậy, nhiều thuộc hạ như vậy, chàng cũng không thèm để ý tới, toàn ủy quyền cho thuộc hạ, thiếp...có chút không hiểu!

Dương Phàm cười cười hỏi:

- Chuyện này có gì mà không hiểu cơ chứ, nàng phải biết rằng, ta không giống với Thẩm Mộc, Ẩn tông là do một tay Thẩm Mộc gây dựng nên, cho nên y không cần lo lắng về nội bộ bên trong, nhưng ta thì sao? Hiện tại trong nội bộ Hiển tông này mặc dù có một số người trung thành với ta, nhưng thế lực có hạn, không thể khống chế toàn cục được.

Một số người muốn lật đổ ta tuy rằng đã bị diệt trừ rồi, nhưng mà số còn lại nếu nhận được sự lôi kéo dụ dỗ của thế gia không phải là sẽ đứng lên tạo phản nữa hay sao? Ta có thể giết sạch được hết sao? Có những lúc tàn sát là chuyện tất yếu, nhưng mà mùi vị của giết chóc chỉ có thể làm cho con người ta mất hết nhân tính mà thôi!

Vị nữ đế kia của chúng ta giết người còn ít sao, kết quả sẽ thế nào đây? Người nuôi ý tạo phản càng ngày càng nhiều, cho nên, ta muốn để cho bọn chúng biết rằng, nếu thuận theo ta thì bọn chúng có thể nắm bắt quyền lực nhiều hơn khi đi theo thế gia, bọn họ nếm mùi ngon ngọt, mới biết vì ta tận tâm đến chết.

Giết một người, lại lập một người, khó! Hơn nữa dễ khiến làm cho lòng người hoảng sợ, càng khiến cho thế gia có thời cơ lợi dụng. Nhưng mỗi khi ta tranh thủ kéo một người về phía mình, bên phía thế gia chẳng khác nào thiếu đi một người, sự tăng lên rồi giảm xuống xem ra phải tính toán rất nhiều. Hơn nữa, trong suốt quá trình, ta cũng phải cẩn thận quan sát, xem ai đáng tin cậy được!

Cổ Trúc Đình nét mặt đầy nể phục nói: - Chàng quả thật mưu trí hơn người, thần cơ diệu tính!

"Bép!"

Một tiếng" bép" rất trong trẻo vang lên, một cái đánh vào mông của Cổ Trúc Đình, ồ...cảm giác thật không tệ.

Gương mặt của Cổ Trúc Đình ửng hồng lên, vội nhìn quanh bốn phía, nàng cảm thấy may mắn: - May mà không có ai!

Mã Kiều vội vội vàng núp sau lùm cây, cũng cảm thấy thật may: - May mà không bị cô ta nhìn thấy!

Cổ Trúc Đình xấu hỗ bẽn lẽn hỏi: - Người ta còn nói sai cái gì sao?

Dương Phàm đưa một ngón tay ra nói: - Thứ nhất, tiếng cười lúc nãy của nàng, rõ ràng là chế nhạo ta chỉ là một tông chủ mà so sánh với hoàng đế, đúng là không biết tự lượng sức mình! Ấy vậy mà nàng còn xảo biện, che đậy đủ điều! Thứ hai, một tuyệt sắc giai nhân như nàng nếu như nói xạo vài ba câu đùa cợt cũng có thể điên đảo bao nhiêu người rồi, bao nhiêu lần rồi, còn đóng giả bộ tịch của một tiểu cô nương ngây thơ đáng thương thế kia, nàng nói có nên đánh hay không?

Cổ Trúc Đình nén một tràng cười, nhanh chóng nghiêm mặt lại nói: - Dạ người ta biết sai rồi!

Trên xe lăn chất đầy sọt cá, xe kéo vừa mới đi, nước trong sọt cá đã bắn tung tóe, Dương Phàm nghe âm thanh của tiếng nước, khoan thai nói: - Nàng nói đến đây, ta chợt nghĩ đến, ta hiện giờ vẫn chưa "đao thương nhập khố", lúc "mã phóng Nam sơn", đích xác có rất nhiều việc cần ta phải làm ngay!

Cổ Trúc Đình đang đẩy xe, cảm thấy mông vẫn tê dại, không khỏi ngẩn ngơ mặt ửng đỏ, đột nhiên nghe thấy Dương Phàm nói có việc cần làm, trong mắt nàng lập tức sáng lên một luồng sát khí, nóng lòng hỏi: - Chàng có việc gì muốn làm, xin cứ dặn dò!

Dương Phàm nghe xong: - Nàng xem, phường Long Khánh có cái hồ này, phong cảnh mê người, đúng là nơi đáng để cư ngụ, nhân lúc tin hoàng đế muốn dời đô chưa truyền ra ngoài, giá đất chưa tăng lên, chúng ta phải nhanh chóng mua một miếng đất ở bên hồ này, xây một gia trang lớn, ít nhất phải to gấp ba lần gia trang ở Lạc Dương, không, gấp năm!

Sát khí của Cổ trúc Đình lập tức vụt tắt.

Dương Phàm càng nói càng hưng phấn:

- Không thể chỉ mua phòng ốc không được, chúng ta còn phải mua cửa hiệu, Nữu Nữu tham tiền kia, ngoài nuôi con ra, kiếm tiền chính là thú vui lớn nhất của cô ấy rồi, chúng ta phải khẩn trương mua cửa hiệu mặt tiền ở hai chợ Đông Tây Trường An, lần này thành Trường An có vô số quan thân quyền quý xúi quẩy, việc bán đi cửa hiệu sẽ rất nhiều, giá tiền nhất định cũng sẽ không đắt mấy, chúng ta phải nhanh chóng hạ thủ!

Dương Phàm hào hứng chỉ tay về phía xa xa: - Chỗ kia không tồi, cứ mua chỗ đó đi, đất nhất định phải to một chút, tương lai con cái lớn rồi, lại cưới vợ sinh con, cả đại gia đình cũng chung sống được!

Cổ Trúc Đình đáp: - Vâng, thiếp lập tức sai người bố trí!

Dương Phàm liếc nhìn nàng một cái cười dài: - Nàng đích thân đi chọn, cần phải để tâm một chút, ở trong đó sẽ có một viện tử dành cho nàng nữa đấy!

Cổ Trúc Đình vừa mới hồi phục sắc mặt, khuôn mặt của nàng lại ửng hồng rồi, xấu hổi vui mừng, thật là quyến rũ, Dương Phàm nhìn thấy thế không kìm nổi lòng mình, hắn gần đây uống vô số thuốc bổ, tinh lực sung mãn, sự bẽn lẽn của người đẹp càng làm cho hắn rung động.

Dương Phàm quay đầu đi chỗ khác, cười xấu xa: - Đúng rồi, chuyện ta nói lúc nãy với nàng có một chỗ có thể làm không chuẩn!

Cổ Trúc Đình ngạc nhiên hỏi: - Chỗ nào? Chàng nói việc mua cửa hiệu?

Dương Phàm lắc lắc đầu: - Không không không, là câu trước đó, là câu ta nói nàng không cần đóng giả tiểu cô nương ngây thơ hồn nhiên đó!

Cổ trúc Đình nghi ngờ trừng mắt nhìn Dương Phàm, Dương Phàm ho nhẹ một tiếng, hạ thấp giọng nói: - Nếu ở trong khuê phòng, ta không ngại nàng có thể giả nai như vậy!

Trong phút chốc, gương mặt xinh đẹp của Cổ Trúc Đình đã ngượng đến chín rồi, Dương Phàm trêu ghẹo đã thành công, nhịn không nổi cười ha hả.

Bên Trong tòa nhà, Đại Cổ nghe thấy tiếng cười của Dương Phàm vội vã chạy ra đón. Mới nhìn thấy muội muội liền sợ hãi: - Hôm nay trời nóng đến như vậy sao, xem kìa, làm cho mặt của tiểu muội muội đỏ như phơi nắng rồi."

Thẩm Mộc phong lưu háo sắc, thích nhất là trêu hoa ghẹo nguyệt, ở chốn nào cũng để lại kết quả của cuộc tình, nghiệt chướng nhiều không đếm xuể, trả cũng trả không sạch, hôm nay Công Tôn Lan Chỉ cô nương lại đến đòi nợ rồi.

Thẩm Mộc vừa mới nhìn thấy Công Tôn Lan Chỉ y đã giật nảy cả người, tiếc là y chỉ nhìn thấy được nét đẹp hoa mĩ của hồng nhan, mĩ sắc đang ở ngay trước mắt, liền quên bén đi tính khí nóng nảy của cô ấy.

Tính khí nóng nảy như Công Tôn cô nương, cho dù có lập gia tề thất đi chăng nữa cũng không thế nào biến thành một thiếu phu nhân hiền thục dịu dàng, Bùi đại nương suốt cả đời đều mạnh mẽ cứng rắn với Công Tôn tiên sinh, cho đến già mới dần dần trầm ổn, đứa con gái một này của bà ta còn cứng rắn hơn bà ta nữa, Thẩm Mộc căn bản là không dám tưởng tượng đến việc để cô ta đi vào hậu viện của mình, chắc lúc đó cả gia đình sẽ đi náo loạn đến mức không tài nào xoay xở được,

Nhưng mà y lại không có cách nào cắt đứt tơ tình, về phương diện tình cảm mà nói vị huynh đài này vừa đa tình vừa không quyết đoán, mãi mãi cũng không theo kịp Dương Phàm, kết cục là tự đưa mình vào thế bị động như lúc này.

Công Tôn cô nương ngồi xuống trước mặt y, gườm gườm như con cọp rình mồi nói: - Hay lắm, ngươi lúc trước còn có một đống lí do, bây giờ không việc gì rồi chứ? Bên phía thế gia cũng không thể hất hàm vênh mặt sai khiến ngươi nữa rồi, giờ thì phải cùng thương lượng với ngươi rồi. Nhị Tông Hiển Ẩn đã đạt thành hiệp nghị, từ nay có thể bình yên ở chung, ngươi lại còn có lý do gì mà không muốn thành thân với ta!

Thẩm mộc thở dài nói: - Hung Nô chưa diệt

Một tiếng"Keng" , Công Tôn Lan Chỉ rút kiếm ra khỏi vỏ, để ngang trên vai của Thẩm Mộc, mắt của Công Tôn Lan Chỉ trợn tròn, hung tợn nói: - Ngươi còn dám bịa chuyện một câu, ta sẽ cắt đầu lưỡi ngươi ngay tức khắc!

Lam Kim Hải vội vã từ ngoài xông vào, lớn tiếng nói: - Công tử, A Bặc Đỗ Lạp đến rồi! Thương nhân Đại Thực A Bặc Đỗ Lạp trên người mặc một cái áo dài màu trắng, đầu tết tóc đội khăn vuông lên tiếng đáp lời, phía sau còn có một đoàn tùy tùng tóc vàng mắt xanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.