Say Mộng Giang Sơn

Chương 176: Q.1 - Chương 176: Tìm hoài mà chẳng thấy




Điện Võ Thành, Thượng Quan Uyển Nhi thướt tha đi ở phía trước, Dương Phàm đi theo phía sau, Dương Phàm ôm một chồng công văn cao đến tận chóp mũi.

- Xem ra Thượng Quan Uyển Nhi rất thích sai khiến Dương Phàm như thế, không biết hắn đã làm gì đắc tội mà bị đối xử như vậy, ha ha…

Trong Điện Võ Thành, nội thị Tiểu Hải chịu trách nhiệm mài mực, rửa bút, giặt giũ, làm những công việc lặt vặt rất vui sướng thấy Dương Phàm gặp họa làm chân chạy thay gã.

Uyển nhi vẫn đi phía trước, Dương Phàm theo sau, chẳng qua là đi đứng thế này, Uyển nhi lại có cảm giác thật không được tự nhiên.

Biết nam nhân mình yêu đi ở phía sau, biết hắn đang nhìn ngắm dáng đi đẹp của mình, Uyển Nhi trong e lệ lại không khỏi vui mừng đắc ý. Vì thế, nàng bước đi càng thêm nhẹ nhàng, vòng eo như gió thổi cành liễu, lay động ra một vẻ phong tình, chỉ vì phía sau là lang quân của nàng.

Đi thẳng vào phía bên cạnh trong điện Sử quán, thấy không có ai ở đó, Uyển nhi mới quay đầu, xông đến bên cạnh giúp hắn đỡ xuống chồng công văn, vẫn còn như đang giận nói:

- Nhìn đủ chưa, đại sắc lang (tên háo sắc)!

Dương Phàm dọc đường đi được thật sự thưởng thức vẻ đẹp của nàng, đây là nữ nhân của hắn, nữ nhân xinh đẹp của hắn, thuần khiết, mê đắm, rất tài hoa giỏi giang, điều này làm Dương Phàm cảm thấy tự hào từ trong tận đáy lòng.

Hắn buông chồng công văn xuống, nhìn sang phía cửa, nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé của Uyển nhi nói:

- Uyển nhi, ta và nàng cứ phải luôn lén lén lút lút như vậy, cũng không biết đến bao lâu mới có năng lực đưa nàng quang minh chính đại ôm vào trong ngực.

Uyển nhi ngọt ngào cười một tiếng nói:

- Ngươi đó nha, sau này được điều động sang đội “Bách Kỵ” rồi, gấp cái gì, cuối cùng cũng sẽ có cơ hội mà, yên tâm đi, nhưng nếu có cơ hội Uyển nhi nhất định sẽ thay tiểu lang quân của mình giữ chặt lấy. Một ngày nào đó chúng ta sẽ được cùng sánh đôi, qua lại cùng nhau, không chia cắt nữa!

Dương Phàm vẻ mặt nhiêm nghị, cứng rắn nói:

- Cái gì là tiểu lang quân, phải gọi là Ca ca.

Uyển nhi giận, cười nói:

- Không biết xấu hổ, ngươi nhỏ hơn người ta mấy tuổi đấy?

Nói đến đây Uyển nhi bỗng nhiên có chút lo buồn, không kìm được tiến đến sát bên Dương Phàm ôm lấy hắn, thì thầm nói:

- Ngươi, việc lập gia đình không vội sao? Bình thường những nữ tử tuổi giống như ta, đã sớm thành thân có con rồi, nhưng là ta còn…

Nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu lên. Mê đắm vuốt ve lông mi, cái mũi của Dương Phàm, trượt đến đôi môi tươi đẹp của hắn nhẹ nhàng ấn xuống:

- Người ta đã một lòng một dạ giao cho người rồi, sau này ta già rồi lang quân không được ghét bỏ ta..

Dương Phàm nhẹ nhàng vòng tay quanh eo của nàng an ủi:

- Lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, nàng nhìn dáng vẻ của nàng, đâu đã già?

Uyển nhi dựa sát vào ngực hắn, thì thầm nói:

- Ta già rồi. Người ta đến tuổi này đều đã thành bà lão rồi…

Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, căng thẳng nhìn Dương Phàm nói:

- Ta già đi, ngươi thật sự không ghét bỏ ta?

Dương Phàm nhìn vẻ mặt khổ sở đáng thương của nàng, không khỏi buồn cười một chút, đồng thời lại cảm động trong lòng. Nếu không phải nàng cực kỳ yêu hắn, quá để ý đến hắn, hà cớ gì mà lo được lo mất? Có người đàn ông nào trong Đại Đường này có thể được Thượng Quan Uyển Nhi để trong lòng như vậy?

Nhớ lại lần đầu, ở trên sân bóng nhìn thấy nàng uy phong như thế, cái kiểu phô trương đó đến Đế hậu đương triều cũng còn thua xa nàng, nhưng nàng hiện giờ đứng trước mặt hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, cương quyết, hai mắt mở to thấp thỏm lo âu, chỉ vì mong hắn chấp thuận.

Trong lòng Dương Phàm dâng lên một cảm giác ấm áp, dịu dàng nói:

- Cô bé ngốc, nàng xem già ở cái chỗ nào? Dáng người cao thon như vậy, cứ như một cô nương mười sáu tuổi, mặt mũi thanh tú xinh đẹp tựa như một thiếu nữ nhỏ thanh xuân, trắng nón, da thịt non mềm cứ như một đứa bé gái bốn năm tuổi…

Trong thế gian thứ rượu làm say lòng người nhất, chính là những lời âu yếm của tình nhân. Uyển nhi trong lòng đã say rồi.

Dương Phàm trong mắt lộ ra vẻ trêu đùa, tiếp tục nói:

- Còn ngực nàng nữa…

- Ngừng!

Uyển nhi giơ một ngón tay như ngọc, đè lên môi hắn, mặt đỏ đỏ lườm hắn một cái, gắt giọng nói:

- Nói ra, nói ra, sẽ không đứng đắn.

Ngẫm nghĩ lại lời Dương Phàm nói lúc nãy, nhưng mà mới nói càng nhỏ tuổi thì càng nhỏ đấy, ngực của mình…

Uyển nhi cúi đầu nhìn ngực mình cao ngất. Cuối cùng lo lắng cắn môi. Muốn hỏi nhưng lại không hỏi, chịu đựng dày vò trong lòng. Chung quy lại không biết lang quân bằng lòng hay không bằng lòng, vì thế cúi đầu, nho nhỏ hỏi nhanh :

- Ngực người ta… Ngực thế nào kia?

Dương Phàm nhịn cười nói:

- Ngực á, mà thật ra rất nhiều nữ nhân thành đàn bà rồi mà cũng không sánh được với nàng!

Uyển nhi quá xấu hổ giẫm lên mũi chân của hắn một cái, sẵng giọng:

- Còn ăn nói điên khùng, người ta không thèm để ý đến ngươi nữa!

Uyển nhi xoay đi, thân mình như con bướm, giống như lượn qua một đống giá sách công văn, không thấy Dương Phàm đuổi theo, bỗng nhô cái đầu ra nói:

- Tên ngốc kia, đứng ở đằng kia làm gì, đi theo ta!

Dương Phàm “ừ” một tiếng, vội vàng bước theo.

***

Uyển nhi dẫn hắn đi qua từng dãy giá sách, tới phía đằng sau, có một cánh cửa đi ra ngoài, xuyên qua một cái hành lang, lại mở một cái cánh cửa nữa, thấy xuất hiện một chỗ bí mật.

Dương Phàm nhận thấy nơi này thường xuyên có người quét dọn, trong phòng rất sạch sẽ, không có lấy một hạt bụi. Trong phòng có mấy cái bàn, tủ gỗ, bình phong, tất cả đều đều to lớn đẹp đẽ, toàn làm bằng những loại vật liệu đắt tiền, gỗ cây Tử Đàn, cây Lê, cây Lim.

Dù sao cũng là phòng ốc xây dựng trong cung điện nên trần rất cao, nóc nhà trang trí hoa văn hình tròn, hình hoa sen, trên mặt đất cái bình phong làm bằng gỗ cây Tử Đàn, chạm rỗng theo lối cổ chia gian phòng ra làm hai khu vực, có vẻ gọn gàng mà lịch sự tao nhã.

Thượng Quan Uyển Nhi quay đầu lại phía hắn cười, ngọt ngào mà nói:

- Căn phòng này của ta, có lúc ở bên Sử quán này nhiều thời gian, buổi trưa mệt mỏi nghỉ ngơi ở đây một chút, cũng có lúc muốn đọc sách, ta lại đi đến chỗ này, bên này tĩnh mịch rất thích. Ngươi xem nơi này có được không?

Dương Phàm trong lòng bỗng nhiên đập loạn lên, thật tốt quá, Uyển nhi đưa hắn dẫn tới nơi này làm gì?

Nhìn sau tấm bình phong thấp thoáng lộ ra một góc giường, Dương Phàm chợt có chút lòng hươu dạ vượn (suy nghĩ lung tung).

Mấy ngày nay cùng Uyển nhi hẹn hò, vành tai, mái tóc chạm vào nhau, Dương Phàm khí huyết dồi dào luôn không chịu nổi sự khiêu khích, cầm bàn tay mềm mại của nàng, ôm ấp vòng eo nhỏ đều có phản ứng đến nỗi “Cậu nhỏ” của hắn thường xuyên như nước biển thủy triều lên xuống…

Gà tơ này chẳng nhẽ hắn không thịt, hôm nay rốt cục phải cảm nhận được cái cảm giác trong truyền thuyết, duyên dáng yêu kiều mùi vị ra sao?

- Ừ?

Thượng Quan Uyển Nhi hơi nghiêng cái đầu kỳ lạ nhìn vẻ mặt khác thường của hắn.

Dương Phàm nín thở giọng khàn khàn nói:

- Tốt, đương nhiên là được, nơi này… rất tĩnh mịch, lại cũng rất lịch sự tao nhã.

Thượng Quan Uyển Nhi đắc ý cười nói:

- Đương nhiên rồi, nơi này chính là người ta tự tay sắp đặt đấy. Ngươi tới đây!

Thượng Quan Uyển Nhi hướng về phía hắn vẫy tay. Nhìn vội về phía mặt sau tấm bình phong, Dương Phàm trong lòng căng thẳng vội hỏi:

- Nàng chờ ta một chút, ta đi cài cửa lại đã.

- Hả?

Thượng Quan Uyển Nhi xoay người lại khó hiểu hỏi:

- Cài then cửa làm gì, ta không gọi không có ai dám vào.

Dương Phàm cười khan nói:

- Việc này.. đương nhiên không có ai dám tự ý xông vào, chỉ có là nếu chẳng may có âm thanh vọng ra ngoài, người ta mà nghe thấy thì tóm lại là không thích hợp.

Thượng Quan Uyển Nhi mội đôi lông mày thanh tú nhíu lại, nghi ngờ nói:

- Âm thanh? Âm thanh gì vọng ra, làm ngươi thấy không ổn?

A!

Thượng Quan Uyển Nhi đột nhiên hiểu ra, nàng đỏ mặt trừng mắt nhìn Dương Phàm liếc mắt một cái gắt giọng:

- Ngươi nghĩ lung tung chuyện gì vậy, ta gọi ngươi vào đây… là vì…, đúng là, không để ý đến ngươi nữa!

Thượng Quan Uyển Nhi quay đầu bước đi, Dương Phàm giờ mới hiểu mình hiểu sai ý của nàng, trên mặt đỏ bừng, hơi ngượng ngùng.

Sau tấm bình phong là một cái giường lớn, giường có một bàn trang điểm, bên cạnh còn bày mấy cái bàn,, trên bàn bày Văn phòng tứ bảo (Văn phòng tứ bảo thời xưa gồm bốn thứ quý giá bút, nghiên, giấy, mực, được chế tác đến độ “tuyệt kỹ”), mấy bàn bên cạnh còn có một hũ ngọc lớn màu xanh bụng rộng miệng hẹp, bên trong hũ dựng rất nhiều cuộn giấy. Thượng Quan Uyển Nhi ở trên mỗi cuộn đều có đánh dấu kỹ hiệu, nàng đến bên cạnh không cần lật tìm, rút ra một cuộn.

Thượng Quan Uyển Nhi đi đến bên bàn, xê dịch nghiên mực sang một bên, bên trong nghiên mực vẫn còn mực nước, chắc nàng vừa mới dùng chưa lâu. Lau sạch mặt bàn, Thượng Quan Uyển Nhi liền mở sợi dây buộc chặt cuộn giấy, từ từ mở rộng cuộn giấy ra.

- Tiết tướng quân bia?

Dương Phàm chỉ nhìn thoáng qua liền dừng lại thở.

Khi hắn còn bé theo cha tập luyện thư pháp, sau này lại theo Cầu Nhiêm Khách luyện chữ, mặc dù trình độ thư pháp của hắn không cao, nhưng cao thấp tốt xấu đều phân biệt được. Bức văn bia này nhìn rất hứng thú, nét bút ngay ngắn vuông vắn, nhưng rất có lực, dùng bút ấn xuống, thần khí tao nhã sâu xa, sắc bén điêu luyện hơn người, quả nhiên là một bộ chữ đẹp

Xem kỹ lại nội dung, quả nhiên chính là quyển sách tế “bia văn Tiết Nhân Quý”. Thượng Quan Uyển Nhi đứng ở bên cạnh Dương Phàm dịu dàng nói:

- Áng văn chương này viết rất hay, chữ cũng rất đẹp. Uyển nhi thấy cái này liền thích ngay, sẽ đem cuốn sách này chép lại, nếu lang quân thích Uyển nhi sẽ tặng nó cho chàng. Anh hùng và thời thế, vốn là hỗ trợ lẫn nhau, có lẽ lang quân không có may mắn và gặp được cơ hội tạo dựng sự nghiệp thành công rực rỡ như Tiết Nhân Quý tướng quân năm xưa nhưng mà Uyển nhi tin tưởng lang quân của ta cũng không phải là người bình thường!

Chữ ở đây, người ở phương nào?

Dương Phàm mắt liếc liếc một cái bên cạnh nghiên mực, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, hắn đem bản tế văn từ từ cuộn lại, nhẹ nhàng đặt ở cạnh nghiên mực, quay người ôm lấy eo Uyển nhi dịu dàng nói:

- Dương Phàm có thể có được một người con gái tốt như Uyển nhi, đúng là phúc của Dương Phàm, nàng yên tâm, Dương Phàm sẽ lập một sự nghiệp to lớn, không cần phong tước, phong hầu, lưu danh muôn thuở, chỉ cần xứng đáng làm trượng phu với Uyển nhi một nữ tử hiếm thấy!

Lúc trước hắn tiếp cận với Uyển nhi là có mục đích riêng, nhưng hắn đối với Uyển nhi là thật lòng không giả dối, lần này nói ra những điều chân tình trong lòng. Thượng Quan Uyển Nhi nghe trong lời hắn nói đúng thật là có ý chí, không khỏi cảm động ôm lấy hắn dịu dàng nói:

- Đúng là Uyển nhi không tốt, làm nhọc lòng lang quân…

Dương Phàm vòng hai tay ôm lấy eo nhỏ của nàng, bỗng chốc trượt xuống phía dưới, Uyển nhi “Ôi” một tiếng, mông đã bị Dương Phàm nắm lấy, lại đem nàng ôm đến bên bàn, Uyển nhi hoang mang nói:

- Ngươi làm cái gì?

Dương Phàm cười nói:

- Nếu là Uyển nhi không tốt, hay là ngoan ngoãn thân thiết với ta một lần, để bồi thường đi.

Thượng Quan Uyển Nhi bị hắn ôm đặt lên bàn, liền có cảm giác hệt như mình là cơm trên bàn của hắn, loại cảm giác này rất nguy hiểm, rồi cả người lại vô cùng mê muội, vừa nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của Dương Phàm, Uyển nhi trong lòng hốt hoảng, thân mình yếu đuối làm sao mà giãy ra được…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.