Say Năm Tháng

Chương 2: Q.1 - Chương 2: Mắt say nhìn mộng, mộng cũng say (2)




Kinh ngạc giống như thuỷ châu nhỏ xuống ở mi tâm Thanh Dao, từ từ uẩn nhuộm ra, dần dần khuếch tán đến cả khuôn mặt. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, thì ra mộng cũng không phải hoàn toàn là mộng, thì ra trong mộng hắn lại tồn tại thật. Hắn đổi một bộ y phục, đã không còn là tướng quân lạnh lùng nghiêm túc trong mộng nhưng Thanh Dao nhìn một cái liền nhận ra hắn.

Là hắn, thật sự là hắn!

Bạch y nam tử tuấn lãng đẹp trai, oai hùng bất phàm, cùng người trong mộng giống nhau. Hắn cũng đang dùng ánh mắt kinh ngạc như vậy nhìn Thanh Dao: “Là tiên tử?”

“Là ngươi?” Thanh Dao dường như đồng thời mở miệng.

“Tiên tử tại sao lại ở Tê Phương thánh cảnh?”

“Những lời này phải là để ta hỏi tướng quân mới đúng. ” Thanh Dao khôi phục tỉnh táo nhìn như bình thản, trong thanh âm xen lẫn hưng sư vấn tội, “Minh Thiệu Tướng quân thân là Chiến thần Thiên giới, vì sao đột nhiên xuất hiện ở nơi này? Tướng quân không thể nào không biết, hơn ba nghìn năm trước cô cô ta nói qua, không cho phép tiên nhân Thiên giới vô cớ bước vào Tê Phương thắng cảnh một bước.”

Thanh Dao nhìn bạch y nam tử, không kiêu ngạo không siểm nịnh. Nếu như mộng là thật, trước mắt hắn hẳn là chủ nhân Trấn Thiên Kiếm —— Chiến thần Minh Thiệu ở Thiên giới.

Minh Thiệu chưa từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, hắn tinh tế quan sát nữ tử mấy ngày trước từng xuất hiện trong mộng của hắn, một lúc lâu mới miễn cưỡng bình ổn sóng lớn trong lòng.

“Minh Thiệu cũng không phải là cố ý tự tiện xông vào, chẳng qua là được người nhờ vả, tình thế bất đắc dĩ. Hôm nay mạo muội cầu kiến Bích Cẩn Tiên thù, muốn mượn Phong Ngâm thảo dùng một chút.”

“Phong Ngâm thảo?” Thanh Dao tưởng mình nghe lầm, sắc mặt nàng trắng xanh, “Tướng quân, mời trở về đi, Phong Ngâm thảo là thánh thảo ở Tê Phương thánh cảnh, đừng nói là cô cô ta, đổi lại là ta cũng sẽ không đồng ý.”

“Phật tổ nói qua, cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp. Phong Ngâm thảo tuy là tiên thảo, nhưng dù sao cũng là vật chết, có thể nào so với tính mạng người. Hi vọng tiên tử có thể bỏ những thứ yêu thích, cứu bằng hữu ta một mạng.”

“Ai nói hắn là vật chết!” Thanh Dao rốt cục tức giận, chẳng qua là thanh âm của nàng vẫn lạnh nhạt như nước, “Đối với ta mà nói, hắn so với bất kỳ tính mạng nào cũng tôn quý hơn. Tướng quân nếu từ bi như vậy hay là nghĩ những biện pháp khác đến chỗ Phật tổ của ngài đi.”

“Nếu như ta không mượn?”

“Thanh Dao tự biết không phải là đối thủ của tướng quân, là sẽ liều chết ngăn cản ngài!”

“Được, vậy tại hạ không thể làm gì khác hơn là đắc tội.” Minh Thiệu gật đầu, Trấn Thiên Kiếm đã rút ra khỏi vỏ, thẳng đến Phong Ngâm thảo lao đi.

Thanh Dao sớm đoán được hắn sẽ kiên quyết, khi hắn cách vách đá còn một khoảng cách liền ngăn ở trước Phong Ngâm thảo, lấy Thiên Tiêu Lăng ra khỏi tay áo, không chút lưu tình phất đến phía Minh Thiệu.

Hai đạo ánh sáng lần lượt thay đổi, Minh Thiệu có một chút hoảng hốt: “Thật sự là Thiên Tiêu Lăng!”

Biển cả Nguyệt Minh Châu có lệ, Lam Điền Ngọc khói bay. Nước mắt Giao nhân ở Tây Hải biến thành ngọc trai, nước dệt thành tơ lụa. Thiên Tiêu Lăng này chính là Giao nhân Tây Hải dùng nước Hi Di trì dệt mà thành, cùng Lam Điền Ngọc cũng trở thành hai đại kỳ trân. Lúc sinh nhật Thiên tuế, Tây Hải Long mẫu đem Thiên Tiêu Lăng tặng cho nàng. Nàng luôn mang theo bên người làm vũ khí phòng thân.

Trong mộng, Minh Thiệu xa xa liếc thấy Thanh Dao dùng bạch lụa trong tay áo bay ra đem Trấn Thiên Kiếm cuốn lấy, lụa kia bồng bềnh có ánh sáng nhạt màu u lam, cùng Thiên Tiêu Lăng trong truyền thuyết giống nhau như đúc. Hắn càng ngày càng hiếu kỳ nữ tử trước mắt đến tột cùng là thân phận như thế nào.

Thừa dịp Minh Thiệu phân thần, Thanh Dao tụ hợp linh lực trên Thiên Tiêu Lăng, ý đồ một chiêu đánh trúng tính mạng của hắn. Nàng biết mình không phải là đối thủ của Minh Thiệu, nếu muốn bảo vệ tinh hồn Ngao Thần, nàng không quan tâm có phải đánh lén hay không.

“Dừng tay!” Một đạo lục quang đột nhiên thoáng qua, chặn lại công kích của Thanh Dao, đem nàng cùng Minh Thiệu ngăn ở hai đầu.

Thanh Dao lui về sau một bước, sửng sốt: “Cô cô?”

Bích Cẩn Tiên thù bay tới vách đá, sắc mặt so với hàn băng còn lạnh hơn hơn mấy phần. Phía sau nàng là Tam đại Linh chủ ở Tê Phương trong đó có Song Thành cùng Tuyết Kiều.

“Hôm nay thọ yến Ngọc thanh Chân Vương, tướng quân không đi Côn Lôn, ngược lại tới Bồng Lai ta làm cái gì?” Bích Cẩn Tiên thù thần sắc lãnh mạc.

“Minh Thiệu trên đường đi Côn Lôn vô tình gặp được Dương Tuyền Đế quân, được Đế quân nhờ vả, cầu xin Tiên thù mượn Phong Ngâm thảo cứu nữ nhi Sương Linh tiên tử của ngài ấy một mạng.” Minh Thiệu giải thích, “Ba ngàn năm trước Thanh Nữ Tiên thù bị Quỳ Ngưu ở Lưu Ba Sơn gây thương tích, cho nên Sương Linh tiên tử trong bụng trời sinh thể yếu, cần dùng Phong Ngâm thảo cùng răng của Quỳ Ngưu làm thuốc. Đế quân nói, chỉ cần Tiên thù chịu bỏ những thứ yêu thích, coi như muốn tánh mạng của ngài ấy trao đổi cũng không tiếc.”

Bích Cẩn Tiên thù quét Minh Thiệu một cái, lại quay đầu nhìn Phong Ngâm thảo đã nở hoa bên vách đá, khinh thường nói: “Hắn nếu xin Chiến thần ra mặt, xem ra đối với Phong Ngâm thảo là nhất định phải có được. Có điều Bích Cẩn cũng muốn làm phiền tướng quân chuyển lời tới hắn: Tê Phương thắng cảnh chúng tiên thề cùng Phong Ngâm thảo cùng chết cùng sống.”

“Tiên thù. . . . . .”

“Minh Thiệu tướng quân, ” Thanh Dao cắt đứt lời hắn, ánh mắt quyết tuyệt, “Nếu như ngài ấy dám động đến Phong Ngâm thảo dù chỉ một phần, coi như ngài ấy có thể cứu sống Sương Linh tiên tử, ta cũng vậy có biện pháp để cho Sương Linh chết.”

Vẫn chưa từng nói chuyện nhiều, Song Thành cùng Tuyết Kiều bị Thanh Dao làm kinh hãi. Ba ngàn năm nay, các nàng chưa bao giờ thấy thần sắc ngoan tuyệt trên mặt Thanh Dao, ngay cả Bích Cẩn Tiên thù cũng không biết bất giác lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Chỉ có Minh Thiệu nhịn cười không được, ánh mắt của hắn vẫn không dời Thanh Dao: “Đã như vậy, ta sẽ đem lời của chư vị nhắn lại, cáo từ.”

Minh Thiệu ngự phong rời đi, ngọn gió làm tay áo Thanh Dao tung bay, giống như bạch hồ điệp bay múa.

“Cô cô.” Thanh Dao đem tầm mắt chuyển sang Bích Cẩn Tiên thù, gọi một tiếng. Trong lòng nàng đã đoán được, đúng là Cá chép tinh đem chuyện mình tỉnh lại nói cho Bích Cẩn Tiên thù, cho nên bọn họ mới có thể tới đây nhanh như vậy.

Bích Cẩn là tịch mịch —— ngàn năm trước Dao Cơ từng nói qua như thế. Cho dù trải qua thời gian dài như vậy, Thanh Dao vẫn nhớ được rõ ràng Bích Cẩn Tiên thù vẫn là tịch mịch, nàng thật ra cũng là gốc cây cô độc giống như Phong Ngâm thảo bên vách núi, lúc không có hoa nghĩ mình lại xót cho thân, lúc nở rộ thì tự ngợi ca, hàng năm qua đi, thân đơn bóng chiếc, bất kỳ động tĩnh lớn hay những nơi phồn hoa cùng nàng không liên quan.

Dao Cơ từng nói, Thanh Dao cùng Bích Cẩn không hổ là mẫu tử, mặc dù dáng dấp không phải là rất giống nhau, nhưng trên người tản mát ra khí tức trong trẻo lạnh lùng giống nhau như đúc, khác biệt duy nhất chính là Thanh Dao không tịch mịch, bởi vì nàng căn bản không cảm giác được tịch mịch.

Bích Cẩn Tiên thù cũng không cho phép Thanh Dao gọi nàng là mẫu thân, người trong Lục giới biết các nàng là mẫu tử lại càng ít, trừ mấy vị tiên tử ở Tê Phương thánh cảnh ra, chỉ có Dao Cơ cùng Tây Hải Long mẫu biết. Ngay cả thái tử Tây Hải – Ngao Thần, Thất công chúa Lăng Ba quan hệ cực kỳ tốt nàng cũng không nói cho bọn họ.

Trong lòng Thanh Dao rất rõ ràng, tình cảm Bích Cẩn Tiên thù đối với nàng đơn bạc, thậm chí so với tình mẫu tử phàm trần còn kém xa, chỉ vì nàng là nữ nhi của “hắn”. « Hắn » chính là vết sẹo trong lòng Bích Cẩn Tiên thù vĩnh viễn không cách nào lành lại. Bích Cẩn hận hắn, cho nên Bích Cẩn tuyệt sẽ không cho hắn biết Thanh Dao tồn tại. Nàng để cho Thanh Dao gọi nàng là cô cô, chỉ là muốn quên đi sự thật nàng cùng hắn có một nữ nhi.

Ngàn năm không thấy, Thanh Dao nghĩ Bích Cẩn Tiên thù một chút cũng không thay đổi. Nàng thậm chí hoài nghi, năm đó lúc mình sắp chết, Bích Cẩn Tiên thù ôm nàng nỉ non khóc lóc chỉ là một giấc mộng.

Đang lúc Thanh Dao đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, chợt một trận gió thổi qua, Bích Cẩn Tiên thù thật nhanh xuất thủ hướng phía Thanh Dao, đầu ngón tay của nàng có màu lam quang lóe lên, nối thẳng hướng mi tâm Thanh Dao. Song Thành cùng Tuyết Kiều kinh ngạc, cũng không biết Bích Cẩn Tiên thù làm như vậy là có ý gì.

Sau một hồi lâu, Bích Cẩn Tiên thù cả kinh nói không ra lời, hai mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm Thanh Dao: “Thanh nhi, trả lời ta, lúc Thiên Tâm liên khóa hồn phát sinh chuyện gì? Vì sao mới bảy trăm năm con đã tỉnh lại, vì sao con vô duyên vô cớ nhiều hơn một phách?”

“Mới qua bảy trăm năm?” Kinh ngạc một lát, Thanh Dao lập tức hiểu ý tứ Bích Cẩn Tiên thù, nàng lạnh nhạt hỏi: “Cô cô cho là trong cơ thể con có hai hồn bảy phách?”

Theo lý thuyết trong lúc khoá hồn nàng sẽ không có bất kỳ ý thức, cùng tử vong không có gì khác biệt, nhưng nàng lại có một giấc mộng kỳ quái như vậy. Chẳng lẽ mộng này cùng thân thể nàng có thêm một phách là có liên quan đến nhau? Bởi vì tìm về một phách này, cho nên thời gian tỉnh lại so với dự tính sớm hơn ba trăm năm?

Thanh Dao dựa theo tình hình thực tế trả lời, nàng đem chuyện trong mộng cặn kẽ miêu tả một lần, duy chỉ có đoạn gặp Minh Thiệu kia là lược bỏ. Ba ngàn năm nay nàng chưa bao giờ giấu giếm Bích Cẩn Tiên thù cái gì, chỉ có lần này, nàng cũng không biết vì sao mình không chút nghĩ ngợi đem một đoạn đó giấu đi giống như trong lòng có một người khác đang khống chế tư tưởng của nàng.

“Ngươi mơ thấy mình ở Vu Sơn, chẳng lẽ là Dao Cơ giúp ngươi?” Song Thành nói ra nghi vấn trong lòng mọi người.

Thanh Dao suy nghĩ một chút, mí mắt rủ xuống, “Có lẽ là vậy.”

Nàng mỗi lần nghĩ lại chuyện gì sẽ hướng đất nhìn, lông mi dài mà dày giống như quạt lông, giống như là bức hoạ.

“Cô cô, người xem, nó nở hoa.” Thanh Dao chỉ vào Phong Ngâm thảo, “Ngao Thần sẽ nhanh trở lại phải không?”

Bích Cẩn Tiên thù lắc đầu một cái: ” Hồn phách Ngao Thần đã vỡ, mặc dù Phong Ngâm thảo bởi vì con mà nở hoa, hắn vẫn phải đợi thêm ba trăm năm. Tuy nhiên con đã tỉnh lại là tốt rồi, hiện tại con vẫn một thân mang tội, trong vòng ba trăm năm này con cũng không được rời đi Bồng Lai, ngoan ngoãn ở Tê Phương thánh cảnh diện bích** đi.”

**diện: trước mặt, mặt ngoài, bích: vách tường bằng đá

tức là mặt nhìn vào vách đá để tu luyện

“Dạ, Thanh nhi hiểu.” Thanh Dao khom người, đang muốn lui ra, lại bị Tuyết Kiều kéo lại ống tay áo.

Tuyết Kiều thay nàng thuyết tình: “Cô cô, Thanh nhi cửu tử nhất sinh, hôm nay thật vất vả mới tỉnh lại, người không nên trách nàng. Tây Hải cùng Bồng Lai xưa nay giao hảo, Lăng Ba công chúa và chúng con lại là bạn thân, về tình về lý chúng con cũng nên giúp một tay. Thanh nhi năm đó làm như vậy không có lỗi.”

“Tuyết Kiều ngươi không cần nói nhiều, cô cô làm như vậy tự có đạo lý của người.” Song Thành cắt đứt lời nàng, “Thanh nhi là nữ nhi duy nhất của cô cô, cô cô làm như vậy tất nhiên vì tốt cho nàng.”

Tuyết Kiều không rõ ý tứ Song Thành, nàng quay đầu lại nhìn Bích Cẩn Tiên thù, ý đồ từ trên mặt Bích Cẩn tìm ra đáp án. Sắc mặt Bích Cẩn Tiên thù như thường, thật giống như người trong lời của Song Thành không phải là nàng mà là người khác. Thanh Dao cũng bình thản đứng ở một bên, mẫu tử hai người vĩnh viễn đều giống nhau, gặp phải bất cứ chuyện gì cũng vân đạm phong khinh.

Một lát sau, Bích Cẩn Tiên thù lên tiếng: “Tuyết Kiều, Song Thành, thọ yến Ngọc thanh Chân Vương sắp bắt đầu, hai người nhanh đi núi Côn Lôn, không được trì hoãn.”

“Nhưng là. . . . . .”

Song Thành kéo ống tay áo Tuyết Kiều gật đầu một cái: “Dạ, cô cô.”

Bên vách núi chỉ còn lại Bích Cẩn Tiên thù cùng Thanh Dao lẳng lặng đối diện nhau. Thanh Dao biết ba ngàn năm nay mẫu thân của nàng chưa bao giờ rời đi Bồng Lai một bước. Sự kiện lớn nhỏ ở Thiên giới nàng cũng không xuất tịch, cũng không cho phép bất luận kẻ nào ở Tê Phương thánh cảnh xem náo nhiệt. Duy chỉ có thọ yến Ngọc thanh Chân vương ở núi Côn Lôn, nàng mới có thể phá lệ để cho Song Thành Tuyết Kiều đi trước chúc thọ. Ngọc thanh Chân Vương cùng Bồng Lai tiên đảo và tam tinh Phúc Lộc Thọ là bạn thân vạn năm, đã từng có ân với Bích Cẩn Tiên thù.

Có điều Thanh Dao cảm thấy tất cả dường như cùng nàng không liên quan. Nàng hướng Bích Cẩn Tiên thù khom người: “Cô cô, Thanh nhi cáo lui.”

Bích Cẩn Tiên thù nói: “Ta biết trong lòng con tưởng nhớ Ngao Thần, ba trăm năm này con ở chỗ này coi chừng Phong Ngâm thảo đi. Ngao Thần hắn cũng luôn muốn thấy con.”

“Đa tạ cô cô thành toàn.” Thanh Dao suy nghĩ một chút, rốt cục vẫn phải quyết định đem câu nói đã kìm nén thật lâu nói ra, “Cô cô, mới vừa rồi lời của con nói với Minh Thiệu tướng quân là thật. Người kia nếu động đến Phong Ngâm thảo nửa phần, con nghĩ con sẽ làm như vậy, con cũng không sợ gánh tội mưu hại phi tử của Thiên Tôn.”

Bích Cẩn Tiên thù vừa mới quay người, nghe được Thanh Dao nói như vậy nàng ngừng một chút, cuối cùng không có nói tiếp. Nàng nhớ tới Dao Cơ đã từng nói với nàng: “Thanh nhi dù sao cũng là con gái của ngươi, ngươi đối với nàng lãnh đạm như vậy, nàng mặc dù không nói cái gì nhưng trong lòng nhất định là không dễ chịu”. Nàng đi về phía trước mấy bước, nhìn rừng trúc bị gió lay động dưới chân núi, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, hẳn là cực kỳ an tĩnh.

Phi Thiên Phong là nơi cao nhất ở Bồng Lai, cũng là nơi tịch mịch nhất. Thanh Dao đứng ở bên vách núi, gió thổi làm mái tóc nàng rối loạn. Nàng lẳng lặng nhìn bạch Hồ Điệp ở trong gió khó khăn vỗ cánh, đưa tay phải ra, bạch Hồ Điệp rơi vào bàn tay của nàng, lập tức hóa thành một cánh hoa tuyết trắng.

“Là hoa lê.” Kinh ngạc như gió từ trong mắt Thanh Dao xẹt qua.

Tê Phương thánh cảnh khắp nơi đều là trăm hoa nhưng riêng hoa lê lại không có, nàng nhất định cho rằng mới vừa rồi là ảo giác của mình. Rõ ràng là bạch Hồ Điệp, trong nháy mắt lại trở thành cánh hoa lê, không có chút nào báo trước. Mà kỳ quái hơn đó là trên mặt cánh hoa trắng noãn dần dần hiển hiện ra văn hoa, đó là tên của một người.

Thanh Dao đưa mắt nhìn cánh hoa trong tay, đôi môi hé mở, đọc lên chữ trên mặt cánh hoa: “Tuyên Ly.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.