Say Mộng Giang Sơn

Chương 1007: Q.1 - Chương 1007: Tiểu nữ nhân của Cân Quắc tể tướng




Thượng quan Uyển Nhi tới Trường An rồi!

Trương Xương Tông tiếp Thượng Quan Uyển Nhi, khi tiến hành thu xếp ổn thỏa cho nàng ở Hồ Tâm Đảo Long Khánh phường, tin tức này đã truyền khắp Trường An. Tin tức vừa truyền ra, quan thân Trường An đều thở phào vô cùng nhẹ nhõm. Thượng Quan Uyển Nhi đến có nghĩa hoàng đế đã bỏ qua việc chỉnh đốn hoàn toàn Trường An, trọng tâm kế tiếp nên hướng đến một loạt chuyện xảy ra về dời đô.

Thượng Quan Uyển Nhi là nữ quan trong cung, bởi vì kiêm quản Sử quán và Hàn Lâm Viện, lúc ở trong kinh thành mới có thể lui tới cửa từ thần danh sĩ, đến Trường An, nàng đương nhiên không cần thiết phải tiếp xúc với đám quan viên địa phương, quan viên địa phương cũng chẳng đi bái kiến một nữ cung, các mối quan hệ trong ngoài, vốn đã phân biệt rõ ràng.

Huống chi nếu thực bàn về cấp độ, phẩm chất, Thượng Quan Uyển Nhi làm ngự tiền đãi chiếu chỉ được Lục phẩm ngũ quan, dù cho chỉ là một huyện lệnh ở thủ đô thứ hai này đã là ngũ phẩm, một đám quan viên đều cấp cao hơn Thượng Quan Uyển Nhi, đi tiếp kiến một quan viên phẩm bậc thấp hơn mình, hơn nữa còn là một nữ quan trong cung, rất là mất mặt rồi.

Võ Tắc Thiên cũng chính là suy xét đến điểm này mới phái Thượng Quan Uyển Nhi đến Trường An, nàng là nữ quan trong cung, đến Trường An này phụ trách cũng là chuyện liên quan đến cung đình, sẽ không liên hệ với ngoại thần, dễ dàng giấu diếm chuyện nàng đang có thai.

Dương Phàm ở trên đảo đã an bài một phen, tận sức phái đám thị vệ ra ngoài hết, tạo ra ở bên trong một không khí rộng rãi an nhàn. Về phần Liễu Huyến Thiên phái người canh gác, toàn bộ bị người của Dương Phàm đuổi đi, lý do là Trương Xương Tông và Thượng Quan Uyển Nhi hai vị khâm sai vào ở Hồ Tâm Đảo, từ nay về sau việc bảo vệ trên đảo do Dương Phàm một mình phụ trách.

Liễu Tuẫn Thiên chỉ mong cục diện chính trị chưa từng sáng lạn lúc trước tiếp xúc ít với bọn họ, lập tức nghe lời mà rút người của mình về, kể từ đó, Hồ Tâm Đảo là thiên hạ của Dương Phàm.

Nơi Uyển Nhi ở chính là biệt thự của vị khai quốc huyện hầu kia, Trương Xương Tông thì dọn tới biệt thự Liễu thị ở cùng Dương Phàm, một mình độc chiếm một viện.

Trương Xương Tông bố trí ổn thỏa cho Thượng Quan Uyển Nhi rồi liền khẩn trương rời đi, năm đó Tiết Hoài Nghĩa được sủng ái thế nào, một khi làm lệnh nữ hoàng không vui, cũng rơi vào vết xe đổ tan thành tro bụi, Trương Xương Tông đương nhiên hết sức dè chừng.

Dương Phàm biết Uyển Nhi mới đến Hồ Tâm Đảo, tùy tùng đang bận rộn sắp xếp chỗ ở, lúc này ra ra vào vào ồn ào không rõ, bởi vậy kiên trì chờ đợi, thật vất vả chịu đựng đến lúc chạng vạng tối, xem chừng bên kia đã yên tĩnh lại, lúc này mới phi thân vượt qua tường cao hai trượng, thần không biết quỷ không hay mà biến mất trong chỗ ở của Thượng Quan Uyển Nhi.

Việc bảo vệ trên đào ngoài chặt trong lỏng, dù sao không phải thời điểm chiến tranh liên miên, trên đảo tổng cộng cũng chỉ có hai biệt uyển của ba vị đại thần theo thứ tự một văn một võ một nội đình, mà ngay cả một người cũng không có, không cần bố trí tầng tầng phòng vệ, hai nơi biệt uyển ngay cả võ sĩ canh cửa cũng không có.

Tuy nhiên Dương Phàm đã biết được trong thư Thượng Quan Uyển Nhi gửi, lần này trong số những người đi theo có mấy người nội vệ Hoa Mai, những nữ tử này đều có tuyệt kĩ, Dương Phàm đương nhiên không dám khinh thường, lẻn vào chỗ ở của Uyển Nhi rồi vẫn như trước rất rất cẩn thận.

Thượng Quan Uyển Nhi tiễn Trương Xương Tông rồi, trước tiên bảo người nấu nước tắm rửa một phen, rũ bỏ hết bụi đường, thay áo bào rộng rãi thoải mái, liền lười biếng đến bên giường nằm. Bụng của nàng đã ngày một nặng nề, ngồi lâu bất tiện xương sống thắt lưng, nằm nghiêng như vậy rất thoải mái.

Thụ Tiểu Miêu bưng một chén sữa dê tươi, nhẹ giọng gọi:

- Tỷ tỷ.

Uyển Nhi cả đoạn đường ngồi xe đến giờ nằm xuống còn có chút cảm giác chông chênh, nghe tiếng Thụ Tiểu Miêu, nàng uể oải mở mắt nhìn, lười biếng nói:

- Đặt ở đằng kia trước đi.

Thụ Tiểu Miêu vâng một tiếng, đặt sữa dê lên kỷ trà thấp, Uyển Nhi nói:

- Muội cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi.

Nói xong trở mình, nàng lúc này bụng to, xoay người cũng rất bất tiện. Thân mình vừa xoay, Uyển Nhi thở dốc một hơi dài, nàng đã rất mệt mỏi, nhưng nàng vẫn không thể ngủ, nàng biết rằng Dương Phàm nhất định sẽ tới gặp mình.

Phía sau bỗng nhiên có người ngồi xuống cạnh bên giường, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên hông nàng, Uyển Nhi tưởng Thụ Tiểu Miêu vẫn chưa rời đi, lười biếng nói:

- Sao chưa đi nghỉ ngơi?

Nhưng nàng lập tức cảm thấy không đúng, chợt nghiêng đầu, liền nhìn thấy Dương Phàm ngồi ở bên giường, mắt nhìn thẳng vào nàng.

Hai người nhìn nhau thật lâu, trong mắt Dương Phàm từ từ có chút ẩm ướt, mà trong mắt Uyển Nhi sớm đã nhạt nhòa, hai giọt nước mắt dần dần ngưng lại.

- Lang quân...

Uyển Nhi gọi một tiếng, say sưa nhào vào lòng Dương Phàm, nước mắt cứ lã chã tuôn rơi.

- Từ từ đã, thân thể nàng hiện tại...

Dương Phàm bị sự nhanh nhẹn của nàng dọa nhảy dựng, sợ đụng đến thân thể nàng, đến nỗi có chút luống cuống tay chân, mãi đến khi Uyển Nhi nhào vào lòng hắn, lệ nóng lã chã rơi làm ướt đầu vai hắn, Dương Phàm hai tay cứng đờ trên không trung mới từ từ hạ xuống, nhẹ nhàng ôm chặt nàng.

Uyển Nhi ghé vào trong ngực Dương Phàm, Dương Phàm nhẹ nhàng cúi xuống vuốt ve đỉnh đầu ướt át mềm mại của nàng, mái tóc tỏa ra mùi hương thơm mát, dịu dàng nói:

- Uất ức cho nàng rồi.

Hồi lâu, Dương Phàm mới nhẹ nhàng đỡ Uyển Nhi lên, dịu dàng lau đi nước mắt trên má nàng, bắt gặp dấu hoa mai giữa lông mày nàng, Dương Phàm không nhịn được trêu chọc:

- Ngày trước nàng không thích ăn diện, sao hiện giờ đang có mang lại chú ý cách ăn mặc rồi hả?

Dương Phàm nói tới đây, bỗng nhiên biến sắc, hoa đỏ tươi diễm lệ giữa lông mày của Uyển Nhi, làm Uyển Nhi luôn luôn thanh lịch thêm vài phần quyến rũ. Dương Phàm chợt nhìn cũng có cảm giác tươi đẹp, nhưng hắn ngồi gần như vậy, tự nhiên phát hiện vài phần cổ quái, hắn lập tức giơ tay ra vuốt.

- Lang quân…

Uyển Nhi vội vàng nắm lấy tay hắn, nhưng ngón tay Dương Phàm đã âu yếm chạm vào hoa giữa lông mày nàng, đầu ngón tay truyền đến cảm giác nói cho hắn biết, đó không giống như hắn thấy, giữa lông mày bị thương, Uyển Nhi đã tỉ mỉ vẽ hoa để che giấu vết thương, sắc mặt của Dương Phàm lập tức trầm xuống, hỏi:

- Giữa lông mày của nàng tại sao bị thương?

Dương Phàm ngực nhói đau, tuy rằng đã khỏi hẳn, nhưng nếu có người nhìn thấy vết sẹo tròn sâu kia, nghĩ đến vị trí của nó, cũng sẽ âm thầm sợ hãi. Lại nói tiếp, Uyển Nhi không coi chút bị thương ngoài da này vào đâu, nhưng là nữ nhi ai không coi trọng dung mạo, hơn nữa Dương Phàm để ý nữ nhân của hắn, hắn biết với hoàn cảnh và vị trí của Uyển Nhi, vốn không thể bị thương, trừ phi… Có chuyện phát sinh!

Uyển Nhi biết chuyện này không thể giấu Dương Phàm được, nàng cũng không muốn giấu, dù sao cũng là chuyện đã qua. Uyển Nhi liền ôm trong ngực Dương Phàm, đem chuyện đã qua kể một lần, tuy rằng việc này sớm đã qua, Dương Phàm nghe xong vẫn cảm thấy kinh tâm động phách, nếu lúc ấy sát ý của nữ hoàng nặng hơn……

Dương Phàm âm thầm kinh sợ toát mồ hôi lạnh, không khỏi nắm lấy bàn tay trắng nõn của Uyển Nhi, oán trách:

- Thật sự là quá mạo hiểm rồi, Uyển Nhi, khi vừa mới phát hiện có bầu, nàng nên bỏ đi.

- Ta không nỡ!

Giọng nói Uyển Nhi nhè nhẹ, nhưng vô cùng kiên định:

- Chàng có biết, mỗi khi ta nhìn thấy con của Tiểu Man, lúc nghe thấy bọn chúng hô cha gọi mẹ, lòng ta khổ sở biết bao. Ta nằm mơ cũng muốn có con của mình, khi ta bỗng nhiên biết mình có bầu, ta không hề sợ hãi, chỉ một lòng tràn đầy vui mừng, khi đó ta đã quyết định, nếu trời đã ban nó cho ta, ta đây sẽ nhất định sinh hạ nó!

- Nàng không nên giấu ta.

- Nhưng nếu ta để cho chàng biết chàng có cách gì hay?

- Ta…

Uyển Nhi dịu dàng nói:

- Chuyện này nếu nói cho chàng, chàng cũng chẳng có cách nào cả, ta là người trong cung không thể để ta vô cớ biến mất, nếu như chàng can thiệp, kết quả chỉ có thể càng hỏng bét, mà một khi chàng biết lại tuyệt đối không thể khoanh tay không đếm xỉa đến, cho nên, ta mới không nói cho chàng biết!

Dương Phàm không ngừng hối hận:

- Là ta không tốt, ngày đó ở Tam Dương cung ta quá… hại nàng chịu nhiều đau khổ như vậy.

Uyển Nhi nhẹ nhàng nhào vào lòng hắn, cười ngọt ngào:

- Lúc đó ta cũng sợ nhưng khi ta thực có bầu, lòng lại tràn đầy vui mừng. Ta nào có chịu khổ sở, sinh con sẽ là mẫu thân sinh tử, có nữ nhân nào không muốn xông qua cửa ải này? Chút bị thương da thịt này có đáng gì?

Dương Phàm ôm chặt nàng, hồi lâu mới chậm rãi đáp:

- Ta có chút hối hận rồi, nếu lúc đầu ta không phải nghĩ phải có sự nghiệp, mà toàn tâm toàn ý đưa nàng rời khỏi đó, nói không chừng thật sẽ có cách, làm sao để nàng vì sinh hạ cốt nhục của chúng ta mà gánh vác mạo hiểm chứ?

Ngón tay Dương Phàm lại lần nữa xoa lên hoa đỏ sẫm như máu giữa lông mày Uyển Nhi, thấp giọng nói:

- Bức họa huyết nhuộm giang sơn, giữa lông mày điểm chu sa. Đó là nắm giữ thiên hạ, nhưng một hồi phồn hoa…

Uyển Nhi dịu dàng nói:

- Chàng có thể vứt bỏ quyền bính vinh quang, vinh hoa phú quý, nhưng chàng có thể buông bỏ trách nhiệm của chàng không? Chàng có thể để con của chàng sống tùy tiện ở trên núi rừng, sinh ra liền làm sơn dân hay không? Chàng còn có thuộc hạ của mình, bằng hữu tín nhiệm của chàng, trưởng bối đáng xem trọng của chàng…sinh ra làm người, mỗi người chúng ta đều có chuyện nhất định phải làm!

Dương Phàm không nói gì, chỉ có thể lặng yên ôm chặt nàng.

Uyển Nhi mìm cười nói:

- Hơn nữa, ta và chàng lúc ấy thực sự bỏ đi, chàng sao có thể quen biết Tiểu Man? Hết thảy đều là trời cao an bài, cũng may đã qua, đừng suy nghĩ nhiều, đỡ ta nằm xuống, ngồi như vậy hơi khó chịu.

Dương Phàm vừa nghe liền nhanh chóng buông nàng ra, kéo đệm cho nàng nằm. Uyển Nhi nhè nhẹ vỗ về bụng, vui vẻ nói:

- Ba tháng nữa, chàng có thể thấy con trai bảo bối của chúng ta.

Dương Phàm cố ý làm cho không khí dễ chịu hơn, hắn vỗ về bụng của Uyển Nhi, cười nói:

- Sao lại nhất định là con trai? Con gái có gì không tốt, sinh hạ ra nhất định sẽ xinh đẹp dịu dàng giống nàng.

Uyển Nhi nheo mắt nhìn hắn:

- Giả vờ giả vịt, ai không thích con trai? Ta rất muốn sinh con trai.

Dương Phàm đáp:

- Sinh con gái rất tốt, chuẩn bị đồ cưới cho nó, ta sẽ làm hết trách nhiệm. Nếu sinh con trai….. ta đây làm cha còn không phải liều mạng kiếm gia nghiệp cho nó.

Uyển Nhi phì cười, lườm hắn một cái:

- Con trai ta cũng không phải chỉ trông vào chàng, thân được thánh nhân trọng dụng, nhà ta thu bao nhiêu cửa hàng, khoảnh đất, ngàn khoảnh ruộng tốt của quan lại, hiện tại đều do mẫu thân ta quản lí, tương lai còn không phải đều là của con trai ta sao?

Dương Phàm kinh ngạc nói:

- Ngàn khoảnh ruộng tốt?

Một khoảnh là năm mươi mẫu, ngàn khoảnh… Khoảng chừng năm vạn mẫu đó!

Uyển Nhi thản nhiên tiếp lời:

- Chính xác là một nghìn sáu trăm tám mươi khoảnh, nhà chúng ta, cũng chính là địa chủ lớn nhất Kỳ Châu.

Nói xong, nàng thở dài tiếc nuối:

- Lúc trước gặp rủi ro, bị người chia ra rất nhiều, đó đều là công thần thế gia, truy không trở lại, bằng không tính cả đầu hiến điền, chúng ta ít nhất cũng có ba nghìn khoảnh đất.

Dương Phàm đang vội vàng tính một ngàn tám trăm sáu mươi khoảnh là bao nhiêu mẫu đất, vừa mới tính ra đại khái là hơn tám vạn mẫu, kết quả lại nghe đến ba nghìn khoảnh, thực sự có chút cứng họng.

Vị Hiển Tông tông chủ này thời gian thượng vị qua ngắn, kỳ thật ngay cả của cải Hiển Tông hắn nắm giữ đến tột cùng có bao nhiêu cũng không tính toán rõ ràng, đột nhiên nghe đến vạn mẫu làm đơn vị gia sản, không khỏi hơi khiếp sợ. Kỳ thật nói tới lúc đầu, chỉ là triều đình ban thưởng cho công thần, một lần cũng chỉ mấy trăm đến hơn ngàn khoảnh thôi, tỷ như Bùi Tịch đã từng được Cao Tông ban thưởng ngàn khoảnh đất.

Gia tộc Thương Quan chính là quan lại thế gia, lại là quyền tương của Cao Tông, có được điền sản như vậy có gì ngạc nhiên. Thượng Quan toàn thịnh khí, nếu đầu hiến hơn nữa phụ thuộc vào điền sản của nông dân này, đất vườn của Thượng Quan gia sợ không hơn vạn khoảnh. Nếu không như thế, thế gia này nhà cao cửa rộng dùng cái gì có thể thao túng nơi đây, ảnh hưởng triều đình.

Dương Phàm nghe bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, nếu Uyển Nhi thực sinh con trai, của hồi môn của Uyển Nhi đều để dành cho con trai nàng, con của Tiểu Man và con của A Nô…..những cửa hàng kia của mình có thể sánh bằng tám vạn mẫu ruộng tốt? Người làm cha như hắn, áp lực lớn như núi đây.

Uyển Nhi chưa biết mình tùy tiện khoe khoang của cải, đã gây áp lực lớn cho nam nhân của nàng như vậy, nàng ôm lấy cánh tay Dương Phàm, làm nũng:

- Trương Xương Tông vừa đi, người ta đang chờ chàng đến, sao chàng bây giờ mới tới, có phải Trương Xương Tông làm vướng chân chàng không?

Dương Phàm hồi phục tinh thần, đáp:

- Y ở đó cũng không trì hoãn bao nhiêu thời gian, nhưng nơi này của nàng có không ít người, ta thấy trong thư nàng còn nói có nội vệ đi theo, ta sớm đã tới rồi, vẫn nấp trong bóng tối, đợi cho Tiểu Miêu rời khỏi, ta mới dám xuất hiện.

Uyển Nhi cười thở dài:

- Làm khó cho lang quân tốt cuả ta, đường đường một vị Đại tướng quân, lại biến thành tiểu mâu tặc trèo tường trộm động.

Dương Phàm trừng mắt nhìn nàng, Uyển Nhi cười nói:

- Chàng cứ yên tâm đi, nội vệ đi theo chỉ có hai người Cao Oánh Hòa và Lan Ích Thanh. Hai người đó có thể yên tâm, nàng chỉ cần cẩn thận không nên đụng dến mấy thị vệ này của y là tốt rồi. Còn trong nhà trong, cho Thụ Tiểu Miêu đứng đầu, chàng lại không cần lảng tránh.

Dương Phàm kinh ngạc nói:

- Nàng nói là…

Uyển Nhi nhẹ nhàng giơ cái cằm mượt mà đáng yêu, cười nói:

- Ta mười bốn tuổi đã là ngự tiền đãi chiếu, cho tới nay đã được hai mươi năm rồi, nếu còn có không được vài người tâm phúc, chẳng phải khiến lang quân coi thường sao?

Dương Phàm thầm nghĩ:

- Này sao lại là vấn đề tâm phúc chứ. Tuy nói hoàng đế nể trọng nàng, lúc này cũng có ý bảo vệ, nhưng người nhất định là hoàng đế chọn phái đi, kết quả lại tuyển toàn tâm phúc Uyển Nhi có thể giao phó sinh tử, nàng ở trong cung đến tột cùng là có bao nhiêu thế lực!

Dương Phàm vẫn cảm thấy, với nữ nhân của mình, Thái Bình công chúa cũng không cần nói, đó là nữ đế nhân giống Võ Tắc Thiên, hùng tài đại lược, mưu kế sâu xa. Tiểu Man đây sao, chẳng những một thân võ nghệ, hơn nữa tinh thông quản lí tài sản. A Nô lại trăm sự đều biết, cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú, múa đao xách kiếm, nữ công gia chánh, mà ngay cả binh pháp đều có khuông có dạng, thật không biết còn có cái gì là nàng không thông thạo. Cổ Trúc Đình là một nữ anh hùng giang hồ, một thân nhập giang hồ, chính là rồng trong loài người.

Chỉ có Uyển Nhi, tuy tài danh trong thiên hạ, nhưng Dương Phàm với thi từ chỉ đạo vẫn luôn không có hứng thú. Tuy rằng nàng ở ngự tiền trợ giúp hoàng đế xử lý chính vụ, nhưng việc trị quốc bình thiên hạ này cách cuộc sống của người thường quá xa xôi, Dương Phàm cũng không có cảm giác gì.

Trong ấn tượng của hắn, Uyển Nhi vẫn là tình tình nhược thủy kia, nữ tử uyển chuyển uyển ước thanh như cúc, nhưng hôm nay hắn mới phát hiện, người có thể ngồi vững vị trí cao như vậy suốt hai mươi năm, sao có thể là người dễ khinh thường? Mấy vị hồng nhan bên cạnh mình này, thật sự có bản lĩnh rất lớn, sợ là chỉ có Uyển Nhi. Điều khiển người khác có cách, xử sự có đạo lý, sao lại có thể là tiểu nữ tử khổ sở đáng thương trong suy nghĩ của hắn kia?

Dương Phàm thật lòng khâm phục nói:

- Trước kia ta thật sự đã đánh giá thấp nàng, từ nay về sau, chỉ có thể quỳ bái với nàng thôi.

Uyển Nhi nháy mắt với hắn, dịu dàng đáp:

- Người ta luôn luôn mặc chàng ức hiếp, không oán trách không hối hận, chưa có bản lĩnh để chàng quỳ bái. Đạo gia có nói, vạn vật tương sinh tương khắc, một vật giáng xuống một vật, người ta chính là nữ nhân bị chàng giáng tới chết kìa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.