.
Tại phủ Tương Vương sau khi xảy ra sự việc liên tiếp hai thiếu nữ xuất gia nhập đạo, Hoàng Đế Lý Hiển đã không còn cách gì có thể tiếp tục áp bức Tương Vương nữa, cứ tiếp tục như vậy sau này ông ta cũng sẽ không thể nào đạt được mục đích như ban đầu, điều này chỉ khiến cho danh vọng của ông ta vốn đã không tốt đẹp gì nay lại lại giảm thêm một một bậc. Rơi vào đường cùng, Lý Hiển chỉ có thể nhận con gái Lý Nô Nô của Ung Vương Lý Thủ Lễ làm con nuôi, phong nàng là Kim Thành công chúa, gả nàng lấy chồng xa xứ tận đất Thổ Phiên.
Lý Nô Nô không thể nào can đảm mà xuất gia giống như Kim Tiên, Ngọc Trân, nàng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà nhẫn nhục. Ung Vương Lý Thủ Lễ cũng chẳng có gan mà đi khiêu chiến với Lý Hiển. Vậy là không lâu sau đó, Kim Thành công chúa Lý Nô Nô 14 tuổi được Tả vệ Tướng Quân Dương Củ hộ tống nhập Phiên đem gả cho Thổ Phiên Tán Phổ mới 6 tuổi.
Sau việc này, quan hệ của Hoàng đế Lý Hiển và Tương Vương Lý Đản thật sự đã xuống mức vô cùng lạnh nhạt. Thậm Chí ngay cả dân đen ngoài phố cũng đều biết chuyện sứt mẻ tình cảm giữa Hoàng đế và Tương Vương. Chẳng qua hiện giờ Lý Đản đã giao hết binh quyền. Hằng này đến phủ cũng chẳng buồn ra, chỉ ở Vương Phủ sống dè dặt qua ngày. Ông từng lập được công lớn, nếu không phạm lỗi gì, Lý Hiển cũng chẳng thể làm gì được ông. Tạm thời tình hình vẫn bình an vô sự.
Dương Phàm từ khi trở thành Phụ Quốc đại tướng quân, trừ những khi thượng triều lộ diện vào những dịp triều lớn thì về căn bản có thể coi là ít thượng triều, hằng ngày Dương Phạm làm bạn với thê thiếp và con gái, có vẻ như rất vui vẻ, hoà thuận. Có lúc hắn còn cùng Tiểu Man cũng rất đồng cảm với cảnh ngộ của hai vị công chúa đi tới Ngọc Chân Quan để thăm họ.
Ngọc Chân Quan ngay tại Long Khánh Phường, hơn nữa còn được xây bên Hồ Long Khánh. Nơi đây trước kia được gọi là Tam Thanh Quan. Do Lý Trì Doanh vỗi vã đi tu mà không kịp xây cho nàng một nơi mới. Vì thế nên mới vội vàng dọn dẹp một chút rồi rồi đuổi mấy đạo sĩ đến đạo quan khác, đổi bảng hiệu, rồi biến đây trở thành nơi tu hành của Lý Trì Doanh.
Nói là tu hành nhưng thực ra cuộc sống của Lý Trì Doanh so với trước kia thì chẳng có gì khác biệt quá lớn. Nàng vẫn ăn ngon mặc đẹp như trước, tôi tớ vô kể. Chỉ khác là thời gian tụng kinh mỗi ngày nhiều hơn. Khi ăn, nếu như nàng không thích ăn chay thì nàng có thể tự chủ trì, những người theo dõi xung quanh đều là những cung nữ nàng mang đến, nào có người dám nhiều chuyện.
Hôm nay, Ngọc Chân công chúa thiết yến khoản đãi vợ chồng Dương Phàm, tiệc rượu nàng cho người chuẩn bị có rượu có cá, chỉ có điều một thiếu nữ như nàng vốn quen ăn nhẹ, không có quá nhiều những thức ăn mặn. Kim Tiên công Chúa lúc này cũng đang ở Ngọc Chân Quan, Hai tỷ muội này thường ngày vẫn gặp mặt, nói là các nàng tu hành chẳng thà nói các nàng coi đạo quan này trở thành một chỗ Hạ Trang Biệt Uyển của Tương Vương Phủ. Ở đây tu thân dưỡng tính là thích hợp hơn cả.
Sau tiệc rượu, Kim Tiên và Ngọc Chân cùng với Nhị Phẩm Cáo Mệnh phu nhân Tiểu Man ra hậu viện ngồi chơi. Sau khi pha trà luận đạo, Dương Phàm liền mang theo Cổ nhị, Nhâm Uy dạo bước trong rừng trúc để tiêu thực. Lúc này đã vào tiết cuối thu, lá trúc bắt đầu ngả sang ố vàng, làm mất đi vẻ phóng khoáng của cây trúc, tiết thu dày đặc.
Dương Phàm rảo bước một hồi, nói với Nhâm Uy:
- Bọn người Tôn Long, Bùi Nghiêu, Trịnh Lý có theo sai bảo của ta đi tới Lộ Châu ( nay là Sơn Đông) không?
Uy Nhiệm nói:
- Tuân theo lời chỉ bảo của Tông chủ, mấy người đó đã lần lượt đi tới Lộ Châu. Đến nay người đi đầu đã kết giao với quan phủ và những kẻ quyền quý tại đây, đặt mua nhà, mở cửa hiệu buôn bán lương thực, vải, muối và ngựa.
Dương Phàm gật đầu hài lòng nói:
- Mấy người này, thân phận chúng có thể giữ bí mật tuyệt đối không?
Nhâm Uy nói:
- Tông chủ yên tông, mấy người này hoặc là mấy năm gầy đây mới bị Hiển Tông ra thu nạp, hoặc là thân phận cũ vô cùng bí mật. Ẩn Tông tuyệt đối không thể phát hiện ra thân phận thật của bọn họ.
Dương Phàm khẽ mỉm cười, nói:
- Vậy là tốt, Con thứ ba của Tương Vương Phủ Lâm Truy Vương Lý Long Cơ hiện giờ vẫn đang đảm nhiệm Biệt giá ở Lộ Châu, ngươi hãy để cho Trịnh Lý nghĩ cách để nịnh hắn, kẻ này chí khí không nhỏ, hắn thật sự mong muốn làm nên nghiệp lớn trên đất này. Nếu như hắn biết Trịnh Lý muốn xây một trại ngựa lớn, nhất định sẽ toàn tâm ủng hộ. Lâm Truy Vương thích gì thì sẽ cho hắn cái đó, Tiền tài mỹ nữ cầu được ước thấy. Đây là biện pháp nhanh nhất để chúng ta và quan chức Lộ Châu cùng trên một tuyến. Chỉ có Trịnh Lý mới có thể thành công. Chúng ta có thể có chỗ đứng ở Lộ Châu rồi.
Nhâm Uy đáp lại một tiếng, rồi cùng Dương Phàm đi một hồi, y có chút không hiểu nói:
- Tông chủ, thuộc hạ vẫn không rõ, Lộ Châu không phải là nơi có thể phát triển thương nghiệp, hà cớ gì chúng ta phải dốc hết sức lực thâm nhập vào nơi này?
Dương Phàm đáp:
- Chính bởi Lộ Châu không phải là nơi phát triển thương nghiệp, cho nên thế lực của Ẩn Tông tại Lô Châu mới vô cùng yếu kém, hơn nữa đây lại là cơ hội của chúng ta, nếu không thì, ngươi nghĩ xem liệu chúng ta có thể dễ dàng nhúng tay vào mà lấy được một địa bàn lớn như thế từ tay của Ẩn Tông hay không?
Hắn liếc mắt nhìn Nhâm Uy rồi cười nói:
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng việc chen chân vào Lộ Châu đối với chúng ta chỉ là một việc làm vô bổ?
Nhâm Uy cười một cách ngại ngùng
Dương Phàm kiềm chế tươi cười, nghiêm mặt nói:
- Ngươi lầm rồi, Lộ Châu vô cùng quan trọng đối với chúng ta, Kinh Kỳ này nay đều là nơi đô thành, chúng ta phải quyết đấu một phen sống mái với Ẩn Tông, nên tuyệt đối không thể chọn nơi này, nếu không một khi bị triều đình phát hiện, cả một gia tộc ngay lập tức sẽ đi đời, thế thì chúng ta có thể chọn chỗ nào đây?
Dương Phàm vươn tay ra, trên khoảng không hắn tùy ý chỉ rồi nói :
Phía Tây là Lũng Hữu, là căn cứ của Ẩn Tông, dồn toàn lực của Hiển Tông ra cũng đừng mở tưởng nhổ hết được nó, muốn đánh bại được Ẩn Tông chỉ có thể dùng biện pháp khiến nó dần dần bị suy yếu đi. Hai phía Đông và Nam thực lực của chúng ta tương đối mạnh so với Ẩn Tông, một khi đã động thủ thì cũng chẳng mấy mà quét sạch được thế lực của bọn chúng. Đối với chúng ta mà nói, khó nhằn nhất chính là khúc xương Hà Bắc.
Nhâm Uy có vẻ đã ngộ ra, nói:
- Thuộc hạ hiểu rồi, Tông chủ muốn kiểm soát Lộ Châu trong tay để từ đó mà chia cắt Lũng Hữu và Hà Bắc ra.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Không sai, Hà Bắc chẳng những là địa bàn vô cùng quan trọng của Ẩn Tông mà đây còn nơi liên hệ mua bán giữa Ẩn Tông với Triều Tiên và Nhật Bản. Khi nào chúng ta có thể kiểm soát chặt chẽ Lộ Châu ở trong tay thì khi đó chính là lúc chúng ta phát động tấn công với thế lực của Ân Tông tại Hà Bắc.
Dương Pàm cười nhạt, Nhâm Uy hiểu ý, lập tức tiếp lời nói:
- Khi đó Hiểu Tông chúng ta có thể có uy đại thắng. Quân lính ở hai phía Đông, Tây sẽ bao vây tiêu diệt Lũng Hữu, cho dù không diệt được hết chúng thì cũng có thể đuổi chúng về Lũng Hữu, mãi mãi không thể thò đầu ra được. Từ nay về sau sẽ do Hiển Tông ta thống nhất Trung Nguyên.
Dương Phàm bật cười ha hả, Nhâm Uy xoa tay mà nói:
- Thuộc hạ đã hiểu, thuộc hạ nhất định sẽ dốc hết sức ứng phó, chắc chắn sẽ giải quyết tốt việc tại Lộ Châu cho Tông chủ
Dương Phàm gật đầu nói:
- Ừ. Nhiệm vụ quan trọng của đám người Trịnh Lý có hoàn thành hay không có liên quan đến việc thân phận của bọn họ phải coi là tuyệt mật, sau này có gì chỉ bào, ta sẽ trực tiếp hạ lệnh cho ngươi. liên hệ giữa ngươi và bọn họ nên tuyệt đối không được nhờ người khác làm hộ. Cần phải đảm bảo thân phận của bọn họ không được để Ẩn Tông chú ý.
- Vâng !
.....
Lư Tân Chi sau khi xem xong tờ giấy nhỏ, liền nhẹ nhàng vo lại bỏ vào chậu than, tờ giấy nhanh chống háo thành một nắm tro tàn, Lư Tân Chi ngạo mạn mà đắc ý nói:
- Nhị tôn Hiển Ẩn cuối cùng thì vẫn phải đấu đá rồi.
Đinh Dược dùng muôi chúc múc ra một chén cháo bột, nhẹ nhàng bưng lên trước mặt, cười nói:
- Công tử dường như có chút không thể chờ được nữa rồi.
Lư Tân Chi cười một tiếng:
- Đúng vậy từ lâu đã không thể chờ nữa rồi.. có điều, ta cũng biết rõ, bọn chúng sẽ không động thủ nhanh vậy đâu, binh mã chưa động, lương thảo sẽ được tiến hành trước. bọn chúng nhất định sẽ phải chuẩn bị đầy đủ mới có thể cân nhắc ra tay, mà đây cũng là cơ hội của chúng ta.
Với thế lực to lớn và lại bí mật của Hiển Tông và Ẩn Tông thì coi như là sẽ dùng đến đại quan để mà tiêu diệt lẫn nhau thì chắc không thể xảy ra, nên hai bên cũng sẽ sử dụng một vài kẻ giang hồ mà chém chém giết giết, sẽ không bị tổn thương nguyên khí. Chiến trường thực sự của bọn họ sẽ không thấy máu nhưng cũng sẽ là những thương tổn chủ yếu nhất. Thực lực của bọn họ lúc đó mới thực sự lộ ra. Chúng ta chỉ có thể ngồi trên núi nhìn hai hổ đánh nhau. Đợi đến khi hai tông Hiển Ẩn lưỡng bại câu thương chúng ta mới lại ra mặt thu dọn tàn cục, sẽ do chúng ta tiếp nhận tổ chức lại Kế Tự Đường.
Đinh Dược nói một cách phấn khởi:
- Thuộc hạ đã hiểu, thế thì. . . trong lúc hai tông Ẩn Hiển sẵn sàng ra trận, chúng ta sẽ không tham gia để tránh rút dây động rừng chứ?
Lư Tân Chi vuốt cằm nói:
- Đương nhiên, có điều. . . .
Lư Tân Chi sờ cầm, trầm ngâm mà nói:
- Ở Phương Bắc nếu bàn về nội tình. Chẳng kẻ nào có thể hơn Lư gia ta, nên đương nhiên là không thể giúp được, nhưng nếu như không giúp được chút nào thì có vẻ như đã không đã làm hết bổn phận của người nơi đây.
Nụ cười của y có chút nham hiểm, Đinh Dược không kìm nổi liền hỏi:
- Vậy ý định của công tử là. . . .
Lư Tân Chi nói:
- Hãy để người ở bên Lộ Châu chúng ta hết sức giúp đỡ người của Dương Phàm, để bọn họ sớm có chỗ đứng ở Lộ Châu.
Đinh Dược hiểu ý mỉm cười:
- Thuộc hạ đã hiểu
******
Dương Phàm và Tiểu Man làm khách tại Ngọc Chân quan tới chập tối mới cáo biệt ra về, hai vợ chồng bước ra từ Ngọc Chân quan, lên xe trở về phủ đệ, nhưng mới đến cửa phủ, Mạc Huyền Phi đã ghé tai Dương Phàm nhỏ giọng bẩm báo :
- A Lang, Thượng Quan Chiêu Dung tới rồi !
Dương Phàm gật đầu, dặn dò Tiểu Man rồi đi thẳng về vườn hoa phía hậu viện, vườn hoa trong hậu viện có một tòa lầu nhỏ, đây là nơi hẹn hò của Dương Phàm và Uyển Nhi sau khi nàng xuất cung. Mặc dù Trịnh Thị Phu Nhân có chút không được hài lòng lắm với việc con gái mình cứ quấn lấy Dương Phàm. Nhưng con gái bà đã một lòng hướng tới Dương Phàm rồi, bà chỉ cách kệ nó, coi tòa lầu của mình trở thành nơi che chở cho hai người bọn họ
Dương Phàm tới vườn hoa hậu viện, chậm bước đi tới lầu nhỏ phía trước, vừa thấy Dương Phàm tới một cô hầu gái với gương mặt bầu bĩnh đáng yêu tới trước mặt hắn nhún mình hành lễ, rồi lại chỉ tay lên phía lầu trên, lại quay sang cười tinh nghịch với Dương Phàm. Ông chủ này thật vô cùng hiền hòa, những tỳ nữ trong nhà đều không thể nào mà sợ hắn được
Dương Phàm hiểu ý, cười một tiếng, bước lên lầu
Uyển Nhi đã tắm gội xong, nàng thay một tấm trường bào vừa mềm vừa nhẹ lên mình, nàng vẫn còn đang uể oải dựa lưng xem sách, vừa nghe thấy tiếng cầu thang có người đi lên. Uyển Nhi ngưng thần lại nghe rồi lập tức rón rén nằm xuống giường, nhẹ nhàng giấu giầy, lặng lẽ đi ra phía sau bức bình phong
Nhưng Dương Phàm là bậc thân thủ nào chứ, hành động của nàng sao có thể qua được mắt của Dương Phàm, nàng đang tính nép sau bức bình phong chờ Dương Phàm tới để dọa chàng một chút, nhưng nàng cũng không ngờ rằng Dương Phàm cũng từ bên kia bức bình phong lén bước quá, ôm chầm lấy eo nàng, khiến nàng giật mình hoảng sợ.
Dương Phàm cười ha hả rồi ngả xuống giường, hắn kéo nàng ngả xuống bên cạnh mình, nhìn thấy quyển sách ở bên gối liền hỏi Uyển Nhi:
- Bây giờ nàng vẫn còn có thời gian xem sách hả, sao không để Đại Nhi tới đây?
Uyển Nhi thở dài, nói:
- Nha đầu kia, càng lớn lên, tính nết cũng khó bảo hơn, cả ngày đều theo Cát ca ca của nó đi khắp đây cùng đó, thiếp muốn để nó đến đây ở cùng mà nó tỏ vẻ không thích. Trước kia thì vẫn còn kể chuyện cho nó nghe được nhưng đến giờ nó đã chán nghe rồi, thật là bực mình.
Trông vẻ mặt u oán của nàng, Dương Phàm không nhịn nổi liền cười, Uyển Nhi đánh hắn quở trách, nàng nói:
- Chàng còn cười nữa, còn không phải là con gái tốt của chàng đó ư, chẳng có chút lương tâm gì, chàng đến giờ đã coi như là xa rời triều đình, đã vừa lòng rồi, còn người ta thì làm sao đây, chàng cũng không nghĩ cách à?
- Đừng nóng vội, sẽ nhanh thôi, ta đang nghĩ cách đây.
Dương Phàm ôn lấy nàng vỗ về một lúc rồi hỏi:
- Hôm nay trong cung tình hình thế nào?
Uyển Nhi thở dài, nói:
- Còn có thể như thế nào được nữa? Quân bất quân, thần bất thần, phu bất phu, thê bất thê, thật là khiến người ta vô cùng thất vọng.