Say Mộng Giang Sơn

Chương 1057: Q.1 - Chương 1057: Một nhóm cô gái nhỏ




Cuối năm rồi, việc phòng ngự trong cung cũng có phần tăng cường hơn trước, Dương Phàm đi khắp nơi tuần tra, chỉ đạo cấp dưới phải cẩn thận vì hôm nay là một trong những ngày quan trọng, chớ để ra sai sót gì, Dương Phàm đến lúc này mới tìm ra được lí do dời cung, hắn vừa ra khỏi cung thì Nhâm Uy đã đứng trước ở Huyền Vũ Môn đem áo khoác lông hồ ly khoác lên người cho hắn.

Dương Phàm thấp giọng hỏi:

- Thẩm Mộc có thể hồi kinh đến sao?

Nhị tông Hiển Ẩn "Thừa Tự Đường" đã tránh xa được sự đời thị phi, sau khi hai bên tiến hành hợp tác với nhau, thì có một số quan hệ cần giải quyết. Về chuyện báo thù, giương thương múa kiếm thì Thẩm Mộc giỏi hơn Dương Phàm, lại thêm chuyện hắn ta không phải là người làm quan, hành động tự do, cho nên những ngày này vẫn do hắn lo liệu mọi chuyện, bàn bạc cùng với một số người có vai vế.

Hiện giờ trời đang rét đậm rét hại, tuyết rơi rất nhiều, lại gần hết năm nên Thẩm Mộc tất nhiên phải về kinh đón năm mới. Dương Phàm đã có ý nhắc trước cho Nhâm Uy nghe ngóng thời gian Thẩm Mộc trở về, hai người đã rất lâu rồi chưa gặp nhau, khoảng thời gian hiển ẩn nhị tông cũng có nhiều việc cần hai người thương lượng, trước mắt việc quan trọng nhất chính là không thể thiếu sự tham gia của Thẩm Mộc.

Nhâm Uy liền nói:

- Ty chức nhe ngóng được, ngày mai thì Thẩm công tử sẽ hồi kinh.

Dương Phàm ngửa mặt lên nhìn trời rồi thở dài:

- Năm nay tuyết ở Quan Trung thực sự là quá lớn, nhưng hi vọng ngày mai không có bão tuyết làm cản trở lộ trình của hắn.

Nhâm Uy khẽ cười và nói:

- Tướng quan xin ngài cứ việc yên tâm, dù tuyết có lớn hơn nữa cũng chỉ có thể ngăn được thiên binh vạn mã, Thẩm công tử đã muốn hồi kinh, thì không gì có thể ngăn cản được.

Dương Phàm gật đầu tỏ vẻ đồng ý, thấy thuộc hạ đang giữ ngựa, hắn liền buộc lại vạt áo, chỉnh lại yên rồi nhảy lên lưng ngựa.

Bên hồ Long Khánh, năm tòa dinh thự phía bên phải của Dương phủ đã xây xong một nửa. Phủ của Lý Thành Khí và Lý Thành Nghĩa đã chính thức khánh thành, Phủ của Lý Long Cơ cũng chỉ còn một chút nữa là hoàn thiện đó là vì thời tiết quá lạnh nên tạm thời ngừng công.

Lý Thành Khí và Lý Thành Nghĩa khánh thành nhà mới, tự nhiên muốn mở tiệc ăn mừng vào tối nay ngay tại vương phủ Lý Thành Khí. So với yến tiệc mừng tân gia được tổ chức vài ngày liên tiếp của công chúa An Nhạc thì có phần phô trương hơn nhiều vì có sự góp mặt của rất nhiều người quyền quý trong kinh thành. Người con thứ năm của Tương Vương thì khiêm tốn hơn nhiều, chỉ mời họ hàng thân thích, anh em nội ngoại và một vài vị hoàng thân quốc thích.

Bốn lệnh ái đã được định hôn của Tuong Vương chính là Thọ Xương, Kinh Sơn, Hoài Dương và Lương Quốc, hôm nay cũng là ngày mà bốn nàng được gặp mặt các vị công tử trong danh sách kén rể của phụ thân và ca ca. Bốn nàng chỉ có thể ngồi trong tòa nhà sau cùng của vương phủ, không được tùy tiện đi ra ngoài để tránh trường hợp các nàng có thể thẹn thùng khi vô tình gặp mặt các vị công tử ngoài kia.

Bảy vị tiểu thư tuổi hãy còn nhỏ, trong mắt của mọi người thì vẫn chưa là những thiếu nữ mà chỉ là những cô bé nghịch ngợm. Mấy tiểu thư khá cá tính, hoạt bát , cực kỳ hiếu động, làm sao mà óc thể ngồi yên ở trong nhà được, lại cả việc không thể đi ra nhà trước gặp mặt những công tử kia, thế nên bảy nàng liền chạy nhảy trong Quận Vương phủ, loáng một cái đã tới đầu hồi bên trái.

Bảy vị tiểu thư của Tương Vương, lớn nhất thì ngoài đôi mươi, nhỏ nhất mới có 6 tuổi, người nào người nấy đều choàng áo da Tuyết Hồ, hai ba chiếc áo sử dụng đã khá lâu nên thay bằng áo lông chồn, ai ai cũng toát lên vẻ thanh cao quý phái, người thì trong sáng yêu kiều, người thì dịu dàng nhu mì, người thì lại dễ thương đáng yêu, tuy không phải là quốc sắc thiên hương, nhưng vì xiêm y lộng lẫy, khí chất lại cao quý nên ai ai cũng xinh đẹp yêu kiều.

Thọ Quang Huyện Chủ Lý Hoa Uyển năm nay mới 12 tuổi, nhưng nàng rất dịu dàng, khí chất thanh cao, từ nhỏ đã yêu thích thư pháp và nhạc luật cho nên trong bảy vị tiểu thư nàng là người hiền thục nhu mì nhất.

Bảy tỷ muội dừng lại dưới gốc cây điêu linh, Lý Hoa Uyển xoa xoa bàn tay nhỏ bé của mình đang đỏ lên vì lạnh, nói với các chị:

- Muội nghe nói cái tên sứ giả của Thổ Phiên vẫn đang ở lại Tứ Phương Quán, ngày nào cũng mượn cớ đến thỉnh an Tổ mẫu rồi ép Người đồng ý việc hôn sự, y muốn một trong bảy tỉ muội ta theo y về Thổ Phiên.

Thanh Dương Huyện Chủ bằng tuổi Lý Hoa Uyển, chỉ là khác sinh thần. Thanh Hoa nhan sắc tuy không có gì nổi bật nhưng da lại trắng nõn mịn màng, nghe tỷ tỷ nói xong thì mặt trắng bệch ra, nói lý nhí:

- Muội không muốn gả đi Thổ Phiên, nghe nói đi đến đó thì phải chịu khổ, coi lều là phòng, lầy đất làm giường, hơn nữa trên cao nguyên lại càng gần trời, chỉ toàn gió và nắng, đên đó không lâu chắc muội thành cục than mất.

Tây Thành Huyện chủ cũng mười hai tuổi, nói:

- Muội chỉ biết nghĩ đến làn da của ngươi, chuyện nhỏ như vậy thì nói làm gì, ta còn nghe nói người nào mà bị gả đến đó giả sử chồng chết thì gả cho con trai, con trai chết thì gả cho cháu trai, ngày trước công chúa nước Đại Tùy bị gả đi Thổ Phiên, cả đời phải xuất giá những 4 lần.

- Trời ơi, thật là khủng khiếp! Như vậy chẳng phải là chuyện loạn luân, trái với luân thường đạo lý hay sao, có chết muội cũng không đi.

- Thì đó, ta còn nghe nói, người ở đó cả đời cũng chỉ tắm có vài lần, trên người luôn có mùi hôi thối.

Mấy tiểu thư nghe đến đây thì tự dưng bịt mũi lại, nhăn mày chau mặt giống như đã ngửi thấy mùi đó, nhìn thấy người đàn ông Thổ Phiên vậy.

Sùng Xương Huyện Chủ Lý Trì Doanh 9 tuổi, trong mắt mọi người là người ưu tú nhất, đôi mắt to tròn long lanh, môi hồng răng trắng, các đường nét trên mặt hài hòa, tuy rằng có chút ngây ngô, trẻ con nhưng cái khí chất của một tài nữ thì không thể nào phủ nhận được.

Lý Trì Doanh nghe vậy liền tức giận nói:

- Thật là không thể hiểu nổi, hoàng tổ mẫu tại sao phải nhẫn nhịn Thổ Phiên lâu như vậy, lẽ nào Người can tâm để tôn nữ của Người bị gả đi Thổ Phiên chịu khổ ư? Còn nhớ lúc Thái Tông Hoàng trị vì, Đại Đường ta hùng cường như thế nào, lúc mai táng Văn Thành chẳng phải là vẫn còn sợ đến mức xanh mặt hay sao?

Người hầu của tỷ ấy đến cơm cùng không được ăn. Sau khi xuất giá chỉ ở trong một căn phòng nhỏ, trong phòng chỉ có một chiếc giường, một chiếc tủ mà thôi, mấy người cùng vào phòng thì chỉ còn cách là đứng thôi. Văn Thành mang nhiều đồ hồi môn như vậy mà còn phải chịu đủ tủi nhục, lại còn bị Chính phi hiếp đáp, xuất giá hơn một tháng mà cũng không có một a hoàn theo hầu.

Người Thổ Phiên cho là hôn sự của Văn Thành là vì Đại Đường sợ binh lính của Thổ Phiên nên đã cống nạp lễ vật cho Thổ Phiên, rõ ràng Đại Đường chúng ta đã bị người ta coi khinh, đã bị người ta sỉ nhục nhưng lịch sử lại không ghi như vậy, họ nói Thổ Phiên luôn kỉnh trọng và ngưỡng mộ Đại Đường, như là coi nước ta là thượng quốc vậy, đúng là lừa mình dối người.

Tây công chúa Văn Thành gả đến Thổ Phiên chỉ là thứ phi, không được coi là chính thất, quốc vương Thổ Phiên xây cung lớn cho chính thất thờ tượng phật Thích Ca Mâu Ni bát đẳng mang đến từ Nepan. Nhưng Văn Thành thì lại chỉ xây cho một cái điện nhỏ để thờ tượng thích Ca Mâu Ni thập nhị đẳng mang từ Đại Đường sang.

Hai vị vương phi địa vị cao thấp như thế nào thì có thể nhìn ngay ra, hơn nữa công chúa Văn Thành và quốc vương Thổ Phiên kết nghĩa vợ chồng 10 năm, thời gian mà Văn Thành có thể gặp mặt thì chưa được 3 năm. Cả một đời không có con cái, thất sủng, giống như a hoàn, thử hỏi thân là tiểu thư của Tương Vương có khi nào càng bị để ý hơn so với Văn Thành.

Lý Hoa Uyển càng nghe càng thấy sợ, không khỏi sợ hoảng loạn mà hỏi:

- Trì Doanh, những chuyện này từ đâu muội nghe được, sao tỷ không biết?

Lý Trì Doanh đáp:

- Muội nghe tam ca nói, trong triều chỉ có thể là tự biên tự diễn, làm điệu bộ cho người ta xem, còn ai vào đây có thể nói cho muội nghe sự thật này?

Lý Hoa Uyển hiểu rõ tiểu muội thông minh này, mà Tam Lang Long Cơ lại là huynh ruột của muội ấy, xưa nay là một người điềm tĩnh nhất trong số huynh đệ tỷ muội, thường quan tâm đến những việc đại sự trong thiên hạ. Những lời này mà do huynh ý nói ra thì không thể nào là bịa đặt được, nghĩ như vậy trong lòng nàng lại càng lo sợ .

Hoắc Quốc Huyện chủ mới sáu tuổi còn chưa hiểu chuyện, nhưng những lời mà mấy vị tỷ tỷ nói nàng cũng hiểu được, mời nghe thôi mà cũng sợ đến mức khóc không thành tiếng:

- Muội...muội không muốn bị gả đi Thổ Phiên đâu.

Lý Trì Doanh lườm nàng một cái rồi quát:

- Được rồi, muội khóc lóc cái gì, trên muội còn 6 tỷ tỷ bọn ta, dù thế nào cũng không đến lượt muội đâu.

Lý Trì Doanh vừa nói xong thì vài tỷ tỷ Thọ Quang, Thanh Dương, Tây Thành mười hai tuổi đều lo sợ trong lòng, ba người này là lớn nhất trong số bảy người một khi hoàng thượng ân chuẩn hôn sự này thì một trong số họ sẽ bị gả đi thổ Phiên. Lý Hoa Uyển hất tay mình và nói lớn:

- Muội không xuất giá, muội thà chết còn hơn xuất giá.

Thanh Dương Huyện Chủ trầm ngâm cắn nhẹ ngón út của mình rồi đột nhiên hai con mắt sáng lên. Hí hửng nói:

- Đúng rồi, tỷ còn nhớ năm đó Thổ Phiên cũng tới Đại Đường ta cầu hôn Thái Bình cô cô, hoàng tổ mẫu vì cô cô mà tu sửa một ngôi chùa, rồi cho Thái Bình cô cô xuất gia đó sao? Kết quả là Thổ Phiên đành phải hậm hức quay về hay sao, chi bằng chúng ta cũng xuất gia?

Hoắc Quốc huyện chủ liền vỗ tay:

- Hay lắm, hay lắm. Chúng ta cùng xuất gia, chúng ta cùng ở một chùa chắc sẽ không buồn đâu?

Tây Thành Huyện Chủ ủ rũ nói:

- Bỏ đi, thật là hoang đường, bảy vị hoàng tôn cùng xuất gia làm ni cô, mọi người nghĩ xem lí do này có thể lừa được Thổ Phiên hay sao? Mọi người ngốc hết cả rồi sao?

Mấy nàng ngơ ngác nhìn nhau, gục đầu tỏ vẻ bất lực. Lý Trì Doanh cắn môi suy nghĩ rồi đôi mắt to tròn của nàng sáng lên:

- Hôm nay hoàng thân quốc thích đều đến phủ của đại ca mừng tân gia, chi bằng chúng ta cùng bẩm lên hoàng tổ mẫu rằng chúng ta thà chết chứ không chịu gả đi Thổ Phiên, chưa biết chừng Thổ Phiên thấy khó sẽ bỏ cuộc.

Lý Hoa Uyển vội hỏi:

- Muội nói rõ tỷ nghe xem nào?

Lý Trì Doanh hồ hởi nói:

- Chúng ta thắt cổ!

- Á....

Lý Hoa Uyển kinh ngạc ngoác miệng kêu lớn, nhưng chợt nàng hiểu ra ẩn ý, ngay lập tức hỏi lại:

- Ý muội là, chúng ta giả chết, lấy cái chết để nói rõ tâm tư của chúng ta.

Lý Trì Doanh dương dương tự đắc:

- Chính là vậy! Trong phủ Quận vương này nhiều người ra vào như vậy, lẽ nào không ai biết chúng ta treo cổ, chỉ cần chúng ta cùng làm tin này nhất định sẽ đến tai hoàng tổ mẫu, hoàng tổ mẫu vì chuyện này mà còn ép chúng ta xuất giá hay sao?

Tương Vương có năm người con trai, mười một người con gái, trong năm người con trai thì Tam Lang Lý Long Cơ là mười túc trí đa mưu nhất, luôn được huynh đệ kính trọng, còn trong số nữ nhi thì Lý Trì Doanh chín tuổi là thông minh lanh lợi nhất, mấy người tỷ muội kia luôn luôn nghe theo lời của nàng. Nghe xong lời của Lý Trì Doanh mấy người kia dáo dác nhìn nhau, rồi bất giác cùng đứng dậy.

- Tiểu đệ, đệ cẩn thận một chút kéo ngã xuống đó.

- Đệ biết rồi, tỷ nhiều chuyện quá đó, tỷ để ý xem có ai đến thì bảo đệ.

Dương Niệm Tổ nói xong, giống như con khỉ nhanh nhẹn trèo lên một cành khác của cây mai già, tiếp tục trèo lên trên. Chỗ mà tay bám, châm dẫm làm tuyết rơi lả tả, Dương Niệm Tổ tránh xa những chỗ có tuyết, đứng trên cây khẩn trương mở to mắt tìm.

Trời đông giá rét đấy, hai tỷ muội thật sự không có gì để chơi đùa, rồi cả hai nhìn thấy một cây mai già nở đầy hoa. Dương Tư Dung nhìn lên tỏ vẻ thích thú, rất muốn hái xuống ngắm chơi, Dương Niêm Tổ nhìn thấy tỷ tỷ như vậy liền xung phong leo lên cây. Dương Tư Dung muốn có hoa nhưng lại sợ mẫu thân, trong lòng đầy mâu thuẫn.

Dương Niệm Tổ đứng trên cành mai cao nhất, cành mai bị gãy thì có thể lắm chứ, cậu có tính ham chơi, đã leo lên cây mai là nhất định phải leo lên cành cao nhất, may là cậu nhẹ cân, cành mai già có thể chịu được. Cậu lúc leo lên cây mai già cũng bị lắc lư.

- A Lang, ngài đã trở về.

Xa xa bỗng vọng lại tiếng kẻ hầu hô vang, Dương Tư Dung cuống quít kêu lên:

- Ai nha, không tốt rồi, phụ thân đã trở lại, Niệm Tổ, đệ mau xuống đây.

- Tỷ, đừng hoảng, phụ thân không biết đệ trèo cây, đi xuống đây cũng không nhanh như vậy đâu.

Dương Niệm Tổ giống như một vị quan, không nhẫn nại được chen ngang lời tỷ, đảo mắt một lượt rồi nảy ra một ý:

- Tỷ, đệ sẽ trốn trên cây, phụ thân đi qua sẽ không biết được đâu.

Dương Tư Dung thì cuống quýt:

- Tỷ làm gì bây giờ?

Dương Niệm Tổ đáp:

- Tỷ cúa giả vờ chào phụ thân, đệ nấp ở trên cây, phụ thân đi qua thì đệ xuống.

- Ừ. Như vậy nha.

Dương Tư Dung nhất trí, vội vàng chạy về phía sau cây.

Dương Phàm mặc nhung trang, khoác áo giáp men teo con đường rải sỏi đá đi về phía cây mai già, hai bên đường chỗ tuyết đọng lại mà vẫn chưa được dọn dẹp, hắn đột nhiên thấy vết chân nhỏ phía sau cây mai, rồi ngẩng đầu lên rồi đúng lúc đó nhìn thấy một vạt áo liền cười lớn.

Nha đầu này trốn mà cũng không kỹ, váy áo lộ ra rồi này, vẫn chưa biết là mình đã bị phát hiện. Dương Phàm chỉ biết là con gái biết mình đã về, chắc là muốn chơi trốn tìm đây, hắn đang nghĩ thì có một đám tuyết rơi xuống, đó là vì Dương Niệm Tổ cùng đang lo lắng, đứng cũng không yên vô tình làm tuyết đọng ở trên cây rơi xuống.

Dương Phàm ngẩng đầu lên thì thấy trên cây lung lay một cách lại thường, nhìn kỹ thì thấy đứa con trai đang tựa mình vào thân cây, nhìn xuống một cách sợ sệt. Thấy vậy Dương Phàm liền quát lớn:

- Tiểu tử thối, con trèo lên đó làm gì? Nhìn quỷ thắt cổ hay sao?

Dương Niệm Tổ không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ phụ thân, bị phụ thân mắng, cậu sợ sệt đáp:

- Phụ thân, hài nhi...hài nhi giúp tỷ tỷ ...

Dương Niệm Tổ đang muốn thú tội thì thấy bên tường nhà hàng xóm có chút khác thường liền nhanh nhảu đáp:

- Dạ, đúng vậy, phụ thân nói không sai. Đứng ở trên đây đúng là có thể xem quỷ thắt cổ. Cả một bầy luôn, rất đông vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.