Say Mộng Giang Sơn

Chương 44: Q.1 - Chương 44: Mỹ nhân như tửu




Trong tiếng nhạc vui vẻ, Thiên Ái Nô tay áo bồng bềnh, thân hình linh động nhẹ nhàng, eo chân mềm dẻo có lực, khi thì dậm tại chỗ, khi thì xoay tròn, khuôn mặt tươi như hoa theo thân hình mỹ lệ của nàng lúc thì nghiêng sang trái, lúc thì nghiêng sang phải khiến người khác không nắm bắt được, bởi vậy càng tăng thêm vẻ mê hoặc.

Chẳng biết từ lúc nào, sáu Hồ cơ đã dừng múa lặng lẽ lui xuống, nơi này lập tức trở thành sân khấu dành riêng của Thiên Ái Nô.

Sân khấu này cũng giống như một chiếc lá sen do hơn mười hơn trăm lá sen hợp lại thành một bàn tròn lá sen rất rộng. Mới vừa rồi chiếc bàn lá sen nho nhỏ mà thiếu niên người Hồ kia bất luận xoay tròn thế nào trước sau cũng không rời khỏi bàn lá sen một bước, giống như bàn lá sen nho nhỏ đó chính là toàn bộ thiên địa, mà lúc này lại là bàn lá sen thật lớn nhưng lại dường như không ràng buộc được vũ điệu mỹ lệ của Thiên Ái Nô.

Nàng di chuyển trước sau trái phải trên sâu khấu, xoay tròn ngàn vạn vòng khiến mọi người nhìn thấy đều như say như dại, thậm chí còn quên cả hoan hô. Đông Linh kinh ngạc nhìn nàng múa đơn, nếu như không phải vẫn còn nhớ kỹ thiếu nữ trên đài này lúc nãy đã dùng một khoản tiền lớn hai mươi vạn tiền mua bình rượu nho kia thì ông ta đã lập tức xông lên đài, trả lương cao để mời nàng ở lại tửu điếm làm diễn viên chính rồi.

Thiên Ái Nô ở trên sân khấu múa say sưa như không có người nào mà chỉ có nàng. Rất cả mọi người đều si mê trước vũ đạo của nàng, si mê vẻ đẹp mỹ lệ rực lửa của nàng.

Chỉ có hai người là không cảm thấy như vậy. Một là Diêu phu nhân, tâm trí ả đầy ngưỡng mộ ghen tị và căm hận. Hiện tại ả chỉ hận Thiên Ái Nô vấp chân ngã xuống mà chết, để khỏi ai có thể cảm nhận được vẻ đẹp của nàng nữa.

Một người khác là Dương Phàm. Từ lúc Thiên Ái Nô lên múa đơn, hắn tựa như chưa từng thưởng thức màn biểu diễn như này bao giờ, có lẽ hắn còn quá trẻ tuổi, đối với tính người, hắn còn hiểu quá ít, hắn cũng không hiểu nội tâm độc thoại muốn biểu đạt trong kỹ thuật nhảy múa này là gì.

Hắn cũng thưởng thức vẻ đẹp mỹ lệ của Thiên Ái Nô, mê say kỹ thuật nhảy múa của nàng, nhưng bởi hắn là người duy nhất quen biết Thiên Ái Nô cho nên trong lòng hắn chỉ có chút kinh ngạc. Nàng đêm nay không giống tính cách mà thường ngày nàng thể hiện. Nữ tặc mà từ lúc hắn cứu mang về nhà đã mang đến cho Dương Phàm bao điều bất ngờ.

Nàng có thể giống như một cô hầu gái nhỏ không chê bẩn không chê mệt mà thu dọn nơi ở của Dương Phàm sạch không nhiễm một hạt bụi; nàng còn là một đầu bếp giỏi, loại rau bình thường đậu phụ qua tay nàng đều trở thành món ăn ngon lạ đầy mỹ vị, còn ngon hơn so với những nữ đầu bếp được các vương hầu bỏ ra một lượng tiền lớn để thuê về.

Nàng còn may được y phục, nàng nói nàng cắt may quần áo còn đẹp hơn cả thợ thủ công may vá “Thành dệt phường” nổi tiếng tại thành Lạc Dương. Dương Phàm mặc dù không chứng kiến tận mắt nàng khâu vá bộ quần áo cho mình như nào, nhưng hắn không chút nào nghi ngờ năng lực của nàng. Sau đó, hắn còn chứng kiến Thiên Ái Nô đi một chút rồi quay về còn cầm theo những báu vật cực kỳ quý báu.

Hiện tại, hắn lại thấy Thiên Ái Nô múa điệu múa tuyệt vời khiến các Hồ cơ nổi danh ở Đại Đường cũng phải thấy thua kém. Dương Phàm thật không biết nàng còn những gì mà mình không biết, càng không rõ nàng có bản lĩnh như vậy, có nhiều của cải như vậy, vì sao còn đi làm tội phạm bị quan phủ truy nã.

Đột nhiên, tiếng trống Hạt dồn dập vang lên, nhiều như tiếng mưa không chút ngừng lại, đây là thời điểm điệu múa Hồ hoàn vũ sắp sửa kết thúc, cũng là thời khắc khó nhất của độ xoáy điệu Hồ xoáy vũ. Góc sân khấu, các Hồ cơ mở to cặp mắt đầy kinh ngạc, khó có thể tin được

Các nàng biết vũ đạo của Thiên Ái Nô giỏi hơn các nàng, nhưng các nàng không tin Thiên Ái Nô có thể hoàn hảo làm được động tác cuối cùng. Từ nhỏ các nàng đã được khổ luyện mới có thể có được kỹ thuật nhảy cao siêu bậc này, nữ khách nhân này dung nhan xinh đẹp, nhưng vũ đạo thì không thể dựa vào dung nhan xinh đẹp để mà luyện thành được.

Nó đòi hỏi mồ hôi đào tạo, cần khổ luyện

Tiếng trống hạt lên tới cao trào nhất, hai chân Thiên Ái Nô cũng nhướng cao, mũi chân điểm xuống đất, quay vòng như con quay. Tiếng trống càng lúc càng gấp gáp, thì nàng cũng càng xoay tròn, xoay tròn như bay. Tất cả mọi người đều nín thở, tận đến khi họ không nhịn được nữa thở ra một hơi dài thì tiếng trống đột ngột dừng lại, mà bóng hình xinh đẹp của Thiên Ái Nô đang xoay vòng cũng dừng lại.

Lúc này, hai chân nàng vẫn kiễng lên, tay trái chống lên bờ eo nhỏ, tay phải giơ cao, làn váy xoáy như hình cung chưa hoàn toàn rơi xuống, ruy băng quấn ở tay nàng giống như bị gió thổi vẫn phiêu du trên không trung. Giờ khắc này, nàng như tiên nữ từ trên trời hạ xuống, là khoảnh khắc chân vừa đặt xuống nhân gian.

- Hay! Hay quá!

Tiếng vỗ tay xung quanh như sấm dậy, ngực Thiên Ái Nô phập phồng, gương mặt càng đỏ đậm càng đẹp. Nàng cười khanh khách liếc nhìn về phía Dương Phàm một cái, bước xuống sân khấu. Không ngờ kỹ thuật nhảy của nàng tuy rằng tuyệt đẹp, động tác vũ đạo kết thúc cũng hoàn mỹ nhưng màn xoay chuyển này vẫn thật sự khiến nàng choáng váng.

Nàng rõ ràng đi về phía Dương Phàm nhưng dưới chân nhẹ bẫng, không ngờ đi trật hướng. Thiên Ái Nô đi vài bước đến bên bàn, dưới chân bị hẫng ngã xuống dưới đài, khách rượu trong quán thấy nàng bước đi không ổn, lúc đầu còn nghĩ rằng nàng có thể kịp thời đứng lại, nào ngờ thấy nàng ngã xuống dưới đài thì tất cả cùng kêu to.

Một vài người khách muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân nhưng thân thủ lại không được nhanh, mà lúc này Liễu Quân Phan đang đứng ở gần đó, thấy tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc té ngã xuống đài thì vội vàng một bước sải tới đỡ cánh tay nàng.

Thiên Ái Nô loạng choạng đứng lại, thẹn thùng cười với gã:

- Đa tạ vị lang quân này đã ra tay giúp đỡ.

Liễu Quân Phan đỡ lấy cánh tay cô gái, cảm thấy vô cùng mềm mại mượt mà, chóp mũi gã ngửi được mùi thơm nhẹ nhẹ lập tức xương cốt nhũn ra, lại thấy đôi mắt của tiểu nương tử này sáng trong thẹn thùng nhìn mình nói cảm ơn thì cảm giác cả người lâng lâng, vội vàng làm ra vẻ nhã nhặn, rút tay về đáp lễ:

- Tiện tay mà thôi, tiểu nương tử khách khí quá.

Thiên Ái Nô chỉnh lại y phục, lại thi lễ, nói:

- Nô họ Hạ Hầu, tên một chữ Anh, đến từ Đôn Hoàng, không biết cao tính đại danh của lang quân.

Liễu Quân Phan vội nói:

- Tiểu sinh họ Liễu, tên Quân Phan.

Nhưng trong lòng thì nói:

“Hóa ra nàng là thương gia giàu có đến từ Tây Vực, chẳng trách ra tay hào phóng như thế.”

Người Đường lúc này có cách nhìn mù quáng đối với thương nhân phương Tây xa xội, thậm chí là cả Tây Vực, cho rằng bọn họ người nào cũng giàu có vạn kim. Thật ra có thể ngàn dặm xa xôi đến Đại Đương buôn bán đương nhiên đều tương đối có thực lực. Người Đại Đường khi tiếp xúc với thương nhân Tây Vực và phương Tây, thấy rằng cho dù người ta mặc áo vải thì trên người cũng vẫn có những kỳ trân dị bảo hiếm thấy.

Theo thời gian, trong tâm trí họ hình thành một quan niệm: Người phương Tây giàu có. Nhất là người Ba Tư thời đó, bởi vì cục diện chính trị không ổn định, rất nhiều vương tôn công tử chạy tới Đại Đường bắt đầu cuộc sống lưu vong, nhưng người này đều cầm giữ một lượng lớn châu báu quý giá, do vậy quan niệm người phương Tây giàu có càng ăn sâu, người Đường gọi người Ba Tư là ”Phú Ba Tư”

Từ đây, trong tâm trí của Trung Quốc, hễ là người phương Tây, Tây Vực xuất hiện ở Đại Đường đều cực kỳ giàu có, huống chi vị Hạ Hầu cô nương này mới vừa rồi ném ra hai trăm ngàn tiền để mua một hũ rượu ngon gây ấn tượng ban đầu, lại nghe lai lịch thân phận nàng, trong lòng Liễu Quân Phan dĩ nhiên là coi Hạ Hâu cô nương này là vị phú hào siêu cấp rồi.

Trong phòng nhã gian, Diêu phu nhân căm hận nghiến răng ken két mà Liễu Quân Phan đang vui sướng chưa phát hiện ra.

“Hạ Hầu Anh” lại một lần nữa nói cám ơn rồi nhanh nhẹn trở về. Liễu Quân Phan ngây dại nhìn theo bóng dáng xinh đẹp của nàng biến mất trong căn nhã gian, lúc này mới xoay người lại, nào ngờ lại thấy ánh mắt đố kỵ và căm hận của Diêu phu nhân, tim Liễu Quân Phan lập tức đập lộp bộp cảm giác không ổn rồi.

Thiên Ái Nô đi vào nhã gian, Dương Phàm dựng ngón cái lên khen:

- Biện pháp này không tệ!

Thiên Ái Nô cười:

- Đâu chỉ không tệ, ngươi hãy xem ta mang liều thuốc mạnh cho hắn đây.

Dứt lời, nàng rót đầy một ly rượu ngon, cầm chén đi ra ngoài. Liễu Quân Phan thấy Diêu phu nhân dùng ánh mắt ăn thịt người nhìn mình thì không dám đi vào, vẫn đứng ở cửa nhã gian, băn khoăn cân nhắc làm thế nào để dỗ dành Diêu phu nhân nguôi giận thì Thiên Ái Nô đi đến trước mặt gã cười thánh thót nói:

- Mới vừa rồi đoạt rượu ngon của lang quân, lại được lang quân ra tay giúp đỡ, ta cảm thấy hổ thẹn, chén rượu này kính lang quân để tỏ lòng biết ơn!

Người Đường phần lớn tính cách phóng khoáng, thấy cảnh tượng như vậy thì cười to, có người nói:

- Đây đúng là không đánh không quen nhau rồi, tiểu nương tử có lòng với ngươi, còn không mau uống đi!

Có ngươi ôm chân còn thở dài:

- Haizz, nếu chân ta mau hơn một chút đỡ được tiểu nương tử, chén rượu ngon này hẳn là nằm trong bụng ta rồi.

Có người bên cạnh cười mắng:

- Tên quỷ rượu ngươi trong mắt chỉ có rượu mà không biết mỹ nhân kia chính là rượu nguyên chất đó sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.