Say Năm Tháng

Chương 20: Q.1 - Chương 20: Thu âm bất tán sương phi vãn (3)




“La Ca, giúp ta giết cô ta!”

“Được.” La Ca cực kỳ hưng phấn, chiêu kiếm bén nhọn, nhiều chiêu tàn nhẫn muốn đẩy Thanh Dao vào chỗ chết.

Linh lực Thanh Dao cũng không yếu, tương đương với La Ca, hai người dây dưa thật lâu vẫn chưa phân thắng bại. Mà Minh Thiệu dường như dần dần không địch lại Phá Thiên, dưới sự ép sát hắn liên tiếp lui về phía sau mấy bước. Trong lòng Thanh Dao gấp gáp, vốn là lần này Minh Thiệu có chút khác thường, nàng tụ hợp linh lực đánh văng La Ca, tiến lên giúp Minh Thiệu chặn lại một đòn tấn công của Phá Thiên.

“Ha ha ha, Minh Thiệu Tướng quân, ngươi có thương tích trong người, bây giờ căn bản không phải đối thủ của ta!” Phá Thiên cười, một chưởng đánh vào vai phải Thanh Dao.

“Thanh nhi!” Minh Thiệu vội vàng đem Thanh Dao hộ ở phía sau, Trấn Thiên Kiếm để ngang trước ngực, mặt không chút thay đổi.

Thanh Dao thấy kỳ quái, Minh Thiệu nhìn qua rất tốt, tại sao Phá Thiên nói hắn có thương tích? Khó trách hắn đánh không lại Phá Thiên.

“Đây là chuyện giữa ta với ngươi, tại sao phải kéo nàng vào?” Minh Thiệu lạnh lùng hỏi.

“Đó là trước kia, hiện tại đã không phải là chuyện giữa ta với ngươi.” Phá Thiên chỉ chỉ Thanh Dao, khóe miệng cong lên, “Nàng ta phải chết! Chẳng lẽ Tướng quân không muốn nàng ta chết sao? Đã nhiều năm như vậy, một chút áy náy ngươi cũng không có? Ha ha, thật ra thì trong lòng ngươi cũng nghĩ giống ta a.”

“Đừng đánh đồng ta với ngươi, ta không quan tâm.”

“Ngươi đang nói láo! Nếu như ngươi đối với nàng ấy còn có một chút áy náy thì giao Phù Vân linh chủ cho ta, Phù Vân chết, nàng ấy mới có thể sống lại, đây là biện pháp duy nhất.”

Minh Thiệu theo bản năng nắm chặt tay Thanh Dao, hắn khinh thường cười cười: “Chuyện của ngươi ta không xen vào, ngươi muốn cho người nào sống lại ta cũng không xen vào. Nhưng nàng là nữ nhân của ta, muốn động đến nàng, ngươi còn chưa đủ tư cách.”

“Hừ, bây giờ ngay cả bản thân ngươi cũng khó bảo toàn, còn có năng lực bảo hộ nàng chu toàn sao?”

“Phải không? Vậy Ma Quân thử xem ta có bản lĩnh này hay không.”

Thanh Dao vẫn vì câu “Nữ nhân của ta” mà mặt đỏ tới mang tai, nàng tận lực điều chỉnh tốt tâm tình, ngẩng đầu nhìn Phá Thiên. Ngoài dự liệu của nàng, Phá Thiên cũng không lập tức động thủ, hắn cẩn thận nhìn chằm chằm nàng, trong đôi mắt giống như là có ngọn lửa đang thiêu đốt, “Kiếp này ngươi vẫn xinh đẹp như vậy, để cho ngươi chết thật đúng là đáng tiếc, đừng trách ta.”

Thanh Dao căn bản không biết rõ chuyện gì đang xảy ra, Phá Thiên và Minh Thiệu lại hiểu cực kỳ rõ ràng, duy chỉ có nàng đứng ngoài không hiểu chân tướng sự tình. Nàng thản nhiên hỏi: “Tại sao muốn giết ta?”

“Ngươi không cần biết.”

Lập tức có người giành câu hỏi: “Vậy ta thì sao, ta có nên biết không?”

Thanh Dao quay đầu lại: “Cẩn Dật Thiên tôn? Phong Thần?”

“Đại ca, bọn họ. . . . . .” La Ca chạy đến bên cạnh Phá Thiên, lặng lẽ kéo vạt áo của hắn.

Cẩn Dật hoa phục kim quan, khí độ phi phàm, gió thổi làm áo bào tung bay, rất có khí chất vương giả. Hai tay Trọng Minh khoanh trước ngực, khóe miệng vẫn treo nụ cười không kềm chế được, một bộ dạng xem kịch vui.

Trọng Minh hướng về phía La Ca chớp mắt, cười trêu nói: “La Ca công chúa, hai ngày không thấy, nhớ ta không?”

“Ngươi ——” La Ca căm tức nhìn Trọng Minh một cái, quay đầu lại nhìn về phía Phá Thiên, “Ca, làm sao bây giờ?”

Phá Thiên không thay đổi nụ cười tà mị, đi về phía trước một bước, trong mắt của hắn chỉ có Thanh Dao: ” Tính mạng xinh đẹp như vậy, hôm nay không thể lấy đi thật là đáng tiếc. Nhưng mạng của ngươi trước sau gì cũng là của ta, từ từ đi.”

Bóng đen thoáng một cái, mang theo La Ca cùng nhau biến mất trước mắt mọi người.

Thanh Dao thở phào nhẹ nhõm, không phải nàng không thừa nhận, nàng sợ Phá Thiên, vô cùng sợ. Đối mặt với ánh mắt đó, nàng có cảm giác muốn chạy càng xa càng tốt. Nhưng ánh mắt như thế, cũng khiến nàng quen thuộc, nàng không nhớ rõ đã từng thấy ở đâu.

“Thanh Dao, ta đến Vu Sơn tìm nàng, các nàng nói nàng không có ở đây.” Cẩn Dật không che dấu được hưng phấn.

Thanh Dao cười giống như bạch liên nở rộ dưới ánh mặt trời, xinh đẹp mỹ lệ, “Ta biết.”

“Ma Quân tại sao muốn giết nàng, nàng không sao chứ?”

“Không sao, ngài đã tới, ta rất vui.”

“Thanh Dao. . . . . .”

Minh Thiệu một phen kéo Thanh Dao, hắn đứng trước mặt nàng: “Thiên tôn, chuyện của Thanh nhi cũng không nhọc ngài quan tâm, tự ta sẽ bảo hộ nàng chu toàn. Hiện tại Thiên tôn nên lo lắng cho thân thể của Sương Linh tiên tử đi, nàng ta mới là phi tử tương lai của ngài.”

Bị Minh Thiệu đâm chọt đến điểm nhạy cảm, Cẩn Dật nhất thời cứng họng, hắn cố giả bộ trấn định, ôn hoà nói: “Đa tạ Tướng quân quan tâm, chuyện Sương Linh tự ta sẽ xử lý tốt. Về phần ta cùng Thanh Dao như thế nào, cũng không nhọc tâm Tướng quân quan tâm —— Thanh Dao, nàng tới đây.”

Thanh Dao đang muốn đi về phía trước, lại bị Minh Thiệu ngăn lại: “Không cho đi!”

“Xin ngài tránh ra, đây là chuyện của ta.” Thanh Dao hơi giận.

“Tướng quân, cho tới bây giờ ta cũng không biết, thì ra là ngài thích làm người khác khó chịu.”

Cẩn Dật đi lên trước muốn kéo Thanh Dao đến bên cạnh mình, kết quả không đợi hắn chạm đến Thanh Dao, Minh Thiệu bất ngờ phun ra một ngụm máu tươi, hắn dùng lực đem kiếm chống trên đất, gắt gao cắn môi.

“Tuyên Ly!” Thanh Dao kêu to, thân thể theo bản năng khom xuống đỡ hắn. Vậy mà đợi nàng ý thức được thời điểm mình mở miệng gọi “Tuyên Ly” mà không phải Minh Thiệu, nàng bị phản ứng của mình dọa sợ.

Tại sao có thể như vậy!

“Nàng gọi Tướng quân là gì? Thanh Dao nàng nói gì?” Cẩn Dật hoài nghi mình nghe lầm.

Trong mắt Thanh Dao lóe lên một tia bối rối. Nàng đột nhiên nhớ tới, trong huyễn cảnh ở Thiên Hương lao, nàng từng thấy Tuyên Ly cũng giống như Minh Thiệu bây giờ, người bị thương nặng, sử dụng kiếm miễn cưỡng chống thân thể.

Thì ra là, mình lại vô thức coi hắn là Tuyên Ly.

“Không có gì, Thiên tôn ngài nghe lầm.” Thanh Dao nhàn nhạt trả lời, cùng với lúc trước tưởng như hai người. Vào giờ phút này, nàng thật sự không có cách nào miễn cưỡng mình. Nàng cũng không biết tại sao, nhìn thấy Minh Thiệu bị thương, nàng có thể lo lắng như vậy.

“Tại sao thương thế của ngài nặng như vậy? Ma Quân rõ ràng không thương tổn đến ngài.”

“Không có gì đáng ngại.” Minh Thiệu khoát khoát tay, hắn chợt cười, “Thế nào, Thanh nhi không phải là nàng vẫn coi ta như kẻ địch sao, nếu muốn giết ta, bây giờ là cơ hội rất tốt.”

Thanh Dao đối với hắn rất bất đắc dĩ. Minh Thiệu mà nàng nghe nói đến không giống nhau, tại sao Tướng quân lừng lẫy nổi danh mặt lạnh trên Thiên giới, ở trước mặt nàng lại có mấy phần tương tự giống Trọng Minh, không nghiêm túc, ngỗ ngược như vậy.

“Thanh Dao cô đừng vội, hắn không chết được.” Trọng Minh bên cạnh luôn là bộ dạng xem kịch vui mở miệng, “Tướng quân và Thiên tôn có mối liên hệ lẫn nhau, bị thương cũng là chuyện thường.”

“Cái gì?”

“Phong Thần nói không sai, ta cùng Minh Thiệu Tướng quân đều là thần tướng Thiên giới, có mối liên hệ lẫn nhau cũng là dễ hiểu, Thanh Dao không cần khẩn trương.” Cẩn Dật thản nhiên thừa nhận.

Lúc này Thanh Dao mới phát hiện, sắc mặt Cẩn Dật không phải là rất tốt, nhìn dáng dấp hắn cũng bị thương. Trong lòng nàng rõ ràng, Minh Thiệu và Cẩn Dật dĩ nhiên không chỉ có “liên hệ” mà thôi, nếu không phải là trước trận “liên hệ” kia, Phá Thiên chưa chắc có thể chiếm thế thượng phong.

Bởi vì một câu nói của Trọng Minh, không khí nhất thời rơi vào lúng túng. Thanh Dao chỉ là đang đỡ Minh Thiệu, nhưng không biết mình có thể làm gì, nên làm gì. Nàng nhìn về phía Cẩn Dật, sắc mặt Cẩn Dật cũng rất mất tự nhiên, mang theo vài phần buồn bã, mấy phần bất đắc dĩ. Điều này không khỏi làm nàng cảm thấy áy náy, nàng bắt đầu có chút hối hận với quyết định của mình. Nhưng nghĩ đến ba ngàn năm nay Bích Cẩn luôn phải chịu cô độc và tịch mịch, tâm tư trả thù ích kỷ nhỏ mọn lại bắt đầu dâng lên, dần dần mọc rễ nảy mầm.

Cẩn Dật chẳng qua chỉ nhìn Thanh Dao, không nói gì. Ánh mắt của hắn luôn lưu chuyển giữa Thanh Dao và Minh Thiệu, bỗng dưng mọi thứ cũng đã sáng tỏ. Tâm của hắn trầm xuống, nhớ tới mọi chuyện giữa hắn và Sương Linh, nhiều bất đắc dĩ chỉ hóa thành một tiếng thở dài như vậy. Có lẽ, giữa hắn và Thanh Dao thế nào cũng không có kết cục gì.

Cẩn Dật xoay người, từ trong âm thanh của hắn, Thanh Dao nghe không ra vui buồn, nhưng bóng lưng của hắn nhìn qua thật là tịch liêu.

“Thân thể Sương Linh không tốt, ta về trước nhìn nàng ấy một chút. Thanh Dao, thương thế Minh Thiệu Tướng quân không có gì đáng ngại, tốt nhất nàng nên chiếu cố Tướng quân đi. Ta hi vọng. . . . . . Ta hi vọng lần sau còn có thể gặp lại nàng.”

“Ta cũng đi về trước, tìm Long Vương thương lượng chuyện hô gió hoán mưa một chút.” Trọng Minh mập mờ nháy mắt với Thanh Dao mấy cái, “Thanh Dao, Minh Thiệu, hai người có lời gì từ từ nói, không vội, không vội.”

“Ta. . . . . .”

Thanh Dao đỏ mặt như ở thời khắc nàng rút Trấn Thiên Kiếm trước mặt mọi người, tất cả mọi người chuyện đương nhiên bởi vì nàng và Minh Thiệu có quan hệ gì đó, mà chỉ có chính nàng biết, đây là một hiểu lầm, có lẽ vẫn là hồn phách đã mất bảy trăm năm trước của nàng có liên quan.

“Buông ra đi, ta không sao.” Minh Thiệu giơ tay lên. Hắn không muốn thể hiện sự yếu đuối trước mặt Thanh Dao, hơn nữa cũng có thể hắn vì nàng mới xảy ra mâu thuẫn với Cẩn Dật, điểm này, Thanh Dao chắc cũng biết rõ.

Trong mắt Thanh Dao, hành động của Minh Thiệu giống như là ám chỉ hắn bực mình với nàng. Buồn bã không biết từ đâu tới, nàng lui về phía sau một bước, nhưng cũng không nói chuyện.

Minh Thiệu phát hiện Thanh Dao khác thường, cố gắng nói sang chuyện khác: “Trước đến Địa phủ mang hồn phách của Lăng Ba đi, nếu chậm trễ sẽ bị phát hiện.”

“Ừ”

“Thanh nhi. . . . . .”

“Ừ?”

“Không có gì.” Minh Thiệu thầm cười khổ, “Đi thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.