Say Mộng Giang Sơn

Chương 1077: Q.1 - Chương 1077: Mãn đường hoa túy tam thiên khách.




Người mời Võ Sùng Huấn là con cả của Võ Tam Tư, theo lý thuyết y nên phải có mặt sớm, nhưng do An Nhạc trang điểm quá lâu cho nên mới đến chậm.

An Nhạc hôm nay mặc áo váy, đang lúc đi trên thềm đá được ngàn vạn ánh mắt chăm chú nhìn đến, nàng lại quăng một ánh mắt khiêu khích về phía Dương Phàm, liền đung đưa mà đi thẳng lên phía trước.

Võ Sùng Huấn đối với Dương Phàm trước giờ không có thành kiến gì, y chỉ có chút cảnh giác và địch ý với Dương Phàm là do người đàn bà mà y yêu mến nhất tựa hồ đối với Dương Phàm có mối quan hệ hơi đặc biệt. Nhưng từ lần trước Dương Phàm ở chợ đông đã làm An Nhạc mất hết mặt mũi, mà mỗi lần An Nhạc nhắc đến Dương Phàm đều là nghiến răng nghiến lợi không ngừng, Võ Sùng Huấn đối với Dương Phàm lại có thêm vài phần thiện cảm.

Y hướng Dương Phàm gật gật đầu mỉm cười, liền bước đi đuổi theo thê tử.

Võ Sùng Thao nhìn thấy bọn họ, liền thi lễ nói:

- Đại ca, chị dâu.

Võ Sùng Huấn ừ một tiếng nói:

- Ngươi đi chiếu cố khách khứa đi, vi huynh cùng chị dâu ngươi đi qua gặp phụ thân đại nhân trước.

Võ Sùng Thao đáp ứng một tiếng, lúc này mới nghênh đón Dương Phàm.

Quan viên như Dương Phàm nếu ở địa phương có thể ngồi cùng một mâm với Thái Thú một châu. Nhưng ở tại kinh thành có quan lớn hiển quý nhiều như thế này thì không tính là cái gì. Hiện giờ trong sảnh đường quyền quý này, Dương Phàm tuyệt đối là không gây chú ý gì.

Hôm nay bá quan văn võ được mời đến không nhiều, cùng Dương Phàm có giao tình thì lại càng ít. Cho nên Dương Phàm cũng rõ ràng rất vui vẻ, rảnh rỗi một mình lặng yên ở một góc sáng sủa. Vểnh chân bắt chéo ngồi ở trên tảng đá, thờ ơ lạnh nhạt xem mọi người ân cần chào hỏi lẫn nhau.

- Này!

Bên tai đột nhiên vàng lên thanh âm trong trẻo của một cô gái nhỏ, Dương Phàm quay đầu lại, chỉ thấy Lý Trì Doanh quần áo vàng nhạt, nỗi bật lên nụ cười hoa liễu, cười hì hì đi ra từ một cái cột trụ hành lang, làm mặt quỷ nói:

- Dương đại tướng quân, sao ngài lại rảnh rỗi như vậy nha.

Dương Phàm thấy là vị "tiểu cố nhân" này, cũng cười rộ lên nói:

- Tiểu quỷ đòi nợ này, hôm nay cũng được mời đến dự tiệc à.

Lý Trì Doanh chun mũi xinh đẹp với hắn, bản thân cũng không nhịn được cười rộ lên. Nụ cười làm cho hai lúm đồng tiền ở má lộ ra, nàng không phục mà nói:

- Đáng ghét, ai đòi nợ ngài chứ. Ai bảo lúc đó ngài đáp ứng ta. Nếu ngài không đáp ứng, người ta cần gì phải quấn lấy ngài chứ?

Dương Phàm cười nhạo mà nói:

- Đúng như vậy nhỉ, Dương mỗ đáp ứng giúp chiếu cố cô nương, không phải là bởi vì cô nương ôm đùi Dương mỗ, quỳ trên mặt đất khóc nhè. Còn kéo theo cả một đám tỷ muội quỳ chung. Dương mỗ vội vàng đáp ứng hỗ trợ, thật sự không có liên quan đến chuyện của vị cô nương kia.

Lý Trì Doanh biện bạch:

- Ai nói ôm đùi ngài, người ta là kéo vạt áo của ngài thôi.

Lời kia vừa thốt ra, nàng cũng phát giác lúc trước quấn lấy hắn có chút không đúng. Khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ lên, hờn dỗi liếc Dương Phàm một cái, ôm vạt áo vàng nhạt lên ngồi cạnh hắn, nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lúc, nghiêm túc nói:

- Được rồi, người ta cám ơn, chuyện này... Thật sự cám ơn ngài.

Dương Phàm cười ha ha, có cô bé này quan tâm đúng là tâm trạng tốt lên rất nhiều, liền ôn tồn vui sướng hỏi han:

- Những tỷ muội kia của cô đâu, sao cô không đi cùng họ?

Lý Trì Doanh chu cái miệng nhỏ nhắn nói:

- Họ ư, đều vây quanh Khỏa Nhi xem chiếc váy mới của tỷ ấy rồi. Xem khuôn mặt dương dương đắc ý của tỷ ấy kìa, còn nói là mất bao nhiêu công sức, mất bao nhiêu tiền, suy nghĩ bao nhiêu biện pháp mới có thể làm ra cái váy này. Người ta nói muốn sờ thử một cái còn không được. Người ta mới không thèm.

Lý Trì Doanh mặc dù nói như vậy, nhưng trong ánh mắt vẫn cực kỳ hâm mộ. Nữ nhân đối với quần áo sức kháng cự đều rất thấp. Dương Phàm nhìn bộ dáng của nàng không khỏi có chút buồn cười. Nhưng lại nghĩ tới bộ dáng của Lý Khỏa Nhi ở phía sau tòa nhà, mày không khỏi nhăn lại một chút.

Lý Trì Doanh tuy rằng tuổi không lớn lắm, nhưng lại rất thông minh. Nàng nhanh chóng thấy được ánh mắt chán ghét của Dương Phàm lướt qua, không kìm nổi hỏi:

- Dương đại tướng quân, ngài rất ghét Khỏa Nhi tỷ tỷ hay sao?

Dương Phàm thản nhiên nói:

- Chán ghét không nói tới, chỉ có điều không thích tính tình của cô ta.

Lý Trì Doanh còn thành thật gật đầu nói:

- Ừ, người ta cũng không thích tỷ ấy.

- Hả?

Dương Phàm quay đầu liếc nàng một cái, cười hỏi:

- Là Tam ca của cô nói cho cô?

Lý Trì Doanh không phục mà nói:

- Người ta cũng không phải đứa trẻ việc gì cũng cần người khác nói cho mới biết? Ta là... dù sao ta cũng cảm giác được tính tình tỷ ấy không tốt.

Dương Phàm quay đầu, tùy ý quét mắt về phía phòng khách ngày càng nhiều tân khách, từ từ nói:

- Những lời này cô tốt nhất nên giữ ở trong lòng, không nên tùy tiện nói với người khác. Nếu như cô và Đường tỷ của cô có mẫu thuẫn cũng không sao, nhưng nếu bị người hữu tâm lợi dụng, chỉ sợ tạo thành bất hòa giữa Thái Tử và lệnh tôn.

- Ừ.

Lý Trì Doanh cười ngọt ngào, dùng sức gật đầu nói:

- Người ta cũng đâu phải đồ ngốc đâu, đương nhiên sẽ không nói nhiều với người khác, không phải gặp ai cũng nói. Ngài thấy ta là người nhiều chuyện như vậy sao, bởi vì là ngài, cho nên mới nói với ngài thôi.

Dương Phàm cười rộ lên, cười đùa nói:

- Bởi vì là ta nên có thể nói? Nói như vậy, hai người chúng ta hay chính là tri kỷ rồi.

Lý Trì Doanh tuổi quá nhỏ, so với nữ nhi của Dương Phàm cùng lắm thì hơn hai tuổi, hắn coi nàng như là vãn bối đáng yêu, trong lòng không hề có chút ý niệm nam nữ nào. Cũng như vậy, Lý Trì Doanh tuổi còn nhỏ thì biết gì về tình yêu. Nàng chỉ là ưa thích cùng Dương Phàm nói chuyện, ngoài ra đối với hắn còn có một chút sùng bái.

Lý Trì Doanh nghịch ngợm làm mặt quỷ với Dương Phàm, cười hì hì nói:

- Đúng thế, ngài cũng không nên nha. Nhưng người ta biết bí mật nho nhỏ của ngài đấy.

Lòng hiếu kỳ của Dương Phàm nổi lên, đang muốn hỏi nàng bí mật gì, thì đại quản gia phụ trách đón khách của Lương Vương Phủ dùng âm thanh vang to nói:

- Nghiệp quốc công đại giá quang lâm!

Phóng mắt trong phòng nhìn, thì Võ gia hôm nay đến cũng có những hai ba mươi vị Vương gia. Nhưng danh vọng, địa vị, thanh danh của bọn họ còn không so bằng với vị Nghiệp quốc công này. Khách nhân trong đình viện lập tức yên tĩnh lại. Chỉ thấy Võ Tam Tư, Võ Ý Tông, bề trên Võ gia vội vàng đi ra nghênh đón.

Các tân khách vì vậy cũng tự nhiên mà đi theo sau ra nghênh đón, Lý Trì Doanh thấy thế chu miệng lại, phẫn nộ nói:

- Thật sự là một đám nịnh hót!

Sau đó đem ánh mắt nheo lại, liếc nhìn Dương Phàm nói:

- Này! Ngài có muốn đi đến bên kia nịnh bợ Nghiệp quốc công không.

Dương Phàm vỗ ngực một cái, ngạo nghễ nói:

- Đại trượng phu, tự thân lập thế, vì năm đấu gạo mà khom lưng? Không đi!

Lý Trì Doanh lập tức cười tươi như hoa, hướng về hắn nhếch ngón tay cái lên, khen:

- Vậy mới tốt chứ! Nam nhân mà bản cô nương nhìn không giống với người thường.

Dương Phàm day day mũi, ngượng ngùng mà nói:

- Chỉ có điều người nổi bật thì dễ bị ghét. Đê cao hơn bờ, sóng tất đánh tới. Chúng ta không đi nghênh đón thì cũng thôi, nhưng mà nếu như cứ ngồi ở đây cũng sẽ bị người ta chú ý tới đấy. Cô xem chúng ta có phải nên tìm một chỗ tránh trước một chút hay không?

Lý Trì Doanh phì cười, sẵng giọng nói:

- Ngài nha, thực dối trá!

Miệng nói xong, nàng lập tức nhanh nhẹn nhảy người lên, giống như là đang chơi trò chơi, hứng thú dạt dào mà nói:

- Chúng ta đi!

Yến tiệc ngày hôm nay, ngồi vị trí chủ tọa tự nhiên là Võ Tam Tư và khách nhân tôn quý nhất- Trương Xương Tông. Nhưng khiến cho mọi người chú ý nhất chính là Võ Diên Tú từ Đột Quyết trở về.

Võ Diên Tú có thể từ trong đông đảo con cháu Võ Thị được Võ Tắc Thiên tuyển chọn, tự nhiên gã có chỗ hơn người. Ở trong Võ gia, Võ Diên Tú tướng mạo tuấn mỹ nhất, thân hình cao to, phong độ nhẹ nhàng. Sáu năm ở trên thảo nguyên rèn luyện thân thể khiến cho gã trở nên cường tráng hơn.

Thính đường phòng, rất nhiều quan lại quyền quý hướng Võ Diên Tú hỏi cuộc sống mấy năm khi gã ở trên thảo nguyên. Nhất là mấy vị phụ nhân, lòng hiếu kỳ nổi lên nhiều nhất, Võ Diên Tú kể về những hiểu biết và đủ loại chuyện xảy ra mà mình sống ở thảo nguyên cho bọn họ nghe. Mấy vị phụ nhân không quen thuộc Đột Quyết liên tục kêu lên tán thưởng.

Võ Diên Tú mặc dù là con tin bị Mặc Xuyết giam giữ, nhưng Mặc Xuyết ngược lại không hề ngược đãi gã. Hơn nữa ở trên thảo nguyên cũng không lo gã bỏ chạy. Cho nên bình thường đều là để gã cùng bộ lạc đi chăn chung, di chuyển. Cuộc sống và sinh hoạt cũng không bị hạn chế nhiều lắm.

Trong sáu năm, Võ Diên Tú học xong ngôn ngữ của Đột Quyết, học xong rất nhiều ca dao của địa phương, còn học được vũ đạo của Đột Quyết, bao gồm cả Hồ toàn vũ cực kỳ thịnh hành ở cung đình Trung Nguyên và dân gian. Trải nghiệm như vậy, nói là làm tù phạm, không bằng nói là đi thám hiểm. Dĩ nhiên là thỏa mãn sự tò mò hiếu kỳ của các quan lại quyền quý.

Bên cạnh Trương Xương Tông là một vị đạo nhân mặc áo bào tro. Trước mặt đạo nhân trên bàn toàn là đồ ăn chay, vị đạo nhân này an tĩnh hưởng dụng mỹ thực. Bất kể là Võ Diên Tú nói trên thảo nguyên gặp được chuyện gì, người khác chen vào nói hỏi, kinh hô cảm thán lão đều ngoảnh mặt làm ngơ, có chút không thích hợp với không khí của thính đường.

Đạo nhân này là Trương Xương Tông mang đến giới thiệu cho Võ Tam Tư. Trương Xương Tông đem vị đạo nhân này nói khoác là bản lĩnh như thế nào. Hiển nhiên là vô cùng coi trọng. Tuy nhiên, Võ Tam tư chỉ có cười trừ một cái, trong lòng không tin chút nào. Tuy rừng có chút kính trọng nhưng vẫn giữ khoảng cách.

Võ Thừa Tự từng xếp đặt một đạo nhân mê hoặc Lưu Tư Lễ, Soạn Liên Diệu mưu phản. Do đó khiến cho Võ Tắc Thiên dùng Lai Tuấn Thần một lần nữa, khiến cho cục diện chính trị điên cuồng thêm một lần nữa.

Võ Tam Tư mặc dù không biết chuyện năm đó là do Vũ Thừa Tự làm, nhưng từ lần đó về sau, Võ Tam Tư đối với giang hồ thuật sĩ cũng là kính nhi viễn chi. Khi Ba tên giả thần giả thánh Hà Nội lão ni, Thập Phương đạo nhân và Hồ Ma Lặc Ma rơi đài đã liên lụy rất nhiều quan viên, Võ Tam Tự càng cảnh giác hơn.

Trương Xương Tông uống rượu, nghe Võ Diên Tú nói gã tinh thông Hồ toàn vũ, đột nhiên chen lời gã, cười nói:

- Hoàn quốc công theo người Đột Quyết học được Hồ toàn vũ sao? Trương mỗ cũng là luyện qua Hồ toàn vũ, đáng tiếc là không có danh sư chỉ điểm. Hoàn quốc công đã học được Hồ toàn vũ từ người Đột Quyết, có thể nhảy một điệu, khiến cho Trương mỗ mở rộng tầm mắt hay không?

Võ Diên Tú ngẩn ra, nhất thời không có phản ứng.

Thời đại này, tiệc rượu của quan lại quyền quý có ca múa là chuyện thường. Lão đầu Địch Nhân Kiệt kia khi mà cao hứng cũng sẽ nắm râu dài, ở trước mặt đồng liêu và con cháu vãn bối xoay xoay mông, không để ý đến thân phận Tể Tướng của lão.

Lúc trước Thái thượng hoàng Lý Uyên cũng từng ở trên điện tự mình đánh đàn tỳ bà, hoàng đế Lý Thế Dân thì ở trước mặt quan lại vừa múa vừa hát. Không khí hiện giờ như thế, cho nên Trương Xương Tông mời Võ Diên Tú khiêu vũ, căn bản không quan hệ đến địa vị cao thấp nhẫn nhau, cũng không coi là kỹ nữ con hát, cũng không có ý định làm nhục trêu đùa.

Nhưng Võ Diên Tú sao học được Hồ toàn vũ? Là gã làm con tin của Đột Quyết, lại bị giam giữ sáu năm học được. Hiện giờ Trương Xương Tông bảo gã múa Hồ toàn vũ, không khỏi có đụng chạm một chút.

Võ Diên Tú khi bị giam ở Đột Quyết, Trương Xương Tông vẫn chưa được Võ Tắc Thiên sủng ái. Võ Diên Tú vừa mới trở về, dĩ nhiên không biết Trương Xương Tông quyền bính địa vị quý trọng ra sao. Nhưng là từ thái độ của tân khách đối với Trương Xương Tông, theo cả sảnh đường chỉ có vị thiếu niên tướng mạo xinh đẹp có thể sánh vai cùng với Lương Vương. Gã cũng biết người này địa vị tôn quý, cho nên không tiện cự tuyệt.

Đang trong lúc do dự, bỗng nhiên có một âm thanh cực kỳ êm tai nói:

- An Nhạc cũng thích Hồ toàn vũ, đường huynh nếu tinh thông Hồ toàn vũ, ngại gì không múa một điệu cho mọi người xem. An Nhạc cũng mượn cơ hội này quan sát một phen, nghiềm ngẫm xem có thể lĩnh ngộ được Hồ toàn vũ chính tông hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.