Say Mộng Giang Sơn

Chương 228: Q.1 - Chương 228: Nhiệm vụ đơn giản




Dương Phàm nói:

- Đương nhiên không chỉ có mình ta, còn có thám báo quân Hà Nguyên giúp ta. Ta nghĩ rồi, sở dĩ chúng ta vừa rời khỏi Lạc Dương liền rơi vào kết quả như vậy nguyên nhân chính là do chúng ta chưa quen thuộc đối với Lũng Hữu cho dù chúng ta có mặc trang phục người Lũng Hữu cũng không thể nhanh chóng trở thành người ở đây. Dân bản xứ chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra sự khác biệt đó, cho nên các ngươi mới có thể bị phục kích. Mà ta chỉ có một thân một mình trà trộn vào bên trong đoàn ngựa thồ đi Lũng Hữu, nên không bị người ta phát hiện. Còn nữa bây giờ tình hình các ngươi cũng không tiện hành động, cho nên còn mỗi mình ta. Mà thám báo quân Hà Nguyên cung cấp thám báo nói không chừng có khi lại tạo nên hiệu quả đáng kinh ngạc

- Này…

Hoàng Húc Sưởng có chút do dự.

Dương Phàm khẽ mỉm cười, nhìn qua hoàn cảnh thê thảm của mấy người “Bách Kỵ”, lại nói:

- Tất cả cùng đến đây, một số anh em đã hy sinh bỏ thân mình cho Lũng Hữu rồi. Các vị huynh đệ ở đây cũng không phải là không muốn thực hiện nhiệm vụ, chẳng qua là có lòng giết trộm mà không có lực để hành động. Thời gian của chúng ta lại gấp rút. Dương Phàm cố gắng không phụ lòng mọi người nhờ vả hoàn thành sứ mệnh thì công lao này cũng là của tất cả. Dương Phàm truyệt đối không phải là người tham công!

Hoàng Húc Sưởng nghe xong mặt đen tròn đỏ lên tức giận nói:

- Nói bậy bạ cái gì? Lão tử lại đi tranh công với ngươi? Ta chỉ lo lắng chúng ta nhiều người như vậy còn bị bọn chúng hạ thủ trong khi ngươi chỉ có một thân một mình..

Dương Phàm nói:

- Chuyện này có gì phải lo lắng, vấn đề này cuối cùng cũng phải có người đi làm. Nếu đã là quân nhân, lại còn sợ chết hay sao!Huynh đệ chúng ta nhiều như vậy, chết thì đã chết, bị thương cũng đã bị thương. Bây giờ, Dương Phàm là người duy nhất tay chân lành lặn, khỏe mạnh. Ta không đi thì ai đi, sao lại có thể làm con rùa đen rúc đầu chứ?

Hoàng Húc Sưởng yên lặng nhìn hắn thật lâu sau đó khó khăn ngồi dậy, cầm tay Dương Phàm cảm xúc động mà nói:

- Dương nhị! Khi ngươi mới vào “Bách Kỵ”, lão Hoàng ta liền bắt bẻ ngươi, khó chịu với ngươi. Lão Hoàng đã nhìn sai rồi… Chuyện này, liên quan đến vẻ vang của “Bách Kỵ” ta, bây giờ chỉ trông cậy vào ngươi thôi!

Dương Phàm biết rõ, quân nhân coi trọng vinh dự hơn tính mạng nên không nói gì chỉ gật thật mạnh đầu. Sau đó hắn quay sang nói với chủ tiệm kia:

- Thám báo ở đây phối hợp với chúng ta đã từng tới chưa?

Chủ tiệm nói:

- Còn chưa thấy. Chỉ có một vị chịu trách nhiệm phụ trách việc trong doanh trại đã tới, đem theo một ít dược liệu xin của lang y trong quân vội tới đây khám và chữa bệnh. Bởi vì việc những người này tới đây là tuyệt đối bí mật. Lúc này mọi người bị thương ngay lâp tức chưa thể hành động, cho nên tạm thời chưa điều thám báo đến để phối hợp hành động cùng các ngươi.

Dương Phàm suy nghĩ một lát nói:

- Nếu vậy, ngươi đi thông báo cho bọn họn họ, cuối chiều ngày mai phái người tới đây. Chúng ta gặp mặt một lần, bàn bạc chuẩn bị hành động. Ngươi của chúng ta đa phần đã bị thương tích, cho nên không cần thiết bọn họ căn cứ vào đó mà phái thêm số thám báo đến. Nhưng người nào cũng phải là tinh anh. Ta muốn có những thám báo xuất xắc nhất ở nơi này!

Chủ tiệm gật đầu nói:

- Được! Ta lập tức đi thông báo trước đây.

Dương Phàm lại nói:

- Hoàng đội trưởng, các vị huynh đệ, các ngươi ở chỗ này dưỡng thương cho tốt. Ngày mai ta sẽ trở lại thăm mọi người.

Hoàng Húc Sưởng nói:

- Ngươi không ở lại nơi này sao?

Dương Phàm nói:

- Ta một người dễ hành động, đi đến chỗ nào người khác cũng không quá quan tâm chú ý. Chúng ta mới đến Lũng Hữu, sở dĩ nguyên nhân bị nhận ra thân phận đó là do không giống người địa phương. Ta muốn đi quanh , tìm hiểu rõ phong tục nơi này.

Hoàng Húc Sưởng vuốt cằm nói:

- Được! Vậy ngươi cẩn thận một chút.

Lúc Dương Phàm rời khỏi cửa hàng da, sắc trời đã tối. Lúc này đã qua giai đoạn nóng nực nhất, đã đến thời điểm hoàng hôn, mặt trời đã bớt đi sức thiêu đốt khiến cho những cơn gió thổi tới mang cảm giác mát. Mặt trời giữa trưa hun nóng khiến người mệt mỏi, tới lúc này đón gió tinh thần phấn chấn hẳn lên.

Dương Phàm cũng không đi lại lung tung trên phố. Vì phải tìm kiếm kẻ thù ẩn náu tại Lạc Dương hơn một năm trời, kinh nghiệm nói cho hắn biết, ở một địa phương có phong tục tập quán của người dân khác biệt, cơ bản là không có cách gì nhanh chóng học được, làm cho ngươi nhanh chóng hòa nhập vào bên trong dân chúng bản xứ. Thay vì ở đây lãng phí thời gian, chi bằng đi tìm Thẩm Mộc nhờ giúp đỡ.

Tuy Thẩm Mộc thường xuyên ở Trường An, nhưng ở Lũng Hữu này rõ ràng y có thế lực to lớn, nếu hai bên hợp tác với nhau, sao lại để đó mà không lợi dụng một nhân vật có thế lực như vậy.

Dương Phàm kẹp cuộn da sói bên sườn, vừa đi vừa hỏi thăm, cuối cùng cũng tìm đến được dịch quán Hoàng Thủy.

Nói cho chính xác một chút, nơi đây chắc hẳn là dịch quán Hoàng Thủy. Dịch trạm là do triều đình xây dựng tiếp đón các quan lại lui tới. Chỗ làm cho dịch trạm và nhân viên công vụ ở một nơi. Còn chỗ so với nó thấp hơn một bậc mới gọi là quán, là chỗ dành quan phủ địa phương thiết yến tiệc tiếp đón các quan viên lui tới, và nhân viên công vụ, tiếp theo mới là chỗ để làm khách sạn cho dân.

Mà Dịch trạm Hoàng Thủy trên thực tế là tổng hợp của dịch trạm, dịch quán, khách sạn, cho nên đất đai vô cùng rộng lớn. Dương Phàm chạy đến góc Tây Bắc của dịch trạm, nơi đây là nhà trọ. Nhà trọ của dịch trạm Hoàng Thủy so với các nhà trọ khác ở nơi này không thua kém một chút nào. Có thể nói đây là nhà trọ xa hoa nhất trong tòa thành này.

Dương Phàm từ tây thành thẳng đường đi đến đây, xác định không có người theo dõi, lúc này mới cắp bó da sói đi vào nhà trọ. Tiểu nhị trong khách sạn thấy hắn bộ dạng giả trang thiếu chút nữa thì đuổi hắn ra ngoài. Nhưng khi nghe thấy Dương Phàm nói là đến đây tìm người, tiểu nhị kia mới nửa tin nửa ngờ, bảo hắn đợi ở dưới cửa, tự mình chạy đi thông báo một tiếng

Chỉ một lát sau, Trương Nghĩa liền ngoác miệng cười toe toét chạy đến, trên má vẫn còn dấu son môi đỏ mọng in lên. Xem ra vị này mấy tháng không biết đến vị thịt, mà “Tiểu Phi Tướng” thật sự là rất thèm ăn, ở trong hoa viên Nhan gia vội vàng không đợi được một pháo nổ hai lần. Ngay sau khi đến ở nhà trọ lại ôm ấp tận hưởng.

Tuy rằng Tiểu Phi Tướng làm mã tặc vốn xảo quyệt, hung ác như sói, nhưng trong chuyện đối nhân xử thế lại hết sức đơn giản: ngươi tốt với ta, ta liền đối tốt với ngươi, người coi ta là huynh đệ, ta sẽ liều mạng vì người. Dương Phàm vừa sang tay hai mỹ nhân Ba Tư xinh đẹp động lòng người cho hắn “Tiểu Phi Tướng” đã thật sự coi Dương Phàm là huynh đệ rồi.

- Ha ha! Nhị lang, sao ngươi lại tới đây? Ta đang nghĩ ngày mai tìm ngươi đi uống rượu. Ngươi tới thật đúng lúc, tối nay cũng đừng có đi đâu, chúng ta uống một trận sảng khoái!

Trương Nghĩa tiến đến ôm lấy Dương Phàm, kéo hắn đi vào trong. Gã tiểu nhị kia vừa thấy người này bộ dạng bình thường mà thật sự là bạn bè của vị khách hào phóng này, trong lòng thầm cảm thấy may mắn.

- Ha hả, là thế này sao?

Thẩm Mộc nghe rõ ý đồ của Dương Phàm đến đây, không khỏi cười rộ lên:

- Ta cơ bản không trông cậy vào dám quân sĩ phái từ Lạc Dương tới có thể nghe ngóng được thông tin gì khác. Vốn ta định giúp cho ngươi về mặt này. Như vậy cũng tốt, bỏ qua những người đó, chỉ có một mình ngươi, chúng ta hành động cũng dễ dàng hơn.

Dương Phàm vui vẻ nói:

- Như thế, thật phải cảm ơn Thẩm huynh rồi.

Thẩm Mộc khoát tay nói:

- Không cần phải khách khí , còn nói ra thì Lũng Hữu báo lên trên những tin tức tình báo không phải là giả dối. Nữ Hoàng đế bị bọn đại thần xảo trả làm cho nghi thần nghi quỷ nên bây giờ không tin ai được rồi. Ta sẽ cho tình báo tới. Có lẽ so với thám báo trong quân kỹ lưỡng hơn một chút, nhưng chỉ dừng ở đây, không có cái gì khác nữa.

Thẩm Mộc lại nói:

- Đêm nay ngươi ở chỗ nào, Nếu như có thể thoải mái một chút, đừng ngại ở lại chỗ này. Tìm hiểu tin tức tình báo chỉ là một việc nhỏ, người của ta luôn luôn tìm hiểu tin tức tình báo khắp nơi tại Lũng Hữu này nên tiện thể làm luôn. Chuyện này của ngươi không cần phải để ý. Tuy nhiên, chúng ta còn cần phải bàn bạc cho tốt một chút.

Dương Phàm cười nói:

- Hôm nay ta đến đây, vốn định làm ác khách đấy. Ngươi không giữ ta lại ta cũng sẽ không đi.

Buổi tối trong phòng Thẩm Mộc.

Trong số người ngồi đối diện, chỉ có Trương Nghĩa là người uống thỏa thuê.

Rượu là rượu ngon, đồ ăn là đồ ăn ngon, nhưng tâm tư Thẩm Mộc và Dương Phàm không để ở đây.

Thẩm Mộc nói:

- Quân đội Thổ Phiên được xây dựng tổ chức như thế này. Cả nước phân chia làm bốn Như, mỗi Như chia ra trên dưới hai phần Như. Mỗi phân Như có bốn Đông Đại. Mỗi một Như khác nhau thiết lập các Đông Đại trực thuộc. Ngoài ra còn có bốn đạo cấm quân Đông Đại phân ra trấn tại bốn Như. Mỗi đạo lại có một Nguyên soái, một Phó tướng, một phán quan, và tổng cộng hơn bốn trăm nghìn binh mã. Vũ khí trang bị cho quân của bọn họ được chế tạo vô cùng đặc biệt, có thể đúc ra các loại vũ khí hoàn hảo. Lực chiến đấu của bọn họ thì chúng ta đã nói rồi, tiếp đây muốn nói tới chỗ thiếu sót của bọn chúng.

Dương Phàm giật mình, người hơi hơi ngả về phía trước.

Thẩm Mộc nói:

- Người Thổ Phiên thiện chiến, dũng cảm, hung hãn không sợ chết, điểm này đúng là thật. Nhưng bọn họ có một vấn đề lớn nhất. Trong triều của đình ta, tất cả tướng sĩ đều hướng về quốc gia. Tướng sĩ không phải là một cá nhân đơn lẻ. Nói ví dụ như, hiện giờ đại tướng Lũng Hữu là Lâu Sư Đức, nếu ngày mai đưa Lâu Sư Đức đến Liêu Đông, bổ nhiệm Khâu Thần Tích làm chủ tướng Lũng Hữu, hắn có thể chỉ huy hơn trăm ngìn đại quân ở Lũng Hữu. Còn Lâu Sư Đức, hắn một thân một mình tới Liêu Đông, cũng sẽ có bản lĩnh chỉ huy hơn trăm nghìn đại quân. Cái kiểu tình thế như vậy, ở chỗ người Thổ Phiên tuyệt đối không thể nào xảy ra!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.